Chương 17: Yêu thầm

Dung Âm bần thần nhìn Mạc Thiệu Khiêm đột ngột xuất hiện sừng sững trước mặt, gương mặt lạnh giá như hàn băng ngàn năm khiến cô sợ hãi. Dung Âm bất chợt chẳng biết làm gì, đứng lặng nhìn anh một cách ngây ngốc.

Trong lòng mắt sâu thẳm ấy chẳng biểu hiện chút cảm xúc, Dung Âm cũng không biết tại sao lại không nghe thấy tiếng mở cửa của anh? Có thể do tiếng nước xối xuống bồn rửa bát quá lớn khiến cô không nghe thấy…!

Ánh mắt lạnh lẽo của anh lướt qua gương mặt hoảng loạn của cô, ấn đường cau lại, rồi không nói một câu, Mạc Thiệu Khiêm quay người bước ra ngoài…

Tiếng đóng cửa mạnh tay quá mức khiến Dung Âm giật nảy mình. Hơi thở gần như trút mạnh ra như thoát lực, Dung Âm phải ngồi xuống ghế vì đầu gối cô nhũn cả ra rồi…

Cắn mạnh lấy ngón tay gầy mảnh, chiếc nhẫn cưới lóng lánh trên ngón tay…Dung Âm lo lắng thẫn thờ suy nghĩ, không biết cuộc nói chuyện vừa rồi giữa cô và cha đã bị anh nghe thấy chưa?

Rồi cô bỗng nhiên giật mình….Sao cô lại lo lắng chứ?

Cho dù Mạc Thiệu Khiêm có nghe thấy, thì đó cũng chính là sự thật. Cuộc hôn nhân là chính là địa ngục, còn anh thì khác gì Ác quỷ chế ngự cô?

Vậy tại sao cô lại sợ anh nghe thấy cơ chứ?

Cô sợ anh phật lòng?

Hay sợ anh….tổn thưong?

Dung Âm cắn chặt môi, tự tát vào mặt mình….

Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi Dung Âm! Mày lú lẫn rồi! Mày điên rồi!

Đứng bật dậy, Dung Âm lập cập tiến tới bồn rửa bát...Tiếng vòi nước ào ào lại vang lên, những bọt nước bắn tung tóe lên chiếc tạp dề vải khi bàn tay cô xộc vào đám bát đũa bẩn một cách mạnh bạo…

Không được nghĩ lung tung nữa!

Không được! Dung Âm!

Tuyệt đối không được nghĩ lung tung nữa!

Mạc Thiệu Khiêm….không còn là chàng trai ngày xưa….mày đã từng yêu thầm nữa!

Mạc Thiệu Khiêm của quá khứ….

Đã chết rồi!!!

****

_ Chủ tịch!

Người tài xế cúi người, cung kính mở cửa xe cho anh. Những bước chân vững vàng tràn đầy khí chất bước về phía chiếc cửa xe mở rộng. Ánh nắng mùa hè mà không oi gắt chiếu lên bờ vai rộng lớn. Vải áo vest của nhãn hiệu LV sang trọng lấp lánh dưới ánh nắng như dát vàng. Chiếc đồng hồ nạm kim cương trên cổ tay anh khiến người ta thật chói mắt…

Ánh mắt Mạc Thiệu Khiêm nhìn lọ dầu thuốc trong tay, chất lỏng màu xanh đậm lóng lánh trong ly thủy tinh dày dặn, phản chiếu vào lòng mắt đen thẫm âm trầm…

Yên lặng một khoảng khắc, Mạc Thiệu Khiêm đưa chai dầu thuốc cho người lái xe, nhẹ giọng nói.

_ Cái này trả lại cho cậu!

_ Thưa chủ tịch! Ngài chứ cầm đi ạ! Lọ dầu thuốc này là do bà ngoại của em mua được từ hiệu thuốc lâu đời ở quê, tác dụng giảm đau nhức xương khớp rất tốt, còn có thể dùng để hòa vào nước nóng ngâm chân trước khi đi ngủ, sẽ dễ ngủ hơn. Chủ tịch cứ cầm đi ạ!

_ Không cần tới nữa!

Mạc Thiệu Khiêm lạnh giọng nói, và bước lên xe.

