Hai ngày sau buổi tối đó, tôi luôn mơ về một người thanh niên. Trong mơ tôi không nhìn rõ mặt anh ta, chỉ biết đó là người con trai cao, hơi gầy. Tôi mơ các giấc mơ không giống nhau nhưng đều là anh ta. Mọi thứ đều mơ hồ từ khuôn mặt dáng người và cả bối cảnh nữa. Tôi luôn tự hỏi anh ta là ai mà sao bao nhiêu năm nay tôi hay mơ về, cảm giác thật thật ảo ảo đan xen. Hay anh ta là một phần kí ức bị mất đi của tôi? Tại sao chỉ có anh ta ám ảnh tôi đến vậy? Còn những chuyện khác đều không nhớ gì. Mỗi lần cố muốn nhớ lại điều gì đó thì đầu tôi như muốn nổ tung ra. Lâu dần những cơn đau đó làm tôi sợ, rất sợ vì vậy tôi không cố gắng tìm lại kí ức của mình nữa. Nếu đã quên thì hãy để quên đi.
Sau vài ngày chỉ ở nhà xem tạp chí, ăn rồi ngủ, tôi thấy rất buồn chán nên đã đòi anh hai cho đến công ty của anh làm việc.Tuy tôi chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng cũng đã tốt nghiệp ngành truyền thông tại đại học có tiếng của Thụy Sĩ. Đã vậy tôi chỉ xin anh làm nhân viên, muốn dùng thực lực để đi lên, vì vậy anh Kì Uy không có lý do gì để từ chối tôi. Anh còn không quên nói với tôi rằng: "Ở công ty, em là nhân viên, anh là ông chủ không phải là anh em. Nên công việc của em sẽ do phòng nhân sự và trưởng phòng của em sắp xếp. Anh chỉ giúp em vào công ty còn em vào phòng ban nào sẽ do phòng nhân sự quyết."
Và rồi ngày đầu tiên tôi đến công ty làm, người hướng dẫn cho tôi không phải người của phòng nhân sự mà là cô gái tôi gặp ở phòng của anh hai ngày đầu tới đây. Cô ấy là Hiểu Tuệ trợ lý thứ 2 của anh Kỳ Uy, vậy mà anh ấy nói tôi sẽ như nhân viên bình thường. Có nhân viên bình thường nào được trợ lý cấp cao của chủ tịch hướng dẫn không cơ chứ.
Hiểu Tuệ đưa tôi đi một vòng, giới thiệu các phòng ban và công việc chính cũng hết buổi sáng. Tôi thấy cô ấy hơi lạnh lùng nhưng cũng dễ gần nên đã rủ cô ấy đi ăn trưa.
Vừa ăn tôi vừa thở dài nói: "Hiểu Tuệ, cô dẫn tôi đi tham quan công ty như vậy có phô trương quá không? Tôi muốn đi lên từ thực lực mà khua chiêng gõ trống thế này thì mọi người sẽ biết tôi và Kỳ tổng có quan hệ không bình thường thì sẽ khó làm việc lắm."
"Cô yên tâm đi, mọi người ở đây không để ý được nhiều vậy đâu. Hiện giờ đang có dự án quan trọng với đối tác bên Việt Nam, các phòng ban đều đang rất bận rộn."
"Vậy sao, thế thì tôi sẽ làm gì?"
"Hiện tại, theo như hồ sơ của cô thì tôi thấy cô có muốn làm nhân viên cũng hơi khó, vì các phòng ban đều đủ người và đang chạy dự án hết rồi. Giờ chỉ có thể làm tạm ở phòng trợ lý của tôi đợi đến khi hết dự án sẽ phân cô vào các phòng khác sau."
"Vậy cũng được. Vậy tôi có thể làm việc luôn chứ?
"Cô có thể làm việc luôn, tôi sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho cô vào chiều nay."
"Không phải báo với anh Kỳ Uy chứ?"
"Boss sẽ không nói gì đâu, tôi nói lại với anh ấy là được."
Tôi cười và nhìn Hiểu Tuệ nói: "Ay ya, Hiểu Tuệ à, sao tôi lại có cảm giác cô rất có tiếng nói với anh trai của tôi vậy?"
Hiểu Tuệ đỏ mặt, ngượng ngùng đáp: "Đâu có, những việc nhỏ như này mà tôi cũng không làm được sao có thể lên chức trợ lý chủ tịch được chứ. Cô đừng trêu tôi."
