Chương 4: Tôi chẳng hận anh

Dung Âm có cố gắng cũng chẳng nén được tiếng thở dài….Mỗi lần nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm, cô đều bất giác thở dài như một thói quen.

Mai Hương nhìn thấy Thiệu Khiêm thì chẳng khác gì nịnh thần gặp được chủ vương, lập tức sấn tới chỗ anh mà thao thao bất tuyệt.

Trưng ra bộ mặt đáng thương tới mức hoa ghen liễu hờn, Mai Hương bám lấy tay anh, ánh mắt vừa đáng thương lại vừa như hờn trách, giọng nói điệu đàng vang lên, cố tỏ ra dễ thương mà lại khiến Dung Âm rùng cả mình.

_ Anh Thiệu Khiêm! Anh nhìn xem! Người đàn bà đó thật hung dữ! Chị ta không những làm đổ hết đồ lễ của chị Lan Anh xuống đất, còn giơ tay tát em nữa! Anh xem! Mặt em bị đánh đỏ hết lên rồi!

Mai Hương nũng nịu kéo áo Mạc Thiệu Khiêm, trưng ra gương mặt trắng nõn còn in hằn năm dấu tay đỏ ửng của cô. Mạc Thiệu Khiêm quay đầu chăm chú nhìn lên cái má đỏ ửng của Mai Hương, được thể cô ta càng hào hứng kể lể.

_ Cha em nói em qua đây thăm anh! Tiện chuyển lời mời anh cuối tuần này qua nhà cha gặp! Em dùng chìa khóa anh đưa cho cha để mở cửa vào nhà. Cũng tiện xem xem cô ta hầu hạ anh có tốt không? Nào ngờ cô ta về thấy em liền nổi khùng lên, nói em tự tiên xâm phạm gia cư bất hợp pháp, rồi ném hết đồ lễ xuống đất, còn giơ tay tát em!

Mặc kệ cho Mai Hương đang ra sức đặt điều, hắt nguyên một chậu nước bẩn vào cô. Dung Âm một câu cũng không đáp trả, không giải thích, không thanh minh, chán ngán quay đầu lại, bước vào trong nhà.

_ Đó! Anh xem! Thái độ của cô ta như vậy đấy! Rõ ràng cô ta là người hại chết chị Lan Anh, thế mà cô ta một chút thái độ hối lỗi cũng không có! Anh Thiệu Khiêm! Cô ta thế này là đang coi thường chúng ta mà! Anh nhất định không được tha cho cô ta!

Mai Hương tức giận níu áo Mạc Thiệu Khiêm, một tiếng anh hai tiếng anh ngọt ngào mà lòng dạ hiểm sâu. Bàn tay cô tay níu tay anh rất chắc mà nũng nịu, chắc chắn là có ý khác!

_ Được rồi Mai Hương!

Mạc Thiệu Khiêm gật đầu, rồi nhẹ nhàng gỡ tay ra. Ánh mắt Mai Hương có chút hụt hẫng. Cô ta nhìn gương mặt của anh chẳng bộc lộ cảm xúc gì rõ rệt, một tia suy tính rất nhanh xẹt ngang qua đôi mắt…

_ Anh Thiệu Khiêm! Anh tuyệt đối đừng hiểu lầm em! Em cũng chỉ là bức xúc mà thôi, em cũng lo cho anh nữa! Anh vừa dịu dàng vừa tốt bụng như thế….sợ rằng anh sẽ bị cô ta làm cho mềm lòng!

_ Cám ơn em Mai Hương, nhưng em đừng lo cho anh!

Mạc Thiệu Khiêm mỉm cười, gật đầu với Mai Hương, thanh âm trầm trầm đặc biệt vang lên rất dễ nghe.

_ Em chuyển lời của anh cho cha là cuối tuần anh sẽ tới!

_ Dạ! Anh nhớ tới nha!

Mai Hương cười tíu tít, khoe ra nụ cười xinh như hoa nở hướng về phía Mạc Thiệu Khiêm đong đưa. Anh gật đầu, nhẹ nhàng nói.