Người tài xế ấp a ấp úng, chẳng hiểu sao phút trước Mạc Thiệu Khiêm còn vội hỏi mượn dầu xoa bóp của mình, phút sau đã lãnh cảm trả lại như vậy?

Cánh cửa đóng lại, Mạc Thiệu Khiêm nhìn vào ngôi biệt thự to lớn trước mặt…Một cảm xúc hỗn loạn kì lạ lướt qua….

_ Đi thôi!

Thanh âm trầm thấp vang lên…Mạc Thiệu Khiêm nhắm mắt lại, tựa đầu vào ghế da sang trọng…

Chiếc xe từ từ lăn bánh, chầm chậm rời xa khỏi khuôn viên của căn biệt thự…

****

_ Thưa chủ tịch! Thưa chủ tịch!...THƯA CHỦ TỊCH!

Cô thư ký buộc phải lên tiếng, khiến Mạc Thiệu Khiêm giật mình, đánh rơi chiếc bút trong tay xuống mặt bàn.

Anhbần thần nhìn cô thư ký cúi người bên cạnh, rụt rè lên tiếng hỏi.

_ Thưa anh! Anh không được khỏe ạ?

_ Không sao! Có chuyện gì vậy?

_ Thưa anh! Vừa nãy em gọi điện thoại vào phòng nhưng anh không nghe máy nên mới mạn phép vào đây! Anh có khách ạ!

Cô thư ký nhẹ giọng trình bày, từ phong thái đến dáng điệu đều vô cùng chuyên nghiệp. Với thái độ lãnh đạm của Mạc Thiệu Khiêm, tất cả nhân viên trong tập đoàn đều đã quen thuộc tới nằm lòng. Để nhìn được một nụ cười trên gương mặt anh, còn khó hơn cả nhìn thấy tuyết rơi giữa mùa hè nữa!

Mạc Thiệu Khiêm chính là hình mẫu đàn ông trong mơ của tất cả nữ nhân viên trong Tập đoàn nói riêng, và nữ nhân trong thiên hạ nói chung…Một người vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, vừa ưu tú đủ mọi mặt như anh, làm gì có người phụ nữ nào không thích chứ?

Chỉ tiếc là Mạc Thiệu Khiêm đã là hoa đã có chủ. Ai ai trong Tập đoàn cũng đều ngưỡng một người phụ nữ kia, có thể chinh phục được tảng băng ngàn năm quá mức xuất chúng này. Nhưng bà Mạc kia cũng là người quá mức thần bí, ngoài tấm ảnh chụp ở lễ cưới nhìn chẳng mặt mấy ra kia….thì người phụ nữ đó chưa từng một lần xuất hiện ở Tập đoàn….

Đến mức còn có tin đồn không biết Mạc Thiệu Khiêm có phải là giả kết hôn hay không?

Nhưng chiếc nhẫn cưới bằng vàng trắng nạm kim cương nằm ngay ngắn trên ngón tay áp út kia…thì chắc không sai được rồi!

_ Khách có hẹn trước không?

Thanh âm trầm thấp vang lên, lần này người giật nảy mình lại là cô thư kí. Đối diện với ánh nhìn sắc bén của hắn, cô thư kỳ đỏ mặt cúi đầu…Người ta đồn là Chủ tịch của Tập đoàn còn có biệt tài đọc thấu suy nghĩ của người khác….Cô thư ký sợ anh nhận ra suy nghĩ trong đầu mình, liền ấp úng nói…

_ Thưa anh! Là Mộ phu nhân ạ!

Lòng mắt của Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên trở nên kì lạ…Anhtrầm mặc một chút, rồi nhẹ giọng nói.

_ Mời bà Mộ vào phòng khách VIP. Tôi sẽ xuống ngay!

_ Dạ!

Nữ thư ký cúi đầu rồi bước ra, cẩn thận kéo cánh cửa gỗ nặng nề đóng khít lại…

Những đầu ngón tay thon dài xoa xoa vào nhau, Mạc Thiệu Khiêm hít vào một hơi dài, dứng dậy bước tới khung cửa sổ lớn, trầm lặng nhìn xuống cảnh đường phố thu nhỏ từ độ cao 30 tầng….

