Chương 3: Xin chào, bạn cùng bàn

Đã là ngày thứ năm Nghê Hoàng Lan chuyển đến sinh sống tại làng Ánh Sao, hôm nay cũng là buổi đầu tiên cô đến trường học. Nghê Gia Thành tuy không được khéo tay nhưng đã cố gắng thức dậy từ sáng sớm để chuẩn bị cho Nghê Hoàng Lan một hộp cơm trưa vô cùng thịnh soạn. Sự nhiệt thành của ông khiến cho một Nghê Hoàng Lan không hề tỏ ra hứng thú với việc đến trường cũng phải ngoan ngoãn thuận theo.

Hai người đang cùng nhau ngồi dùng bữa sáng thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Thấy Nghê Gia Thành định đứng dậy thì Nghê Hoàng Lan liền ngăn lại: "Để con ra mở cửa."

Cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra, Tiêu Minh Kiệt xuất hiện cùng với nụ cười tươi tắn như mọi khi: "Buổi sáng tốt lành."

Nghê Hoàng Lan nhìn người ở trước mặt mà không biết nên bày ra vẻ mặt nào cho hợp lý. Cô tự hỏi không hiểu vì sao mới sáng sớm mà Tiêu Minh Kiệt đã xuất hiện ở nhà của mình.

"Không định mời tôi vào nhà sao?" Mặc kệ Nghê Hoàng Lan đang bày ra vẻ mặt khó hiểu đứng chặn ở cửa, Tiêu Minh Kiệt lách qua người cô, tự nhiên đi thẳng vào trong nhà.

Nghê Hoàng Lan cả kinh với sự tự nhiên quá mức cho phép của Tiêu Minh Kiệt. Cô vội vã đóng cửa, nhanh chân đuổi theo sau. Tiêu Minh Kiệt khi nhìn thấy Nghê Gia Thành đang ngồi ở bàn ăn thì liền lên tiếng chào hỏi: "Cháu chào bác Nghê."

Nghê Gia Thành cũng rất vui vẻ đáp lại: "Ôi Minh Kiệt, cháu đến sớm thật đó. Mau, mau ngồi xuống ăn sáng cùng bố con chú."

"Dạ cháu đã ăn ở nhà rồi ạ."

Hai người đàn ông cứ thế cùng nhau trò chuyện, nói toàn chuyện trên trời dưới đất mà một đứa con gái như Nghê Hoàng Lan không thể nào hiểu được. Cô suy tư ngồi quan sát cả hai người, nhìn qua nhìn lại vẫn cảm thấy có điều gì đó rất bất thường.

"Bố có thể cho con biết lý do vì sao mà người này lại có mặt ở nhà chúng ta vào lúc sáng sớm thế này không." Nghê Hoàng Lan hướng mắt về phía bố của mình, lên tiếng hỏi một cách đầy nghi hoặc.

Dưới sự tra hỏi của cô, Nghê Gia Thành cười cười giải thích: "Chẳng phải hôm nay là ngày đầu tiên con đến trường hay sao. Bố đã nhờ Minh Kiệt đến đón con cùng đi học."

Vừa nghe xong những lời ông nói thì Nghê Hoàng Lan như bị giẫm phải đuôi, cô nháo nhào hết cả lên: "Bố à, con đâu còn là con nít mà phải có người kè kè theo sát trên đường đến trường như thế. Đặc biệt còn là cậu ta nữa chứ."

"Con là đứa tính tình hậu đậu vụng về, bố chỉ sợ trên đường đi lại ngã úp mặt xuống mương thì không nên."

"Bố!"

"Phụt" một tiếng, Nghê Hoàng Lan quay ngoắt lại nhìn người đang cố gắng nhịn cười ở phía đối diện. Tiêu Minh Kiệt đưa hai tay bụm chặt miệng để bản thân không để lọt ra bất kỳ tiếng cười nào.

Nghê Hoàng Lan bị bộ dạng nhịn cười đến đỏ bừng cả mặt của Tiêu Minh Kiệt chọc cho tức muốn xì khói. Cái người này thật sự có siêu năng lực, lần nào gặp mặt cũng chọc tức được cô.

