Yêu Lại Từ Đầu Chàng Trai Trong Mơ
"7 năm rồi đó chị à. Nhanh thật đấy, từng ấy năm chẳng được nhìn thấy chị và cũng chẳng được gặp lại nữa. Tại sao muốn gặp lại một người mà chẳng làm cách nào để gặp được nữa."
Hôm nay là sinh nhật Cát An - chị gái hơn tôi 3 tuổi, nhưng mãi mãi chị vẫn ở tuổi thanh xuân đẹp nhất đấy.
Tôi không có ấn tượng hay kí ức nào về ngày chị ra đi. Trong kí ức mong manh mà tôi cố tìm lại trong 7 năm, tôi vẫn thoáng thấy hình ảnh của một cô gái mặc chiếc váy hồng ngồi đàn piano cho tôi và anh hai nghe và qua lời bố mẹ kể về chị với ánh mắt long lanh chứa đầy sự nhớ nhung.
Tiếng điện thoại làm tôi giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ. Điện thoại của mẹ gọi dặn dò trước khi tôi ra sân bay. Mẹ tôi luôn thế, lúc nào cũng lo lắng cho chúng tôi, với bà chúng tôi dù có lớn đến đâu, bà vẫn chẳng yên tâm được.
Sau 7 năm luôn bên cạnh bố mẹ thì giờ tôi cũng được đi xa. Tôi sang Nhật với anh hai. Anh đã hứa với bố mẹ sẽ chăm sóc cho tôi thật chu đáo, cộng thêm lời năn nỉ của tôi mà bố mẹ mới miễn cưỡng đồng ý cho tôi sang Nhật.
Trang Lee - thư kí của anh đón tôi từ sân bay đã giới thiệu qua cho tôi về hoạt động của công ty. Nhưng khi đứng trước toà nhà YK này tôi cũng không khỏi ngỡ ngàng mà thốt lên:
"Wow, không thể tin được là cơ ngơi của anh tôi gây dựng chưa đến 10 năm đã đồ sộ vậy sao? Anh hai tôi thật giỏi quá đi. Cô làm ở đây mấy năm rồi cô Lee?"
"Cô Cát cứ gọi tôi là Trang được rồi. Tôi làm ở đây được 4 năm rồi, thưa cô. Mời cô Cát Nguyệt lên văn phòng chủ tịch, chủ tịch Kỳ đang đợi cô. Mời cô theo tôi"
"Được, cô đi trước đi"
Tập đoàn to như vậy mà anh hai nói với tôi chỉ là công ty nhỏ. Mẹ tôi có kể là sau khi tốt nghiệp đại học anh sang Nhật để học thạc sĩ, bố mẹ tôi không đồng ý vì lúc đó là thời gian chị Cát An mới mất, tôi vẫn còn hôn mê. Nhưng anh hai đã thuyết phục và chịu 2 điều kiện của bố mẹ mới được sang đây học. Những ngày đầu anh xa nhà, mẹ tôi khóc hết nước mắt khi biết anh hai vừa học thạc sĩ vừa làm việc chân tay để lấy kinh nghiệm. Mẹ từng kể anh hai tính độc lập từ khi còn nhỏ, anh rất mạnh mẽ, có chính kiến. Ngày anh hai chính thức mở công ty, bố mẹ tôi có sang chúc mừng và đề nghị muốn giúp đỡ nhưng anh hai nhất quyết từ chối. Bố mẹ cũng đành chịu và chỉ ở đằng sau làm ban cố vấn mỗi khi anh hai có khó khăn. Vậy mà giờ công ty nhỏ đó đã thành tập đoàn lớn như này.
Đứng trước cửa phòng chủ tịch tôi cũng có chút hồi hộp không biết sau hai năm không gặp anh hai sẽ phản ứng thế nào khi gặp tôi. Tôi đưa tay gõ cửa, tiếng anh hai vọng ra: "Vào đi"
Tôi đẩy nhẹ cửa bước vào: "Anh Kỳ Uy"
Người đàn ông lịch lãm ngồi sau chiếc bàn to màu nâu đỏ sang trọng đang tập trung xem tài liệu. Đứng gần cạnh bàn là cô gái dáng người cao mảnh, tóc xoăn lơi, gương mặt khả ái đang đứng cầm hồ sơ, có lẽ cô ấy đang chờ anh hai kí phê duyệt gì đó.
Thấy tôi anh hai đứng dậy nở nụ cười nói nhỏ với cô gái bên cạnh rồi tiến về phía tôi.
"Cát Nguyệt đến rồi à? Đi máy bay lâu vậy có mệt không? Em ngồi đây nghỉ chút rồi chúng ta về nhà nhé bé con." Anh vẫn không quên bẹo má tôi một cái rồi quay lại bàn làm việc.
