Dưới Bóng Hoàng Lan
Gió lạnh xuyên qua cửa sổ xe lửa, tạt thẳng vào mặt Nghê Hoàng Lan. Cô không kìm được mà rùng mình, cái lạnh ấy muốn xé da xé thịt nhưng cô nhất quyết không chịu đóng cửa sổ. Cô muốn dùng sự lạnh lẽo ấy để khiến bản thân tỉnh táo, để chắc chắn rằng hiện giờ cô không nằm mơ.
Nghê Hoàng Lan đặt tay bên cạnh cửa sổ, hờ hững chống cằm nhìn khung cảnh hoang sơ bên ngoài. Cô cắn răng nhắm nghiền mắt lại, thầm cầu nguyện mọi thứ đang diễn ra chỉ là một cơn ác mộng. Cô ước khi mở mắt ra bản thân vẫn còn đang nằm ngủ trên chiếc giường mềm mại, ấm áp quen thuộc.
Nhưng sự thật luôn tàn nhẫn hơn ta tưởng tượng. Khi Nghê Hoàng Lan chầm chậm mở mắt, cô đã vô cùng thất vọng. Cô vẫn ở trên chuyến xe lửa vùn vụt tiến đến hòn đảo Thiên Mỹ mà trước giờ cô chưa từng nghe qua.
Nghê Hoàng Lan bực dọc liếc nhìn người đàn ông ngồi ở phía đối diện. Đó là bố của cô, một bác sĩ tài giỏi của Bệnh viện Đại học X nhưng lại chấp nhận từ bỏ tất cả mọi thứ, trở về một làng quê xa xôi hẻo lánh chỉ để làm một bác sĩ nhỏ bé tại ngôi làng vô danh.
Từ khi bắt đầu con đường trở thành bác sĩ, Nghê Gia Thành vẫn luôn hi vọng bản thân có thể đến được những xa xôi để chữa trị cho những người khó khăn, không có đủ điều kiện tìm đến những bệnh viện lớn. Nhưng tâm nguyện của ông chưa từng được toại nguyện, ấy là cho đến khi vợ của ông qua đời.
Sau khi mẹ của Nghê Hoàng Lan qua đời thì Nghê Gia Thành đã quyết định chuyển đến làm bác sĩ tại một ngôi làng nhỏ ở đảo Thiên Mỹ. Dù đã có rất nhiều lời thuyết phục nhưng ông vẫn kiên định với quyết định của mình. Và tất nhiên ông cũng chả quan tâm rằng liệu Nghê Hoàng Lan có thật sự muốn cùng ông đến nơi đó hay không.
Xe lửa di chuyển từ thành phố X đến đảo Thiên Mỹ phải mất tận ba ngày đường. Vì tàu chỉ dừng lại tại thị trấn nên hai người phải đi thêm một chuyến tàu để đến được làng Ánh Sao. Nghê Hoàng Lan ngẩng đầu nhìn nhà ga có phần cũ kỹ, sập xệ trước mắt thì chỉ biết thở dài. Cô thề rằng cô chẳng thích nơi này một chút nào.
Trái ngược với sự chán ghét của Nghê Hoàng Lan thì Nghê Gia Thành lại tỏ ra vô cùng thích thú. Ông không cầm lòng được mà đi lang thang quanh nhà ga một vòng để có thể tận hưởng được bầu không khí trong lành mà ở thành phố chưa từng cảm nhận được.
Hai bố con ngồi ở nhà ga chờ khoảng tầm 15 phút thì có người chạy đến đón hai người. Người kia giới thiệu bản thân là người được hội đồng quản trị thị trấn cử đến để đón hai người đến làng Ánh Sao, nơi mà Nghê Gia Thành sẽ làm bác sĩ.
Đảo Thiên Mỹ là một hòn đảo nhỏ đến mức còn không được xuất hiện trên bản đồ. Là một hòn đảo biệt lập nằm ở phía Tây của đất liền. Nó vẫn còn giữ được nét hoang sơ vốn có nếu không muốn bị nói là lạc hậu đến mức không thể tưởng tượng được.
