Chẳng cần phải suy nghĩ, cậu vội vàng hét lớn: “Muốn.” Cậu thực sự khá tò mò về không gian dự trữ.
Ở kiếp trước, cậu chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, mặc dù đối với dị năng không gian vẫn luôn một mực sùng bái nhưng mãi cho đến lúc chết vẫn không có cơ hội gặp qua người sở hữu dị năng ấy. Bây giờ chính bản thân mình sở hữu thứ dị năng mà mình vô cùng khát khao khiến cậu có một cảm giác vô cùng hồi hộp.
“Khai mở không gian dự trữ.” Sau khi âm thanh của hệ thống Bảo Mệnh phát ra, trước mắt cậu xuất hiện một màn hình 3D trong suốt. Một dòng chữ chạy trên màn hình: ‘Chào mừng ngài đến với không gian dự trữ. Không gian dự trữ cấp 1 cao mười mét rộng hai trăm mét vuông. Không gian dự trữ cấp 1 có thể bảo quản tất cả các loại lương thực thực phẩm không có sự sống. Ngoài ra, không gian còn có chức năng giữ cho đồ vật luôn ở trạng thái lúc mới đặt vào không gian. Xin chúc ngài có trải nghiệm mỹ mãn với không gian.’
Cao Chí Kiên trố mắt nhìn bảng điện tử trước mắt, cậu gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt. Một trăm Mặt Trời kia rất đáng giá, với hai trăm mét vuông này cậu khẳng định có thể đựng rất nhiều lương thực thực phẩm. Nếu cậu đem lương thực thực phẩm nhét đầy cái không gian này, cậu dám chắc rằng quãng đời còn lại của bản thân không cần phải lo lắng việc thiếu thức ăn nữa.
Hai mắt của Cao Chí Kiên long lanh như một viên ngọc đang tỏa ra ánh hào quang trong đêm đen, hai cánh môi của cậu hé mở, vẻ mặt cứ đờ ra không nhúc nhích dù chỉ một ly. Nếu có ai đó nhìn thấy cậu giờ phút này thì khẳng định một điều sẽ không nhịn được mà thốt ra hai từ ‘ngu ngốc’.
“Bảo Bảo? Ta có thể gọi em như vậy được không? Em chính bảo bối nhỏ của ta.” Giọng nói sến súa của Cao Chí Kiên thốt lên khiến hệ thống Bảo Mệnh rùng mình một cái.
Qua một hồi lâu, nó mới định hình lại được, miễn cưỡng đáp: “Tùy ý.” Tuy là vậy nhưng trong lòng nó rất vui, ký chủ ngốc một chút cũng không sao, chẳng phải còn có nó sau, nó vô cùng thông minh, năm nào nó cũng đứng hạng nhất trong bảng xếp hạng của trường học hệ thống cả.
“Bảo Bảo, không gian dự trữ này sử dụng như thế nào?”
Một lần nữa, một màn hình trong suốt xuất hiện trước mặt Cao Chí Kiên, kèm theo đó là thanh âm quen thuộc của hệ thống: “Xin mời ký thủ nhìn vào màn hình phía trước. Bắt đầu khởi động sách hướng dẫn.”
Trên màn hình 3D ấy, bỗng nhiên xuất hiện một nhân vật hoạt hình và một thùng hàng bằng gỗ màu nâu. Nhân vật hoạt hình bước từng bước tới gần thùng hàng, miệng mấp máy như đang nói gì đó, một cánh tay đưa về phía thùng hàng. Sau đó, trong nháy mắt thùng hàng biến mất.
Kể từ khi màn hình hướng dẫn xuất hiện, giọng nói máy móc của hệ thống cũng vang lên, giải thích cho hết thảy những hành động của nhân vật trên màn hình: “Khi anh muốn thu một vật gì đó vào không gian dự trữ, anh chỉ cần tiến đến gần đồ vật đó. Tay anh đưa tới trước vật ấy, khoảng cách giữa tay và đồ vật kia tầm khoảng 50cm trở xuống. Ánh mắt anh phải nhìn thẳng vào đó, trong đầu phải hiện lên ý niệm muốn thu vật ấy vào. Cuối cùng, chỉ cần nói “Thu” là được.”
Ngừng lại một chút rồi hệ thống lại tiếp lời: “Bất quá đây chỉ là lý thuyết, đến khi thực hành không cần quá nhiều bước rườm rà như thế. Nói chung, anh hãy tự mình cảm nhận.”
Đợi khi màn hình hướng dẫn biến mất, Chí Kiên bước tới bên cạnh cái bàn làm việc, cậu vươn tay chạm vào cây bút bi trên bàn, nói: “Thu.” Ngay lập tức cây bút bi biến mất khỏi tầm mắt của cậu, sau đó cậu nhìn thấy cây bút bi đang nằm chễnh chệ trong một cái ô nhỏ của không gian dự trữ.
Hai mắt Chí Kiên sáng rực, cậu không nhịn nổi niềm xúc động, cậu nhảy cẫng lên, hò reo trong sự sung sướng.
Hiện tại, cậu đã có không gian dự trữ, giờ chỉ cần lấp đầy không gian bằng lương thực thực phẩm cùng các vật dụng cần thiết là được. Nhưng muốn làm được việc đó, bản thân cậu cần phải có thật nhiều tiền mà hiện tại trong sổ tiết kiệm của cậu chỉ có vỏn vẹn một trăm triệu, chẳng thấm vào đâu cả.
