Chương 19: Bất khả tư nghị*

_ GỌI CẤP CỨU! GỌI CẤP CỨU ĐI! KHỤ KHỤ KHỤ!

Lưu Kiến Hào hoảng loạn đứng mạnh bật dậy, hai bàn tay tóm chặt lấy cổ họng tưởng như đang tắc nghẹt lại. Chiếc ghế sau lưng hắn đổ rập xuống sàn gỗ tạo ra một âm thanh náo động.

_ CÓ CHUYỆN GÌ THẾ Ạ?

Nữ thư ký cùng hai vệ sĩ luôn túc trực ngoài văn phòng của Mạc Thiệu Khiêm hoảng hốt chạy ùa vào. Kinh hãi nhìn Lưu Kiến Hào ôm chặt lấy cổ họng, mặt đỏ lưng lên vào m* bàn tay của hắn nổi gân xanh tím lên như thể đang tự bóp cổ mình, khò khè thở gấp…

_ Gọi…gọi cấp…cấp cứu….

Thanh âm tắc nghẹn nơi cổ họng, sải chân hắn xoài thẳng ra sàn nhà như sắp chết, Lưu Kiến Hào hướng về phía cô thư ký, khò khè thở như sắp hấp hối đến nơi…

_ Thưa ngài…ngài không sao chứ ạ? Mau! Đi gọi cấp cứu đi!

Cô thư ký vội vã ngồi xuống, bàn tay kéo hai cổ tay đang tóm chặt lấy cổ họng của Lưu Kiến Hào ra. Hai người vệ sĩ cũng cuống quýt cả tay chân, vội vã rút điện thoại gọi cấp cứu…thì đột nhiên thanh âm trầm thấp của Mạc Thiệu Khiêm vang lên, tách biệt hoàn toàn với không khí náo loạn lúc này.

_ Không phải gọi đâu! Cậu ta không chết được đâu!

Bước chân thong thả tiến đến phía Lưu Kiến Hào, Mạc Thiệu Khiêm cúi người xuống, dùng ánh mắt phán xét nhìn người vừa giãy dụa trước mặt.

_ Trong bánh không có lạc đâu! Chẳng ai trả cat-xe nên khỏi phải diễn đi!

Cơn hoảng loạn trôi tuột đi tới tận đâu, lúc này Lưu Kiến Hào mới cảm nhận được hơi thở nãy giờ vẫn bình thường của mình. Gương mặt của Lưu Kiến Hào chuyển từ xanh lét sang trắng bệch, rồi đỏ lựng lên…

Bàn tay hắn buông khỏi cổ họng mình, đứng phắt dậy…

_ NÀY TÊN HỌ MẠC KIA! CẬU CÓ BIẾT CẬU SUÝT LÀM CHO MÌNH ĐỨNG TIM KHÔNG HẢ?

Mạc Thiệu Khiêm ra hiệu cho nữ thư ký và hai vệ sĩ đang chửng hửng giữa phòng ra ngoài, còn không quên mỉa mai lên tiếng…

_ Mang cho ngài Lưu đây một ly trà bát bảo để ngài uống cho thông họng.

_ Không cần! Cái tên chết tiệt nhà cậu!

Lưu Kiến Hào sấn tới phía Mạc Thiệu Khiêm, làm cho người vệ sĩ đang lúi húi dựng chiếc ghế bị hắn xô ngã kia cuống cuồng chạy tới, lại bị Mạc Thiệu Khiêm ngăn lại…

_ Không sao đâu! Cứ ra ngoài đi!

Ánh nhìn của anh nhìn gương mặt đang đỏ lên vì ngượng của Lưu Kiến Hào, lạnh giọng nói.

_ Ai nói cậu ăn bánh của mình khi chưa được phép!

_ Có mỗi cái bánh thôi mà cậu dọa mình muốn đứng tim! Cậu biết mình bị dị ứng với lạc, một lần ăn nhầm kẹo nhân lạc mà mình đi cấp cứu mất 2 tuần mới thở lại mà không cần máy trợ oxi còn gì….

Lưu Kiến Hào ngồi phịch xuống ghế, ngón tay cởi bỏ cúc cổ, lấy khăn tay trong túi áo lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán…

_ Muốn giết cậu đúng là quá đơn giản, chẳng cần súng ống dao gươm làm gì cho mất công, cứ cho ăn một thanh Sneaker nhân lạc là xong.

_ Có mỗi một cái bánh, cậu trở nên hẹp hòi như thế từ bao giờ vậy?