Ngồi trên chiếc xe jeep cũ kỹ không ngừng rung lắc và phát ra những âm thanh đinh tai nhức óc, Nghê Hoàng Lan như thể sắp bị hành hạ cho phát điên. Nhìn khung cảnh hai bên đường càng lúc càng rời xa thị trấn, trong lòng Nghê Hoàng Lan dâng lên một nỗi bất an.
"Rốt cuộc thì cái nơi quái quỷ đó nằm ở nơi xó xỉnh nào? Phải đi thêm bao lâu nữa?"
Nghê Gia Thành quắc mắt nhìn con gái với ánh mắt tràn đầy sự nhắc nhở về thái độ không lễ phép vừa rồi của cô. Nhưng Nghê Hoàng Lan không muốn để tâm, cô hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Người đang ngồi ở ghế lái không hề tỏ ra khó chịu với cách nói chuyện của cô, còn tươi cười đáp lời: "Lái xe khoảng chừng thêm 10 phút nữa thì sẽ đến."
Nghê Hoàng Lan nghe thấy bản thân còn phải tiếp tục chịu đựng sự tra tấn này thêm 20 phút nữa thì vô cùng khó chịu, cô cau có mặt mày tỏ rõ sự bất mãn của bản thân. Suốt cả đường đi, Nghê Gia Thành và người tài xế kia cứ luyên thuyên nói chuyện không ngừng. Trong khi Nghê Hoàng Lan thì vẫn giữ im lặng từ đầu đến cuối.
Cô buồn bực lôi điện thoại di động từ trong áo khoác ra, định bụng sẽ gọi điện thông báo tình hình cho ông ngoại vẫn đang chờ tin ở nhà. Nhưng khi này Nghê Hoàng Lan mới phát hiện nơi này không có sóng điện thoại.
"Ở đảo Thiên Mỹ, ngoài thị trấn ra thì hầu như tất cả những nơi khác sẽ chẳng có điện. Cháu không thể sử dụng những thiết bị điện tử ở đây đâu." Người lái xe thông qua kính chiếu hậu mà nói với cô.
Nghê Hoàng Lan nhớ đến lúc ở nhà ga, hình như cô đã không thấy bất kỳ một bóng đèn điện nào, họ chỉ sử dụng đèn dầu hoặc nến sáp. Như thể bọn họ đang sống tại một thế kỷ trước vậy. Nghê Hoàng Lan bàng hoàng nhận ra cô sẽ phải sống một thời gian dài tại nơi thiếu thốn quá nhiều thứ cần thiết như thế này. Cô như muốn phát điên lên được, hiện giờ cô ước bản thân có thể quay lại nhà ga, bắt chuyện tàu sớm nhất trở về nơi thuộc về cô.
Rất lâu sau đó xe jeep ục ịch đi qua hai hàng bạch dương cao vút, chậm rãi dừng trước một ngôi nhà gỗ. Nghê Hoàng Lan xuống xe, hít một hơi thật sâu, bầu không khí trong lành đã phần nào xoa dịu được tâm trạng bức bối từ nãy đến giờ của cô.
"Đây sẽ là nhà của bác sĩ Nghê và con gái trong khoảng thời gian hai người sinh sống tại làng Ánh Sao. Bác sĩ thích nơi này chứ?"
Nghê Gia Thành đưa mắt nhìn xung quanh, ngôi nhà gỗ chênh vênh giữa ngọn đồi nhỏ với phía trước là một con suối uốn lượn chảy róc rách. Xung quanh ngôi nhà được viền quanh bởi những hàng mộc tú cầu trắng muốt kết nối với nhau tạo thành một mái vòm lớn. Không khí dày đặc ánh chạng vạng đỏ tía và bầu trời xa xa nhuộm màu hoàng hôn càng khiến cho khung cảnh xung quanh ngôi nhà trở nên thơ mộng hơn bao giờ hết.
"Nơi này thật tuyệt vời." Không thể cầm lòng trước khung cảnh đẹp đẽ trước mắt, Nghê Gia Thành bất ngờ cảm thán.
Nghê Hoàng Lan đứng ở bên cạnh dù mặt mũi vẫn còn nặng nhẹ nhưng thú thật rằng ngôi nhà này rất đẹp, chỉ là có một điều cô không thể chấp nhận được. Là nó không có điện.