_ Sau này những chuyện đơn giản như vậy, không cần em phải mất công tới tận nhà báo cho anh đâu! Cứ nói cha gọi điện cho anh! Hoặc em gọi điện cho anh là được! Nếu anh bận không nghe máy thì cứ nhắn tin lại, anh sẽ trả lời!

_ Ơ…

Nụ cười trên môi Mai Hương thoáng trở nên sượng sùng, nhưng cô ta cũng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, giọng nói vẫn nhẹ như bông…

_ Người ta cũng là lo cho anh thôi! Thiệu Khiêm! Nếu như anh thấy phiền….thì sau này người ta chẳng tới nữa!

Dáng vẻ làm nũng của Mai Hương rất dễ thương, bản thân của cô ta cũng chắc mẩm bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy đều sẽ động lòng…nhưng Mạc Thiệu Khiêm….thì lại hoàn toàn chẳng có chút phản ứng.

Ngược lại, thanh âm của Mạc Thiệu Khiêm bình bình vang lên, khiến cho Mai Hương cứng họng…

_ Mai Hương! Sau này em đừng gọi anh là Thiệu Khiêm nữa! Anh là anh rể em, thì em cứ gọi anh là anh rể đi nhé! Gọi là Thiệu Khiêm, anh thấy không quen!

Gương mặt của Mai Hương đờ ra, cảm giác quyến rũ không nổi một người đàn ông, thất bại ê chề làm cô ta sượng sùng…Nhưng bản tính chẳng bao giờ chịu chấp nhận mình thua của cô ta làm cô ta vẫn mặt dày nài kéo…

_ Nhưng mà người ta thích gọi anh là Thiệu Khiêm! Người ta coi anh là anh trai mà! Không được sao?

Lòng mắt sâu thẳm của Thiệu Khiêm nhìn vào gương mặt xinh xắn của Mai Hương, kiên định thoáng chút lạnh lùng.

Giọng nói vang lên, vô cùng cứng rắn, khiến cho Mai Hương nghe thấy lập tức tái mặt.

_ Trên đời này, chỉ có Lan Anh được gọi anh là Thiệu Khiêm! Những người khác, anh không muốn!

Cục tức dồn lên tận họng….Mai Hương trố mắt nhìn anh, hàm răng cô ta nghiến chặt vào nhau…

_ Em về đây!

Thanh âm cắm cảu, nghe thoáng qua cũng biết là đầy một họng tự ái vang lên. Ở lại chỉ thêm chuốc nhục, Mai Hương ôm một cục tức đùng đùng bỏ đi.

Thiệu Khiêm cũng chẳng nhìn theo lấy một mắt, trực tiếp quay người đi vào nhà bếp.

Vừa vào tới nơi, mùi hương trà Cam Quế thơm ngòa ngạt đã phủ kín căn bếp. Mạc Thiệu Khiêm kéo ghế, tiếng động cũng chẳng làm Dung Âm giật mình. Bóng lưng gầy gầy của cô chăm chú rót dòng nước màu vàng cam thơm ngào ngạt ra một chiếc cốc và bưng lên, xoay người đặt xuống trước mặt anh.

Thói quen của Mạc Thiệu Khiêm mỗi lần về nhà đều là uống trà cam quế nóng, cho dù mùa đông hay mùa hè. Dung Âm ở với anh một năm nay, sở thích này của anh cũng đã quen thuộc.

Chẳng nói một lời, cô đi lấy đồ hót rác và đôi găng tay đeo vào, trực tiếp ra ngoài dọn dẹp những mảnh sành sứ vỡ nát.

Hoa quả vương vãi cũng được cô cẩn thận nhặt lên, những quả bị dập đem bỏ, còn lại cho vào máy rửa hoa quả rửa thật sạch. Đều là đồ đắt tiền, không được lãng phí!

Sau đó thì mang cây lau nhà ra lau những vết bẩn giày dép mà Mai Hương và Mạc Thiệu Khiêm thi nhau để lại.

Cuối cùng thì mang một đôi dép đi trong nhà theo, tiến tới chỗ anh đang ngồi, cúi người cởi giày cho anh, đi dép hộ anh.

