Giây phút tưởng chừng sẽ ngã dúi mặt xuống đất, người đàn ông mặt dê kia còn có nhân tính nâng tay đỡ cô. Không quên kéo cô vào lòng. Sau khi ổn định, đối phương tỏ thiện ý nhắc nhở một câu:
“Xem ra, Búp Bê này bị lỗi. Đến đứng cũng không vững thì đừng có làm loạn.”
“Anh nói ai là Búp Bê bị lỗi hả?”
Lệ Uyển Trinh cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được cánh tay săn chắc của đàn ông.
“Ở đây có tôi và cô, chẳng lẽ tôi tự nói chính mình?”
“Hừ. Tôi không phải Búp Bê. Buông tôi ra…”
Thấy cô ngọ nguậy liên tục, Bạc Không Vũ theo bản năng nâng bàn tay to lớn vỗ đét vào mông cô.
“Yên nào.”
“Á!!!”
Lệ Uyển Trinh trợn tròn hai mắt khi bị sàm sỡ. Cô nâng tay dùng sức liên tục đánh vào người Bạc Không Vũ.
“Đồ biến thái, đồ dê xồm, anh dám đánh tôi…”
Bạc Không Vũ chưa từng gặp ai mà làm loạn như vậy, kinh nghiệm ‘chiến đấu’ còn ít. Cho nên trực tiếp lấy ra công tắc.
“Thật muốn náo loạn sao?”
Dứt lời liền nhấn xuống nút màu đỏ trên công tắc màu đen.
Lệ Uyển Trinh còn đang làm loạn tuy nhiên lúc này trong người cô giống như đang bị một lực điều khiển. Đứng sững lại, rồi dần dần xụi lơ xuống đất.
“Tại sao?”
Cô yếu ớt cất tiếng hỏi.
Tại sao cô lại thành ra thế này chứ?
Bạc Không Vũ nhìn gương mặt hoảng hốt của cô, một tia bất thường chạy qua trong con ngươi màu hổ phách. Anh cúi người, nâng cằm cô. Để hai người cùng giao lưu ánh mắt.
Lệ Uyển Trinh muốn tránh đi cánh tay của anh, nhưng giờ đến sức phản kháng cô cũng không có.
Bạc Không Vũ tầm mắt dừng trên cánh cổ yêu kiều của cô, nơi đó đã đặt một chiếc vòng cổ màu đen bí ẩn. Hẳn là cô bị chiếc vòng đó điều khiển.
Anh hắng giọng, hoàn toàn không có ý định giúp cô giải đáp thắc mắc về nguyên nhân khiến cô mất sức.
“Cô hẳn không phải là sản phẩm ra đời từ nhà máy Tân Mỹ kia?”
Lệ Uyển Trinh mờ mịt gật đầu.
“Đương nhiên rồi. Tôi là con người.”
“Con người? Vậy tại sao lại bị công tắc này điều khiển?”
Bạc Không Vũ cố ý nâng chiếc công tắc đó ra trước mặt trêu cô.
Lệ Uyển Trinh lắc đầu.
“Tôi không biết. Tôi thực sự không biết tại vì sao lại như vậy. Ngày hôm đó… rõ ràng con Búp Bê bị lỗi đó hãm hại tôi…”
“Hửm?”
Bạc Không Vũ dường như có hứng thú với câu chuyện của cô. Nhẹ nhàng ra lệnh:
“Nói đi.”
Lệ Uyển Trinh nhìn vào mắt anh.
“Tôi… tôi chỉ là một phóng viên nhỏ nhoi, vì chút tiền mọn mà đến nhà máy Tân Mỹ điều tra thuê thôi. Ai nghĩ tới, phút chót lại bị một con Búp Bê bị lỗi hãm hại, biến tôi làm vật thế thân cho cô ta cơ chứ? Anh… anh có thể thả tôi đi không?”
Bạc Không Vũ biết rằng trong câu nói của cô còn có nhiều điểm giấu diếm. Tuy nhiên anh không hỏi sâu thêm. Ngoài mặt tỏ ra thấu hiểu nhưng câu trả lời lại giống như gáo nước lạnh dội vào lòng Lệ Uyển Trinh.
“Không thể!”
“Anh…”
Lệ Uyển Trinh nghĩ tới chính anh ta đặt mua món đồ này, môi anh đào nâng lên một nụ cười trào phúng.
“Phải rồi, anh là người mua món đồ chơi này về… Tôi còn hy vọng gì ở anh đây?”
Nhìn sự thất vọng trong ánh mắt cô, Bạc Không Vũ híp mắt. Bàn tay to lớn nâng lên, giây sau liền nắm vào chiếc vòng cổ màu đen.
“Dù cô là ai, tại sao lại ở đây thì rất đáng tiếc phải nói với cô chuyện này. Cô đã không còn được coi là con người nữa rồi.”
Lệ Uyển Trinh ánh mắt tràn ngập tia khó hiểu cùng nghi hoặc, nghe anh nói tiếp:
“Bởi vì, chiếc vòng này.”
Dứt lời, Bạc Không Vũ buông tay khỏi chiếc vòng trên cổ cô. Còn dùng hai ngón tay khiêu khích nựng nhẹ chiếc cằm nhỏ nhắn.