Trong khi Nghê Gia Thành vẫn còn say sưa trò chuyện cùng người tài xế thì Nghê Hoàng Lan đã tò mò đi dạo xung quanh ngôi nhà. Vì mãi nhìn xung quanh mà cô đã vô ý đâm sầm vào một thứ gì đó khiến cả người ngã nhào xuống đất. Cái mông ê ẩm, bộ váy đắt tiền trên người thì lấm lem bùn đất, cơn thịnh nộ trong lòng Nghê Hoàng Lan phừng phực như núi lửa sắp sửa phun trào.
Một bàn tay thô ráp đưa đến trước mặt Nghê Hoàng Lan, ngay sau đó là giọng nói dịu dàng của một chàng trai cất lên: "Cậu không bị thương chứ?"
Nghê Hoàng Lan không để tâm đến ý tốt của người đối diện, cô hậm hức ngẩng đầu nhìn. Chàng trai có dáng người cao, đôi mắt nâu hạt dẻ trong trẻo như mặt hồ, khóe miệng cong lên nụ cười dịu dàng tựa gió xuân. Với những đặc điểm đó, cậu chàng có thể nói là một người có ngoại hình khá ưa là vượt trội.
Chỉ có đều với một chút nhan sắc đó cũng không thể câu dẫn được Nghê Hoàng Lan. Cô lom khom tự mình đứng dậy, vụng về phủi đi lớp bùn đất đọng lại trên tay. Sau khi thực hiện xong một loạt động tác, Nghê Hoàng Lan ngạo mạn, hất cằm nói: "Đi đường không chịu mở mắt hay sao mà lại va vào người khác như thế?"
Đối diện với sự cao ngạo, không mấy thiện chí của Nghê Hoàng Lan, chàng trai kia lịch sự mở lời: "Xin lỗi. Nhưng rõ ràng là cậu đâm sầm vào tôi trước."
Cơn bực dọc trong lòng đã khiến Nghê Hoàng Lan không còn đủ tỉnh táo để phân biệt đúng sai. Cô không quan tâm bản thân có phải là người gây lỗi trước hay không, chỉ ngẩng cao đầu nghênh ngang nói: "Nếu không phải cậu đứng chắn đường thì tôi cũng sẽ không đâm vào cậu."
Trước thái độ có phần hống hách của Nghê Hoàng Lan, chàng trai kia cũng chỉ có thể lắc đầu bất lực: "Cậu thật sự không chịu nói lý lẽ gì hết."
"Đối với bọn dân đen như cậu thì tôi không cần thiết phải nói lý lẽ."
Lời Nghê Hoàng Lan vừa nói ra đã khiến nụ cười hòa nhã trên gương mặt chàng trai lập tức tắt lịm. Cô cũng kịp thời nhận ra vừa rồi bản thân có hơi nóng vội nên nói ra mấy lời không được hay ho cho lắm.
"Nghê Hoàng Lan, bố nghĩ con hơi quá đáng rồi đó. Hãy xin lỗi cậu ấy đi." Nghê Gia Thành đi đến, vừa kịp lúc nghe được những lời Nghê Hoàng Lan nói. Ông cau mày, gương mặt hiện rõ sự khó chịu với cách hành xử của cô.
Với tính cách cứng đầu, Nghê Hoàng Lan không dễ dàng gì nhận lỗi về mình. Cô hừ lạnh một tiếng, hất cằm quay mặt đi nơi khác, không mảy may để tâm đến lời Nghê Gia Thành nói.
Nghê Gia Thành nhìn thấy cô như thế cũng chẳng thể nói gì thêm, ông nhìn sang chàng trai bên cạnh, áy náy nói: "Thật ngại quá, đứa con này từ nhỏ đã được nuông chiều nên tính cách có phần hơi ương ngạnh. Mong cháu đừng chấp nhất."
Chàng trai trẻ ngượng ngùng xua tay, cậu luôn miệng nói không có gì. Vào lúc này một giọng nữ dịu dàng cất lên: "Minh Kiệt."