Nghê Hoàng Lan định xông đến dạy dỗ cho Tiêu Minh Kiệt một trận. Nhưng còn chưa kịp hành động thì đã bị Nghê Gia Thành ngăn cản: "Còn không ăn nhanh thì chắc chắn con sẽ bị muộn học cho mà xem."

Nghê Hoàng Lan gần như không thể nuốt trôi được thêm thứ gì sau đó nữa. Vì suốt cả quá trình vẫn luôn có một người ngồi ở đối diện quan sát cô với điệu bộ cực kỳ gợi đòn.

Sau khi kết thúc bữa sáng, Nghê Gia Thành tiễn hai đứa nhỏ ra cửa. Ông đặt tay lên vai Tiêu Minh Kiệt, nói với giọng đầy cảm khích: "Cảm ơn cháu vì đã đồng ý hộ tống con bé."

Tiêu Minh Kiệt đưa mắt nhìn sang Nghê Hoàng Lan mặt mũi chù ụ như cọng bún thiu. Không kìm chế được mà nhếch mép cười: "Tiện đường thôi ạ. Và cháu hứa sẽ cố gắng hết sức giữ cậu ấy tránh xa khỏi mấy con mương."

Lời đến tai Nghê Hoàng Lan, cô liếc xéo Tiêu Minh Kiệt bằng nửa con mắt, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhào vô tẩn cho cậu một trận. Cô cố tình đẩy vai Tiêu Minh Kiệt một cái rồi vùng vằng rời đi.

Nghê Hoàng Lan đi một mạch tới chỗ con đường nằm ở bên hông cánh đồng. Vì trận mưa lớn đêm qua mà con đường trở nên nhầy nhụa khó đi. Tiêu Minh Kiệt thì vẫn vội vã chạy đuổi theo phía sau cô: "Cậu đi nhanh như vậy làm gì. Coi chừng trượt chân té xuống mương thì khổ."

Trong lời nói của Tiêu Minh Kiệt còn mang theo sự đùa cợt. Nghê Hoàng Lan đột nhiên phanh gấp, cô quay đầu mặt đối mặt với Tiêu Minh Kiệt. Dáng vẻ nghiêm túc nói: "Tiêu Minh Kiệt, tôi trịnh trọng thông báo cho cậu một việc."

"Tôi đang nghe." Tiêu Minh Kiệt bày tỏ bản thân đang rất sẵn sàng để nghe lời tuyên bố của cô.

Nghê Hoàng Lan ngẩng cao đầu, hơi hắng giọng: "Tôi hi vọng kể từ giờ phút này tôi và cậu hãy cứ xem nhau như người xa lạ. Cậu làm ơn đừng tỏ ra thân thiết với tôi. Oke?"

Không biết Tiêu Minh Kiệt đang suy tính những gì trong đầu. Cậu đưa tay vuốt cằm, trầm ngâm một lúc rồi đồng ý thỏa hiệp: "Nếu cậu đã muốn thế thì bắt đầu từ bây giờ chúng ta sẽ tách ra không đi chung nữa."

"Nhường cậu đi trước."

Tiêu Minh Kiệt đứng nép sang một bên, nhường đường cho cô đi trước. Nghê Hoàng Lan vô cùng hài lòng với thái độ hợp tác của cậu, ngẩng cao đầu hướng thẳng một đường về phía trường học. Chỉ có điều kiêu ngạo cho được bao lâu thì Nghê Hoàng Lan đã rơi vào bế tắc.

Nhìn con đường rẽ ra ba hướng ở trước mặt, cô thật sự khóc không thành tiếng. Rốt cuộc thì đường nào mới dẫn đến trường học đây? Trái, phải hay là giữa?

Rõ ràng mấy ngày trước cùng bố đến trường cô đâu có đi ngang qua con đường này. Chẳng lẽ chỉ mới có vài hôm mà đã mọc ra con đường khác. Nghê Hoàng Lan nhìn ngã rẽ trước mặt với sự bất lực không thể nói bằng lời. Cô cứ đứng ngây ngốc ở đó, mãi cho đến khi từ đằng sau lưng truyền đến giọng nói của Tiêu Minh Kiệt.