Tôi thấy Hiểu Tuệ tự nhiên ấp úng như vậy thấy giống như thiếu nữ mới lớn vậy. Thật đáng yêu. Chúng tôi nói chuyện với nhau thấy rất hợp. Cô ấy nhiều hơn tôi 3 tuổi nhưng tôi và cô ấy nói chuyện như bạn bè thân thiết vậy.
Buổi chiều, cô ấy dẫn tôi đến phòng của trợ lý và sắp xếp chỗ ngồi cho tôi. Rồi đưa cho tôi một đống tài liệu bảo tôi đọc, làm báo cáo nộp và sáng ngày kia nộp lại cho cô ấy. Đúng là ở bên Kỳ Uy lâu cô ấy cũng bị lây tính của anh tôi rồi. Hiểu Tuệ lúc ăn cơm với tôi nói chuyện rất thân thiện, vui vẻ, nhưng ngay khi bắt đầu giờ làm việc thái độ của cô ấy như quay 180 độ vậy, mặt lạnh lùng hơn, đưa ra yêu cầu rất dứt khoát, nói chuyện với đồng nghiệp khác cũng rất nghiêm túc.
Tối đó, vừa uống trà anh Kỳ Uy có hỏi tôi về ngày làm việc đầu tiên ở công ty: "Bé con, hôm nay làm việc sao rồi?"
"Em thấy tập đoàn của anh to vậy mà sao phòng trợ lý chỉ có Hiểu Tuệ và Trang Lee vậy?"
"Vì hai người họ có thể xử lý công việc bằng sáu, bảy người. Anh quan trọng hiệu suất làm việc hơn là số người làm. Trước đây cũng có vài người nhưng anh thấy trợ lý và thư kí nhiều rất phiền nên chỉ giữ lại hai người họ."
"Ồ, ra là vậy! Mà Hiểu Tuệ làm ở công ty lâu chưa anh? Hôm nay cô ấy ăn cơm trưa với em đấy, chúng em nói chuyện rất hợp."
"Hiểu Tuệ vào làm trong công ty cũng khá lâu rồi đấy. Bố mẹ của cô ấy đều không còn nữa. Cô ấy nhận được học bổng toàn phần của trường nên đã sang đây du học. Và rồi cô ấy xin vào làm ở công ty cho đến nay."
"Anh hai, sao anh kể chuyện về Hiểu Tuệ mà cũng đỏ mặt vậy? Hai người có gì sao?"
"Đừng nói linh tinh, ở ngoài này gió mặt anh hơi lạnh nên vậy thôi." Anh lườm tôi một cái.
"Cô ấy đi du học sang đây sao?"
"Cô ấy là người Việt Nam"
"Wow! Em thấy cô ấy nói Tiếng Anh rất lưu loát, mặt cũng rất xinh, em còn tưởng cô ấy là người Hàn Quốc."
"Trang Lee mới là người Hàn, cô ấy có mẹ là người Việt."
"Ồ, ra là vậy!"
Không ngờ Hiểu Tuệ cũng là người Việt Nam, có lẽ là đồng hương nên chúng tôi nói chuyện có phần thân thiết hơn.
Trước đây, mẹ tôi từng kể, bố mẹ tôi được thừa hưởng cửa hàng trang sức của ông bà ngoại ở Việt Nam. Sau này nhờ sản nghiệp của ông bà để lại, mà bố mẹ tôi mới xây dựng nên công ty có tiếng trong nước. Khi công ty lớn mạnh hơn bố mở thêm chi nhánh ở Thụy Sĩ và đón cả nhà sang Thụy Sĩ định cư. Hai năm một lần bố mẹ vẫn Việt Nam thăm họ hàng hai bên. Nhưng từ ngày chị Cát An mất, gia đình tôi không về Việt Nam nữa. Ngay cả anh Kì Uy dù tập đoàn có công ty con tại Việt Nam anh cũng chưa về lần nào. Còn tôi thì chẳng có chút kí ức gì nơi đó. Tôi cũng mong được về đó sớm, có lẽ ở nơi đó tôi sẽ tìm lại được chút kí ức nào thì sao?
Updated 82 Episodes
Comments
I'm Winter
thực sự yếu tố kể nó quan trọng lắm mà Au đã kể, nó như tâm trạng cùng cách nhân vâth xưng "tôi" cảm nhận về mọi thứ xung quanh.
Tâm đắc bộ này !!!
2022-04-23
0
Thịnh Đặng
cũng tạm, chờ chap mới
2022-02-21
3
Thịnh Đặng
Chưa thấy gì. Suốt ngày anh trai.
2022-02-21
3