Lưu Kiến Hào bất mãn gắt lên, rõ ràng vẫn còn để bụng trò đùa tai quái của Mạc Thiệu Khiêm…Tự dưng khiến hắn lăn đùng ngã ngửa ra ôm lấy cổ họng thở khò khà khò khè như một con khỉ đột bị suyễn, đúng là không biết giấu mặt vào đâu.

_ Đây là loại bánh mà Lan Anh vì mình thích mà cố ăn…

Mạc Thiệu Khiêm trầm giọng nói, ánh mắt sâu thẳm u buồn hoang hoải, khiến cho Lưu Kiến Hào cũng cảm thấy dư vị ngọt ngào của miếng bánh trở nên đắng nghét…

Đúng là cho dù không có lạc, cũng vẫn là có thâm tình – còn độc hơn cả thạch tín!

Đáng lẽ ra không nên ăn!

_ Thế….bánh là ai mang đến cho cậu? Chú Mộ à? Hay là cậu tự tới lấy thế?

Lưu Kiến Hào lến tiếng hỏi, rõ ràng là muốn đánh trống lảng bẻ câu chuyện sang hướng khác để thoát khỏi cái không khí u uẩn này…

_ Là Mộ phu nhân!

_ Mộ phu nhân….?

Lưu Kiến Hào ngạc nhiên hỏi lại, Mạc Thiệu Khiêm nhẹ nhàng gật đầu…

_ Hôm qua là ngày giỗ đầu của Lan Anh, nhưng mình có chút chuyện nên không ăn cơm được. Hôm nay bà ấy mang bánh tới…

_ Đích thân mang bánh tới, mà lại là loại bánh mà Lan Anh vì cậu thích mà tập ăn, mà hình như theo mình nhớ còn cách đây mấy ngày nữa là ngày cậu sẽ ly hôn đúng không?

Mạc Thiệu Khiêm gật đầu, lập tức nghe thấy tiếng hít vào rõ rệt của Lưu Kiến Hào, ánh mắt hắn nheo nheo lại, thẳng thứng lên tiếng…

_ Bà Mộ phu nhân này….ý tứ có phải cũng quá rõ ràng rồi không?

Mạc Thiệu Khiêm chỉ cười không nói, ánh mắt hướng về phía hộp bánh nằm im lìm, cơ thể cao lớn của anh chậm chầm tiến tới, nhấc hộp bánh lên…

Một tấm thiệp ố màu, có vẻ đã cũ rơi xuống, nằm lặng lẽ trên vải bọc, ngay dưới đáy hộp. Nếu như Mạc Thiệu Khiêm không nhấc lên, thì hoàn toàn không nhận ra sự xuất hiện của nó….

Lưu Kiến Hào nhấc tấm thiệp lên, đưa cho Mạc Thiệu Khiêm…

Mảnh giấy màu xanh nhạt, đã ố vàng, có vẻ như được viết từ rất lâu rồi…

Mạc Thiệu Khiêm chầm chậm mở tấm thiệp ra, bên trong là nét chữ gầy gầy thanh mảnh mà anh tưởng như chẳng bao giờ còn được nhìn thấy nữa…

“Dành cho tình yêu suốt đời của em…”

Nét chữ nghiêng nghiêng, mảnh mai với những nét hất uyển chuyển hơi xô nghiêng lên trên, thể hiện tâm trạng người khi viết dòng chữ này đang rất vui…

Ánh nhìn sâu thẳm ủa Mạc Thiệu Khiêm như ghim chặt vào tấm thiệt trong tay. Một khoảng lặng xen vào giữa, không lời và u uẩn…

Một tia chua xót nhung nhớ ẩn ẩn hiện hiện trong lòng mắt đen thẫm ấy…

_ Là thiệp của Lan Anh à?

Lưu Kiến Hào nhẹ giọng hỏi, Mạc Thiệu Khiêm gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi tấm thiệp trong tay…

_ Cô ấy viết gửi cho cậu à? Dịp nào thế?

_ Mình không biết nữa….trên này không ghi gì cả!

Mạc Thiệu Khiêm nhẹ giọng trả lời, những ngón tay gầy gầy thuôn dài của anh gấp nhẹ tấm thiệp lại, đầu ngón cái khẽ vuốt ve mảnh giấy ram ráp, gương mặt trầm ngâm ưu tư…

_ Ngày trước ai cũng nghĩ cậu lãnh khốc không động nữ sắc, hóa ra lại là một kẻ nặng tình!

_ Ai nói mình mắc nợ cô ấy cơ chứ….

