Nhưng Thị Hậu lại khác biệt, bởi cô làm cho Long Kiên cảm nhận được sự chân thành. Hai người họ gặp nhau trong một đêm mưa bão, khi Long Kiên bị ông bố già của mình nhốt ngoài đường vì một tội vu vơ nào đó.
Hà Nội tối đông trở lạnh, tuy hắn đã được mẹ chu cấp một chiếc áo phao và cái bánh mì lót dạ nhưng chẳng bõ bèn gì, bởi thời tiết của đêm nay còn lạnh hơn thường ngày.
Những tia chớp nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện trên nền trời đen thẳm tạo thành những vệt sáng kỳ dị, Long Kiên mím môi nhìn, trong lòng hắn lúc này chỉ mong trời không mưa.
"Hừ! Hừ! Hừ." Hắn rên như chó hóc phải bả, nếu cho hắn một chiếc loa và micro ở đây thì có lẽ cả khu phố này đã được chìm đắm trong "bản tình ca" mùa đông của một con ma đói rồi.
Gió nổi lên, chúng khiến những cát bụi bay cuồn cuộn trên đường. Long Kiên ôm mình, mũi của hắn bắt đầu khó chịu và hắn húng hắng ho. Long Kiên biết bản thân đã dần bị nhiễm lạnh, hắn quay qua quay lại hòng tìm cho mình thứ để quấn thêm vào người. Ngó nghiêng một hồi, cuối cùng hắn cũng tìm được một chiếc chăn rách ở bãi rác cuối đường.
Long Kiên cười sung sướng, hắn reo lên rõ to: “May là hôm nay mấy bà lao công lười chưa dọn rác, không thì ông đây lại chết rét.”
Với hắn mà nói, việc đắp mấy cái rẻ rách này lên người là chuyện quá đỗi bình thường. Vì hắn đã quá quen với việc ngủ lang trong đói nghèo như vậy rồi.
Sau đó, Long Kiên nhanh chóng tìm một chỗ nào đấy thật xa nhà để ngủ. Dù gì thì hắn cũng là cậu ấm của nhà Bình Hương, nên hắn có trách nhiệm giữ thể diện cho gia đình và bản thân trước hàng xóm láng giềng, mặc dù những người ở khu đó còn nắm rõ mọi động thái của nhà hắn hơn ai hết.
Sau khi khấn trời khấn đất cầu không mưa, Long Kiên ngáp một hơi rõ to và dài, có chút mệt mỏi nói: “Được rồi ngủ thôi, đồng chí Long Kiên”.
Hắn tựa đầu cạnh tường và chìm vào giấc ngủ. Trời nổ sấm, những hạt mưa tí tách rơi xuống mái hiên nhỏ. Một hạt, hai hạt rồi mưa rào rào, mưa như trút nước. Long Kiên vẫn ngủ say, mặc cho sấm có rền vang cả khung trời, mặc cho mưa có hắt xối xả vào mình, hắn vẫn ngủ như chết.
Tiếng người ho khù khụ.
Thị Hậu vừa che mưa cho kẻ lang thang khổ sở, vừa đấm ngực xoa đi cơn tức trong lồng ngực. Cô không muốn đánh thức hắn dậy. Chiếc xe bánh chuối An Giang của cô vẫn đậu lề đường, mưa đã gột rửa hết những bột và dầu mỡ. Đêm nay, Thị Hậu định cố bán nốt mẻ bánh rồi mới về nhưng xui rủi thay, trời lại mưa bất chợt. Nó khiến cho cô chạy không kịp và mẻ bánh cũng hỏng.
Thị Hậu quay sang nhìn người đang co ro trong tấm chăn rách mà không khỏi thở dài. Cô lỡ buột miệng mà nói thành tiếng: “Đúng là mình đã khổ mà có người còn khổ hơn, cuộc đời này thật lắm những đau thương.”
Long Kiên ú ớ kêu, hắn chợt giãy nảy và ngồi lên, hai mắt hắn trợn ngược, lồng ngực hắn phập phồng liên tục. Thị Hậu ngơ ngác nhìn hắn, có vẻ như hắn vừa trải qua một cơn ác mộng. Cô hốt hoảng xoa lưng hắn và dịu dàng nói:
“Không sao, không sao rồi.”
Long Kiên trông người con gái dễ thương và hiền hậu trước mặt thì không khỏi ngạc nhiên. Một tràng câu hỏi hiện lên trong đầu hắn:
“Người này là ai? Thần tiên à? Sao lại ở đây giờ này? Sao lại quan tâm mình như thế? Mình đã bị đột tử chết rồi sao?”
