Tác dụng của thuốc từ từ cạn kiệt, Lệ Uyển Trinh mơ màng mở mắt. Ánh sáng chói lóa của chùm đèn pha lê trên trần nhà chiếu thẳng vào mắt khiến cô khó chịu nâng tay che đi. Phải đến mấy phút sau, khi đã quen dần với ánh sáng cô mới có tâm sức chú ý đến hoàn cảnh của mình.
“Đây là đâu?”
Câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu Lệ Uyển Trinh. Cô cố gắng nhớ lại hoàn cảnh của mình trước khi ngất đi. Khi đó cô lén lút theo dõi chiếc xe chở hàng hóa kém chất lượng đến nhà máy Tân Mỹ. Tại phòng điều khiển âm thầm dùng bút camera ghi lại quá trình trò chuyện xấu xa của tiến sĩ Z biến thái cùng ông chủ nhà máy Tân Mỹ tên Chu Tước.
Chẳng ngờ, đang hăng say thì bị người của nhà máy Tân Mỹ phát hiện. Cô trong lúc chạy trốn đã lạc vào căn nhà kho bí ẩn của nhà máy Tân Mỹ. Không ngờ sâu bên trong chính là Phòng Thành Phẩm, nơi chứa đựng vô vàn tội lỗi của đám người.
Từng hộp quà, từng sản phẩm người máy tình thú đã được sắp sẵn vào bên trong hàng loạt những hộp quà cỡ lớn. Nhà máy Tân Mỹ coi trời bằng vung, coi pháp luật không ra gì. Dám lén lút kinh doanh mua bán người máy tình thú trái phép.
Thân là một phóng viên của tòa soạn Hoa Báo, lần này Lệ Uyển Trinh nhận nhiệm vụ điều tra nhà máy Tân Mỹ. Nhằm mục đích đưa chuyện xấu xa của nhà máy này ra ánh sáng, để bọn họ hứng chịu ánh sáng của pháp luật.
Chỉ là khi nghĩ thông mọi chuyện, trong tích tắc Lệ Uyển Trinh lập tức từ trong hộp quà lớn bật dậy. Nắp hộp quà vì hành động của cô mà bật lên sau đó rơi xuống đất tạo ra âm thanh lớn.
Lệ Uyển Trinh chẳng kịp để ý đến nó, một trận gió ập tới. Cô vòng hai tay ôm lấy thân mình.
“Á…”
Nhìn cơ thể với bộ đồ tình thú hở hang trên người, Lệ Uyển Trinh suýt chút nữa thì lòi cả cặp mắt ra bên ngoài.
“Sao… sao mình lại mặc cái thứ quái quỷ thế này?”
Lệ Uyển Trinh vội vàng xuống giường. Nhìn vào hộp quà. Đầu óc nhất thời trở nên mơ hồ khi nhớ lại hình ảnh búp bê lỗi ở trong Phòng Thành Phẩm. Khi đó, lúc trốn trong Phòng Thành Phẩm, cô đã bị một con búp bê lỗi bất ngờ từ phía sau tiêm một dung dịch không rõ vào trong người. Kết quả khi tỉnh lại thì đã ở đây rồi?
Môi anh đào mím lại trắng bệch, nắm tay siết chặt. Không ngờ cô làm ơn lại thành mắc oán. Con búp bê đó lại quay ngược sang cắn cô sao? Chết tiệt thật. Bây giờ tính ra cô lại trở thành vật thế thân thay cô ta.
Khoan đã…
Lệ Uyển Trinh nâng tay sờ soạng khắp người mình.
“Bút camera của mình đâu rồi?”
Cô trở người tìm loạn từ trong ra ngoài hộp quà nhưng vẫn không thấy. Có khi nào đã bị rơi trong lúc chạy trốn? Hay là bị con búp bê lỗi kia lấy mất rồi?
Nghĩ tới công sức ba năm trời của mình, không ngờ chỉ một chút nữa thôi là thành công vậy mà hiện tại đều biến thành công cốc… Lệ Uyển Trinh giống như phát điên, cô hất đổ hộp quà từ trên giường xuống mặt đất.
Xoay người, nhìn khắp căn phòng khách sạn xa hoa. Một thứ cảm giác nguy hiểm bỗng dưng xâm chiếm tâm trí. Cô tạm thời cất sự tức giận ra sau đầu. Việc quan trọng nhất chính là thoát khỏi đây trước đã.
Nhìn thấy trên ghế sô pha gần đó có một áo khoác vest, Lệ Uyển Trinh không chần chừ bước tới lấy nó khoác tạm lên người. Hương thơm nước hoa nam tính từ chiếc áo thoang thoảng vào cánh mũi cô. Lệ Uyển Trinh nhất thời nhờ nó mà tỉnh táo lên chút chút.
Cô từng tiếp xúc với vô số đàn ông, để mà nói thì chưa từng thấy ai sử dụng nước hoa nam lại có hương thơm thoang thoảng nhẹ nhàng mà không kém phần đặc biệt như thế này. Cô rất thích mùi hương này. Tuy nhiên, nghĩ tới chính chủ nhân của chiếc áo này là người đặt mua thứ đồ chơi phạm pháp kia cô liền chuyển toàn bộ sang sự chán ghét.