Mạc Thiệu Khiêm trầm giọng nói, đột ngột thanh âm xa gần của Lưu Kiến Hào vang lên…

_ Vậy cảm xúc trong cậu với Lan Anh rút cuộc là yêu? Hay là mắc nợ?

Câu hỏi đột ngột của Kiến Hào khiến lòng mắt của Mạc Thiệu Khiêm lập tức hướng về phía anh, đối diện với ánh nhìn tinh anh sắc sảo như muốn dò thấu nội tâm của anh ấy ấy, ấn đường của Mạc Thiệu Khiêm cau chặt lại, thanh âm khô khốc vang lên, có chút bất mãn…

_ Ngài Lưu! Ngài nghĩ tôi ấu trĩ tới mức không phân biệt được đâu là yêu? Đâu là hàm ơn sao?

_ Mình hoàn toàn không dám nghi ngờ người có IQ trên 200 nhưng EQ lại dưới mức trung bình như cậu sẽ phán đoán sai đâu!

Lưu Kiến Hào giơ hai tay lên, mỉa mai lên tiếng, gương mặt tỉnh bơ khiến Mạc Thiệu Khiêm nghiến chặt răng lại…

_ Vậy….cô vợ trên danh nghĩ kia của cậu thì sao?

_ Nhắc tới cô ta làm gì?

Gương mặt của Mạc Thiệu Khiêm lập tức trở nên giận dữ, ánh nhìn chẳng chút thiện cảm hướng ra phía cửa sổ, thẳng thừng hỏi một cách khó chịu.

_ Cô ta cho dù thế nào thì bây giờ vẫn đang là bà Mạc! Mình là bạn của cậu, chẳng lẽ không thể hỏi thăm phu nhân nhà cậu sao?

_ Rút cuộc là cậu đang muốn hỏi gì đây?

Đầu lông mày của Lưu Kiến Hào khẽ nhướn nhẹ lên khi thấy Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên trở nên khó chịu, nụ cười nửa miệng khẽ hiện lên trên khóe môi của hắn…

_ À…mình chỉ muốn nhắc lại là…Cách đây một năm trước ngày cưới cô ấy, có người nào đó dương dương tự đắc, tràn đầy tự tin khí thế ngút trời nói với mình sẽ khiến cô ta yêu hắn, rồi sau đó đá cô ta ra khỏi cửa, để cô ta biết thế nào là đau đớn quằn quại, giờ mình chỉ muốn hỏi thăm xem, kế sách ấy đã phát huy tác dụng hoàn hảo tới mức nào rồi….

Ánh nhìn sắc sảo của Lưu Kiến Hào hướng về gương mặt lãnh khốc của Mạc Thiệu Khiêm, giọng điệu mỉa mai giờ như ngây thơ ngạc nhiên vang lên càng làm cho tâm trạng của Mạc Thiệu Khiêm rơi xuống đáy của sự tồi tệ…

_ Trời đất…chẳng lẽ sống với nhau suốt gần một năm nay, mà cô ta hoàn toàn không hề bị sức quyến rũ của Ngài Mạc đây tác động một chút gì sao? Thế này thì không phải chính là….Bất khả tư nghị* sao?

( Bất khả tư nghị - Không thể tin được).

****

Like và Vote cho Kỳ Kỳ để mình có động lực ra chap mỗi ngày nha

Follow Tài khoản của Kỳ Kỳ nhé. Cám ơn cả nhà nhiều lắm ❤️

Hot

Comments

kim anh tran

kim anh tran

sống với nhau suốt gần một năm mà cô ta hoàn toàn không thể bị sự sức quyến rủ của ngài Mặc sao,,,,,

2023-02-08

0

Erina

Erina

sự quyến rũ này của anh có cho cj nhà cx ko thèm 🙄 nchung là CHÊ!!!