Làm tới thế này…chắc chẳng còn cái gì để anh ta gây sự nữa chứ?

_ Cô đối với mọi thứ trở nên lãnh đạm như thế này từ khi nào vậy?

Thanh âm trầm thấp ấy vang lên, đôi mắt của Dung Âm đảo qua một chút, trong lòng thầm cười ngạo…. rồi nhàn nhạt trả lời.

_ Anh hỏi chuyện gì? À….là chuyện Mai Hương thích anh sao? Đối với tôi không quan trọng, tôi cũng chẳng có tư cách để ghen, mà tôi cũng chẳng quan tâm!

Sống cùng với con người tàn nhẫn như anh, tâm của tôi sớm cũng bị anh làm cho giá lạnh theo anh rồi, những việc thế này so với sự đối xử của anh, có thấm tháp vào đâu?

_ Hừ…

Một tiếng cười lạnh vang lên. Dung Âm xách đôi giày LV có giá đến hàng chục nghìn đô của Mạc Thiệu Khiêm đứng dậy, định quay người bước đi…đột nhiên cổ tay cô bị bàn tay cứng rắn của anh tóm lại.

Có vẻ sự lãnh đạm của cô đã chọc giận anh, bàn tay mạnh mẽ của anh bóp mạnh một cái, khiến Dung Âm tái mặt vì đau, đôi giày trên tay cô cũng rơi xuống, vang lên tiếng va đập nặng nề…

_ Tại sao cô tát Mai Hương?

Mạc Thiệu Khiêm gằn giọng hỏi cô, Dung Âm thở ra một hơi chán nản, lạnh lùng nói.

_ Không phải Mai Hương đã nói hết cho anh rồi sao?

Ánh mắt của anh ghim thẳng về cô, một tia giận dữ dấy lên trong lòng mắt.

_ Dám tát cả em gái của Lan Anh, cô cũng ghê gớm hơn tôi tưởng!

_ Nếu nó là em gái của Lan Anh, thì nó cũng là em gái của tôi, ít nhất là trên danh nghĩa!

Dung Âm nhàn nhạt trả lời, và Mạc Thiệu Khiêm nhếch môi cười nhạt…

_ Nếu giờ tôi tát cô để trả lại những gì cô đã làm với Mai Hương thì sao nhỉ?

_ Thì chẳng sao cả! Tát cũng chỉ là tát thôi! Cũng chẳng vì thế mà chết người, hay vì thế mà ghét nhau thêm vài phần!

Thái độ dửng dưng của Dung Âm khiến Mạc Thiệu Khiêm cười lạnh, anh gằn từng tiếng hỏi cô….

_ Đối với lời cáo buộc của Mai Hương, cô chẳng phản ứng gì sao? Không có gì để bảo chữa sao?

Mạc Thiệu Khiêm lạnh lùng hỏi cô, bàn tay anh bóp cổ tay cô rất chặt, khiến Dung Âm không kìm được cũng phải hé môi vì đau.

Nhưng ngược lại, lòng mắt của cô lại vô cùng hờ hững. Dung Âm nén đau nhìn anh, lạnh giọng trả lời.

_ Những gì Mai Hương nói, là Mai Hương nói! Cô ta nói về tôi thế nào cũng chẳng có nghĩa tôi thế ấy! Với lại quan trọng là ở phía anh, anh đã tin cô ta thì tôi có giải thích hàng trăm lời cũng chẳng có tác dụng! Nên tốt nhất tránh phiền phức, thì ngậm miệng không nói!

Mạc Thiệu Khiêm kéo giật Dung Âm lại gần phía anh, Dung Âm quay đầu để tránh đôi môi anh áp vào má mình, thanh âm giọng nói khiến cô chán ghét vang lên…

_ Cô đang nghĩ rằng cố sắp thoát khỏi tay tôi rồi sao? Kịch hay còn ở phía sau! Tôi không bao giờ để cô yên ổn!

_ Thật ra người không yên ổn không phải là tôi! Mà là anh!

