Chương 5: Náo loạn bữa tiệc

"Khoan đã!"

Một giọng nữ vang lên.

Lệ Uyển Trinh nhất thời có ý nghĩ hay là cô một mạch bỏ chạy? Tuy nhiên cô vẫn là xoay người nhìn lại. Không ngờ trước mắt có khoảng ba cô nhân viên phục vụ.

Một người trong số đó nhẹ nhàng nở nụ cười, nói với cô:

“Cô không định mặc bộ đồ đó ra ngoài đấy chứ? Chủ tịch Bạc đã dặn chúng tôi đến chuẩn bị cho cô mấy bộ đồ. Cô thử xem có thích bộ nào không?”

Lệ Uyển Trinh nhìn xuống trên người mình, ngẫm cũng phải nên đã theo chân ba người nhân viên kia vào thay đồ. Chọn đại một chiếc váy cúp ngực màu hồng ngọc lấp lánh. Nhìn trong gương lớn, chiếc vòng cổ đen trông vô cùng đáng ghét. Lệ Uyển Trình nhìn xung quanh, tầm mắt rơi trên một chiếc khăn.

Sau khi ra ngoài, chính là bộ dạng mỹ nữ. Váy dài xinh đẹp, điểm nhấn trên cổ còn có một chiếc khăn trang trí. Mới mẻ mà không kém phần quý phái.

Theo lời của nhân viên phục vụ, bên dưới có một bữa tiệc, cô có thể đến đó ăn đồ ăn. Quả nhiên, khi nhìn thấy đồ cô mặc trên người đều là đồ hiệu, còn có vệ sĩ của Bạc Không Vũ theo sau đánh tiếng với người kiểm vé mời, Lệ Uyển Trinh dễ dàng đi vào bên trong bữa tiệc của giới thượng lưu.

Cô vừa xuất hiện, khắp nơi tầm mắt đều đổ dồn về phía cô.

“Cô gái đó là ai vậy, xinh đẹp quá?”

“Không biết, chúng ta đến làm quen một chút.”

Lệ Uyển Trinh bị mấy người phụ nữ ngang tầm tuổi bước tới chào hỏi. Chỉ là cô vốn sinh ra trong môi trường nghèo khó khác hoàn toàn với đám nhà giàu bọn họ. Cho nên nói được mấy câu xã giao thì viện cớ rời đi.

Tới khu đồ ăn. Trên mặt bàn, sơn hào hải vị bày la liệt nhưng chưa có ai động tới.

“Đồ ăn, chị tới thị tẩm các em đây!!!”

Dứt lời, Lệ Uyển Trinh liền lao vào ăn lấy ăn để. Cũng may, khu này ít người nếu không dáng vẻ ăn như quân chết đói của cô chắc chắn sẽ dọa bọn họ chạy chết khiếp.

Lệ Uyển Trinh đang mải ăn uống, bên cạnh bỗng dưng thấy mọi người đổ dồn về khu vực chính. Tò mò, cô liền theo bước chân bọn họ.

“Chát.”

“Chết tiệt, tôi nói cô nuốt xuống tại sao cô dám phản kháng hả? Mau ăn nó cho tôi, đừng để tôi mất hứng.”

Trước mắt, người đàn ông ăn mặc theo phong cách ngỗ nghịch thẳng tay tát vào mặt một người phụ nữ khiến cô ấy ngã ngồi ra đất. Lệ Uyển Trinh tinh mắt nhận ra vòng cổ trên người cô ta.

Là người máy nhân tạo!

Người máy nhân tạo kia giống như nô lệ, bò lại bên cạnh chân của người đàn ông.

“Tô Thiếu, xin hãy tha cho em. Em không thể ăn thứ đó được nữa!”

Tô Thiếu vẻ mặt hung dữ.

“Cô dám từ chối loại quả quý hiếm mà tôi đã tốn cả nghìn đô mua về cho cô sao? Cô muốn bị phạt sao?”

Lệ Uyển Trinh theo tầm mắt hắn, nhìn thấy trên mặt bàn gần đó chính là một đĩa quả màu đỏ, có vẻ ngoài giống như quả cherry nhưng thực chất lại chính là chất kích thích tạo ảo giác mạnh.

Nắm tay cô nắm chặt, hắn như vậy chính là hành người máy nhân tạo đến chết.