2022-09-23

1

Vin_xoe5

Vin_xoe5

Snickers bà oi

2022-08-07

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Không tình yêu (18+)
2 Chương 2: Cô là hạng người không tim không gan
3 Chương 3: Cái tát của Dung Âm
4 Chương 4: Tôi chẳng hận anh
5 Chương 5: Tôi muốn là đủ (18+)
6 Chương 6: Khóc cũng không được khóc cho thoả
7 Chương 7: Đột nhiên tốt bất thường
8 Chương 8: Dòng hồi tưởng của Dung Âm
9 Chương 9: Không bằng một người đã chết!
10 Chương 10: Chẳng lẽ....?
11 Chương 11: Con quá hà khắc với bản thân
12 Chương 12: Người yêu người không yêu
13 Chương13: Tôi xin lỗi!
14 Chương 14: Tôi không say mà tôi điên rồi!
15 Chương 15: Do dự
16 Chương 16: Cuộc hôn nhân địa ngục
17 Chương 17: Yêu thầm
18 Chương 18: Lưu Kiến Hào
19 Chương 19: Bất khả tư nghị*
20 Chương 20: Chuyện mất mặt khi xưa
21 Chương 21: Ánh trăng nói hộ lòng em
22 Chương 22: Nửa đời không viết nổi bản tình ca
23 Chương 23: Bàn mưu tính kế
24 Chương 24: Tôi chỉ cần Ly hôn!
25 Chương 25: Dạ khúc nửa vầng trăng
26 Chương 26: Buổi họp báo Ly hôn
27 Chương 27: Lời nhắn của Dung Âm
28 Chương 28: Tự do
29 Chương 29: Biến mất
30 Chương 30: Mua lại căn nhà cũ
31 Chương 31: Phá kén hoá bướm
32 Chương 32: Tình cờ gặp lại
33 Chương 33: Nếu đã là nghiệt duyên
34 Chương 34: Chỉ trong gang tấc
35 Chương 35: Phát hiện
36 Chương 36: Vô định lướt qua
37 Chương 37: Những điều đã xảy ra trong quá khứ
38 Chương 38: Tìm em...
39 Chương 40: Vị khách lạ
40 Chương 41: Một thoáng ngại ngùng
41 Chương 42: Gặp lại
42 Chương 43: Tôi chưa bao giờ là vợ anh...
43 Chương 44: Đừng để cậu ấy như anh...
44 Chương 45: Nụ hôn và những lời thành thật
45 Những lời dông dài lan man...
46 Chương 46: Khang Kiều
47 Chương 47: Biến cố ập tới
48 Chương 48: Có người xúi giục
49 Chương 49: Anh hùng cứu mỹ nhân
50 Chương 50: Anh nhớ em
51 Chương 51: Biến cố
52 Chương 52: Mộ Tuấn Phúc nhảy lầu
53 Chương 53: Em không tin sự dịu dàng của anh
54 Chương 54: Si tâm vọng tưởng
55 Chương 55: Những giả thuyết (Phần 1)
56 Chương 56: Những giả thuyết (Phần 2)
57 Chương 57: Quyền bạn trai
58 Chương 58: Sửa bóng đèn hỏng, mời bữa cơm nóng
59 Chương 59: Thế giới đông người anh chỉ thấy riêng em
60 Chương 60: Em không một lần ngoái lại
61 Chương 61: Sau lưng anh có em đứng đợi
62 Chương 62: Em yêu anh!
63 Chương 63: Tiểu biệt thắng tân hôn (H)
64 Chương 64: Nhường lối cho tình yêu (H)
65 Chương 65: Hé mở
66 Chương 66: Sự thật là gì?
67 Chương 67: Không phải em
68 Chương 68: Sự thật phơi bày
69 Chương 69: Trước ngày bão tố
70 Chương 70: Lo lắng
71 Chương 71: Cuộc gặp gỡ
72 Chương 72: Ăn thịt sống, uống máu tươi
73 Chương 73: Ánh trăng
74 Chương 74: Hàm Ni
75 Chương 75: Chuyến viếng thăm không được chào đón
76 Chương 76: Chuyện xưa cũ
77 Chương 77: Em sẽ về nhà cùng anh
78 Chương 78: Vở kịch hoàn hảo
79 Chương 79: Chuột chạy cùng sào
80 Chương 80: Bước đường cùng
81 Chương 81: Lời thú tội
82 Chương 82: Bí mật không nên biết tới
83 Chương 83: Em chỉ cần anh thôi
84 Chương 84: Cầu hôn (End)
85 Ngoại truyện 1: Chúng ta chia tay
86 Thông báo nho nhỏ
87 Ngoại truyện 2: Trò đùa tai hại
88 Ngoại truyện 3: Tan biến trong thinh lặng
89 Ngoại truyện 4: Một ngày cho mãi mãi
90 Ngoại truyện 5: Xiềng xích dịu dàng ( Đại kết cục )
91 LỜI CẢM ƠN - THÔNG BÁO TRUYỆN MỚI
92 THÔNG BÁO ~^^~
Chapter

