"Nghiêm túc một chút đi! Đã 20 tuổi đầu rồi đấy!"
Thời Vũ thở dài bất lực. Càng lớn, Viễn Thanh càng lấn át anh bởi những câu nói khiến anh chỉ muốn nghẹn họng. Cả ngày chỉ toàn hỏi anh muốn cưới cô không, không thì lại thả thính lung tung các kiểu. Bây giờ nghĩ lại, không biết bản thân anh có thấy hối hận khi đưa cô về nhà hay không.
Viễn Thanh ngồi gác cằm lên thành ghế sô pha dài, chớp mắt nhìn anh làm nũng. Quả nhiên tuyệt chiêu này muôn đời hiệu nghiệm, chưa gì mà anh đã liền thay đổi thái độ, dù có phần bất lực. Anh lại thở dài.
"Được rồi. Không ăn ở nhà thì ra ngoài ăn."
Cô vừa nghe xong thì liền bật đứng dậy, vui vẻ nhảy nhót như trẻ con. Chạy vội đến khoát tay của Thời Vũ, Viễn Thanh cười nói.
"Ăn gà rán sốt cay nhé!"
Anh không do dự gì mà gật đầu. Bỗng nhiên được một anh chú đẹp trai mang về nhà chăm sóc chu đáo, cho mình đi học, lại còn rất chiều theo sở thích của mình, cứ ngỡ như trong mơ vậy. Viễn Thanh cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại, cô chưa từng nghĩ mình sẽ có ý định rời xa Thời Vũ, càng không mong gặp lại những người đã bỏ rơi mình.
...
Ngồi ăn ở khu trung tâm mua sắm, Thời Vũ biết Viễn Thanh thích ăn cay nên đã đặc biệt gọi người chuẩn bị món gà cay, nhưng cũng ở mức vừa phải. Cô vừa ăn vừa kể chuyện ở trong lớp, kể rất nhiệt tình.
"Chú không biết đâu? Đám bạn tôi ngày nào cũng đòi gặp chú cả đấy!"
Anh dừng đũa, đưa mắt nhìn cô tò mò.
"Gặp tôi làm gì?"
Viễn Thanh nhìn anh, đột nhiên cười ngại ngùng một cách kì lạ.
"Thì... họ nghe tôi bảo rằng chú đẹp trai. Có người còn muốn làm quen nữa cơ."
Thời Vũ tròn xoe mắt. Anh không rõ cô vào trường có thật sự là để học hay không, hay chỉ toàn tán gẫu với bạn bè về việc anh là người thế nào. Ở nhà cô luyên thuyên với anh chưa đủ, bây giờ đến trường lại kể cho cả đám bạn nghe. Anh vừa hé môi, còn chưa nói gì thì cô đã nói tiếp.
"Nhưng mà không dễ đâu. Tôi đã nói chú là của tôi rồi, tôi chỉ cho họ biết chú đẹp trai thế nào thôi."
Anh im lặng mà ăn, cứ như chỉ muốn để Viễn Thanh thoải mái nói những gì mà mình đã làm ở trường. Ngày nào cũng nghe cô luyên thuyên từ sáng đến tối, từ khi nào đã thấy thân thuộc rồi. Lập nghiệp từ rất trẻ và đi lên từ hai bàn tay trắng, Thời Vũ có cái nhìn rất sâu rộng và khiến nhiều người phải bất ngờ.
Bây giờ nghĩ lại, tuy Viễn Thanh thi thoảng rất bướng bỉnh và tinh nghịch, nhưng sự nhanh nhẹn và thông minh của cô rất đáng ngưỡng mộ. Trong đầu anh từ lâu đã có ý định, đợi sau khi cô tốt nghiệp, sẽ đưa cô vào công ty của mình để đào tạo nhiều hơn.
"Có định tìm lại ba mẹ không?"
Bầu không khí đang vui tươi, bỗng bị câu hỏi của Thời Vũ làm cho khác hẳn. Viễn Thanh ngước mắt nhìn anh, chớp một cái, hàng mi cong khẽ rung trông thật lay động lòng người.
"Chú... Đang muốn đuổi tôi à?"
Anh hắn giọng, hình như đã đi quá xa chủ đề rồi. Từ lúc cô còn là một cô bé lấm lem bùn đất đến bây giờ, anh chưa từng hỏi cô có muốn tìm ba mẹ không, có muốn biết mình là ai không. Cảm thấy sống cùng cô như vậy cũng tốt, dù biết rằng cô càng lớn thì càng có chút bất tiện. Sợ Viễn Thanh lại suy nghĩ lung tung, Thời Vũ vội vàng tìm chuyện khác để nói.
"Thôi ăn đi! Kẻo sốt nguội mất."
Viễn Thanh nhìn Thời Vũ cặm cụi ăn, vừa ngơ ngác vừa có chút buồn cười. Vì sốt cay này vốn có nóng bao giờ đâu, vậy thì làm sao mà nguội được? Cô ho lên vài tiếng lấy giọng gây sự chú ý, nhìn anh nói.
"Mà chú có đuổi thì tôi cũng không đi đâu nhé!"
Vừa nói, cô vừa vênh mặt vẻ tự đắc lắm.
"Đối với chú, tôi mặt dày lắm đấy!"
Thời Vũ cạn lời. Ban đầu anh còn nghĩ khi hỏi cô câu đó, cô nhất định sẽ khóc nấc lên hoặc là giãy giụa các thứ, không thì cũng giận dỗi anh hết cả ngày. Nào ngờ đâu, cô vẫn tỉnh như bưng, đã vậy còn cho anh biết độ dày trên khuôn mặt của mình. Nhiều lúc anh còn không dám tin, cô năm nay đã tròn 20 tuổi rồi, đã là một thiếu nữ rồi. Bất giác ngồi ngây người ra nhìn Viễn Thanh ăn, anh cảm thấy cô ngoài sự tinh nghịch ra thì mọi thứ còn lại đều rất tuyệt. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, nước da trắng ngần, mái tóc đen dài xoăn nhẹ đến tận ngang lưng trông vô cùng thướt tha. Ngày Viễn Thanh còn nhỏ, cô cứ hay bảo mình sau này lớn lên sẽ thật xinh đẹp cho anh coi. Anh cứ nghĩ cô gái này quá tự tin rồi. Nhưng càng nhìn kĩ lại, thì quả thực không sai lệch chút nào so với lời mà cô nói ngày trước. Đôi mắt ấy to tròn, long lanh như lúc nào cũng đang ngấn nước, còn tưởng sắp rơi lệ đến nơi.
Viễn Thanh cứ cảm giác như mình bị nhìn chằm chằm, cảm giác này rất kì lạ. Cô ngước mắt lên với tốc độ nhanh như chớp, quả nhiên là anh chú ngồi đối diện đang nhìn mình. Bị ánh mắt của cô bắt gặp, Thời Vũ đột bẽn lẽn như đang xấu hổ, quay mặt đi nơi khác vội. Cô cười hì hì với anh, hỏi.
"Chú làm gì nhìn tôi chằm chằm thế? Có phải thấy tôi rất xinh đẹp không? Có phải thích tôi rồi không?"
___
Updated 37 Episodes
Comments
Thương Nguyễn 💕💞
Con bé lém lỉnh phết , hỏi câu nào la chú nghẹn họng câu đó
2023-06-25
0
Thuy Phamthi
mong ít ngược ạ
2022-02-11
5