Chương 2: Người đàn ông bí ẩn

Tác dụng của thuốc từ từ cạn kiệt, Lệ Uyển Trinh mơ màng mở mắt. Ánh sáng chói lóa của chùm đèn pha lê trên trần nhà chiếu thẳng vào mắt khiến cô khó chịu nâng tay che đi. Phải đến mấy phút sau, khi đã quen dần với ánh sáng cô mới có tâm sức chú ý đến hoàn cảnh của mình.

“Đây là đâu?”

Câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu Lệ Uyển Trinh. Cô cố gắng nhớ lại hoàn cảnh của mình trước khi ngất đi. Khi đó cô lén lút theo dõi chiếc xe chở hàng hóa kém chất lượng đến nhà máy Tân Mỹ. Tại phòng điều khiển âm thầm dùng bút camera ghi lại quá trình trò chuyện xấu xa của tiến sĩ Z biến thái cùng ông chủ nhà máy Tân Mỹ tên Chu Tước.

Chẳng ngờ, đang hăng say thì bị người của nhà máy Tân Mỹ phát hiện. Cô trong lúc chạy trốn đã lạc vào căn nhà kho bí ẩn của nhà máy Tân Mỹ. Không ngờ sâu bên trong chính là Phòng Thành Phẩm, nơi chứa đựng vô vàn tội lỗi của đám người.

Từng hộp quà, từng sản phẩm người máy tình thú đã được sắp sẵn vào bên trong hàng loạt những hộp quà cỡ lớn. Nhà máy Tân Mỹ coi trời bằng vung, coi pháp luật không ra gì. Dám lén lút kinh doanh mua bán người máy tình thú trái phép.

Thân là một phóng viên của tòa soạn Hoa Báo, lần này Lệ Uyển Trinh nhận nhiệm vụ điều tra nhà máy Tân Mỹ. Nhằm mục đích đưa chuyện xấu xa của nhà máy này ra ánh sáng, để bọn họ hứng chịu ánh sáng của pháp luật.

Chỉ là khi nghĩ thông mọi chuyện, trong tích tắc Lệ Uyển Trinh lập tức từ trong hộp quà lớn bật dậy. Nắp hộp quà vì hành động của cô mà bật lên sau đó rơi xuống đất tạo ra âm thanh lớn.

Lệ Uyển Trinh chẳng kịp để ý đến nó, một trận gió ập tới. Cô vòng hai tay ôm lấy thân mình.

“Á…”

Nhìn cơ thể với bộ đồ tình thú hở hang trên người, Lệ Uyển Trinh suýt chút nữa thì lòi cả cặp mắt ra bên ngoài.

“Sao… sao mình lại mặc cái thứ quái quỷ thế này?”

Lệ Uyển Trinh vội vàng xuống giường. Nhìn vào hộp quà. Đầu óc nhất thời trở nên mơ hồ khi nhớ lại hình ảnh búp bê lỗi ở trong Phòng Thành Phẩm. Khi đó, lúc trốn trong Phòng Thành Phẩm, cô đã bị một con búp bê lỗi bất ngờ từ phía sau tiêm một dung dịch không rõ vào trong người. Kết quả khi tỉnh lại thì đã ở đây rồi?

Môi anh đào mím lại trắng bệch, nắm tay siết chặt. Không ngờ cô làm ơn lại thành mắc oán. Con búp bê đó lại quay ngược sang cắn cô sao? Chết tiệt thật. Bây giờ tính ra cô lại trở thành vật thế thân thay cô ta.

Khoan đã…

Lệ Uyển Trinh nâng tay sờ soạng khắp người mình.

“Bút camera của mình đâu rồi?”

Cô trở người tìm loạn từ trong ra ngoài hộp quà nhưng vẫn không thấy. Có khi nào đã bị rơi trong lúc chạy trốn? Hay là bị con búp bê lỗi kia lấy mất rồi?

Nghĩ tới công sức ba năm trời của mình, không ngờ chỉ một chút nữa thôi là thành công vậy mà hiện tại đều biến thành công cốc… Lệ Uyển Trinh giống như phát điên, cô hất đổ hộp quà từ trên giường xuống mặt đất.

Xoay người, nhìn khắp căn phòng khách sạn xa hoa. Một thứ cảm giác nguy hiểm bỗng dưng xâm chiếm tâm trí. Cô tạm thời cất sự tức giận ra sau đầu. Việc quan trọng nhất chính là thoát khỏi đây trước đã.

