Chiều hôm sau, người của anh Kỳ Uy đem đến cho tôi một bộ váy dạ tiệc, một đôi cao gót và chiếc túi xách. Mọi thứ trông rất thanh lịch, sang trọng và vừa người tôi. Không chỉ vậy anh còn đưa đến vài người để giúp tôi thay đồ, trang điểm và làm tóc. Khi còn ở nhà bố mẹ rất ít khi đưa tôi đi dự tiệc, nếu có đi cũng không cầu kì như thế này. Tôi có cảm giác như tôi đang là công chúa chuẩn bị được đi dự tiệc của hoàng tử vậy.
Có tiếng gõ cửa theo sau là giọng anh hai từ ngoài vọng vào: "Bé con xong chưa, anh vào nhé?"
"Anh vào đi, em xong rồi đây."
Anh vào phòng nhìn nhân viên một lượt, họ gật đầu rồi đi ra. Họ đi ra hết anh mới nói: "Cát Nguyệt, tối nay em sẽ đi dự tiệc với anh. Trước khi đi anh có vài lời muốn dặn em."
"Anh nói đi ạ, em hứa sẽ ngoan mà."
"Haha, anh biết em luôn ngoan mà. Chủ bữa tiệc tối nay là ông Trấn Diệp Thanh, mọi người hay gọi là Thanh tổng. Ông ấy đang là chủ tịch tập đoàn QPN một trong những đối tác quan trọng của anh. Ông ấy là con sói già trong giới kinh doanh này, ông ấy rất giỏi và đáng kính trọng. Nhưng con trai cả của ông ta thì ngược lại là tay sát gái thứ thiệt, cậu ta có đời tư rất phức tạp và tai tiếng. Vì thế tối nay em hãy luôn theo sát anh nhé. Đến đấy anh sẽ ra hiệu cho em cậu ta là ai và em hãy cẩn thận và tránh xa cậu ấy chút nhé."
Tôi nhìn anh cất giọng trêu chọc: "Ui, tiệc tùng của giới kinh doanh các anh cũng nguy hiểm như đi săn cọp ý nhỉ."
Anh hai lườm tôi một cái rồi nói tiếp: "Ngoài ra, trong bữa tiệc này có một vài ông trùm trong giới kinh doanh, chính trị, giải trí và cả thế giới ngầm nữa. Vì vậy hãy cẩn thận khi tiếp xúc với từng người em gặp trong bữa tiệc."
"Vâng, em biết rồi, anh cứ tin ở em."
"Thôi đến giờ rồi, chúng ta đi thôi."
Bữa tiệc được tổ chức tại "Cung Điện Diệp Thanh". Ngay khi bước vào khuôn viên của Cung điện, khách mời có thể thấy ngay được sự sa hoa đến từng chi tiết nhỏ của Cung điện cũng như bữa tiệc. Tôi khoác tay anh hai đi vào sảnh chính của bữa tiệc. Đến cửa, sau khi đưa thiệp mời cho phục vụ, thì tôi được nhân viên phục vụ đưa cho một chiếc mặt nạ nửa mặt và yêu cầu đeo lên trước khi vào bữa tiệc.
Sau khi đeo mặt nạ, đi vào phía trong sảnh, tôi nhìn quanh rồi kéo nhẹ tay áo anh hỏi nhỏ: "Anh, sao em thấy chỉ có phụ nữ mới phải đeo mặt nạ vậy?"
"Vì ông Thanh không muốn công khai phu nhân hiện tại của ông ấy nên mới yêu cầu phụ nữ phải đeo mặt nạ."
"Phu nhân hiện tại? Vậy đây không phải vợ duy nhất của ông ấy sao?"
"Không, đây là phu nhân thứ hai của ông ấy. Theo nguồn tin của anh thì phu nhân trước của ông ấy đã đi tu cách đây vài năm, phu nhân hiện tại là người tình trước đó của ông ấy."
"Thể nào ông ấy không muốn công khai vì sợ bà ấy sẽ bị chỉ trích, em thấy Thanh tổng cũng rất biết bảo vệ vợ mình đó chứ?"
"Thanh Tổng xuất hiện rồi kìa, đi theo anh ra chào hỏi."