Người máy nhân tạo kia vốn được lắp hệ thống cảm ứng. Ngoại trừ không thể trở thành con người thì mọi thứ khác đều có thể cảm nhận được. Kể cả nỗi đau đến chết đi sống lại khi bị hành hạ. Còn đám công tử kia, chỉ cho rằng bọn họ là người máy không biết đau không có cảm xúc nên hành hạ thế nào cũng được…

Quá vô nhân đạo, vậy nên ngay từ đầu cô đã muốn đưa nhà máy độc ác kia ra ánh sáng rồi. Đáng tiếc, mọi chuyện cứ vậy rẽ theo một hướng khiến cô không thể kiểm soát được. Bây giờ cô còn dính cả vào Bạc Không Vũ nữa chứ!

Mắt thấy người được gọi là Tô Thiếu kia đang chuẩn bị ép người máy nhân tạo sử dụng một loại chất lỏng màu đỏ bí ẩn không rõ nguồn gốc. Người máy nhân tạo liên tục van xin là biết không phải thứ gì tốt đẹp. Lệ Uyển Trinh rõ ràng không nhịn được nữa. Cô lập tức đứng lên trước.

“Dừng tay lại ngay!”

Không một ai để ý đến cô. Tô Luận chỉ liếc một cái, lại tiếp tục muốn ép người máy nhân tạo uống chất lỏng đó.

“Tên khốn!”

Lệ Uyển Trinh tức giận, trực tiếp tiến tới không ngần ngại tặng hắn ta một cái tát “chát” bạt tai thật đau. Khi hắn ta xoay người muốn phản kháng, cô lại thẳng thừng nâng chân đá vào hạ bộ của hắn, bồi thêm hai phát tát nữa.

“Tôi nói anh dừng tay lại, anh có phải bị điếc không hả?”

“Con khốn, mày từ đâu tới…”

Tô Luận ngã lăn ra đất, đau điếng tay ôm hạ bộ. Đám vệ sĩ xung quanh vội vàng chạy tới đỡ anh ta.

“Người đâu, mau gọi cứu thương, Tô Thiếu sắp không chịu được rồi…”

Lệ Uyển Trinh thấy tình hình loạn cả lên, vội vàng tiến tới chỗ người nhân tạo, nhìn vào mắt cô ta. Nâng bàn tay mình lên.

“Đi với tôi, tôi dẫn cô rời khỏi đây.”

Người máy nhân tạo giống như cảm nhận được nguồn sống, nâng bàn tay nắm lấy tay cô. Chẳng qua, hai người chưa kịp chạy. Người máy nhân tạo bất chợt đứng sững lại, giây sau ngã khụy xuống đất. Từ trong miệng, một thứ chất bọt màu trắng trào ra.

Dù không thể cảm nhận được, nhưng Lệ Uyển Trinh có thể nhìn ra cô ấy thực sự rất đau đớn.

Tô Luận được hai người đàn ông dìu đến trước mặt Lệ Uyển Trinh, phía sau cô là người nhân tạo đã nằm ngất trên đất. Hắn ta nhếch môi, nụ cười cùng ánh mắt vô cùng độc ác:

“Mày nghĩ có thể chạy thoát được sao, hả con khốn?”

Lệ Uyển Trinh nhìn công tắc trên tay anh ta, vẻ mặt bàng hoàng. Hắn ta có công tắc điều khiển người nhân tạo?

“Sao có thể?”

Lời là cô tự hỏi chính mình. Nhân sinh tại sao lại chỉ nằm trong một công tắc điều khiển? Quá bất công mà!

“Bắt con khốn đó lại.”

Tô Luận ra lệnh cho đám vệ sĩ bắt giữ Lệ Uyển Trinh. Lệ Uyển Trinh ra sức vùng vẫy. Nhưng hoàn toàn bất lực.

“Buông tôi ra, buông ra…”

Tô Luận bước tới, liếc qua người nhân tạo phía sau rồi lại nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô. Đưa tay lên vuốt ve má trắng mịn.

“So với sự ngu ngốc của cô ta, tôi lại thích vẻ cá tính của em hơn.”

Dứt lời, hắn ta quay sang nhìn đám vệ sĩ.

“Đưa cô ta lên phòng của tôi.”

“Không… Thả tôi ra… Có ai không, cứu tôi với…”

Lệ Uyển Trinh hét đến khản cổ, vẫn không một ai đứng ra chịu giúp cô. Cứ vậy, cô bị đám người đó kéo ra bên ngoài. Lên trên căn phòng VIP. Một cái hất từ tên vệ sĩ liền ngã nhào ra giường của hắn ta. Tô Luận bước tới, bên cạnh còn có một tên đàn em tay cầm kim tiêm hướng phía cô.

Trong giây phút quan trọng, cô chỉ đành dựa vào hơi vào Bạc Không Vũ.