Nhìn thấy trên ghế sô pha gần đó có một áo khoác vest, Lệ Uyển Trinh không chần chừ bước tới lấy nó khoác tạm lên người. Hương thơm nước hoa nam tính từ chiếc áo thoang thoảng vào cánh mũi cô. Lệ Uyển Trinh nhất thời nhờ nó mà tỉnh táo lên chút chút.

Cô từng tiếp xúc với vô số đàn ông, để mà nói thì chưa từng thấy ai sử dụng nước hoa nam lại có hương thơm thoang thoảng nhẹ nhàng mà không kém phần đặc biệt như thế này. Cô rất thích mùi hương này. Tuy nhiên, nghĩ tới chính chủ nhân của chiếc áo này là người đặt mua thứ đồ chơi phạm pháp kia cô liền chuyển toàn bộ sang sự chán ghét.

Nâng bước chân muốn đi về phía cửa, chẳng ngờ ông trời lúc này thật biết trêu đùa cô. Cánh cửa phòng tắm ngay lúc đó lại từ từ bật mở. Lệ Uyển Trinh nhanh tay nhanh chân chạy trốn vào một góc sau rèm cửa. Không quên với tạm bình hoa cổ trên bàn làm vũ khí phòng thân.

Trước mắt, xuất hiện một người đàn ông. Trên người anh ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm, để lộ ra cơ thể với làn da trắng cùng các múi bụng quyến rũ. Mái tóc ướt, từng giọt từng giọt theo dáng người cao lớn với đường cong hoàn mỹ của anh ta mà chảy xuống.

Lệ Uyển Trinh theo phản xạ nuốt nước bọt. Cô chính là cho rằng mình bị khó thở nên mới nuốt nước bọt chứ không vì nguyên nhân khác. Nghĩ bụng người đàn ông kia cũng đẹp đấy nhưng chắc chắn là người xấu. Cô mà tỉnh dậy muộn một chút rất có thể đêm nay sẽ trở thành món mồi ngon cho anh ta.

Nghĩ đến an nguy của bản thân, Lệ Uyển Trinh nắm chặt bình hoa cổ trong tay.

Dường như Bạc Không Vũ phát hiện ra điều khác thường, anh đang chuẩn bị xoay người lại kiểm tra thì bất chợt một bóng đen từ đâu lao tới. Bạc Không Vũ theo phản xạ có điều kiện, nghiêng người tránh đi.

Cánh tay đàn ông săn chắc chỉ dùng chút sức lực nhẹ đập vào cổ tay trắng nõn đã dễ dàng khiến đối phương bị đau mà làm tuột bình hoa cổ trong tay. Chiếc bình cổ cứ vậy rơi thẳng xuống đất, vỡ tan tành.

Lệ Uyển Trinh nén cơn đau, xoay người thực hiện thế võ mèo cào của mình. Tuy nhiên cô làm sao có thể đấu lại một người đàn ông lành nghề như Bạc Không Vũ. Chỉ trong nháy máy, Lệ Uyển Trinh đã bị Bạc Không Vũ chế ngự trong vòng tay.

“A… buông ra… buông tôi ra.”

Lệ Uyển Trinh nhìn tư thế mờ ám của hai người cô cảm thấy sự nguy hiểm rình rập ngay đâu đây bên cạnh cô.

“Búp Bê biết phản kháng?”

Bạc Không Vũ nhất thời ngớ ra.

Lệ Uyển Trinh bị gọi là búp bê thì tức giận hét lớn:

“Búp bê cái đầu anh đấy. Mau buông tôi ra đồ khốn…”

Tầm mắt Bạc Không Vũ híp lại, dường như đã nhận ra điểm bất thường bên dưới cơ thể của người con gái. Giây sau, môi lạnh nhếch lên, ý đồ xấu xa hiện lên trong ánh mắt.

“Tôi còn chưa khởi động, Búp Bê đã nhịn không được muốn đến cướp sắc rồi sao?”

Anh hơi cúi người, làn môi sượt qua tai ngọc ngà, cố ý trêu chọc.

Lệ Uyển Trinh ngứa ngáy rụt người lại, hai má ửng đỏ vì xấu hổ. Tranh thủ lúc người đàn ông không để ý, cô liền nâng khủy tay thúc vào bụng anh ta.

“Hự” Bạc Không Vũ bị đau mà gập người. Thuận đà để Lệ Uyển Trinh thoát khỏi vòng tay của anh.

Lệ Uyển Trinh chạy về hướng chiếc bàn, nhìn thấy cây gậy đánh golf lập tức cầm nó lên để phòng vệ.