Anh hai và tôi cầm ly rượu từ chỗ phục vụ và bước về phía gần sân khấu, nơi Thanh tổng đang đứng.
"Chào Thanh tổng và phu nhân. Thật hân hạnh khi được Thanh tổng và phu nhân mời đến dự bữa tiệc hôm nay."
"Kỳ tổng khách sao quá rồi, với người tuổi trẻ tài cao như cậu thì được cậu hạ cố đến đây mới là niềm vinh dự của chúng tôi." Thanh tổng cười sảng khoái, bắt tay anh hai.
Sau màn giới thiệu đôi bên, anh hai nhắc tới chuyện công việc với Thanh tổng, tôi cũng không hiểu chuyện kinh doanh lắm nên đã xin phép ra ngoài.
Bên ngoài sảnh của cung điện là vườn hoa bạch trà đang nở rộ toả hương thơm khắp khuôn viên. Tôi cứ đi theo lối nhỏ trong vườn bạch trà đến được một chiếc xích đu. Đang ngồi trên xích đu ngắm hoa thì nghe tiếng một người đàn ông nghe điện thoại phía sau lưng cách đó không xa: "Alo, dì Liên à? Có chuyện gì vậy?"
Giọng người đàn ông có vẻ hốt hoảng: "Sunie đang ở trong bệnh viện nào? Dì ở đó với con bé, tôi về ngay đây!"
Tôi quay đầu lại thì thấy một người đàn ông mặc bộ suit màu xám, đang vội vàng bước đi. Bóng lưng của anh ta như có ma lực làm tôi cứ phải nhìn theo cho đến khi bóng lưng ẩn dần vào bóng tối.
Một giọng nói khác ngay bên cạnh làm tôi giật mình: "Không biết tiểu thư nhà ai lại ngồi một mình ở đây thế này?"
"Chào anh, tôi là.... Anh là ai mà lại không ở trong bữa tiệc vậy?" Tôi ngập ngừng nhìn người đàn ông dò xét.
"Chào cô, tôi là Tuấn Kiệt con trai của chủ bữa tiệc, rất vui được gặp cô."
"Cát Nguyệt, em ở đây à làm anh tìm mãi". Anh hai đi tới đứng cạnh tôi. Tôi thở nhẹ một cái nghĩ trong đầu *may quá anh hai đến vừa lúc*.
Anh đưa tay ra trước: "Chào cậu Tuấn Kiệt, lâu lắm không thấy cậu. Cậu còn nhớ tôi chứ?"
"Ôi, Kỳ tổng lâu quá không gặp. Bố tôi thường nhắc đến anh với tôi. Nhưng vị tiểu thư đây là....?"
"Giới thiệu với cậu đây là em gái tôi - Cát Nguyệt." Anh cầm nhẹ tay tôi như kiểu ra hiệu tôi cẩn thận nhớ mặt cậu ta để sau này tránh xa vậy.
"Không ngờ Kỳ tổng lại có em gái xinh đẹp như vậy, trước đây tôi chưa thấy cô ấy đi với anh bao giờ?"
"Trước đây em gái tôi luôn ở Thụy Sĩ giờ mới đến Nhật. Thanh Tổng đang tìm cậu đấy ạ. Cậu mau vào đi!"
"Vậy tạm biệt hai người, mong rằng sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau hơn nữa."
Tuấn Kiệt đi vào rồi tôi mới nên tiếng hỏi anh: "Em thấy cậu ta cũng lịch sự, tuấn tú mà anh Kỳ Uy?"
Anh ghé vào tai tôi nói nhỏ: "Em đừng để vẻ ngoài của cậu ta lừa nhé. Chính vì vẻ ngoài điển trai và cách giao tiếp lịch sự đó cậu ta mới trở thành tay chơi gái có tiếng đấy."
Vẻ bề ngoài như vậy thật sự rất có sức hút với phụ nữ, nhưng đó không phải người mà tôi thích.
Updated 82 Episodes
Comments
I'm Winter
maybe là nam8 :"))
2022-04-23
0
I'm Winter
:")))) á à
2022-04-23
0
Toro
đã ủng hộ tác giả một vé vote
2022-04-16
0