Trong cơn ác mộng khi nãy, hắn thấy bản thân bị những người lạ mặt đáng sợ vây quanh và đánh đập cho đến chết. Những người bạn chí cốt của hắn quay lưng với hắn, duy nhất có một người ôm hắn và tình nguyện cùng hắn rơi xuống màn sương đen dày đặc.
Long Kiên ngơ ngác thốt lên: “Đó là em sao? Người cứu anh là em sao?”
Thị Hậu biết Long Kiên vẫn chưa hoàn hồn sau cơn ác mộng, cô phì cười và gật đầu: “Ừ, tất nhiên tớ sẽ làm vậy. Nhưng tớ không phải là tiên đâu.”
Gió lạnh lùa qua một đợt nữa khiến cho Long Kiên rùng mình và tỉnh hẳn. Nghĩ về câu nói cùng với giấc mơ ban nãy, trong một giây ngắn ngủi, hắn thấy xấu hổ và mất mặt vô cùng.
Sao hắn có thể tự nhiên đi cầu cứu một người con gái không quen biết cơ chứ?
Hai tay Long Kiên nắm chặt chiếc chăn, hắn không biết nên nói hay làm gì để lấy lại hình tượng của mình lúc này nữa.
Thấy Long Kiên có vẻ lúng túng, Thị Hậu muốn giúp hắn tự nhiên hơn, cô cười mỉm, nói: “Cậu muốn ăn bánh chuối không?”
Long Kiên nhìn cô, hỏi: “Bánh chuối là gì?”
Thị Hậu xót xa nhìn hắn, trong lòng cô dấy lên sự thương cảm với một người ăn xin đói rét. Một người có lẽ xêm tuổi cô mà lại không biết tới món ăn bình dị này thì chắc hẳn vô cùng khốn khổ. Cô không cầm lòng được, vị cay xộc lên khoang mũi, Thị Hậu cố nén khóc mà vươn ra một tay để vén góc chăn lên đắp cho hắn.
Giọng cô nghẹn ngào: “Ngày mai tớ sẽ đổ đống bột hỏng kia đi, làm cho cậu hẳn một xe bánh chuối nhé. Bây giờ cậu ngủ tiếp đi, trời vẫn chưa sáng đâu.”
Long Kiên ngạc nhiên, hắn tròn mắt nhìn cô.
Đừng bảo là cô ấy đang nghĩ hắn là kẻ ăn xin rách rưới nghèo hèn ấy nhé?
Long Kiên bỗng thấy buồn cười, thật không ngờ lại có người nhầm một cậu ấm như hắn với tầng lớp hạ lưu như vậy.
Nghĩ đến đây, Long Kiên nhìn lại tình huống hiện tại của mình. Trên mặt hắn xuất hiện nét ủ dột. Quả đúng như thế thật, nếu không có bố già thì hắn cũng đâu khác gì kẻ ăn nằm ở đầu đường xó chợ.
Vậy mà cô gái này lại để ý tới hắn, kẻ “tạm thời” nghèo hèn rách rưới. Thật ấm áp, lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân mình được đối xử chân thành đến thế. Những kẻ khác chỉ muốn lợi dụng hắn vì tiền của ông già, còn người này thì không màng trời mưa giá rét mà ở đây với hắn.
Đúng là gian nan mới biết ai là bạn.
Hắn cũng không biết cô gái này che ô cho hắn từ lúc nào, nhưng hắn biết cô cũng đang rét vì bờ vai ướt sũng.
Đôi tay thon gầy của cô vén chăn cho hắn như vừa vén lên một thứ cảm xúc khó tả. Trong lòng hắn lúc này thật nhộn nhạo và đầy sự tò mò về cô.
Cô là ai? Cô tên gì? Nhà cô ở đâu? Cô đã có người thương chưa?
Tất cả những thứ về cô hắn đều muốn biết hết. Thậm chí, hắn đã vẽ ra một viễn tưởng về người vợ tương lai của mình, và đó chính là người con gái này. Hắn muốn có được cô trong cuộc đời.
Long Kiên trấn tĩnh lại trái tim đang đập dữ dội của mình, hắn nở một nụ cười thật lãng tử và trầm giọng nói: “Tớ muốn ăn bánh chuối lắm, nhưng trước hết, cậu hãy kể cho tớ nghe đi… Cậu tên là gì?”
Thị Hậu cuối cùng cũng nhận được sự đáp lại, cô vui vẻ trả lời: “Tớ là Nguyễn Thị Hậu.”
… … …
Tiếng của Phụng Hoa lảnh lót vang lên: “Anh Kiên! Anh đang bị thương đấy! Tắm nhanh lên!”