“Anh… các anh dám động vào tôi. Có biết tôi là ai không hả?”

“Cô em là ai thì cũng không thể thoát khỏi đây đâu!”

Gương mặt Tô Luận đầy vẻ đắc ý, vừa nói dứt lời lại một lần nữa vuốt ve đôi má trắng mịn. Ánh mắt không an phận nhìn xuống vòng một lấp ló bên trong bộ váy dạ hội sang trọng. Để mà so sánh người nhân tạo được bơm chất kích thích kia cũng không đầy đặn hấp dẫn như cô.

Tô Luận thiếu điều nuốt xuống ngụm nước bọt.

“Da thịt cô em mịn màng thế này chắc chắn chút nữa chúng ta sẽ chơi rất kích thích.”

“Chát.”

Lệ Uyển Trinh kinh tởm ánh mắt cùng câu nói phát ra từ miệng hắn ta, cô không hề do dự mà nâng tay tát vào mặt hắn.

“Anh dám động vào tôi? Tôi chính là người phụ nữ của Bạc Không Vũ đấy. Nếu anh không sợ thì cứ thử xem?”

Hot

Comments

YuYu

YuYu

sao tui thấy truyện này giống một truyện tranh tui đọc trên mangatoon á . t ko nhớ rõ tên lắm

2022-06-02

1

𝐻ả𝒾 𝒴ế𝓃

𝐻ả𝒾 𝒴ế𝓃

Má người mà không bằng cặn bã :((

2022-04-09

1

Phương Anh Lê Thị

Phương Anh Lê Thị

hay quá

2022-04-07

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Món quà lạ lùng
2 Chương 2: Người đàn ông bí ẩn
3 Chương 3: Chiếc vòng cổ trói buộc
4 Chương 4: Giao dịch với… Bạc Không Vũ?
5 Chương 5: Náo loạn bữa tiệc
6 Chương 6: Hôn ước?
7 Chương 7: Thay đổi kế hoạch
8 Chương 8: Đây không phải là người nhân tạo sao?
9 Chương 9: Không thể sinh con được nữa
10 Chương 10: Chiếm lấy trái tim Bạc Không Vũ
11 Chương 11: Bị ghét bỏ
12 Chương 12: Bệnh đàn ông
13 Chương 13: Nét đẹp trời ban
14 Chương 14: Trông rất là “lúa mùa”
15 Chương 15: Rất biết thức thời
16 Chương 16: Tạm dừng?
17 Chương 17: Người đi để đồ ở lại!
18 Chương 18: Tô Tinh Tinh bị lạc
19 Chương 19: Có chuyện quan trọng
20 Chương 20: Chuyện đại sự
21 Chương 21: Không vui vẻ nổi
22 Chương 22: Phản kháng
23 Chương 23: Đã mềm lòng trước núi tiền
24 Chương 24: Hôn lễ của tôi
25 Chương 25: Là con chuột bị mèo vờn
26 Chương 26: Ác mộng
27 Chương 27: Không làm nổi
28 Chương 28: Gọi chồng
29 Chương 29: Lòng đố kỵ của trai đẹp
30 Chương 30: Anh có thể đừng tùy tiện hôn tôi được không?
31 Chương 31: Va vào Bạc Nghiên Chi
32 Chương 32: Nhẫn nhịn
33 Chương 33: Có tâm tư khác với con riêng của chồng
34 Chương 34: Tin tức xấu trên mạng
35 Chương 35: Hơi hụt hẫng
36 Chương 36: Không phải hắn thì là ai?
37 Chương 37: Áng binh bất động chờ đợi trò hay bắt đầu
38 Chương 38: Căn phòng bí mật của Cảnh Âu Thần
39 Chương 39: Người nhân tạo có hạn sử dụng?
40 Chương 40: Anh chồng tương lai của tôi
