Thời Vũ thở dài, đưa tay cốc đầu Viễn Thanh một cái cho cô tỉnh ra. Anh biết ngay mà. Anh biết thế nào mỗi lần nhìn cô lâu hơn một chút, cô liền hỏi những câu vu vơ như vậy. Cô ôm đầu nhăn mặt, đây cũng không phải lần đầu bị anh làm như thế.
"Chú cứ im như thế đi nhé! Tôi đã lớn rồi đấy! Đến lúc tôi dẫn bạn trai về nhà thì đừng hối hận."
Viễn Thanh nói rồi vội vàng đứng dậy cầm theo túi xách định rời đi. Thời Vũ ngơ ngác nhìn, hỏi.
"Đi đâu vậy?"
"Đi về!"
Cô quay lưng đi vội vài bước, lại nghe thấy giọng anh từ phía sau, hỏi với.
"Chầu này ai trả đây? Không phải nói khao tôi sao?"
Viễn Thanh tức đến nghẹn họng. Giữa biết bao nhiêu người trong quán thế kia mà anh lại lớn miệng như thế. Cô quay người lại, dáng vẻ hết sức gượng ép, nhìn anh nở một nụ cười sượng trân mà ánh mắt đầy phẫn nộ. Cô bước đến đứng cạnh bàn, nghiến răng nghiến lợi đảo mắt xem có ai chú ý mình không.
"Chú... be bé cái miệng lại không được sao?"
Cô tức tối lấy tiền ra, đặt lên bàn dằn mặt ai đó rồi quay người bỏ đi. Thời Vũ ngồi đó chỉ biết lắc đầu cười, nhưng chỉ vài giây sau anh liền có một chút lắng đọng lại. Những lời mà Viễn Thanh vừa nói, không hiểu sao lại làm anh cảm thấy khó chịu đến vậy. Viễn Thanh năm nay đã 20 tuổi rồi, đã trưởng thành thật sự rồi. Sớm muộn gì, cô cũng sẽ dẫn một anh chàng nào đó về để giới thiệu. Nhưng tại sao đợi đến thời điểm này, khi nghe chính miệng cô nói ra anh mới nghĩ đến. Hầu như trước giờ, anh chưa từng nghĩ cô sẽ có bạn trai, sẽ rời xa mình.
Nghĩ thôi đã thấy phức tạp, Thời Vũ đưa tay day thái dương, thở dài rồi đứng dậy đi theo Viễn Thanh ra xe. Anh biết ai kia giận hờn là thế thôi, nhưng đến khi về thì vẫn phải ngồi gần nhau trong một chiếc xe, không khác hơn được.
"Còn biết đợi à?"
Thời Vũ nhìn Viễn Thanh đang đứng cạnh xe hơi, sắc mặt cộc cằn khó chịu. Anh cười cười, cứ như chọc cho cô giận lên là một thú vui tao nhã vậy. Cô đưa mắt lườm anh.
"Không được sao? Chú ý kiến gì à?"
Anh nghẹn họng, đúng là không khi nào anh có thể đấu khẩu được với Viễn Thanh. Vì lần nào cô nói ra cái gì cũng khiến anh không cãi lại được, không thì cũng tức đến nuốt luôn chữ vào bụng. Lúc này, một chàng trai vô tình đi qua đường, sát với chiếc xe mà anh đậu, mọi chuyện sẽ không có gì đáng nói đến khi cậu ta cứ nhìn Viễn Thanh chằm chằm, còn nở một nụ cười rất tươi. Thời Vũ đứng đơ ra nhìn cậu ta, đã vậy còn thấy cô cười lại, phút chốc anh như người tàn hình.
Anh há hốc mồm, bất giác chỉ tay vào mặt cậu thanh niên kia, phát cáu hỏi.
"Này! Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy con gái bao giờ sao? Nhìn lòi mắt ra rồi đấy!"
Viễn Thanh quay sang nhìn anh, vẫn thấy anh liên tục mắng cậu ta không thương tiếc, còn tháo giày ra định ném. Đây... là hình tượng của một ông chú 35 tuổi trưởng thành, chín chắn mà cô thường thấy đó sao? Sao mà nó khác quá nhỉ? Đang lúc nhìn anh ngơ ngác, thì ánh mắt lườm liếc của anh lại chuyển sang cô làm cô giật mình. Anh cau mày, cứ như cả thế giới có lỗi với mình vậy.