Đối diện với sự gay gắt của Mạc Thiệu Khiêm, Dung Âm lại hoàn toàn bình thản. Cô nhìn sâu vào lòng mắt giận dữ ấy, từ từ lên tiếng.

_ Anh luôn là người sống trong hận thù, trong dằn vặt đau khổ! Trái tim anh khô cằn chẳng thể yêu thương! Anh không bước qua được hận thù….Còn tôi, tôi bước qua được rồi!

_ Tôi chẳng hận anh! Chẳng quan tâm đến anh hay bất kì ai nữa! Sắp tới sẽ là cuộc sống mới của tôi! Và nói thật nhé….tôi thấy thật sự tội nghiệp cho con người anh, mãi mãi sống trong hận thù! Cuộc sống như vậy, đau khổ như vậy….Tiền nhiều thì cũng để làm gì chứ?

Mạc Thiệu Khiêm đờ đẫn nhìn Dung Âm. Cô giật mạnh tay khỏi bàn tay anh, khẽ nhíu mày lại vì cổ tay đau rời, thở ra một hơi, quay lưng bước đi….

_ Tôi sẽ không bao giờ buông tha cho cô! Cô biết chưa? Không bao giờ!

Giọng nói giận dữ của người cô gọi là chồng trên danh nghĩa ấy vang lên sau lưng. Đôi mắt Dung Âm lạnh càng lạnh thêm, cô nuốt khan trong cổ, chẳng hề đáp lời, một mạch rời đi….

Cho dù có là gì, so với những gì cô đang trải qua, cũng chẳng thấm tháp gì!