41 Chương 41: Sự tích xấu hổ ê chề
42 Chương 42: Một mũi tên trúng hai đích
43 Chương 43: Nhân vật chính của bữa tiệc rượu
44 Chương 44: Khiêu vũ cùng anh
45 Chương 45: Không có vẻ gì là đùa giỡn cả
46 Chương 46: “Ba con rắn hổ mang chúa”
47 Chương 47: Hăng máu đánh nhau
48 Chương 48: Từ chối đi theo
49 Chương 49: Cảnh cáo
50 Chương 50: Sự ích kỷ của Bùi Kính Nghiệp
51 Chương 51: Trái tim dần chấp nhận anh
52 Chương 52: “Biển Cảnh”
53 Chương 53: Người si tình thường là chính nhân quân tử
54 Chương 54: Nói chuyện rất hợp
55 Chương 55: Em là người nhân tạo
56 Chương 56: Chỉ là trùng hợp thôi sao?
57 Chương 57: Người trước mặt và người trong tim khác nhau quá!
58 Chương 58: Đồ tốt không thể giữ một mình
59 Chương 59: Có thể là kẻ giả mạo?
60 Chương 60: Cô có tư cách gì để tranh giành anh ấy với tôi?
61 Chương 61: Dạy dỗ Tô Tinh Tinh một bài học
62 Chương 62: Chỉ vì ghen với mấy con cá?
63 Chương 63: Cùng anh đi làm
64 Chương 64: “Em mạnh mẽ lên một chút!”
65 Chương 65: Bạn thân với ghế sô pha
66 Chương 66: Tự khen mình… thì không ổn lắm!
67 Chương 67: Cho Bạc Không Vũ một cơ hội cuối cùng
68 Chương 68: Có thể mang thai
69 Chương 69: Em thật đáng yêu!
70 Chương 70: Anh đang ngại à?
71 Chương 71: Trốn anh đi chơi
72 Chương 72: Đã thất tình còn bị bắt cóc
73 Chương 73: Đám bắt người thuê
74 Chương 74: Loại người ăn cháo đá bát
75 Chương 75: Diệt trừ hai cái gai trong mắt
76 Chương 76: Sao hai người đàn ông đó lại xuất hiện ở đây?
77 Chương 77: Ý đồ độc ác của Tưởng Nhĩ Kha
78 Chương 78: Tôi là Minh Dương Lạc
79 Chương 79: Bạc Không Vũ đuổi tới
80 Chương 80: Lệ Uyển Trinh không ổn rồi!
81 Chương 81: Anh là Cảnh Âu Thần sao?
82 Chương 82: Anh có biết an ủi không vậy?
83 Chương 83: Quá yêu nên phát điên
84 Chương 84: Lời tỏ tình
85 Chương 85: Đưa ra lựa chọn
86 Chương 86: Em không sai, là bọn họ sai
87 Chương 87: Ung dung thưởng thức kịch hay
88 Chương 88: Một liều thuốc tiễn cô ta đi gặp Diêm Vương
89 Chương 89: Frank tức giận
90 Chương 90: Có thêm đồng minh là Bắc Thị
91 Chương 91: Cướp rể
92 Chương 92: Tiễn Lệ Uyển Trinh về trời ư?
93 Chương 93: Chờ đợi cô ta là cái chết
94 Chương 94: Tất nhiên rồi, Búp Bê giả!
95 Chương 95: Chiến tranh lạnh được hẳn hai phút
96 Chương 96: Quá khứ của chúng ta
97 Chương 97: Nghi vấn về Hàng Vũ
98 Chương 98: Cô ấy là em gái Frank
99 Chương 99: Càng ngày càng xa cách
100 Chương 100: Tỷ phú ‘tự thân’ có sự hỗ trợ của anh trai và chồng
101 Chương 101: Hạnh phúc!
Chapter