"Sao không đi tiếp?" Tiêu Minh Kiệt làm bộ lên tiếng hỏi nhưng trong lòng biết thừa là cô không biết phải đi đường nào cho đúng.

Sau tuyên bố hùng hồn chỉ vừa năm phút trước đó, nếu bây giờ cô mở miệng nhờ vả thì thật sự quá là mất mặt. Cho nên Nghê Hoàng Lan quyết định tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra: "Tôi… tôi đang bận ngắm cảnh. Thời tiết hôm nay thật đẹp."

Cũng không biết có phải là ông trời chống đối cô hay không, Nghê Hoàng Lan chỉ vừa dứt lời thì trên trời xẹt qua vài tia sét còn khuyến mãi thêm tiếng sấm rền, dọa cho cô giật cả mình.

"Cậu nói phải lắm, trời hôm nay rất đẹp." Tiêu Minh Kiệt không thèm kiên dè mà ôm bụng bật cười thành tiếng.

Nghê Hoàng Lan thì thẹn đến đỏ cả mặt, chỉ biết đứng tại chỗ mím chặt môi cúi gằm mặt. Cô thề, một ngày không xa cô nhất định sẽ trả mối nhục này. Nhưng đó là chuyện của sau này, trước mắt phải nghĩ cách tìm đường đến trường mới được.

Cô muốn chờ để Tiêu Minh Kiệt đi trước rồi sau đó sẽ lén đi theo cậu ta. Nhưng có vẻ Tiêu Minh Kiệt đã sớm nhìn ra ý đồ của cô, cậu ta cứ thế đứng yên tại chỗ không chịu nhút nhít. Nghê Hoàng Lan và Tiêu Minh Kiệt cứ thế mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau, không ai chịu đi trước.

Đến cuối cùng, khi nhìn thấy sự van nài thoát ẩn thoát hiện sâu thẳm trong ánh mắt của cô, Tiêu Minh Kiệt đành chấp nhận đầu hàng. Cậu quay người đi thẳng về phía con đường bên trái. Cho tới lúc đến được trường học thì chưa từng quay đầu lại nhìn, dù thừa biết là ở phía sau có người vẫn luôn lò tò theo.

Trường học Ánh Sao là một toà nhà với hai tầng được sơn trắng toàn bộ nằm lưng chừng trên ngọn đồi nhỏ. Thật ra Nghê Hoàng Lan không biết gọi nơi này là trường học có đúng không, vì ở đây chỉ có vỏn vẹn ba lớp học tương ứng với tiểu học, sơ trung và cao trung.

Trong trường cũng chỉ có ba giáo viên chịu trách nhiệm với ba lớp học tương ứng. Nơi đây điều kiện khó khăn nên việc có giáo viên chấp nhận đến đây dạy học càng là điều đáng quý.

Năm nay Nghê Hoàng Lan đã được 15 tuổi nên hiển nhiên cô sẽ được xếp vào lớp cao trung. Điều rắc rối đầu tiên ở trường học đã xuất hiện, trong khi mọi người ở trong lớp hầu như đều đã bắt đầu học đến sách tập 2 thì cô chỉ mới học đến sách tập 1. Cứ thế Nghê Hoàng Lan có được vinh dự ở lại cùng giáo viên chủ nhiệm sau giờ học để học thêm.

Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như giáo viên chủ nhiệm không vì muốn tốt cho Nghê Hoàng Lan mà sắp xếp cho cô ngồi cùng với học sinh giỏi nhất lớp để được người kia kèm cặp. Và Tiêu Minh Kiệt lại chính là cái tên học sinh đó.

"Xin chào bạn mới, xin tự giới thiệu tớ là Tiêu Minh Kiệt. Rất vui được làm bạn cùng bàn với cậu." Tiêu Minh Kiệt chống cằm lên tay, dán đôi mắt đầy ý cười lên người Nghê Hoàng Lan.

