Tập đoàn An Hoa
Lương Anh Kiệt mang cơm trưa đến cho Ngụy An Dung vừa đúng lúc cô đã tan họp, một nhân viên bước ra thấy anh đến thì cúi đầu chào hỏi, Lương Anh Kiệt thấy sắc mặt của mọi người đều trông khá khó coi bèn kéo một người lại hỏi: “Có chuyện gì mà mặt của mọi người trông khó coi, nghiêm trọng thế?”
“Không biết hôm nay ai đã chọc giận chủ tịch mà trông chủ tịch rất đáng sợ, nghiêm khắc, khác hẳn với dáng vẻ vui tươi, thoải mái như lúc trước.” Một nhân viên nam trả lời xong thì vội vàng đi ngay.
Nhìn thấy Ngụy An Dung bước ra, Lương Anh Kiệt cười tươi tiến đến nhéo nhẹ má của cô: “Kẻ nào to gan chọc giận bảo bối của anh thế hả? Nói cho anh biết đi, anh giúp em đi trút giận.”
Cô lạnh nhạt gạt tay của Lương Anh Kiệt ra, lãnh đạm đáp: “Không có ai chọc giận tôi cả, anh đột nhiên xuất hiện ở đây là để làm gì thế?”
Lương Anh Kiệt ngơ người, hai mắt mở to hết cỡ khi thấy cô đột ngột đối xử lạnh nhạt với mình, anh giơ hộp cơm lên, miệng vẫn cười tươi rạng rỡ: “Anh mang cơm trưa đến đây cho em, em bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại lạnh nhạt với anh như thế? Anh đã làm sai gì sao? Có gì thì em hãy nói ra để anh còn biết sửa lỗi nữa.”
Ngụy An Dung thật muốn đánh chết gã đàn ông trước mặt mình, cô hận không thể lột cái mặt nạ giả tạo của anh ta xuống: “Lương Anh Kiệt! Chúng ta chia tay đi! Anh đừng có hỏi tôi là anh đã làm gì sai, anh không có làm gì sai cả, sở dĩ tôi chia tay với anh đơn giản là vì không còn yêu anh nữa, một chút cũng không.”
“An Dung! Em bị làm sao thế? Em đừng như vậy, đừng dọa anh, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với em thế? Không phải hôm qua chúng ta còn hẹn hò với nhau rất vui vẻ sao? Sao đột nhiên em lại muốn chia tay? Em nói rõ cho anh biết chuyện gì đã xảy ra đi.” Lương Anh Kiệt bàng hoàng, hoảng loạn, luống cuống nắm tay của Ngụy An Dung hỏi không ngừng. Rốt cuộc là Ngụy An Dung bị làm sao thế? Sao chỉ trong một đêm mà lại hoàn toàn thay đổi, biến thành người khác như thế này? Thay đổi một cách chóng mặt, khiến cho người khác không thể nào thích ứng được.
“Hôm qua thì còn yêu nhưng hôm nay thì không, không còn một chút nào nữa cả, bây giờ mời anh ra khỏi An Hoa nếu anh mà còn không rời khỏi đây thì tôi sẽ cho gọi bảo vệ lên đấy.” Ngụy An Dung hất tay của Lương Anh Kiệt ra, bây giờ đối với anh ta cô chỉ còn thấy ghê tởm, căm ghét, hận không thể giết Lương Anh Kiệt mà thôi.
Lương Anh Kiệt thấy Ngụy An Dung cứng rắn như thế thì chỉ biết rời đi, vừa đi anh ta vừa ngoáy đầu lại nhìn, trong lòng hy vọng cô gọi anh lại nhưng đi đến tận cửa tập đoàn vẫn không có ai gọi lại. Lương Anh Kiệt tức tối quăng hộp cơm vào thùng rác cạnh đó, anh nhất định phải tìm hiểu xem đã có chuyện gì xảy ra đối với cô, không thể nào có chuyện chỉ trong một đêm mà lại có thể khiến một con người thay đổi nhanh như thế được.
Phạm Bân đứng ở gần đấy chứng kiến hết mọi chuyện, anh ôm chặt tài liệu trong tay, nuốt nước bọt, trong lòng có chút sợ hãi, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Chuyện Ngụy An Dung lạnh nhạt nói lời chia tay với Lương Anh Kiệt rất nhanh đã được truyền khắp An Hoa, bây giờ nhân viên gặp cô thì vội chào hỏi rồi chạy đi.
-------------------------------------------------------------------------
Ở biệt thự, Tiểu Kim ngồi ở trên giường thở dài, mặt mày phờ phạc, thấy tổng giám đốc của mình cứ thay đồ liên tục, anh không nhịn được mà thốt lên: “Tổng giám đốc! Anh đã thay tổng cộng hết mười lăm bộ rồi đấy, anh có gương mặt đẹp trai, thân hình tuyệt mỹ như thế này thì mặc đồ nào cũng đẹp trai rạng ngời hết.”