"Cười đẹp lắm đấy! Cười nữa đi!"
Ai kia nghiến răng nghiến lợi bỏ lên xe ngồi trước, cả đóng cửa xe mà cũng làm cho người ta phát hoảng, suýt nữa thì cửa và xe đã không nhìn mặt nhau rồi.
...
Về đến nhà, Thời Vũ không thèm nói nữa lời, cứ vậy mà bỏ đi lên lầu. Viễn Thanh đứng ở bên dưới được một phen ngơ ngẩn. Cô nhớ vài phút trước mình vừa ra oai với anh kia mà, chưa gì đã bị lật kèo nhanh đến vậy sao? Cô lẩm bẩm.
"Cười? Sao lại không được cười?"
Vậy là từ sau ngày hôm đó, mỗi khi Viễn Thanh ở nhà đều cảm giác giống như có người đang nhìn mình chằm chằm, theo dõi từng nhất cử nhất động. Chỉ cần cô cầm điện thoại nhắn tin, Thời Vũ liền từ ở đâu xuất hiện. Mặc dù chỉ nghĩ rằng đây là trùng hợp, nhưng cảm giác lạnh sống ấy vẫn cứ đeo bám cô.
"Vui lắm sao mà ngày nào cũng cười vậy?"
Một giọng nói quen thuộc vang đến từ phía sau, và điện thoại đang nằm trên tay Viễn Thanh cũng bị Thời Vũ lấy mất. Gần đây anh cứ như hồn ma vậy, lượn lờ khắp nơi xung quanh cô, nhất là khi thấy cô ngồi cười một mình.
Vô tình đưa mắt vào màn hình điện thoại, anh nhìn thấy Viễn Thanh đang nhắn tin với một người tên là Ngô Tuân. Cậu ta còn có những từ ngữ khen ngợi cô, muốn làm quen cô và còn bày tỏ thành ý ấy rất rõ ràng. Cô vội chạy đến muốn lấy lại điện thoại, nhưng Thời Vũ nhanh trí giơ nó lên thật cao, làm cô mất đà mà nhào về phía anh. Bàn tay thon dài đưa ra, tóm gọn lấy vòng eo nhỏ gọn.
"Chú làm gì vậy? Điện thoại của tôi mà?"
"Thì sao?"
Thời Vũ nhướn mày, hiên ngang hỏi cô. Xem có ai như anh, lấy đồ của người khác rồi còn vênh mặt tự đắc thế không chứ? Viễn Thanh tức muốn điên lên, nhón chân mãi mà không lấy được điện thoại. Cô nhăn nhó nhìn anh, nổi cáu hỏi.
"Có trả không?"
Anh lạnh lùng nhìn cô lắc đầu, dứt khoát nói.
"Không."
Cô tức mình, nghiến răng một cái, trừng mắt với anh hỏi.
"Trả không?"
Dù cô có hỏi Thời Vũ bao nhiêu lần, thì câu trả lời vẫn là "Không". Viễn Thanh đột nhiên nhếch môi cười, cô gật đầu một cái như vừa suy nghĩ xong chuyện gì đó. Ngước mắt nhìn lên chàng trai cao ráo trước mặt, Viễn Thanh đưa hai tay bất ngờ vòng ra sau ôm lấy cổ anh, nhón chân lên rồi hôn vào đôi môi ấy. Một nụ hôn thoáng qua bất chợt, lướt nhanh như cơn gió, chưa kịp động lại trong đầu anh thứ gì ngoài sự sững sờ. Bàn tay Thời Vũ bất giác buông lõng xuống, hai mắt trơ ra nhìn Viễn Thanh như vừa bị hoá đá, còn cô thì dễ dàng lấy được điện thoại. Nhìn anh cười hì hì, cô vui vẻ nói.
"Chú ngoan thật đấy!"
___
Updated 37 Episodes
Comments
Thương Nguyễn 💕💞
Chú già ghen cũng rất gì và này nọ đó... những gặp phái con bé cũng cơ hội lắm
2023-06-25
0
Chang🙋♀️
chị nhà bạo zãy🤭
2022-04-05
2