Updated 92 Episodes

1
Chương 1: Không tình yêu (18+)
2
Chương 2: Cô là hạng người không tim không gan
3
Chương 3: Cái tát của Dung Âm
4
Chương 4: Tôi chẳng hận anh
5
Chương 5: Tôi muốn là đủ (18+)
6
Chương 6: Khóc cũng không được khóc cho thoả
7
Chương 7: Đột nhiên tốt bất thường
8
Chương 8: Dòng hồi tưởng của Dung Âm
9
Chương 9: Không bằng một người đã chết!
10
Chương 10: Chẳng lẽ....?
11
Chương 11: Con quá hà khắc với bản thân
12
Chương 12: Người yêu người không yêu
13
Chương13: Tôi xin lỗi!
14
Chương 14: Tôi không say mà tôi điên rồi!
15
Chương 15: Do dự
16
Chương 16: Cuộc hôn nhân địa ngục
17
Chương 17: Yêu thầm
18
Chương 18: Lưu Kiến Hào
19
Chương 19: Bất khả tư nghị*
20
Chương 20: Chuyện mất mặt khi xưa
21
Chương 21: Ánh trăng nói hộ lòng em
22
Chương 22: Nửa đời không viết nổi bản tình ca
23
Chương 23: Bàn mưu tính kế
24
Chương 24: Tôi chỉ cần Ly hôn!
25
Chương 25: Dạ khúc nửa vầng trăng
26
Chương 26: Buổi họp báo Ly hôn
27
Chương 27: Lời nhắn của Dung Âm
28
Chương 28: Tự do
29
Chương 29: Biến mất
30
Chương 30: Mua lại căn nhà cũ
31
Chương 31: Phá kén hoá bướm
32
Chương 32: Tình cờ gặp lại
33
Chương 33: Nếu đã là nghiệt duyên
34
Chương 34: Chỉ trong gang tấc
35
Chương 35: Phát hiện
36
Chương 36: Vô định lướt qua
37
Chương 37: Những điều đã xảy ra trong quá khứ
38
Chương 38: Tìm em...
39
Chương 40: Vị khách lạ
40
Chương 41: Một thoáng ngại ngùng
41
Chương 42: Gặp lại
42
Chương 43: Tôi chưa bao giờ là vợ anh...
43
Chương 44: Đừng để cậu ấy như anh...
44
Chương 45: Nụ hôn và những lời thành thật
45
Những lời dông dài lan man...
46
Chương 46: Khang Kiều
47
Chương 47: Biến cố ập tới
48
Chương 48: Có người xúi giục
49
Chương 49: Anh hùng cứu mỹ nhân
50
Chương 50: Anh nhớ em
51
Chương 51: Biến cố
52
Chương 52: Mộ Tuấn Phúc nhảy lầu
53
Chương 53: Em không tin sự dịu dàng của anh
54
Chương 54: Si tâm vọng tưởng
55
Chương 55: Những giả thuyết (Phần 1)
56
Chương 56: Những giả thuyết (Phần 2)
57
Chương 57: Quyền bạn trai
58
Chương 58: Sửa bóng đèn hỏng, mời bữa cơm nóng
59
Chương 59: Thế giới đông người anh chỉ thấy riêng em
60
Chương 60: Em không một lần ngoái lại
61
Chương 61: Sau lưng anh có em đứng đợi
62
Chương 62: Em yêu anh!
63
Chương 63: Tiểu biệt thắng tân hôn (H)
64
Chương 64: Nhường lối cho tình yêu (H)
65
Chương 65: Hé mở
66
Chương 66: Sự thật là gì?
67
Chương 67: Không phải em
68
Chương 68: Sự thật phơi bày
69
Chương 69: Trước ngày bão tố
70
Chương 70: Lo lắng
71
Chương 71: Cuộc gặp gỡ
72
Chương 72: Ăn thịt sống, uống máu tươi
73
Chương 73: Ánh trăng
74
Chương 74: Hàm Ni
75
Chương 75: Chuyến viếng thăm không được chào đón
76
Chương 76: Chuyện xưa cũ
77
Chương 77: Em sẽ về nhà cùng anh
78
Chương 78: Vở kịch hoàn hảo
79
Chương 79: Chuột chạy cùng sào
80
Chương 80: Bước đường cùng
81
Chương 81: Lời thú tội
82
Chương 82: Bí mật không nên biết tới
83
Chương 83: Em chỉ cần anh thôi
84
Chương 84: Cầu hôn (End)
85
Ngoại truyện 1: Chúng ta chia tay
86
Thông báo nho nhỏ
87
Ngoại truyện 2: Trò đùa tai hại
88
Ngoại truyện 3: Tan biến trong thinh lặng
89
Ngoại truyện 4: Một ngày cho mãi mãi
90
Ngoại truyện 5: Xiềng xích dịu dàng ( Đại kết cục )
91
LỜI CẢM ƠN - THÔNG BÁO TRUYỆN MỚI
92
THÔNG BÁO ~^^~

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play