****

Cám ơn những lượt Like, Vote của các bạn nhiều lắm lắm

Theo dõi tài khoản của Thư Kỳ để nhận truyện mới mỗi ngày nhé ❤️

Yêu thương \~ Thư Kỳ 🍀

Tiktok: p.thaoo0813

Hot

Comments

Anh Túc

Anh Túc

Đọc mà muốn khóc ln

2023-08-04

0

Ngọc Nga Ngô Thị

Ngọc Nga Ngô Thị

rồi một ngày anh sẽ h hận

2023-01-18

1

Uyên Thy

Uyên Thy

n9 rất mạnh mẽ

2022-12-13

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Không tình yêu (18+)
2 Chương 2: Cô là hạng người không tim không gan
3 Chương 3: Cái tát của Dung Âm
4 Chương 4: Tôi chẳng hận anh
5 Chương 5: Tôi muốn là đủ (18+)
6 Chương 6: Khóc cũng không được khóc cho thoả
7 Chương 7: Đột nhiên tốt bất thường
8 Chương 8: Dòng hồi tưởng của Dung Âm
9 Chương 9: Không bằng một người đã chết!
10 Chương 10: Chẳng lẽ....?
11 Chương 11: Con quá hà khắc với bản thân
12 Chương 12: Người yêu người không yêu
13 Chương13: Tôi xin lỗi!
14 Chương 14: Tôi không say mà tôi điên rồi!
15 Chương 15: Do dự
16 Chương 16: Cuộc hôn nhân địa ngục
17 Chương 17: Yêu thầm
18 Chương 18: Lưu Kiến Hào
19 Chương 19: Bất khả tư nghị*
20 Chương 20: Chuyện mất mặt khi xưa
21 Chương 21: Ánh trăng nói hộ lòng em
22 Chương 22: Nửa đời không viết nổi bản tình ca
23 Chương 23: Bàn mưu tính kế
24 Chương 24: Tôi chỉ cần Ly hôn!
25 Chương 25: Dạ khúc nửa vầng trăng
26 Chương 26: Buổi họp báo Ly hôn
27 Chương 27: Lời nhắn của Dung Âm
28 Chương 28: Tự do
29 Chương 29: Biến mất
30 Chương 30: Mua lại căn nhà cũ
31 Chương 31: Phá kén hoá bướm
32 Chương 32: Tình cờ gặp lại
33 Chương 33: Nếu đã là nghiệt duyên
34 Chương 34: Chỉ trong gang tấc
35 Chương 35: Phát hiện
36 Chương 36: Vô định lướt qua
37 Chương 37: Những điều đã xảy ra trong quá khứ
38 Chương 38: Tìm em...
39 Chương 40: Vị khách lạ
40 Chương 41: Một thoáng ngại ngùng
41 Chương 42: Gặp lại
42 Chương 43: Tôi chưa bao giờ là vợ anh...
43 Chương 44: Đừng để cậu ấy như anh...
44 Chương 45: Nụ hôn và những lời thành thật
45 Những lời dông dài lan man...
46 Chương 46: Khang Kiều
47 Chương 47: Biến cố ập tới
48 Chương 48: Có người xúi giục
49 Chương 49: Anh hùng cứu mỹ nhân
50 Chương 50: Anh nhớ em
51 Chương 51: Biến cố
52 Chương 52: Mộ Tuấn Phúc nhảy lầu
53 Chương 53: Em không tin sự dịu dàng của anh
54 Chương 54: Si tâm vọng tưởng
55 Chương 55: Những giả thuyết (Phần 1)
56 Chương 56: Những giả thuyết (Phần 2)
57 Chương 57: Quyền bạn trai
58 Chương 58: Sửa bóng đèn hỏng, mời bữa cơm nóng
59 Chương 59: Thế giới đông người anh chỉ thấy riêng em
60 Chương 60: Em không một lần ngoái lại
61 Chương 61: Sau lưng anh có em đứng đợi
62 Chương 62: Em yêu anh!
63 Chương 63: Tiểu biệt thắng tân hôn (H)
64 Chương 64: Nhường lối cho tình yêu (H)
65 Chương 65: Hé mở
66 Chương 66: Sự thật là gì?
67 Chương 67: Không phải em
68 Chương 68: Sự thật phơi bày
69 Chương 69: Trước ngày bão tố
70 Chương 70: Lo lắng
71 Chương 71: Cuộc gặp gỡ
72 Chương 72: Ăn thịt sống, uống máu tươi
73 Chương 73: Ánh trăng
74 Chương 74: Hàm Ni
75 Chương 75: Chuyến viếng thăm không được chào đón
76 Chương 76: Chuyện xưa cũ
77 Chương 77: Em sẽ về nhà cùng anh
78 Chương 78: Vở kịch hoàn hảo
79 Chương 79: Chuột chạy cùng sào
80 Chương 80: Bước đường cùng
81 Chương 81: Lời thú tội
82 Chương 82: Bí mật không nên biết tới
83 Chương 83: Em chỉ cần anh thôi
84 Chương 84: Cầu hôn (End)
85 Ngoại truyện 1: Chúng ta chia tay
86 Thông báo nho nhỏ
87 Ngoại truyện 2: Trò đùa tai hại
88 Ngoại truyện 3: Tan biến trong thinh lặng
89 Ngoại truyện 4: Một ngày cho mãi mãi
90 Ngoại truyện 5: Xiềng xích dịu dàng ( Đại kết cục )
91 LỜI CẢM ƠN - THÔNG BÁO TRUYỆN MỚI
92 THÔNG BÁO ~^^~
Chapter