Cô gái nãy giờ vẫn đứng yên chỗ cũ chỉ gật đầu khi tôi vào, lúc này mới cất tiếng: "Kỳ tổng tôi đã sắp xếp rời các lịch họp và đối tác sang ngày kia. Tối mai có bữa tiệc sinh nhật của Thanh tổng anh bắt buộc phải có mặt"
"Được, vậy công việc của hôm nay và ngày mai, cô và Trang tự sắp xếp. Tối mai tôi sẽ dự tiệc, cô không cần đi cùng tôi, tôi sẽ đi cùng em ấy. Cứ vậy nhé."
"Vâng, vậy xin phép Kỳ tổng tôi đi làm việc tiếp."
Cô gái khi qua chỗ tôi ngồi có cúi đầu nhẹ và nở nụ cười mỉm nhưng tôi thấy ánh mắt cô ấy nhìn tôi có chút lạ dù chỉ thoáng qua. Tôi cười đáp lại và thầm nghĩ có lẽ do tôi quá nhạy cảm thôi.
Anh hai đi đến khoác vai tôi thoải mái, khác hẳn dáng vẻ tổng tài lạnh lùng: "Cát Nguyệt, chúng ta về nhà thôi.Lâu rồi anh em chúng ta chưa được làm vài ly, tối nay thoải mái chứ hả?"
"Dạ được, tối nay không say không đi ngủ nhé!"
Biệt thự của anh hai nằm ở ngoại ô đi xe hơn tiếng đồng hồ. Ở đây ngoại ô biệt thự được xây rất xa nhau. Từ đường to phải đi qua một cổng kiểm tra an ninh mới vào được đến khu biệt thự. Vừa xuống xe đập vào mắt tôi là chiếc cổng đỏ đứng dưới tán cây thông mang đậm phong cách của nhật. Bên cạnh là biển gỗ màu nâu ghi "Biệt thự Cát"
Tôi hơi bất ngờ quay qua nhìn anh hai: "Anh hai, sao lại là Biệt thự Cát? anh xây cho em à?"
"Haha, đi vào trong rồi anh kể cho, đứng đây làm gì, vào đi, vào đi."
Bên ngoài mang phong cách Nhật nhưng bên trong nội thất lại mang phong cách hiện đại, từ trong nhà nhìn ra bên ngoài có thể thấy được khu vườn nhật, bể cá và rừng thông phía sau nhà. Ngôi nhà này đem đến cho tôi cảm giác yên bình, ấm áp và dễ chịu. Nhưng có điều gì đó rất quen thuộc, vẫn còn đang nghĩ thì anh hai đưa cho tôi cốc nước ép: "Biệt thự này đẹp chứ bé con?"
"Đẹp anh ạ, nhưng em nhìn quen lắm, cứ như thấy ở đâu rồi?"
"Haha, quen là đúng rồi. Vì bản vẽ thiết kế gốc biệt thự này vẫn ở phòng em mà. Có đúng không?"
Lúc này tôi mới nhận ra, vỗ tay lên chán: "À, bản thiết kế đó em vẫn để trong ngăn kéo, lâu ngày chưa xem lại nên quên mất, hì hì."
"Đi ra đây ngồi anh em mình ôn lại chuyện cũ nào."
Tôi theo anh hai ra hiên nhà ngồi có bộ bàn ghế bằng gỗ xinh xắn.
Anh hai ngồi bên cạnh giọng trầm xuống: "Em quên đi nhiều thứ, quên cả lời hứa của anh."
"Anh kể em nghe đi, tuy em không nhớ nhưng em rất muốn biết kỉ niệm của chúng ta."
Uống xong ngụm trà giọng anh hai trầm xuống hẳn: "Biệt thự này là lời hứa của anh giành cho em và Cát An. Lúc ấy anh nói, khi đi làm có tiền rồi, sẽ xây cho em và Cát An một ngôi nhà, để dù sau này có chuyện gì hai em cũng có thể về đây nghỉ ngơi. Vì lời hứa đó em và Cát An đã vẽ ra ngôi nhà này đấy, nên tên của nó mới là Biệt thự Cát."
"Anh có bao giờ mơ thấy chị Cát An không?"
Anh nhìn tôi với ánh mắt mang đầy sự chua sót: "Anh thỉnh thoảng vẫn mơ về con bé, anh rất nhớ con bé."
"Em không nhớ gì về Cát An, nhưng em hay mơ về chị và một người thanh niên. Không biết có phải người yêu của chị ấy không?"
Lần này không còn chua xót mà là bất ngờ:" Một thanh niên? Em mơ thấy Cát An và một thanh niên?"
Tôi thản nhiên đáp: "Vâng, nhưng chẳng thấy rõ mặt, cứ mơ mơ hồ hồ thế nào anh ạ."
Anh thở dài: "Thôi đi vào ăn cơm tối đi. Mới nói chuyện chút trời đã tối rồi đấy bé con."
Updated 82 Episodes
Comments
N
mới đầu mà đã mất mát đau thương z🥲
2022-06-16
0
ng.nhuw🤍
chéo được không ạ:3
2022-05-05
0
Ngoc Nguyen
.....
2022-04-18
1