Cậu chậc lưỡi một cái, ngả lưng xuống giường, tay phải đặt lên trán, nhìn chằm chằm trần nhà với ánh mắt xa xăm.
Bỗng dưng trong đầu cậu lóe lên một ý nghĩa táo bạo - bán nhà. Trước lúc ba mẹ cậu mất đã để lại cho cậu một căn hộ cao cấp cùng một căn biệt thự tại trung tâm thành phố, nếu bán đi thì chắc chắn cậu sẽ thu được một số tiền vô cùng lớn, chắc chắn sẽ đủ cho kế hoạch lấp đầy không gian dự trữ của cậu.
Ngay khi cậu nghĩ thông suốt, cậu ngồi vào bàn làm việc. Cao Chí Kiên bật máy tính lên rồi bắt đầu vào các hội nhóm đăng bán nhà, sau khi cậu lướt một vòng thì bắt tay vào viết một bài viết đính kèm hình ảnh căn hộ cùng căn biệt thự của cậu. Cậu hài lòng nhìn bài viết mình mới vừa hoàn thành xong, vẻ mặt hài lòng, nhấn nút Enter.
Giờ chỉ cần ngồi đợi người có nhu cầu liên hệ là được.
Hiện tại, cậu không thể trực tiếp cầm đao đi chém chết hắn nhưng cậu vẫn có thể chặt đứt mọi liên hệ giữa hai người. Nhắc tới người nọ, cậu lại nhớ đến những ký ức tang thương kia, cậu thật sự không hiểu vì sao bản thân lại mù quáng tin tưởng hắn như vậy? Là tại vì tình yêu ư? Càng nghĩ cậu lại càng cảm thấy khó chịu, hận thù trong lòng cậu lại càng tăng.
Chí Kiên cầm lấy chiếc điện thoại di động trong tay, ngón tay thon dài của cậu lọ mọ thao tác trên bàn phím ảo, đã qua một thời gian khá lâu rồi cậu không chạm vào nó nên tay chân cậu có phần lóng nga lóng ngóng.
Sau một hồi mò mẫm các ký tự thì cậu cũng soạn ra được một tin nhắn nên hồn:
[Chúng ta chia tay đi, tôi nghĩ hai ta không còn hợp nữa, tôi đã hết cảm xúc với anh, hay nói cách khác tôi đã chán ghét anh, tôi chính là một người tùy hứng như vậy. Bây giờ, tôi không muốn nhìn thấy mặc anh nên đừng có mà tới làm phiền tôi. Chào anh, không hẹn ngày gặp lại.]
Nhìn những dòng chữ hiển thị trong khung chat, cậu hài lòng nhấn nút gửi đi. Ngay sau đó, tin nhắn phản hồi từ người nọ được gửi tới, vỏn vẹn chỉ có mấy chữ:
[Anh không tin. Hãy cho anh một lý do, anh muốn gặp em.]
Cao Chí Kiên nhìn dòng tin nhắn phản hồi, thầm chửi: "Má nó. Gặp mặt nói chuyện cái rắm. Giờ nhìn bản mặt khốn kiếp của mày là tao đã muốn cầm dao phang chết mày."
Cậu tức giận, hai ngón tay thon dài khẽ múa trên màn hình cảm ứng.
[Gặp nhau cái rắm, anh không hiểu tiếng người à. Tôi chán ghét anh, không muốn nhìn thấy bản mặt thối nát của anh.]
Chí Kiên thở phì phò, hai má cậu cứ phập phồng, ánh mắt tóe lên tia lửa.
Sau khi nhấn gửi những dòng tin nhắn ấy, điện thoại cậu đã vang lên âm báo có người gọi điện tới. Cậu nhìn lướt qua màn hình, thấy hiển thị là [Anh yêu] kèm theo hình trái tim đỏ chói thì trong lòng cậu lại bất chợt dâng lên cảm xúc muốn đánh chết chính mình.
Cậu nhấn nút tắt, sau đó chặn hết mọi con đường có thể liên hệ được giữa hai người, chặn Facebook, chặn Zalo.... Bất kỳ mạng xã hội nào mà trước đó hai người đã từng có liên lạc với nhau đều bị cậu chặn hết, ngay cả số điện thoại của hắn cũng bị chặn luôn.
Updated 99 Episodes
Comments
chuột lang luồn lách
ôi lòng ng
2023-10-08
1
🌸Nguyệt thần🌺
trời ơi lâu mới thấy một hệ thống cute hột me như vậy a
2022-10-09
5
Rtyu
Chắc yêu không đậm đâu. Dễ buông dễ hận là yêu không sâu. Bé chắc chỉ cảm thấy có ơn chăng? Kiểu bé dạng hoàn cảnh gia đình nan giải, cô chú bác dì gì đó cũng me tài sản lòi con mắt ra đấy, ngoài người bạn của ba Bé thì còn ai đâu. Dù sao thì tình thương của cha mẹ không thể thay thế được, thiếu thốn lắm chứ. Nên được tốt xử tốt cái xiêu lòng liền, ngặt cái tin nhầm người.
2022-05-17
16