****

Lúc Mạc Thiệu Khiêm bước vào, Mộ phu nhân đã tươi cười chào đón anh…

_ Thiệu Khiêm! Trong giờ làm việc mà tới tận công ty tìm cháu mà không có hẹn trước thế này đúng là thất lễ!

_ Mộ phu nhân đừng khách sáo! Mời cô ngồi! Mang trà mới lên đi!

Mạc Thiệu Khiêm nhã nhặn nói với bà, quay người phân phó cho thư kí thì bị Mộ phu nhân chặn lại…

_ À thôi thôi! Thiệu Khiêm! Cháu còn bận trăm công nghìn việc! Ta không làm phiền cháu lâu đâu! Hôm nay ta nghe lời chú Mộ của cháu đấy, mang cho cháu cái này!

Đặt lên bàn một chiếc hộp được bọc vải nhung sang trọng, Mộ phu nhân cười giả lả, nhanh nhẹn cởi nút buộc ra.

Bên trong là hộp đựng bánh bằng gỗ đàn hương chạm khắc rất đẹp. Mộ phu nhân tươi cười nhấc nắp hộp ra…

Bên trong là một hộp bánh bao nướng Tân Cương vàng ươm thơm phức…

Ánh mắt của Mạc Thiệu Khiêm lạnh lại, còn Mộ phu nhân thì cười tươi tắn, nhanh miệng nói…

_ Thiệu Khiêm! Hôm qua cháu có việc vội đi không kịp dùng cơm! Chú cháu dặn ta mang cho cháu bánh bao nướng Tân Cương, là món cháu thích ăn nhất!

Những chiếc bánh bao Tân Cương vàng ươm rắc mè bóng bảy trên bàn in trong lòng mắt của Mạc Thiệu Khiêm…

Thanh âm buồn buồn của Mộ phu nhân vang lên, vọng vào tận sâu thẳm bên trong anh…

_ Ngày trước…Lan Anh sợ thịt dê, không ăn được bánh bao nướng Tân Cương, nhưng vì cháu thích ăn, nên con bé nhất định ép mình ăn cho bằng được!

Gương mặt của Mạc Thiệu Khiêm lạnh lại, ánh mắt nhìn vào hộp bánh bao 6 cái trơ trơ trước mặt…và giọng nói âu sầu của Mộ phu nhân.

_ Con bé yêu cháu quá, mà chẳng biết làm cách nào để bày tỏ, chỉ biết làm mấy cách trẻ con ngu ngốc….Đáng lẽ cháu và Lan Anh sẽ thành một đôi, vậy mà….!

Mạc Thiệu Khiêm chớp nhẹ mắt, bàn tay hắn khẽ siết lại…

Mộ phu nhân nhìn Mạc Thiệu Khiêm, dáng vẻ bí bí ẩn ẩn, muốn nói mà không nỡ vang lên….

_ Mạc Thiệu Khiêm….ta cho dù là vợ của Tuấn Văn, nhưng với chuyện này ta chỉ là người ngoài thôi….Thứ lỗi cho ta nói nhiều lắm lời, nhưng mà….

Mộ phu nhân ân cần bước tới, dịu dàng nói với Mạc Thiệu Khiêm…

_ Lan Anh cũng đã quá đời rồi! Cho dù đau xót, nhưng người đã mất rồi cũng không thể trở lại. Cháu đừng mãi âu sầu buồn bã trong quá khứ mà làm khổ bản thân!

Ánh mắt của bà ta hoe hoe đỏ, nghẹn giọng nói…

_ Chỉ thương cho con bé…còn nhỏ mà…..!

Sụt sụt một lúc, Mộ phu nhân nghẹn ngào cười cười, gương mặt bày ra sự ngại ngùng xấu hổ.

_ Cháu xem…ta đúng là lẩm cẩm! Lại tới đây khóc lọc sụt sùi như vậy….Bánh còn nóng đấy cháu dùng đi nhé, đừng để nguội! Thôi ta không ở lại đây quấy rầy cháu nữa! Ta về trước đây!

_ Mộ phu nhân đi đường cẩn thận!