Bạc Không Vũ đứng thẳng người. Nhìn chăm chú vào “Búp Bê”. Gương mặt đẹp trai mang theo ý vị trêu chọc khiến cho Lệ Uyển Trinh dù trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc vẫn bị xấu hổ đỏ mặt.

“Anh, anh cười cái gì?”

Cô chỉ chiếc gậy đánh golf về phía anh.

Bạc Không Vũ bước lên hai bước.

“Đoán xem, tôi cười cái gì?”

Lệ Uyển Trinh theo bước chân của anh ta mà lùi lại.

“Đứng yên, không được qua đây… A… Tôi nói anh không được qua đây, nếu anh còn bước tới, đừng trách tôi… tôi…”

Bạc Không Vũ nheo mày.

“Cô thế nào?”

“Tôi… Tôi… Tôi đánh chết anh…”

Dứt lời, Lệ Uyển Trinh chỉ đành làm liều nâng gậy đánh golf đánh về phía trước. Chỉ là cô nhắm mắt nhắm mũi lại đánh trượt ra ngoài. Kết quả người thì đánh không được còn báo hại chính mình vì bị hụt cho nên mất thăng bằng lao về phía trước.

“A…”

Hot

Comments

𝐻ả𝒾 𝒴ế𝓃

𝐻ả𝒾 𝒴ế𝓃

Ôi chị hiểu lầm rồi chị ơi, oan anh nhà quá

2022-04-09

4

Phương Anh Lê Thị

Phương Anh Lê Thị

tuyệt quá đi

2022-04-07

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Món quà lạ lùng
2 Chương 2: Người đàn ông bí ẩn
3 Chương 3: Chiếc vòng cổ trói buộc
4 Chương 4: Giao dịch với… Bạc Không Vũ?
5 Chương 5: Náo loạn bữa tiệc
6 Chương 6: Hôn ước?
7 Chương 7: Thay đổi kế hoạch
8 Chương 8: Đây không phải là người nhân tạo sao?
9 Chương 9: Không thể sinh con được nữa
10 Chương 10: Chiếm lấy trái tim Bạc Không Vũ
11 Chương 11: Bị ghét bỏ
12 Chương 12: Bệnh đàn ông
13 Chương 13: Nét đẹp trời ban
14 Chương 14: Trông rất là “lúa mùa”
15 Chương 15: Rất biết thức thời
16 Chương 16: Tạm dừng?
17 Chương 17: Người đi để đồ ở lại!
18 Chương 18: Tô Tinh Tinh bị lạc
19 Chương 19: Có chuyện quan trọng
20 Chương 20: Chuyện đại sự
21 Chương 21: Không vui vẻ nổi
22 Chương 22: Phản kháng
23 Chương 23: Đã mềm lòng trước núi tiền
24 Chương 24: Hôn lễ của tôi
25 Chương 25: Là con chuột bị mèo vờn
26 Chương 26: Ác mộng
27 Chương 27: Không làm nổi
28 Chương 28: Gọi chồng
29 Chương 29: Lòng đố kỵ của trai đẹp
30 Chương 30: Anh có thể đừng tùy tiện hôn tôi được không?
31 Chương 31: Va vào Bạc Nghiên Chi
32 Chương 32: Nhẫn nhịn
33 Chương 33: Có tâm tư khác với con riêng của chồng
34 Chương 34: Tin tức xấu trên mạng
35 Chương 35: Hơi hụt hẫng
36 Chương 36: Không phải hắn thì là ai?
37 Chương 37: Áng binh bất động chờ đợi trò hay bắt đầu
38 Chương 38: Căn phòng bí mật của Cảnh Âu Thần
39 Chương 39: Người nhân tạo có hạn sử dụng?
40 Chương 40: Anh chồng tương lai của tôi
