Chương 2: Làm thế nào để xin lỗi
“Con nhớ phải đến tận nhà xin lỗi người ta cho cẩn thận, còn về phần ông bà thông gia ta và cha con đã lo liệu xong rồi. Chúng ta cũng thống nhất để con đến đó ở vài hôm, càng dễ cho việc thăng tiến tình cảm.”
“Mẹ rốt cuộc là muốn gả con gái hay bán con gái mà vội vàng kêu con đến ở cùng người ta.”
Cô dùng vẻ mặt thật khó tin nhìn về phía mẹ mình.
Hai người họ mới biết nhau bao lâu, theo cô nhớ thì ba ngày cũng chưa tới đâu vậy mà mẹ cô đã tính đến chuyện sống chung.
“Mẹ à người ta còn chưa chắc sẽ đồng ý sống chung đâu.”
“Việc này còn cần con lo à? Mọi chuyện mẹ với bà thông gia đã tính cả rồi. Với lại ssống chung mới tốt, mẹ thấy Cố thiếu cũng rất ưng ý con mà, với lại con đến đó nhớ bớt tùy hứng lại, không khéo bị người ta ghét bỏ.” Mẹ Thẩm khó được không hài lòng nhìn về phía con gái mình một cái.
Xì...
Con đều chưa gả đi đâu mà mẹ đã vội vàng bênh người ta rồi, con mà gả thật chắc...
Với lại rốt cuộc con mắt nào của mẹ cô rốt cuộc nhìn thấy Cố Lâm để ý cô vậy không biết, rõ ràng tất cả mọi thứ cô nhìn thấy chỉ là một chiếc mặt than, không hơn cũng chả kém. Tuy nhiên mối hôn sự này nhất quyết không thể bị hủy ngay lúc này.
Kiếp trước, hai bên vì chuyện này mà quan hệ rạn nứt không ít. Nhà họ Cố vốn đứng trên nhà họ một bậc lớn, là địa đầu xà ở thủ đô nên chuyện này không quá ảnh hưởng đến bọn họ. Trái ngược với đó thì Thẩm gia của họ bị thiệt hại khá nặng nề, cổ phiếu liên tục rớt giá, nhiều người cũng không muốn đầu tư vào công ty của họ vì lo ngại sẽ đắc tội Cố gia. Chính vì vậy mà bị Tô gia chui lỗ hổng, địa vị cũng bị bọn người đó cướp đi.
Dù biết rằng dùng cách này rất hèn hạ nhưng Thẩm Hạ đã không còn cách nào khác. Hôn sự của cô và Cố Lâm bắt buộc phải được tiến hành. Cùng lắm thì sau này anh ta tìm được người phù hợp thì cô tự nguyện rời khỏi là được.
Biết là vậy nhưng nhìn chiếc xe đã được mở sẵn cùng gương mặt tươi cười của mẹ cô lẫn chú tài xế, Thẩm Hạ không hiểu sao có cảm giác bản thân như bị bán đi.
“Tiểu thư, bây giờ chúng ta đến thẳng nhà họ Cố ạ?”
Thẩm Hạ không nói coi như đồng ý.
Cô nhắm mắt vào dưỡng thần. Chiếc xe đi qua một cửa hàng nhỏ bên đường thì cô liền kêu tài xế dừng lại.
Thẩm Hạ bước xuống xe, đi vào trong con tiệm trước mắt mua hai mươi hộp socola mới thỏa mãn rời đi.
Socola ở nơi này không nổi tiếng nhưng mùi vị rất riêng, có chút đắng lại không quá ngọt, kiếp trước cô rất thích ăn. Bây giờ tạm thời đến đó ở một vài hôm, có chút đồ ăn vặt này cũng tốt.
Cố Lâm nhìn từng chồng, từng chồng socola được xếp ngăn lắp trong phòng khách, đôi mắt tối đi vài phần, chút thiện cảm của Cố Lâm về cô gái trước mặt này nháy mắt không còn.
Cứ nghĩ cô gái này có chút đặc biệt, nhưng xem ra cũng chỉ có thế.