Lệ Uyển Trinh chẳng còn tâm trạng chú ý đến hành động khiêu khích của anh ta. Dường như lúc này cô mới để ý đến chiếc vòng lạ hoắc bỗng nhiên xuất hiện trên cổ mình. Nhịn không được mà cất tiếng, giọng nói chứa đựng sự hoang mang rõ rệt:
“Chuyện gì thế này?”
Bạc Không Vũ tiếp tục bồi thêm một thông tin xấu vào vẻ mặt sửng sốt của cô.
“Còn không hiểu sao? Chỉ cần có cái điều khiển này, thì tôi có thể khiến cô làm bất kể thứ gì tôi muốn!”
Anh nghiêng người, cúi sát mặt cô. Tàn nhẫn nhắc lại.
“Tất! Cả! Mọi! Thứ!”
Theo bản năng nghe được thông tin bất lợi, Lệ Uyển Trinh với tay muốn cướp chiếc điều khiển kia. Nhưng Bạc Không Vũ đã nhanh hơn một bước, tránh đi bàn tay của cô, đem chiếc điều khiển nâng lên cao.
“Vô ích thôi, cho dù cô cướp lại được nó. Tôi có thể liên hệ với nhà máy Tân Mỹ, sản xuất ra một hay là vô số những chiếc điều khiển khác. Còn có thể phát tặng cho những người khác, để họ tùy ý chơi đùa.”
Suy nghĩ cướp lại chiếc điều khiển giống như bị sóng đánh tan tành. Cả người chết lặng, cô bàng hoàng nhìn chằm chằm vào chiếc điều khiển rồi lại cúi xuống nhìn lên chiếc vòng trên cổ mình. Nơi đó giống như còn có chấm đỏ tín hiệu đang hoạt động.
Trong nháy mắt, ký ức bị cha dượng hành hạ đánh đập chợt ùa về. Cô khó khăn lắm mới thoát được tầm kiểm soát của ông ta, bây giờ lại bị rơi vào tay của một tên đàn ông xấu xa khác. Cuộc đời cô, tại sao lại khổ như vậy cơ chứ?
Lệ Uyển Trinh giống như rơi vào hố Địa Ngục tuyệt vọng.
“Tại sao chứ?”
Cô giống như phát điên, nắm chặt lấy chiếc vòng, dùng sức kéo nó ra. Mặc cho như vậy sẽ để lại vết thương đau đớn, cô cũng không thể chấp nhận được tương lai của mình lại một lần nữa bị đe dọa. Cô còn phải nuôi nấng em gái, còn có một cuộc sống tốt đẹp phía trước…
Bạc Không Vũ nãy giờ vẫn luôn quan sát sắc mặt biến chuyển từ bàng hoàng sợ sệt sang không can tâm rồi lại đến giận dữ của cô. Gương mặt cô gái trông vô cùng sống động.
Thấy cô cố gắng làm tổn thương chính mình, anh tốt bụng nhắc nhở:
“Chiếc vòng đó có gắn con chip cảm ứng, càng tác động mạnh vào nó, nó sẽ tự động tiết ra một loại chất độc. Nếu cô thực sự muốn sống thì đừng làm chuyện ngu ngốc nữa.”
Lệ Uyển Trinh lập tức dừng lại hành động của mình. Cô không thể tự đưa mình vào chỗ chết được. Cô phải sống. Nghĩ thông suốt, cô loạng choạng đứng dậy.
Bạc Không Vũ nhìn cô gái đi về hướng cửa phòng khách sạn. Tò mò hỏi:
“Búp Bê giả, đi đâu thế?”
Lệ Uyển Trinh quay phắt lại.
“Anh quan tâm làm gì? Tôi còn muốn trước khi tôi chết, chắc chắn phải kéo đám người vô nhân đạo kia chết chung.”
Bạc Không Vũ tỏ ra hứng thú. Chẳng qua, trước khi Lệ Uyển Trinh mở cửa anh đã nắm lấy cổ tay cô kéo giật lại.
“Anh làm gì vậy hả?”
Lệ Uyển Trinh nghiêng đầu hỏi anh. Trong ánh mắt là tia cảnh giác rõ rệt.
Bạc Không Vũ từ tốn nói:
“Cô nghĩ một mình cô có thể làm gì bọn họ? Đi đến đấy khác gì tự nộp mạng.”
Lệ Uyển Trinh vùng vẫy thoát khỏi cánh tay anh:
“Mặc kệ tôi, tôi ở đây cũng có khác gì đang tự đợi ngày chết đâu?”
Anh lắc đầu tỏ ra không hài lòng, nói:
“Mặc dù hiện tại tôi chưa nghĩ ra làm cách nào để tháo chiếc vòng trên cổ cô, nhưng tôi có quen biết một vài chuyên gia, họ có thể giúp cô gỡ nó xuống.”
Dễ dàng vậy sao?
Khi Lệ Uyển Trinh cho rằng không ai cho không ai cái gì một cách dễ dàng như thế, thì y như rằng, người đàn ông đó tiếp tục cất tiếng.
“Đương nhiên, có chuyện này cũng cần cô hợp tác với tôi.”
Updated 101 Episodes
Comments
𝐻ả𝒾 𝒴ế𝓃
Trêu cho lắm vào đi anh, hồi chị nhà dỗi là toang
2022-04-09
1
𝐻ả𝒾 𝒴ế𝓃
Anh nhà cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi liêm sỉ
2022-04-09
2
Phương Anh Lê Thị
truyện cuốn quá
2022-04-07
2