Updated 92 Episodes

1
Chương 1: Không tình yêu (18+)
2
Chương 2: Cô là hạng người không tim không gan
3
Chương 3: Cái tát của Dung Âm
4
Chương 4: Tôi chẳng hận anh
5
Chương 5: Tôi muốn là đủ (18+)
6
Chương 6: Khóc cũng không được khóc cho thoả
7
Chương 7: Đột nhiên tốt bất thường
8
Chương 8: Dòng hồi tưởng của Dung Âm
9
Chương 9: Không bằng một người đã chết!
10
Chương 10: Chẳng lẽ....?
11
Chương 11: Con quá hà khắc với bản thân
12
Chương 12: Người yêu người không yêu
13
Chương13: Tôi xin lỗi!
14
Chương 14: Tôi không say mà tôi điên rồi!
15
Chương 15: Do dự
16
Chương 16: Cuộc hôn nhân địa ngục
17
Chương 17: Yêu thầm
18
Chương 18: Lưu Kiến Hào
19
Chương 19: Bất khả tư nghị*
20
Chương 20: Chuyện mất mặt khi xưa
21
Chương 21: Ánh trăng nói hộ lòng em
22
Chương 22: Nửa đời không viết nổi bản tình ca
23
Chương 23: Bàn mưu tính kế
24
Chương 24: Tôi chỉ cần Ly hôn!
25
Chương 25: Dạ khúc nửa vầng trăng
26
Chương 26: Buổi họp báo Ly hôn
27
Chương 27: Lời nhắn của Dung Âm
28
Chương 28: Tự do
29
Chương 29: Biến mất
30
Chương 30: Mua lại căn nhà cũ
31
Chương 31: Phá kén hoá bướm
32
Chương 32: Tình cờ gặp lại
33
Chương 33: Nếu đã là nghiệt duyên
34
Chương 34: Chỉ trong gang tấc
35
Chương 35: Phát hiện
36
Chương 36: Vô định lướt qua
37
Chương 37: Những điều đã xảy ra trong quá khứ
38
Chương 38: Tìm em...
39
Chương 40: Vị khách lạ
40
Chương 41: Một thoáng ngại ngùng
41
Chương 42: Gặp lại
42
Chương 43: Tôi chưa bao giờ là vợ anh...
43
Chương 44: Đừng để cậu ấy như anh...
44
Chương 45: Nụ hôn và những lời thành thật
45
Những lời dông dài lan man...
46
Chương 46: Khang Kiều
47
Chương 47: Biến cố ập tới
48
Chương 48: Có người xúi giục
49
Chương 49: Anh hùng cứu mỹ nhân
50
Chương 50: Anh nhớ em
51
Chương 51: Biến cố
52
Chương 52: Mộ Tuấn Phúc nhảy lầu
53
Chương 53: Em không tin sự dịu dàng của anh
54
Chương 54: Si tâm vọng tưởng
55
Chương 55: Những giả thuyết (Phần 1)
56
Chương 56: Những giả thuyết (Phần 2)
57
Chương 57: Quyền bạn trai
58
Chương 58: Sửa bóng đèn hỏng, mời bữa cơm nóng
59
Chương 59: Thế giới đông người anh chỉ thấy riêng em
60
Chương 60: Em không một lần ngoái lại
61
Chương 61: Sau lưng anh có em đứng đợi
62
Chương 62: Em yêu anh!
63
Chương 63: Tiểu biệt thắng tân hôn (H)
64
Chương 64: Nhường lối cho tình yêu (H)
65
Chương 65: Hé mở
66
Chương 66: Sự thật là gì?
67
Chương 67: Không phải em
68
Chương 68: Sự thật phơi bày
69
Chương 69: Trước ngày bão tố
70
Chương 70: Lo lắng
71
Chương 71: Cuộc gặp gỡ
72
Chương 72: Ăn thịt sống, uống máu tươi
73
Chương 73: Ánh trăng
74
Chương 74: Hàm Ni
75
Chương 75: Chuyến viếng thăm không được chào đón
76
Chương 76: Chuyện xưa cũ
77
Chương 77: Em sẽ về nhà cùng anh
78
Chương 78: Vở kịch hoàn hảo
79
Chương 79: Chuột chạy cùng sào
80
Chương 80: Bước đường cùng
81
Chương 81: Lời thú tội
82
Chương 82: Bí mật không nên biết tới
83
Chương 83: Em chỉ cần anh thôi
84
Chương 84: Cầu hôn (End)
85
Ngoại truyện 1: Chúng ta chia tay
86
Thông báo nho nhỏ
87
Ngoại truyện 2: Trò đùa tai hại
88
Ngoại truyện 3: Tan biến trong thinh lặng
89
Ngoại truyện 4: Một ngày cho mãi mãi
90
Ngoại truyện 5: Xiềng xích dịu dàng ( Đại kết cục )
91
LỜI CẢM ƠN - THÔNG BÁO TRUYỆN MỚI
92
THÔNG BÁO ~^^~

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play