41 Chương 41: Sự tích xấu hổ ê chề
42 Chương 42: Một mũi tên trúng hai đích
43 Chương 43: Nhân vật chính của bữa tiệc rượu
44 Chương 44: Khiêu vũ cùng anh
45 Chương 45: Không có vẻ gì là đùa giỡn cả
46 Chương 46: “Ba con rắn hổ mang chúa”
47 Chương 47: Hăng máu đánh nhau
48 Chương 48: Từ chối đi theo
49 Chương 49: Cảnh cáo
50 Chương 50: Sự ích kỷ của Bùi Kính Nghiệp
51 Chương 51: Trái tim dần chấp nhận anh
52 Chương 52: “Biển Cảnh”
53 Chương 53: Người si tình thường là chính nhân quân tử
54 Chương 54: Nói chuyện rất hợp
55 Chương 55: Em là người nhân tạo
56 Chương 56: Chỉ là trùng hợp thôi sao?
57 Chương 57: Người trước mặt và người trong tim khác nhau quá!
58 Chương 58: Đồ tốt không thể giữ một mình
59 Chương 59: Có thể là kẻ giả mạo?
60 Chương 60: Cô có tư cách gì để tranh giành anh ấy với tôi?
61 Chương 61: Dạy dỗ Tô Tinh Tinh một bài học
62 Chương 62: Chỉ vì ghen với mấy con cá?
63 Chương 63: Cùng anh đi làm
64 Chương 64: “Em mạnh mẽ lên một chút!”
65 Chương 65: Bạn thân với ghế sô pha
66 Chương 66: Tự khen mình… thì không ổn lắm!
67 Chương 67: Cho Bạc Không Vũ một cơ hội cuối cùng
68 Chương 68: Có thể mang thai
69 Chương 69: Em thật đáng yêu!
70 Chương 70: Anh đang ngại à?
71 Chương 71: Trốn anh đi chơi
72 Chương 72: Đã thất tình còn bị bắt cóc
73 Chương 73: Đám bắt người thuê
74 Chương 74: Loại người ăn cháo đá bát
75 Chương 75: Diệt trừ hai cái gai trong mắt
76 Chương 76: Sao hai người đàn ông đó lại xuất hiện ở đây?
77 Chương 77: Ý đồ độc ác của Tưởng Nhĩ Kha
78 Chương 78: Tôi là Minh Dương Lạc
79 Chương 79: Bạc Không Vũ đuổi tới
80 Chương 80: Lệ Uyển Trinh không ổn rồi!
81 Chương 81: Anh là Cảnh Âu Thần sao?
82 Chương 82: Anh có biết an ủi không vậy?
83 Chương 83: Quá yêu nên phát điên
84 Chương 84: Lời tỏ tình
85 Chương 85: Đưa ra lựa chọn
86 Chương 86: Em không sai, là bọn họ sai
87 Chương 87: Ung dung thưởng thức kịch hay
88 Chương 88: Một liều thuốc tiễn cô ta đi gặp Diêm Vương
89 Chương 89: Frank tức giận
90 Chương 90: Có thêm đồng minh là Bắc Thị
91 Chương 91: Cướp rể
92 Chương 92: Tiễn Lệ Uyển Trinh về trời ư?
93 Chương 93: Chờ đợi cô ta là cái chết
94 Chương 94: Tất nhiên rồi, Búp Bê giả!
95 Chương 95: Chiến tranh lạnh được hẳn hai phút
96 Chương 96: Quá khứ của chúng ta
97 Chương 97: Nghi vấn về Hàng Vũ
98 Chương 98: Cô ấy là em gái Frank
99 Chương 99: Càng ngày càng xa cách
100 Chương 100: Tỷ phú ‘tự thân’ có sự hỗ trợ của anh trai và chồng
101 Chương 101: Hạnh phúc!
Chapter