Mạc Thiệu Khiêm lập tức lịch sự mở cửa, bàn tay của anh làm động tác vờ chạm lên lưng của Mộ phu nhân để đưa bà ra ngoài, thanh âm trầm thấp vang lên…

_ Tiểu Mai! Đưa Mộ phu nhân ra xe!

_ Thôi! Cháu đừng tiễn ta! Để ta tự về!

Mộ phu nhân vui vẻ nói, rồi vội vã bước đi…

Dợi bóng dáng bà đi khuất, Mạc Thiệu Khiêm thở dài ra một hơi, mệt mỏi bước vào trong phòng họp….

Hộp bánh đặt trên bàn im lìm mà lòng mắt hắn lại cuồn cuồn dâng sóng…

Quai hàm khẽ siết lại, Mạc Thiệu Khiêm thở dài muốn kéo ghế ngồi xuống, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng nói vui vẻ hào hứng….

_ Chủ tịch Mạc! Có nước không cho kẻ hèn này xin một cốc nào?

Mạc Thiệu Khiêm quay lại, phì cười nhìn một người đàn ông trạc tuổi hắn, kính râm cài trên mái tóc nhuộm màu hạt dẻ, cả người là trang phục mode nhất trong năm nay, ánh mắt tinh anh và nụ cười rạng rỡ khoe hàm răng trắng muốt…

_ Cười tươi lên đi! Gặp lại bạn cũ sau 3 năm xa cách mà mặt như cái bánh đa nhúng nước thế mà coi được sao?

*****

Cám ơn những lượt Like, Vote của các bạn nhiều lắm lắm

Theo dõi tài khoản của Thư Kỳ để nhận truyện mới mỗi ngày nhé ❤️

Yêu thương \~ Thư Kỳ 🍀

Hot

Comments

kim anh tran

kim anh tran

bà thiểu ghẻ khơi gợi những chuyện đã đi qua,,,,cố tình gây sóng gió cho Nam thần tức giận,,,đem Dung Âm ra hành hạ trả thù cho Lan Anh đã chết tử lâu,,,,,,,thật là hiểm độc của lòng bà thím nầy,,,

2023-02-08

1

=]]

=]]

hóa ra là crush cũ =)))

2022-09-27

2

An Hà Ngọc

An Hà Ngọc

nói thật chứ k ai như gđ này hết gặp người ta rồi nhắc nhở khóc lóc các kiểu nói thật nhiều khi ông na9 có thể bỏ qua thù hận đó mà gặp GĐ quái gở đó suốt rồi nghe gđ đó nhắc suốt ổng cũng bị dằn vặt chính mình