Cô phải kiềm chế dữ lắm mới không để bản thân mất kiểm soát nhào vô đấm thẳng vào gương mặt cợt nhả đó của Tiêu Minh Kiệt. Dưới ánh mắt tò mò của những bạn học cùng lớp, Nghê Hoàng Lan hít sâu một hơi, từ tốn ngồi vào chỗ.

Cô dùng âm lượng vừa đủ để ngoài hai người ra thì không ai nghe thấy, ghé sát bên tai Tiêu Minh Kiệt, nghiến răng nói: "Dẹp ngay cái nụ cười nham nhở đó của cậu nếu không muốn bị tôi đánh cho một trận."

Dưới sự doạ nạt của cô, Tiêu Minh Kiệt không hề bị dọa sợ mà còn tỏ vẻ thích thú vì một lần nữa lại trêu ghẹo được Nghê Hoàng Lan. Cậu ta cười nói: "Tôi chỉ đang làm theo những lời cậu nói mà thôi. Bây giờ chúng ta là người xa lạ, lần đầu gặp nhau vẫn nên chào hỏi đàng hoàng mới phải."

"Im miệng." Âm thanh the thé phát ra từ cổ họng Nghê Hoàng Lan, nếu không phải vì đang còn ở trong lớp thì cô chắc chắn rằng bản thân sẽ hét lớn một trận cho hả giận.

Nghê Hoàng Lan lấy từ trong hộp viết xinh xắn màu hồng của mình ra một viên phấn. Cô không chần chừ mà hạ một đường thẳng tắp xuống, thành công chia đều chiếc bàn dài thành hai nửa.

Tiêu Minh Kiệt trông thấy hành động trẻ con này của cô thì khỏi bị chọc cười: "Cậu cũng đâu còn là học sinh tiểu học mà lại chơi trò giận dỗi thì chia bàn."

Nghê Hoàng Lan hoàn toàn không để lọt tai những lời Tiêu Minh Kiệt nói. Cô nhướn mày, cứng rắn cảnh cáo: "Nếu cậu dám vượt qua vạch thì tôi chắc chắn sẽ khiến cậu chết không toàn thây."

Mấy lời răn đe kia không đủ trọng lượng để ngăn cản Tiêu Minh Kiệt. Cậu ta không sợ chết, cứ tự nhiên lấn tay qua bên phần vạch của Nghê Hoàng Lan. Cô nhìn thấy mọi thứ nhưng chỉ dịu dàng nở nụ cười. Không lâu sau đó thì cả lớp liền nghe được tiếng kêu thấu trời của Tiêu Minh Kiệt cùng thân hình cao lớn của cậu ngã khỏi ghế.

Ngồi bệt dưới sàn, Tiêu Minh Kiệt khổ sở ôm lấy cái eo hơi nhói vì vừa bị ai kia dùng vật nhọn đâm vào. Nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của cô cũng đủ biết trong lòng cô đang hả dạ đến nhường nào.

Dám xem thường lời cảnh cáo của cô thì cô sẽ cho biết thế nào là lễ độ. Nghê Hoàng Lan líu lo như chim sáo, vui vẻ vấn lại trâm cài tóc lên đầu. Cô bình thản lấy tập sách ra đặt trên bàn, không chút để tâm đến cái người vừa bị cô hại cho phải ngượng ngùng đỏ mặt với các bạn trong lớp vì tự nhiên khi không lại ngã lăn ra sàn.

Đợi khi Tiêu Minh Kiệt đã ngồi lại vào chỗ của mình, Nghê Hoàng Lan mới thấp giọng lên tiếng: "Xin chào, bạn cùng bàn. Mong sau này sẽ giúp đỡ nhau nhiều hơn."

Giờ phút này Tiêu Minh Kiệt cũng đã thấm nhuần câu nói "phụ nữ không dễ chọc". Nghê Hoàng Lan bề ngoài nhìn xinh xắn, dễ thương, có vẻ dễ bắt nạt nhưng lại không hề như thế. Cô là người sẽ ăn miếng trả miếng không để bản thân phải chịu thiệt thòi, lại còn rất tinh ranh khi chọn ra tay vào lúc mà đối phương không hề phòng bị.

