"Khoan đã!"
Một giọng nữ vang lên.
Lệ Uyển Trinh nhất thời có ý nghĩ hay là cô một mạch bỏ chạy? Tuy nhiên cô vẫn là xoay người nhìn lại. Không ngờ trước mắt có khoảng ba cô nhân viên phục vụ.
Một người trong số đó nhẹ nhàng nở nụ cười, nói với cô:
“Cô không định mặc bộ đồ đó ra ngoài đấy chứ? Chủ tịch Bạc đã dặn chúng tôi đến chuẩn bị cho cô mấy bộ đồ. Cô thử xem có thích bộ nào không?”
Lệ Uyển Trinh nhìn xuống trên người mình, ngẫm cũng phải nên đã theo chân ba người nhân viên kia vào thay đồ. Chọn đại một chiếc váy cúp ngực màu hồng ngọc lấp lánh. Nhìn trong gương lớn, chiếc vòng cổ đen trông vô cùng đáng ghét. Lệ Uyển Trình nhìn xung quanh, tầm mắt rơi trên một chiếc khăn.
Sau khi ra ngoài, chính là bộ dạng mỹ nữ. Váy dài xinh đẹp, điểm nhấn trên cổ còn có một chiếc khăn trang trí. Mới mẻ mà không kém phần quý phái.
Theo lời của nhân viên phục vụ, bên dưới có một bữa tiệc, cô có thể đến đó ăn đồ ăn. Quả nhiên, khi nhìn thấy đồ cô mặc trên người đều là đồ hiệu, còn có vệ sĩ của Bạc Không Vũ theo sau đánh tiếng với người kiểm vé mời, Lệ Uyển Trinh dễ dàng đi vào bên trong bữa tiệc của giới thượng lưu.
Cô vừa xuất hiện, khắp nơi tầm mắt đều đổ dồn về phía cô.
“Cô gái đó là ai vậy, xinh đẹp quá?”
“Không biết, chúng ta đến làm quen một chút.”
Lệ Uyển Trinh bị mấy người phụ nữ ngang tầm tuổi bước tới chào hỏi. Chỉ là cô vốn sinh ra trong môi trường nghèo khó khác hoàn toàn với đám nhà giàu bọn họ. Cho nên nói được mấy câu xã giao thì viện cớ rời đi.
Tới khu đồ ăn. Trên mặt bàn, sơn hào hải vị bày la liệt nhưng chưa có ai động tới.
“Đồ ăn, chị tới thị tẩm các em đây!!!”
Dứt lời, Lệ Uyển Trinh liền lao vào ăn lấy ăn để. Cũng may, khu này ít người nếu không dáng vẻ ăn như quân chết đói của cô chắc chắn sẽ dọa bọn họ chạy chết khiếp.
Lệ Uyển Trinh đang mải ăn uống, bên cạnh bỗng dưng thấy mọi người đổ dồn về khu vực chính. Tò mò, cô liền theo bước chân bọn họ.
“Chát.”
“Chết tiệt, tôi nói cô nuốt xuống tại sao cô dám phản kháng hả? Mau ăn nó cho tôi, đừng để tôi mất hứng.”
Trước mắt, người đàn ông ăn mặc theo phong cách ngỗ nghịch thẳng tay tát vào mặt một người phụ nữ khiến cô ấy ngã ngồi ra đất. Lệ Uyển Trinh tinh mắt nhận ra vòng cổ trên người cô ta.
Là người máy nhân tạo!
Người máy nhân tạo kia giống như nô lệ, bò lại bên cạnh chân của người đàn ông.
“Tô Thiếu, xin hãy tha cho em. Em không thể ăn thứ đó được nữa!”
Tô Thiếu vẻ mặt hung dữ.
“Cô dám từ chối loại quả quý hiếm mà tôi đã tốn cả nghìn đô mua về cho cô sao? Cô muốn bị phạt sao?”
Lệ Uyển Trinh theo tầm mắt hắn, nhìn thấy trên mặt bàn gần đó chính là một đĩa quả màu đỏ, có vẻ ngoài giống như quả cherry nhưng thực chất lại chính là chất kích thích tạo ảo giác mạnh.
Nắm tay cô nắm chặt, hắn như vậy chính là hành người máy nhân tạo đến chết.
Người máy nhân tạo kia vốn được lắp hệ thống cảm ứng. Ngoại trừ không thể trở thành con người thì mọi thứ khác đều có thể cảm nhận được. Kể cả nỗi đau đến chết đi sống lại khi bị hành hạ. Còn đám công tử kia, chỉ cho rằng bọn họ là người máy không biết đau không có cảm xúc nên hành hạ thế nào cũng được…
Quá vô nhân đạo, vậy nên ngay từ đầu cô đã muốn đưa nhà máy độc ác kia ra ánh sáng rồi. Đáng tiếc, mọi chuyện cứ vậy rẽ theo một hướng khiến cô không thể kiểm soát được. Bây giờ cô còn dính cả vào Bạc Không Vũ nữa chứ!
Mắt thấy người được gọi là Tô Thiếu kia đang chuẩn bị ép người máy nhân tạo sử dụng một loại chất lỏng màu đỏ bí ẩn không rõ nguồn gốc. Người máy nhân tạo liên tục van xin là biết không phải thứ gì tốt đẹp. Lệ Uyển Trinh rõ ràng không nhịn được nữa. Cô lập tức đứng lên trước.