2022-08-08

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Không tình yêu (18+)
2 Chương 2: Cô là hạng người không tim không gan
3 Chương 3: Cái tát của Dung Âm
4 Chương 4: Tôi chẳng hận anh
5 Chương 5: Tôi muốn là đủ (18+)
6 Chương 6: Khóc cũng không được khóc cho thoả
7 Chương 7: Đột nhiên tốt bất thường
8 Chương 8: Dòng hồi tưởng của Dung Âm
9 Chương 9: Không bằng một người đã chết!
10 Chương 10: Chẳng lẽ....?
11 Chương 11: Con quá hà khắc với bản thân
12 Chương 12: Người yêu người không yêu
13 Chương13: Tôi xin lỗi!
14 Chương 14: Tôi không say mà tôi điên rồi!
15 Chương 15: Do dự
16 Chương 16: Cuộc hôn nhân địa ngục
17 Chương 17: Yêu thầm
18 Chương 18: Lưu Kiến Hào
19 Chương 19: Bất khả tư nghị*
20 Chương 20: Chuyện mất mặt khi xưa
21 Chương 21: Ánh trăng nói hộ lòng em
22 Chương 22: Nửa đời không viết nổi bản tình ca
23 Chương 23: Bàn mưu tính kế
24 Chương 24: Tôi chỉ cần Ly hôn!
25 Chương 25: Dạ khúc nửa vầng trăng
26 Chương 26: Buổi họp báo Ly hôn
27 Chương 27: Lời nhắn của Dung Âm
28 Chương 28: Tự do
29 Chương 29: Biến mất
30 Chương 30: Mua lại căn nhà cũ
31 Chương 31: Phá kén hoá bướm
32 Chương 32: Tình cờ gặp lại
33 Chương 33: Nếu đã là nghiệt duyên
34 Chương 34: Chỉ trong gang tấc
35 Chương 35: Phát hiện
36 Chương 36: Vô định lướt qua
37 Chương 37: Những điều đã xảy ra trong quá khứ
38 Chương 38: Tìm em...
39 Chương 40: Vị khách lạ
40 Chương 41: Một thoáng ngại ngùng
41 Chương 42: Gặp lại
42 Chương 43: Tôi chưa bao giờ là vợ anh...
43 Chương 44: Đừng để cậu ấy như anh...
44 Chương 45: Nụ hôn và những lời thành thật
45 Những lời dông dài lan man...
46 Chương 46: Khang Kiều
47 Chương 47: Biến cố ập tới
48 Chương 48: Có người xúi giục
49 Chương 49: Anh hùng cứu mỹ nhân
50 Chương 50: Anh nhớ em
51 Chương 51: Biến cố
52 Chương 52: Mộ Tuấn Phúc nhảy lầu
53 Chương 53: Em không tin sự dịu dàng của anh
54 Chương 54: Si tâm vọng tưởng
55 Chương 55: Những giả thuyết (Phần 1)
56 Chương 56: Những giả thuyết (Phần 2)
57 Chương 57: Quyền bạn trai
58 Chương 58: Sửa bóng đèn hỏng, mời bữa cơm nóng
59 Chương 59: Thế giới đông người anh chỉ thấy riêng em
60 Chương 60: Em không một lần ngoái lại
61 Chương 61: Sau lưng anh có em đứng đợi
62 Chương 62: Em yêu anh!
63 Chương 63: Tiểu biệt thắng tân hôn (H)
64 Chương 64: Nhường lối cho tình yêu (H)
65 Chương 65: Hé mở
66 Chương 66: Sự thật là gì?
67 Chương 67: Không phải em
68 Chương 68: Sự thật phơi bày
69 Chương 69: Trước ngày bão tố
70 Chương 70: Lo lắng
71 Chương 71: Cuộc gặp gỡ
72 Chương 72: Ăn thịt sống, uống máu tươi
73 Chương 73: Ánh trăng
74 Chương 74: Hàm Ni
75 Chương 75: Chuyến viếng thăm không được chào đón
76 Chương 76: Chuyện xưa cũ
77 Chương 77: Em sẽ về nhà cùng anh
78 Chương 78: Vở kịch hoàn hảo
79 Chương 79: Chuột chạy cùng sào
80 Chương 80: Bước đường cùng
81 Chương 81: Lời thú tội
82 Chương 82: Bí mật không nên biết tới
83 Chương 83: Em chỉ cần anh thôi
84 Chương 84: Cầu hôn (End)
85 Ngoại truyện 1: Chúng ta chia tay
86 Thông báo nho nhỏ
87 Ngoại truyện 2: Trò đùa tai hại
88 Ngoại truyện 3: Tan biến trong thinh lặng
89 Ngoại truyện 4: Một ngày cho mãi mãi
90 Ngoại truyện 5: Xiềng xích dịu dàng ( Đại kết cục )
91 LỜI CẢM ƠN - THÔNG BÁO TRUYỆN MỚI
92 THÔNG BÁO ~^^~
Chapter