Tiêu Minh Kiệt ngẫm nghĩ một lúc rồi bất chợt thở dài ngao ngán. Xem ra ngày tháng sau này của cậu sẽ khó sống rồi đây.

Hot

Comments

Mít

Mít

con gái pk dịu dàng nết na....... ờm đấy là câu nói thoii còn đâu để hành động nói nên tất cả :))

2022-07-12

1

Nguyễn Duy Khang

Nguyễn Duy Khang

🤣🤣🤣🤣 con gái thường rất hiền,khi mà họ phẫn nộ sẽ như núi lửa phun trào, hết lối thoát 😂

2022-04-28

0

Nguyễn Duy Khang

Nguyễn Duy Khang

chảy máu chắc vui ha, hết gì đâm rồi

2022-04-28

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Đảo Thiên Mỹ
2 Chương 2: Buổi sáng đầu tiên
3 Chương 3: Xin chào, bạn cùng bàn
4 Chương 4: Những cô bạn gái
5 Chương 5: Ra tay nghĩa hiệp
6 Chương 6: Lời thì thầm trong đêm
7 Chương 7: Giao kèo
8 Chương 8: Kẻ bắt nạt và người bị bắt nạt
9 Chương 9: Rắc rối ở trường học
10 Chương 10: Rắc rối ở trường học (2)
11 Chương 11: Người bạn mới
12 Chương 12: Kẻ trộm vặt
13 Chương 13: Tìm ra thủ phạm
14 Chương 14: Không thể tiếp tục nhẫn nhịn
15 Chương 15: Bỏ học
16 Chương 16: Khởi đầu mới
17 Chương 17: Hội chợ nông sản
18 Chương 18: Chỉ dành cho riêng cậu
19 Chương 19: Buổi học ngoại khóa
20 Chương 20: Hờn dỗi
21 Chương 21: Đinh Quân Mặc mất tích
22 Chương 22: Cảm xúc không tên
23 Chương 23: Ngỡ là thiên thần
24 Chương 24: Cái chạm đầy xao xuyến
25 Chương 25: Rung động
26 Chương 26: Giáng sinh ấm áp
27 Chương 27: Buổi đi chơi bất ngờ
28 Chương 28: Hai thế giới
29 Chương 29: Tìm thấy cậu
30 Chương 30: Níu giữ
31 Chương 31: Tỏ tình
32 Chương 32: Đối đầu không khoan nhượng
33 Chương 33: Vết nứt xa cách
34 Chương 34: Muôn kiểu ghen tuông
35 Chương 35: Đánh dấu chủ quyền
36 Chương 36: Độc quyền chiếm hữu
37 Chương 37: Nụ hôn tình cờ
38 Chương 38: Bí mật nhỏ trong tim
39 Chương 39: Tự mình đa tình
40 Chương 40: Âm mưu chia rẽ
41 Chương 41: Truth or Dare
42 Chương 42: Bất ngờ ngày sinh nhật
43 Chương 43: Tương lai của chúng ta
44 Chương 44: Nỗi niềm trăn trở
45 Chương 45: La separazione: Ly biệt
46 Chương 46: Vận mệnh xoay chuyển
47 Chương 47: Tương phùng
48 Chương 48: Ký ức ùa về
49 Chương 49: Xa lạ
50 Chương 50: Sự thay đổi không báo trước
51 Chương 51: Tình hình mơ hồ
52 Chương 52: Mờ ám
53 Chương 53: Ăn giấm
54 Chương 54: Mềm mỏng không ưng thì buộc phải cưỡng ép
55 Chương 55: Bữa ăn ngượng ngùng
56 Chương 56: Tình địch xuất hiện
57 Chương 57: Khoảng cách không thể xoá nhòa
58 Chương 58: Đối mặt với chính mình
59 Chương 59: Rất nhớ, rất nhớ anh
60 Chương 60: Sự cố hy hữu
61 Chương 61: Trói buộc
62 Chương 62: Lật bài ngửa
63 Chương 63: Cầu hôn
64 Chương 64: Bí mật dối lừa
65 Chương 65: Cưỡng đoạt
66 Chương 66: Trốn chạy
67 Chương 67: Vô lại - Trơ trẽn
68 Chương 68: Tuyên bố chấn động
69 Chương 69: Không tình yêu
70 Chương 70: Dằn xé
Chapter