“Dừng tay lại ngay!”
Không một ai để ý đến cô. Tô Luận chỉ liếc một cái, lại tiếp tục muốn ép người máy nhân tạo uống chất lỏng đó.
“Tên khốn!”
Lệ Uyển Trinh tức giận, trực tiếp tiến tới không ngần ngại tặng hắn ta một cái tát “chát” bạt tai thật đau. Khi hắn ta xoay người muốn phản kháng, cô lại thẳng thừng nâng chân đá vào hạ bộ của hắn, bồi thêm hai phát tát nữa.
“Tôi nói anh dừng tay lại, anh có phải bị điếc không hả?”
“Con khốn, mày từ đâu tới…”
Tô Luận ngã lăn ra đất, đau điếng tay ôm hạ bộ. Đám vệ sĩ xung quanh vội vàng chạy tới đỡ anh ta.
“Người đâu, mau gọi cứu thương, Tô Thiếu sắp không chịu được rồi…”
Lệ Uyển Trinh thấy tình hình loạn cả lên, vội vàng tiến tới chỗ người nhân tạo, nhìn vào mắt cô ta. Nâng bàn tay mình lên.
“Đi với tôi, tôi dẫn cô rời khỏi đây.”
Người máy nhân tạo giống như cảm nhận được nguồn sống, nâng bàn tay nắm lấy tay cô. Chẳng qua, hai người chưa kịp chạy. Người máy nhân tạo bất chợt đứng sững lại, giây sau ngã khụy xuống đất. Từ trong miệng, một thứ chất bọt màu trắng trào ra.
Dù không thể cảm nhận được, nhưng Lệ Uyển Trinh có thể nhìn ra cô ấy thực sự rất đau đớn.
Tô Luận được hai người đàn ông dìu đến trước mặt Lệ Uyển Trinh, phía sau cô là người nhân tạo đã nằm ngất trên đất. Hắn ta nhếch môi, nụ cười cùng ánh mắt vô cùng độc ác:
“Mày nghĩ có thể chạy thoát được sao, hả con khốn?”
Lệ Uyển Trinh nhìn công tắc trên tay anh ta, vẻ mặt bàng hoàng. Hắn ta có công tắc điều khiển người nhân tạo?
“Sao có thể?”
Lời là cô tự hỏi chính mình. Nhân sinh tại sao lại chỉ nằm trong một công tắc điều khiển? Quá bất công mà!
“Bắt con khốn đó lại.”
Tô Luận ra lệnh cho đám vệ sĩ bắt giữ Lệ Uyển Trinh. Lệ Uyển Trinh ra sức vùng vẫy. Nhưng hoàn toàn bất lực.
“Buông tôi ra, buông ra…”
Tô Luận bước tới, liếc qua người nhân tạo phía sau rồi lại nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô. Đưa tay lên vuốt ve má trắng mịn.
“So với sự ngu ngốc của cô ta, tôi lại thích vẻ cá tính của em hơn.”
Dứt lời, hắn ta quay sang nhìn đám vệ sĩ.
“Đưa cô ta lên phòng của tôi.”
“Không… Thả tôi ra… Có ai không, cứu tôi với…”
Lệ Uyển Trinh hét đến khản cổ, vẫn không một ai đứng ra chịu giúp cô. Cứ vậy, cô bị đám người đó kéo ra bên ngoài. Lên trên căn phòng VIP. Một cái hất từ tên vệ sĩ liền ngã nhào ra giường của hắn ta. Tô Luận bước tới, bên cạnh còn có một tên đàn em tay cầm kim tiêm hướng phía cô.
Trong giây phút quan trọng, cô chỉ đành dựa vào hơi vào Bạc Không Vũ.
“Anh… các anh dám động vào tôi. Có biết tôi là ai không hả?”
“Cô em là ai thì cũng không thể thoát khỏi đây đâu!”
Gương mặt Tô Luận đầy vẻ đắc ý, vừa nói dứt lời lại một lần nữa vuốt ve đôi má trắng mịn. Ánh mắt không an phận nhìn xuống vòng một lấp ló bên trong bộ váy dạ hội sang trọng. Để mà so sánh người nhân tạo được bơm chất kích thích kia cũng không đầy đặn hấp dẫn như cô.
Tô Luận thiếu điều nuốt xuống ngụm nước bọt.
“Da thịt cô em mịn màng thế này chắc chắn chút nữa chúng ta sẽ chơi rất kích thích.”
“Chát.”
Lệ Uyển Trinh kinh tởm ánh mắt cùng câu nói phát ra từ miệng hắn ta, cô không hề do dự mà nâng tay tát vào mặt hắn.
“Anh dám động vào tôi? Tôi chính là người phụ nữ của Bạc Không Vũ đấy. Nếu anh không sợ thì cứ thử xem?”
…
Updated 101 Episodes
Comments
YuYu
sao tui thấy truyện này giống một truyện tranh tui đọc trên mangatoon á . t ko nhớ rõ tên lắm
2022-06-02
1
𝐻ả𝒾 𝒴ế𝓃
Má người mà không bằng cặn bã :((
2022-04-09
1
Phương Anh Lê Thị
hay quá
2022-04-07
2