Updated 92 Episodes

1
Chương 1: Không tình yêu (18+)
2
Chương 2: Cô là hạng người không tim không gan
3
Chương 3: Cái tát của Dung Âm
4
Chương 4: Tôi chẳng hận anh
5
Chương 5: Tôi muốn là đủ (18+)
6
Chương 6: Khóc cũng không được khóc cho thoả
7
Chương 7: Đột nhiên tốt bất thường
8
Chương 8: Dòng hồi tưởng của Dung Âm
9
Chương 9: Không bằng một người đã chết!
10
Chương 10: Chẳng lẽ....?
11
Chương 11: Con quá hà khắc với bản thân
12
Chương 12: Người yêu người không yêu
13
Chương13: Tôi xin lỗi!
14
Chương 14: Tôi không say mà tôi điên rồi!
15
Chương 15: Do dự
16
Chương 16: Cuộc hôn nhân địa ngục
17
Chương 17: Yêu thầm
18
Chương 18: Lưu Kiến Hào
19
Chương 19: Bất khả tư nghị*
20
Chương 20: Chuyện mất mặt khi xưa
21
Chương 21: Ánh trăng nói hộ lòng em
22
Chương 22: Nửa đời không viết nổi bản tình ca
23
Chương 23: Bàn mưu tính kế
24
Chương 24: Tôi chỉ cần Ly hôn!
25
Chương 25: Dạ khúc nửa vầng trăng
26
Chương 26: Buổi họp báo Ly hôn
27
Chương 27: Lời nhắn của Dung Âm
28
Chương 28: Tự do
29
Chương 29: Biến mất
30
Chương 30: Mua lại căn nhà cũ
31
Chương 31: Phá kén hoá bướm
32
Chương 32: Tình cờ gặp lại
33
Chương 33: Nếu đã là nghiệt duyên
34
Chương 34: Chỉ trong gang tấc
35
Chương 35: Phát hiện
36
Chương 36: Vô định lướt qua
37
Chương 37: Những điều đã xảy ra trong quá khứ
38
Chương 38: Tìm em...
39
Chương 40: Vị khách lạ
40
Chương 41: Một thoáng ngại ngùng
41
Chương 42: Gặp lại
42
Chương 43: Tôi chưa bao giờ là vợ anh...
43
Chương 44: Đừng để cậu ấy như anh...
44
Chương 45: Nụ hôn và những lời thành thật
45
Những lời dông dài lan man...
46
Chương 46: Khang Kiều
47
Chương 47: Biến cố ập tới
48
Chương 48: Có người xúi giục
49
Chương 49: Anh hùng cứu mỹ nhân
50
Chương 50: Anh nhớ em
51
Chương 51: Biến cố
52
Chương 52: Mộ Tuấn Phúc nhảy lầu
53
Chương 53: Em không tin sự dịu dàng của anh
54
Chương 54: Si tâm vọng tưởng
55
Chương 55: Những giả thuyết (Phần 1)
56
Chương 56: Những giả thuyết (Phần 2)
57
Chương 57: Quyền bạn trai
58
Chương 58: Sửa bóng đèn hỏng, mời bữa cơm nóng
59
Chương 59: Thế giới đông người anh chỉ thấy riêng em
60
Chương 60: Em không một lần ngoái lại
61
Chương 61: Sau lưng anh có em đứng đợi
62
Chương 62: Em yêu anh!
63
Chương 63: Tiểu biệt thắng tân hôn (H)
64
Chương 64: Nhường lối cho tình yêu (H)
65
Chương 65: Hé mở
66
Chương 66: Sự thật là gì?
67
Chương 67: Không phải em
68
Chương 68: Sự thật phơi bày
69
Chương 69: Trước ngày bão tố
70
Chương 70: Lo lắng
71
Chương 71: Cuộc gặp gỡ
72
Chương 72: Ăn thịt sống, uống máu tươi
73
Chương 73: Ánh trăng
74
Chương 74: Hàm Ni
75
Chương 75: Chuyến viếng thăm không được chào đón
76
Chương 76: Chuyện xưa cũ
77
Chương 77: Em sẽ về nhà cùng anh
78
Chương 78: Vở kịch hoàn hảo
79
Chương 79: Chuột chạy cùng sào
80
Chương 80: Bước đường cùng
81
Chương 81: Lời thú tội
82
Chương 82: Bí mật không nên biết tới
83
Chương 83: Em chỉ cần anh thôi
84
Chương 84: Cầu hôn (End)
85
Ngoại truyện 1: Chúng ta chia tay
86
Thông báo nho nhỏ
87
Ngoại truyện 2: Trò đùa tai hại
88
Ngoại truyện 3: Tan biến trong thinh lặng
89
Ngoại truyện 4: Một ngày cho mãi mãi
90
Ngoại truyện 5: Xiềng xích dịu dàng ( Đại kết cục )
91
LỜI CẢM ƠN - THÔNG BÁO TRUYỆN MỚI
92
THÔNG BÁO ~^^~

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play