Nó đứng trước cửa phòng tắm và cau mày đập uỳnh uỳnh vào cửa và cố kéo dài cái âm cuối để thúc giục. Long Kiên phía trong đang mơ màng thì giật mình tỉnh giấc, hắn lại nhớ về ngày mưa lãng mạn hôm ấy nữa rồi. Không biết đến bao giờ hắn mới có thể lấy lại những khoảnh khắc ấy đây?
Long Kiên nói vọng ra: “Được rồi, đừng đập cửa nữa, anh ra ngay đây.”
Hắn nhanh chóng mặc quần áo, cả người hắn đau và ê ẩm lắm, nhưng hắn cũng đã quá quen với nó rồi. Bố già đánh hắn từ khi còn nhỏ, như vậy thì không trơ mới lạ. Thi thoảng lâu không bị đánh, hắn lại thấy nhớ vô cùng.
Phụng Hoa thấy anh ra, nó chuyển ngay thái độ từ gắt gỏng sang mềm mỏng. Nó nhẹ nhàng kéo tay anh trai về phía giường rồi thuần thục giở hộp dụng cụ y tế đồ chơi của nó ra.
Thấy những lọ thuốc quen thuộc, Long Kiên lại nũng nịu: “Thuốc của em trị thương lâu lắm, anh không muốn bôi đâu.”
Phụng Hoa dài giọng: “Lần này có thuốc mới, trị tốt lắm nhé!”
Rồi nó lôi một lọ thuốc lạ ra thật, hũ thuốc mỡ này được dán nhãn hiệu của Ý. Long Kiên nhíu mắt để nhìn cho thật kỹ, con bé vừa quét thuốc lên vết thương trên tay hắn vừa nhẹ nhàng thổi phù. Nó luôn cho rằng khi thổi như vậy, cái đau trên tay hắn sẽ khỏi nhanh hơn.
Xong, nó lấy cái gối mềm nhất và bắt anh nó ngồi dựa vào và chỉnh tư thế cho đến khi hắn cảm thấy thật thoải mái. Sau đó, nó nhẹ nhàng bóp chân bóp vai cho hắn và cẩn thận chừa những chỗ bị thương ra.
Có đứa em như này cũng đủ cho Long Kiên mát lòng mát dạ, hắn thương nó lắm. Nhiều lúc nó như bà cụ non, suốt ngày cằn nhằn hắn, nhưng nó cũng chỉ nghĩ những thứ tốt nhất cho hắn mà thôi.
Tiếng gõ cửa, Phụng Hoa ngừng tay và nhanh nhẹn chạy tới mở nắm đấm cửa. Bà Hương bê khay đồ ăn vào, là một bát phở bò và hai miếng bánh ngọt đẹp mắt, thêm vào đó là ly nước dâu đỏ hồng.
Mùi đồ ăn thơm nức mũi lại khiến cho cái bụng của Long Kiên biểu tình, hắn khập khiễng xuống giường và nhào tới khay đồ ăn của mẹ. Rồi hắn gọi bác Tâm đem lên thêm hai chiếc bát trơn cùng hai đôi đũa nữa, xong, Long Kiên thuần thục chia làm ba bát phở và ép mẹ và em gái ăn cùng. Ba mẹ con lại vui vẻ, mẹ cười con nói.
Bà Hương không nghe thấy lời con nhưng bà cảm nhận được sự ấm áp của hai đứa nhỏ nhà mình. Bà thấy hạnh phúc lắm.
Bác Tâm nhìn ba mẹ con thì cười vui trong lòng. Cả đời bác đi làm giúp việc cho những nhà giàu, chỉ có gia đình này mới chia từng miếng bánh bát phở như vậy.
Ông Bình ngó lên cầu thang, nghe thấy âm thanh hồn nhiên của hai đứa trẻ vọng xuống mà tự thấy an lòng. Trên tay ông bấy giờ vẫn cầm chiếc hộp đựng ngoài của hũ thuốc mỡ sản xuất từ Ý.
Trở về căn phòng làm việc của mình, ông Bình lại ngồi với đống sổ sách. Mười chiếc điện thoại vẫn réo liên hồi, ông lặng lẽ xử lý từng cái một trong sự căng thẳng.
“Alo!”
Đầu dây bên kia đáp lại giận dữ: “Không có tiền xoay thì phá sản đi!”
Rồi ông lại gặm nhấm những áp lực đó một mình. Ông sờ tay lên tường và gõ vào nó, đoạn ông thở phào: “Cũng may là nó vẫn còn cách âm tốt.”
… … …
Updated 29 Episodes
Comments