Updated 70 Episodes

1
Chương 1: Đảo Thiên Mỹ
2
Chương 2: Buổi sáng đầu tiên
3
Chương 3: Xin chào, bạn cùng bàn
4
Chương 4: Những cô bạn gái
5
Chương 5: Ra tay nghĩa hiệp
6
Chương 6: Lời thì thầm trong đêm
7
Chương 7: Giao kèo
8
Chương 8: Kẻ bắt nạt và người bị bắt nạt
9
Chương 9: Rắc rối ở trường học
10
Chương 10: Rắc rối ở trường học (2)
11
Chương 11: Người bạn mới
12
Chương 12: Kẻ trộm vặt
13
Chương 13: Tìm ra thủ phạm
14
Chương 14: Không thể tiếp tục nhẫn nhịn
15
Chương 15: Bỏ học
16
Chương 16: Khởi đầu mới
17
Chương 17: Hội chợ nông sản
18
Chương 18: Chỉ dành cho riêng cậu
19
Chương 19: Buổi học ngoại khóa
20
Chương 20: Hờn dỗi
21
Chương 21: Đinh Quân Mặc mất tích
22
Chương 22: Cảm xúc không tên
23
Chương 23: Ngỡ là thiên thần
24
Chương 24: Cái chạm đầy xao xuyến
25
Chương 25: Rung động
26
Chương 26: Giáng sinh ấm áp
27
Chương 27: Buổi đi chơi bất ngờ
28
Chương 28: Hai thế giới
29
Chương 29: Tìm thấy cậu
30
Chương 30: Níu giữ
31
Chương 31: Tỏ tình
32
Chương 32: Đối đầu không khoan nhượng
33
Chương 33: Vết nứt xa cách
34
Chương 34: Muôn kiểu ghen tuông
35
Chương 35: Đánh dấu chủ quyền
36
Chương 36: Độc quyền chiếm hữu
37
Chương 37: Nụ hôn tình cờ
38
Chương 38: Bí mật nhỏ trong tim
39
Chương 39: Tự mình đa tình
40
Chương 40: Âm mưu chia rẽ
41
Chương 41: Truth or Dare
42
Chương 42: Bất ngờ ngày sinh nhật
43
Chương 43: Tương lai của chúng ta
44
Chương 44: Nỗi niềm trăn trở
45
Chương 45: La separazione: Ly biệt
46
Chương 46: Vận mệnh xoay chuyển
47
Chương 47: Tương phùng
48
Chương 48: Ký ức ùa về
49
Chương 49: Xa lạ
50
Chương 50: Sự thay đổi không báo trước
51
Chương 51: Tình hình mơ hồ
52
Chương 52: Mờ ám
53
Chương 53: Ăn giấm
54
Chương 54: Mềm mỏng không ưng thì buộc phải cưỡng ép
55
Chương 55: Bữa ăn ngượng ngùng
56
Chương 56: Tình địch xuất hiện
57
Chương 57: Khoảng cách không thể xoá nhòa
58
Chương 58: Đối mặt với chính mình
59
Chương 59: Rất nhớ, rất nhớ anh
60
Chương 60: Sự cố hy hữu
61
Chương 61: Trói buộc
62
Chương 62: Lật bài ngửa
63
Chương 63: Cầu hôn
64
Chương 64: Bí mật dối lừa
65
Chương 65: Cưỡng đoạt
66
Chương 66: Trốn chạy
67
Chương 67: Vô lại - Trơ trẽn
68
Chương 68: Tuyên bố chấn động
69
Chương 69: Không tình yêu
70
Chương 70: Dằn xé

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play