“Anh dậy sớm thật đấy.” Thẩm Hạ cứng nhắc lên tiếng.
“Ừ.”
“Chắc anh cũng nghe mẹ của anh nói rồi. Về chuyện đó anh xem...”
“Có chuyện gì thì nói thẳng?” Thẩm Hạ chưa kịp nói xong đã bị Cố Lâm ngắt lời.
“Thái độ của anh vậy là sao?” Thẩm Hạ thấy Cố Lâm không chào đón, ngữ khí cũng kém đi không ít.
Nói thật, con người này đúng là một cực phẩm. Cơ bắp bình thường mặc tây trang nhìn không thấy, vừa cởi ra lại là một quang cảnh khác. Tám múi cơ bụng chắc nịch, đến một chút thịt thừa cũng không có. Thân hình cân đối, ngũ quan không có góc chết, tựa như một bức tượng được thợ nhân điêu khắc tỉ mỉ. Tuy nhiên, tính tình thối không chịu được, bộ mặt như thế có ai thiếu nợ anh ta không bằng vậy, vừa nhìn đã thấy ghét.
“Không có chuyện gì thì tôi đi trước.”
“Ít nhất thì tôi nói mục đích tôi đến đây đã chứ.”
“Quà xin lỗi của cô tôi đã nhận. Cảm ơn.”
Nói xong, Cố Lâm một thân mồ hôi đi thẳng lên phòng, đến một cái liếc mắt cũng không thèm để lại.
“Anh ta rốt cuộc bị cái gì vậy không biết.”
“Cái này không phải nên hỏi cô Thẩm đây sao?”
“Hỏi tôi? Tôi có thành ý đến đây xin lỗi mà nhìn thái độ của thiếu gia nhà ông đi, có khác gì đối xử với con nợ không cơ chứ?” Thẩm Hạ bực mình nói.
“Cậu chủ ghét nhất người khác điều tra về đời tư của mình. Cô Thẩm vẫn là nên chú ý thì hơn.” Lão quản gia cười lễ phép nói, ngữ khí tràn đầy vẻ xa cách. Nếu mục đích đơn thuần chỉ có vậy thì đã tốt, chỉ tiếc...
Lão quản gia miệng cười nhưng lòng không cười. Thiếu gia ghét nhất chính là loại phụ nữ tâm cơ như này. Vốn tưởng rằng người mà lão gia chọn có chỗ nào đó hơn người nhưng xem ra cũng chỉ như vậy. Thật tầm thường!
Thẩm Hạ nháy mắt biến thành kẻ tầm thường đến không thể nào tầm thường hơn trong mắt hai người mà vẫn không hiểu ra sao.
Cố Lâm vốn có tiếng mặt than thì không nói, đến cả lão quản gia lúc nãy vẫn rất hoan nghênh cô bỗng chốc thay đổi thái độ, tựa như hai người khác nhau.
“Tôi theo dõi đời tư của anh ta khi nào?”
Lão quản gia không nói chỉ khẽ liếc về chỗ socola mà Thẩm Hạ mang đến, ý bảo vậy chỗ đó là thứ gì?
“Chỗ socola đó có chuyện gì sao? Socola ở hãng đó không nổi tiếng lắm nhưng được cái mùi vị không tệ rất hợp ý tôi mua ăn còn cần anh ta quản hả?”
Lời này làm cho lão quản gia ngơ người.
“Vậy quà xin lỗi cô nói là?” Lão quản gia khó hiểu hỏi.
“Không phải là nó sao?”
Thẩm Hạ chỉ vào giỏ hoa quả cô vừa cầm để ở trên bàn.
Thực chất quà xin lỗi mà mẹ Thẩm chuẩn bị cho cô là một chiếc đồng của hãng Red, là mẫu mới nhất nên giá trị không hề nhỏ. Mua nó, mẹ Thẩm cũng cảm thấy đau lòng nhưng vì hạnh phúc của con gái vẫn cắn răng chi tiền.