Updated 101 Episodes

1
Chương 1: Món quà lạ lùng
2
Chương 2: Người đàn ông bí ẩn
3
Chương 3: Chiếc vòng cổ trói buộc
4
Chương 4: Giao dịch với… Bạc Không Vũ?
5
Chương 5: Náo loạn bữa tiệc
6
Chương 6: Hôn ước?
7
Chương 7: Thay đổi kế hoạch
8
Chương 8: Đây không phải là người nhân tạo sao?
9
Chương 9: Không thể sinh con được nữa
10
Chương 10: Chiếm lấy trái tim Bạc Không Vũ
11
Chương 11: Bị ghét bỏ
12
Chương 12: Bệnh đàn ông
13
Chương 13: Nét đẹp trời ban
14
Chương 14: Trông rất là “lúa mùa”
15
Chương 15: Rất biết thức thời
16
Chương 16: Tạm dừng?
17
Chương 17: Người đi để đồ ở lại!
18
Chương 18: Tô Tinh Tinh bị lạc
19
Chương 19: Có chuyện quan trọng
20
Chương 20: Chuyện đại sự
21
Chương 21: Không vui vẻ nổi
22
Chương 22: Phản kháng
23
Chương 23: Đã mềm lòng trước núi tiền
24
Chương 24: Hôn lễ của tôi
25
Chương 25: Là con chuột bị mèo vờn
26
Chương 26: Ác mộng
27
Chương 27: Không làm nổi
28
Chương 28: Gọi chồng
29
Chương 29: Lòng đố kỵ của trai đẹp
30
Chương 30: Anh có thể đừng tùy tiện hôn tôi được không?
31
Chương 31: Va vào Bạc Nghiên Chi
32
Chương 32: Nhẫn nhịn
33
Chương 33: Có tâm tư khác với con riêng của chồng
34
Chương 34: Tin tức xấu trên mạng
35
Chương 35: Hơi hụt hẫng
36
Chương 36: Không phải hắn thì là ai?
37
Chương 37: Áng binh bất động chờ đợi trò hay bắt đầu
38
Chương 38: Căn phòng bí mật của Cảnh Âu Thần
39
Chương 39: Người nhân tạo có hạn sử dụng?
40
Chương 40: Anh chồng tương lai của tôi
41
Chương 41: Sự tích xấu hổ ê chề
42
Chương 42: Một mũi tên trúng hai đích
43
Chương 43: Nhân vật chính của bữa tiệc rượu
44
Chương 44: Khiêu vũ cùng anh
45
Chương 45: Không có vẻ gì là đùa giỡn cả
46
Chương 46: “Ba con rắn hổ mang chúa”
47
Chương 47: Hăng máu đánh nhau
48
Chương 48: Từ chối đi theo
49
Chương 49: Cảnh cáo
50
Chương 50: Sự ích kỷ của Bùi Kính Nghiệp
51
Chương 51: Trái tim dần chấp nhận anh
52
Chương 52: “Biển Cảnh”
53
Chương 53: Người si tình thường là chính nhân quân tử
54
Chương 54: Nói chuyện rất hợp
55
Chương 55: Em là người nhân tạo
56
Chương 56: Chỉ là trùng hợp thôi sao?
57
Chương 57: Người trước mặt và người trong tim khác nhau quá!
58
Chương 58: Đồ tốt không thể giữ một mình
59
Chương 59: Có thể là kẻ giả mạo?
60
Chương 60: Cô có tư cách gì để tranh giành anh ấy với tôi?
61
Chương 61: Dạy dỗ Tô Tinh Tinh một bài học
62
Chương 62: Chỉ vì ghen với mấy con cá?
63
Chương 63: Cùng anh đi làm
64
Chương 64: “Em mạnh mẽ lên một chút!”
65
Chương 65: Bạn thân với ghế sô pha
66
Chương 66: Tự khen mình… thì không ổn lắm!
67
Chương 67: Cho Bạc Không Vũ một cơ hội cuối cùng
68
Chương 68: Có thể mang thai
69
Chương 69: Em thật đáng yêu!
70
Chương 70: Anh đang ngại à?
71
Chương 71: Trốn anh đi chơi
72
Chương 72: Đã thất tình còn bị bắt cóc
73
Chương 73: Đám bắt người thuê
74
Chương 74: Loại người ăn cháo đá bát
75
Chương 75: Diệt trừ hai cái gai trong mắt
76
Chương 76: Sao hai người đàn ông đó lại xuất hiện ở đây?
77
Chương 77: Ý đồ độc ác của Tưởng Nhĩ Kha
78
Chương 78: Tôi là Minh Dương Lạc
79
Chương 79: Bạc Không Vũ đuổi tới
80
Chương 80: Lệ Uyển Trinh không ổn rồi!
81
Chương 81: Anh là Cảnh Âu Thần sao?
82
Chương 82: Anh có biết an ủi không vậy?
83
Chương 83: Quá yêu nên phát điên
84
Chương 84: Lời tỏ tình
85
Chương 85: Đưa ra lựa chọn
86
Chương 86: Em không sai, là bọn họ sai
87
Chương 87: Ung dung thưởng thức kịch hay
88
Chương 88: Một liều thuốc tiễn cô ta đi gặp Diêm Vương
89
Chương 89: Frank tức giận
90
Chương 90: Có thêm đồng minh là Bắc Thị
91
Chương 91: Cướp rể
92
Chương 92: Tiễn Lệ Uyển Trinh về trời ư?
93
Chương 93: Chờ đợi cô ta là cái chết
94
Chương 94: Tất nhiên rồi, Búp Bê giả!
95
Chương 95: Chiến tranh lạnh được hẳn hai phút
96
Chương 96: Quá khứ của chúng ta
97
Chương 97: Nghi vấn về Hàng Vũ
98
Chương 98: Cô ấy là em gái Frank
99
Chương 99: Càng ngày càng xa cách
100
Chương 100: Tỷ phú ‘tự thân’ có sự hỗ trợ của anh trai và chồng
101
Chương 101: Hạnh phúc!

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play