Nâng bước chân muốn đi về phía cửa, chẳng ngờ ông trời lúc này thật biết trêu đùa cô. Cánh cửa phòng tắm ngay lúc đó lại từ từ bật mở. Lệ Uyển Trinh nhanh tay nhanh chân chạy trốn vào một góc sau rèm cửa. Không quên với tạm bình hoa cổ trên bàn làm vũ khí phòng thân.
Trước mắt, xuất hiện một người đàn ông. Trên người anh ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm, để lộ ra cơ thể với làn da trắng cùng các múi bụng quyến rũ. Mái tóc ướt, từng giọt từng giọt theo dáng người cao lớn với đường cong hoàn mỹ của anh ta mà chảy xuống.
Lệ Uyển Trinh theo phản xạ nuốt nước bọt. Cô chính là cho rằng mình bị khó thở nên mới nuốt nước bọt chứ không vì nguyên nhân khác. Nghĩ bụng người đàn ông kia cũng đẹp đấy nhưng chắc chắn là người xấu. Cô mà tỉnh dậy muộn một chút rất có thể đêm nay sẽ trở thành món mồi ngon cho anh ta.
Nghĩ đến an nguy của bản thân, Lệ Uyển Trinh nắm chặt bình hoa cổ trong tay.
Dường như Bạc Không Vũ phát hiện ra điều khác thường, anh đang chuẩn bị xoay người lại kiểm tra thì bất chợt một bóng đen từ đâu lao tới. Bạc Không Vũ theo phản xạ có điều kiện, nghiêng người tránh đi.
Cánh tay đàn ông săn chắc chỉ dùng chút sức lực nhẹ đập vào cổ tay trắng nõn đã dễ dàng khiến đối phương bị đau mà làm tuột bình hoa cổ trong tay. Chiếc bình cổ cứ vậy rơi thẳng xuống đất, vỡ tan tành.
Lệ Uyển Trinh nén cơn đau, xoay người thực hiện thế võ mèo cào của mình. Tuy nhiên cô làm sao có thể đấu lại một người đàn ông lành nghề như Bạc Không Vũ. Chỉ trong nháy máy, Lệ Uyển Trinh đã bị Bạc Không Vũ chế ngự trong vòng tay.
“A… buông ra… buông tôi ra.”
Lệ Uyển Trinh nhìn tư thế mờ ám của hai người cô cảm thấy sự nguy hiểm rình rập ngay đâu đây bên cạnh cô.
“Búp Bê biết phản kháng?”
Bạc Không Vũ nhất thời ngớ ra.
Lệ Uyển Trinh bị gọi là búp bê thì tức giận hét lớn:
“Búp bê cái đầu anh đấy. Mau buông tôi ra đồ khốn…”
Tầm mắt Bạc Không Vũ híp lại, dường như đã nhận ra điểm bất thường bên dưới cơ thể của người con gái. Giây sau, môi lạnh nhếch lên, ý đồ xấu xa hiện lên trong ánh mắt.
“Tôi còn chưa khởi động, Búp Bê đã nhịn không được muốn đến cướp sắc rồi sao?”
Anh hơi cúi người, làn môi sượt qua tai ngọc ngà, cố ý trêu chọc.
Lệ Uyển Trinh ngứa ngáy rụt người lại, hai má ửng đỏ vì xấu hổ. Tranh thủ lúc người đàn ông không để ý, cô liền nâng khủy tay thúc vào bụng anh ta.
“Hự” Bạc Không Vũ bị đau mà gập người. Thuận đà để Lệ Uyển Trinh thoát khỏi vòng tay của anh.
Lệ Uyển Trinh chạy về hướng chiếc bàn, nhìn thấy cây gậy đánh golf lập tức cầm nó lên để phòng vệ.
Bạc Không Vũ đứng thẳng người. Nhìn chăm chú vào “Búp Bê”. Gương mặt đẹp trai mang theo ý vị trêu chọc khiến cho Lệ Uyển Trinh dù trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc vẫn bị xấu hổ đỏ mặt.
“Anh, anh cười cái gì?”
Cô chỉ chiếc gậy đánh golf về phía anh.
Bạc Không Vũ bước lên hai bước.
“Đoán xem, tôi cười cái gì?”
Lệ Uyển Trinh theo bước chân của anh ta mà lùi lại.
“Đứng yên, không được qua đây… A… Tôi nói anh không được qua đây, nếu anh còn bước tới, đừng trách tôi… tôi…”
Bạc Không Vũ nheo mày.
“Cô thế nào?”
“Tôi… Tôi… Tôi đánh chết anh…”
Dứt lời, Lệ Uyển Trinh chỉ đành làm liều nâng gậy đánh golf đánh về phía trước. Chỉ là cô nhắm mắt nhắm mũi lại đánh trượt ra ngoài. Kết quả người thì đánh không được còn báo hại chính mình vì bị hụt cho nên mất thăng bằng lao về phía trước.
“A…”
Updated 101 Episodes
Comments
𝐻ả𝒾 𝒴ế𝓃
Ôi chị hiểu lầm rồi chị ơi, oan anh nhà quá
2022-04-09
4
Phương Anh Lê Thị
tuyệt quá đi
2022-04-07
2