Nơi con đường mòn phía trước nhà, một bóng dáng mảnh khảnh từ từ bước đến gần. Người phụ nữ với gương mặt phúc hậu, tươi cười chào hỏi: "Chắc anh đây là bác sĩ Nghê. Xin chào, tôi tên Đổng Thuần Nhã, còn đây là con trai của tôi, Tiêu Minh Kiệt. Nghe nói hôm nay bác sĩ sẽ chuyển đến nên chúng tôi đến xem thử coi có giúp đỡ được gì hay không."
Sự nhiệt tình của người phụ nữ khiến cho Nghê Gia Thành cảm thấy hơi lúng túng nhưng rất nhanh ông đã vui vẻ đáp lại: "Cảm ơn cô. Hai người thật tử tế."
"Để cháu giúp chú mang hành lý vào trong." Tiêu Minh Kiệt cầm lấy vali đang đặt dưới đất, nhanh nhảu mang vào bên trong. Nghê Gia Thành nhìn thấy cậu bé nhiệt tình như thế thì cảm thấy yêu thích vô cùng. Ông thuận miệng khen ngợi Khước Minh Kiệt với Đổng Thuần Nhã: "Thằng bé này năng nổ thật đó."
Sau khi hai tay mang hai cái vali to đùng vào nhà, Tiêu Minh Kiệt trở ra với ý định tiếp tục chuyển mấy thùng carton còn lại vào trong. Khi trông thấy Tiêu Minh Kiệt đang tiến thẳng một đường về phía mình, Nghê Hoàng Lan khinh khỉnh cao giọng: "Đừng để bàn tay đầy bùn đất của cậu chạm vào đồ của tôi."
Tiêu Minh Kiệt dường như chẳng muốn để tâm đến tính khí cao ngạo của Nghê Hoàng Lan nữa. Cậu lạnh lùng đi lướt qua người cô, còn không quên thấp giọng nói: "Được thôi. Vậy cậu hãy tự mình mang những thứ đó vào trong nhà."
Tiêu Minh Kiệt trước giờ chưa từng gặp cô nàng nào có tính cách ương ngạnh như Nghê Hoàng Lan. Có lẽ vì cô lớn lên ở một thành phố lớn, có lẽ vì thế nên mới hình thành trong cô tính khí khó chiều chuộng như thế. Chẳng khác nào là một nàng công chúa nhỏ.
Mẹ con Đổng Thuần Nhã ở lại phụ giúp bố con hai người sắp xếp đồ đạc đến khi trời chập tối mới rời đi. Sau khi ăn tạm bữa tối mà Nghê Gia Thành qua loa nấu cho, Nghê Hoàng Lan trở về phòng của mình.
Cô nằm trên giường, đăm chiêu nhìn quanh. Căn phòng trống trải không có bất cứ thứ gì khác ngoại trừ một chiếc giường đặt giữa phòng và một chiếc bàn trang điểm nhỏ. Dưới ánh nến lập lờ, những bức tường trắng trống rỗng đến đau lòng.
Bầu không khí hanh khô khiến con người ta cảm thấy bức bối đến đáng sợ. Nghê Hoàng Lan lăn lộn trên giường một lúc lâu nhưng vẫn không tài nào chợp mắt được. Cuối cùng cô vẫn là không chịu được mà ngồi bật dậy. Cô bước xuống giường, chậm rãi đi đến bên cạnh khung cửa sổ.
Mọi thứ ở bên ngoài đều đã bị bóng đêm tĩnh mịch nuốt chửng. Trên bầu trời tối mờ đang được điểm xuyến bởi những vì sao lấp lánh. Khung cảnh thơ mộng hệt như trong tranh vẽ mà Nghê Hoàng Lan từng nhìn thấy quá. Bây giờ cô đã hiểu vì sao mà nơi này được gọi là làng Ánh Sao.
Cô thẫn thờ tựa cằm bên khung cửa sổ, cảm giác cô đơn, trống rỗng nhanh chóng xâm chiếm lấy tâm trí cô. Có lẽ đêm nay cô sẽ không tài nào có thể chợp mắt được.
Updated 70 Episodes
Comments
Bích Thùy
ahjhj
2022-09-05
0
Nalta Lianas
mê lời văn của tg ngay từ cái nhìn đầu tiên wa
2022-08-05
0
Sourire Ensoleillé
Cách hành văn thật sự rất tuyệt
2022-05-29
0