Updated 101 Episodes

1
Chương 1: Món quà lạ lùng
2
Chương 2: Người đàn ông bí ẩn
3
Chương 3: Chiếc vòng cổ trói buộc
4
Chương 4: Giao dịch với… Bạc Không Vũ?
5
Chương 5: Náo loạn bữa tiệc
6
Chương 6: Hôn ước?
7
Chương 7: Thay đổi kế hoạch
8
Chương 8: Đây không phải là người nhân tạo sao?
9
Chương 9: Không thể sinh con được nữa
10
Chương 10: Chiếm lấy trái tim Bạc Không Vũ
11
Chương 11: Bị ghét bỏ
12
Chương 12: Bệnh đàn ông
13
Chương 13: Nét đẹp trời ban
14
Chương 14: Trông rất là “lúa mùa”
15
Chương 15: Rất biết thức thời
16
Chương 16: Tạm dừng?
17
Chương 17: Người đi để đồ ở lại!
18
Chương 18: Tô Tinh Tinh bị lạc
19
Chương 19: Có chuyện quan trọng
20
Chương 20: Chuyện đại sự
21
Chương 21: Không vui vẻ nổi
22
Chương 22: Phản kháng
23
Chương 23: Đã mềm lòng trước núi tiền
24
Chương 24: Hôn lễ của tôi
25
Chương 25: Là con chuột bị mèo vờn
26
Chương 26: Ác mộng
27
Chương 27: Không làm nổi
28
Chương 28: Gọi chồng
29
Chương 29: Lòng đố kỵ của trai đẹp
30
Chương 30: Anh có thể đừng tùy tiện hôn tôi được không?
31
Chương 31: Va vào Bạc Nghiên Chi
32
Chương 32: Nhẫn nhịn
33
Chương 33: Có tâm tư khác với con riêng của chồng
34
Chương 34: Tin tức xấu trên mạng
35
Chương 35: Hơi hụt hẫng
36
Chương 36: Không phải hắn thì là ai?
37
Chương 37: Áng binh bất động chờ đợi trò hay bắt đầu
38
Chương 38: Căn phòng bí mật của Cảnh Âu Thần
39
Chương 39: Người nhân tạo có hạn sử dụng?
40
Chương 40: Anh chồng tương lai của tôi
41
Chương 41: Sự tích xấu hổ ê chề
42
Chương 42: Một mũi tên trúng hai đích
43
Chương 43: Nhân vật chính của bữa tiệc rượu
44
Chương 44: Khiêu vũ cùng anh
45
Chương 45: Không có vẻ gì là đùa giỡn cả
46
Chương 46: “Ba con rắn hổ mang chúa”
47
Chương 47: Hăng máu đánh nhau
48
Chương 48: Từ chối đi theo
49
Chương 49: Cảnh cáo
50
Chương 50: Sự ích kỷ của Bùi Kính Nghiệp
51
Chương 51: Trái tim dần chấp nhận anh
52
Chương 52: “Biển Cảnh”
53
Chương 53: Người si tình thường là chính nhân quân tử
54
Chương 54: Nói chuyện rất hợp
55
Chương 55: Em là người nhân tạo
56
Chương 56: Chỉ là trùng hợp thôi sao?
57
Chương 57: Người trước mặt và người trong tim khác nhau quá!
58
Chương 58: Đồ tốt không thể giữ một mình
59
Chương 59: Có thể là kẻ giả mạo?
60
Chương 60: Cô có tư cách gì để tranh giành anh ấy với tôi?
61
Chương 61: Dạy dỗ Tô Tinh Tinh một bài học
62
Chương 62: Chỉ vì ghen với mấy con cá?
63
Chương 63: Cùng anh đi làm
64
Chương 64: “Em mạnh mẽ lên một chút!”
65
Chương 65: Bạn thân với ghế sô pha
66
Chương 66: Tự khen mình… thì không ổn lắm!
67
Chương 67: Cho Bạc Không Vũ một cơ hội cuối cùng
68
Chương 68: Có thể mang thai
69
Chương 69: Em thật đáng yêu!
70
Chương 70: Anh đang ngại à?
71
Chương 71: Trốn anh đi chơi
72
Chương 72: Đã thất tình còn bị bắt cóc
73
Chương 73: Đám bắt người thuê
74
Chương 74: Loại người ăn cháo đá bát
75
Chương 75: Diệt trừ hai cái gai trong mắt
76
Chương 76: Sao hai người đàn ông đó lại xuất hiện ở đây?
77
Chương 77: Ý đồ độc ác của Tưởng Nhĩ Kha
78
Chương 78: Tôi là Minh Dương Lạc
79
Chương 79: Bạc Không Vũ đuổi tới
80
Chương 80: Lệ Uyển Trinh không ổn rồi!
81
Chương 81: Anh là Cảnh Âu Thần sao?
82
Chương 82: Anh có biết an ủi không vậy?
83
Chương 83: Quá yêu nên phát điên
84
Chương 84: Lời tỏ tình
85
Chương 85: Đưa ra lựa chọn
86
Chương 86: Em không sai, là bọn họ sai
87
Chương 87: Ung dung thưởng thức kịch hay
88
Chương 88: Một liều thuốc tiễn cô ta đi gặp Diêm Vương
89
Chương 89: Frank tức giận
90
Chương 90: Có thêm đồng minh là Bắc Thị
91
Chương 91: Cướp rể
92
Chương 92: Tiễn Lệ Uyển Trinh về trời ư?
93
Chương 93: Chờ đợi cô ta là cái chết
94
Chương 94: Tất nhiên rồi, Búp Bê giả!
95
Chương 95: Chiến tranh lạnh được hẳn hai phút
96
Chương 96: Quá khứ của chúng ta
97
Chương 97: Nghi vấn về Hàng Vũ
98
Chương 98: Cô ấy là em gái Frank
99
Chương 99: Càng ngày càng xa cách
100
Chương 100: Tỷ phú ‘tự thân’ có sự hỗ trợ của anh trai và chồng
101
Chương 101: Hạnh phúc!

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play