Từ Khải nhìn lại đống đồ vest của mình thì mới nhận ra quả thật là mình đã thay rất nhiều bộ rồi, cuối cùng thì anh quyết định chọn cho mình một bộ vest màu xám, tóc vuốt keo, xịt nước hoa, cảm thấy hoàn mỹ rồi mới bảo Tiểu Kim lái xe đưa đến tập đoàn An Hoa.
Tập đoàn An Hoa
Nhân viên tiếp tân nhìn thấy Từ Khải bước vào thì khóe môi không tự chủ được mà cau lên, hai mắt sáng rực, bọn họ chưa từng thấy ai đẹp trai như thế này cả. Từ Khải tiến đến cười nhạt, nói: “Tôi đến đây là để gặp chủ tịch của các cô, phiền các cô thông báo giúp tôi một tiếng.”
“Xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?” Nhân viên tiếp tân mỉm cười hỏi, thấy anh lắc đầu, hai nhân viên nhìn nhau khó xử, một trong hai người nhân viên cười gượng cất giọng: “Thật ngại quá, nếu như anh không có hẹn trước thì không thể gặp chủ tịch được đâu ạ. An Hoa của chúng tôi trước giờ đều là như thế, bất kể là ai nếu như không có hẹn trước thì không thể gặp chủ tịch, hơn nữa không giấu gì anh hôm nay chủ tịch của tôi tâm trạng không tốt, chúng tôi không dám báo đâu ạ, khả năng rất cao sẽ bị mắng.”
Từ Khải hiểu rõ Ngụy An Dung hơn ai hết, anh cũng không muốn làm khó hai cô nhân viên nhỏ nên xoay người đi ra bên ngoài, bây giờ anh chỉ có thể ngồi ở trong xe chờ đợi Ngụy An Dung tan làm mà thôi.
Vì sợ Ngụy An Dung sẽ đi ra bất cứ lúc nào, Từ Khải luôn ngồi trong xe quan sát, chờ đợi, đói bụng thì có trợ lý đi mua đồ ăn, Tiểu Kim ngồi chờ đến chán nản, nhìn đồng hồ thì cũng đã trễ lắm rồi, nhân viên của An Hoa lần lượt tan làm vậy mà Ngụy An Dung vẫn chưa chịu tan làm, anh nhớ lúc trước cô đâu có cuồng công việc như thế này đâu.
Nhìn thấy Ngụy An Dung lái xe ra, Từ Khải ngồi thẳng người lại vỗ vỗ vai của Tiểu Kim, ra lệnh: “Mau chạy theo cô ấy, đợi đi được một quãng đường thì tông vào xe của An Dung, nhớ là tông nhẹ thôi đấy, cô ấy mà bị thương là cậu chết với tôi.”
Tiểu Kim gật gật đầu, đạp ga chạy theo phía sau của Ngụy An Dung, đợi một lúc thì anh đạp ga tăng tốc rồi tông vào xe của Ngụy An Dung. Cô bị xe phía sau tông khiến cho đầu đập vào vô lăng, xoa xoa đầu của mình, cô từ từ bước xuống xe tiến đến phía đuôi xe kiểm tra, Từ Khải nhanh chóng đi đến, giả vờ có lỗi, luống cuống nói: “Thành thật xin lỗi cô, người của tôi mới tập chạy xe nên mới không cẩn thận va vào xe của cô như thế, tôi không có mang tiền theo bên người hay là bây giờ chúng ta trao đổi số điện thoại, kết bạn với nhau đi, khi quay về nhà tôi sẽ liên lạc với cô để bồi thường mọi chi phí.”
Ngụy An Dung quan sát Từ Khải với vẻ mặt không có chút cảm xúc nào, cô không ngờ bây giờ lừa đảo lại cao cấp đến mức này, còn thuê hẳn một chiếc xe sang, một bộ vest đắc tiền nữa chứ, rất đầu tư đấy. Cô lấy từ trong túi xách của mình ra một cái thẻ ngân hàng nhét vào tay của Từ Khải: “Mật mã là sáu con số bốn.”
Từ Khải ngơ ngác, hai mắt cứ chớp chớp dõi theo Ngụy An Dung đang chậm rãi lái xe rời đi, anh từ từ xoay đầu như người máy, cất tiếng: “Người gây ra lỗi là chúng ta cơ mà, sao cô ấy lại đưa tiền ch tôi? An Dung nghĩ rằng tôi là kẻ lừa đảo sao? Gương mặt này của tôi trông rất giống một tên lừa đảo?”
Tiểu Kim khẽ gật đầu: “Chín mươi phần trăm là như vậy rồi, nói thật là khi nãy gương mặt của tổng giám đốc thật sự rất giống một kẻ lừa đảo.”
Vẻ mặt của Từ Khải đanh lại, anh trừng mắt, nghiến răng: “Tôi còn chưa tính sổ với cậu chuyện vết đỏ trên trán của An Dung nữa đấy, tôi đã bảo cậu là phải thật cẩn thận cơ mà.”
Tiểu Kim vốn muốn mở miệng phản bác lại nhưng nghĩ đến tiền lương, tiền thưởng anh nuốt hết mấy lời phản bác vào trong bụng, tổng giám đốc của anh một khi đã động vào tình yêu thì không bao giờ nói lý lẽ gì cả.
Updated 94 Episodes
Comments