Nào ngờ người ta đến nhìn cũng không muốn nhìn nó đến một cái, trực tiếp từ chối luôn.
Đã vậy cô cũng không rảnh mà mặt nóng mông lạnh, khép nép cầu xin. Cố Lâm không nhận vừa hay tiện nghi cô, đem về cho cha cầm tặng đối tác cho nở mặt mày nở mặt.
Mua một giỏ hoa quả làm quà xin lỗi, họ còn là lần đầu tiên nhìn thấy. Đặc biệt thì đặc biệt thật nhưng nhìn thế nào cũng thấy thật keo kiệt.
Trên phòng, Cố Lâm vừa thay quần áo ra thì nhận được điện thoại của anh.
Hai người nói chuyện một hồi, cuối cùng Cố Lâm không đồng ý sống chung với Thẩm Hạ nên đang tính đi xuống dưới lầu từ chối, ai ngờ lại nghe được cuộc đối thoại của lão quản gia và “vị hôn thê” trên danh nghĩa này của mình.
Mà cũng thật là, người biết hắn thích ăn loại socola này cũng chỉ có lão quản gia đã theo hắn từ bé đến lớn và bạn thân của hắn, đến ngay cả bố mẹ cũng không biết thì cô có thuê người điều tra đến mấy cũng không thể nào biết được. Với lại trên thế giới cũng đâu chỉ có hắn thích ăn loại socola này đâu.
Đúng vậy. Thẩm Hạ từ một người phụ nữ có chút đáng ghét đã thăng cấp thành có chút đang yêu.
“Cô Hạ.”
“Cố thiếu có chuyện gì muốn nói sao?”
Giọng điệu này xem ra là đang giận.
“Tôi đã nghe mẹ tôi nói về chuyện sống chung. Cô muốn sống ở phòng nào thì bảo Trương gia gia sắp xếp. Bây giờ tôi cần phải đi làm nên có gì tối chúng ta sẽ nói chuyện sau.” Cố Lâm bình tĩnh nói.
Tuy nhiên ngón tay cái của Cố Lâm lại khẽ run. Đây là dấu hiệu cho thấy anh đang rất khẩn trương. Thẩm Hạ không chú ý tới nhưng Trương quản gia đã giúp việc lâu lăm cho nhà họ Cố thì có. Ông hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ mặt tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Nhìn bóng dáng thẳng tắp đang từ từ bước ra xe, Thẩm Hạ thật muốn lật bàn chửi người một trận nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Về phần Cố Lâm lúc này thì đang ở trên xe tâm sự chuyện nhân sinh với tài xế.
“Bình thường phụ nữ giận thì anh làm gì để xin lỗi?”
Tài xế bị bất ngờ mà tay lái hơi nghiêng một chút, miễn cưỡng nở nụ cười nói:
“Chuyện này tôi cũng không biết thưa ngài.”
Tổng giám đốc cũng thật là, loại chuyện này lại đi hỏi một lão già hơn bốn mươi tuổi vẫn còn độc thân như hắn thật sự thích hợp sao? Hắn đến một mống bạn gái còn chưa có, chứ đừng nói là dỗ người khác.
“Tuy rằng không rõ nhưng ngài có thể cân nhắc đến việc tặng hoa hoặc món quà nào đó.”
Trên phim truyền hình vẫn chiếu là như vậy thì chắc không có sai đâu nhỉ? Tài xế nghĩ thầm.
“Tôi sẽ cân nhắc.” Cố Lâm trịnh trọng nói.
Sau đó rất nghiêm túc mà lấy máy tính bình thường chỉ dùng cho công việc ra search google, tựa đề “Phụ nữ khi giận dỗi thì nên làm như thế nào?”
Sau đó, hàng loạt hình ảnh lẫn thông tin hiện ra, vị tổng giám đốc nào đó thì như chú chim non lần đầu trải sự đời rất thích thú tiếp thu những tri thức mới này.
Updated 123 Episodes
Comments
Trang Nguyen
lọt hố
2022-08-14
1
Bạch Dược Nhân Sư
khét
2022-04-14
3