Chương 4: Xin lỗi

Chương 4: Xin lỗi

Sáu giờ chiều.

Bảo vệ thay ca nhìn thấy gara xe trống không, nhịn không được dụi mắt vài lần, ông cảm thấy quái lạ liền tiến đến phòng theo dõi xem camara. Đến khi xem xong vẫn không nhịn được cảm giác quái lạ, bèn lấy điện thoại ra gọi cho bảo vệ trưởng hỏi tình hình.

Điện thoại vang lên tiếng “Tít... Tít...” báo hiệu cuộc gọi đã kết thúc, bác bảo vệ khó được cảm thán trong lòng nhìn về chỗ để xe. Tám năm, suốt tám năm làm bảo vệ ở đây, lần đầu tiên ông ý thức được tổng giám đốc của bọn họ cũng là người chứ không phải là một cái máy suốt ngày chỉ biết làm việc.

Trong khi đó, vị tổng giám đốc trong miệng ông đang rối rắm cầm bó hoa trước cửa nhà, lông mày nhíu lại tràn đầy vẻ suy tư. Tài xế nhìn mặt ông chủ như thể đang lâm đại địch liền nhịn không được hỏi nhỏ:

“Ông chủ hay là để tôi mở cửa cho?”

Cố Lâm mặt không biểu tình gật đầu một cái. Cánh cổng lớn mở ra, một chú chó nhỏ màu đen không biết từ đâu xông tới nhảy lên muốn vồ lấy làm nũng nhưng lại bị Cố Lâm nhanh chân tránh được. Tuy nhiên một bông hoa hồng lại không may mắn như vậy, nhìn chín chín bông hoa hồng giờ chỉ còn lại chín mươi tám bông, còn một bông đã chỉ chào hỏi với mẹ đất mêng mông, tài xế đi phía sau khó có thể hình dung nổi tâm trạng hiện tại của bản thân là gì. Chỉ có thể thầm cảm thán việc yêu đương của tổng tài bọn hắn đúng là không dễ dàng gì.

Chú Husky mới chỉ được sáu tháng tuổi không biết bản thân đã làm ra một chuyện trời đánh trong mắt tài xế mà vẫn ung dung tiến đến, bờ ngực mở lớn, bước đi oai hùng tiến về bông hoa hồng bản thân mới làm hỏng, ngửi ngửi một hồi, bị làm cho hắt hơi mấy cái, cuối cùng nhấc chân lên giải quyết nỗi buồn tại chỗ. Xong việc, thấy cái thứ đỏ đỏ khó ngửi kia vì có mùi của bản thân mà không còn nồng nặc mùi nữa mới ngẩng cao đầu, cái lưỡi đỏ hồng thè ra cùng đôi mắt trông mong nhìn về phía chủ nhân như muốn được khen thưởng.

Một màn này vừa hay bị lão quản gia vừa đi ra trông thấy được, không hiểu sao cảm thấy áp suất xung quanh bị hạ xuống nhanh chóng, một cảm giác ớn lạnh len lỏi đến sau gáy.

“Ngày mai bảo tên Mộc Diệu kia đem ngay thứ này đi đi.”

Chú Husky như thể nghe được tên của chủ cũ mà cảm thấy vui mừng, quấn quýt lấy chân của Cố Lâm không buông.

Lão quản gia cùng tài xế bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt của đối phương.

Đi vào trong nhà, đồ ăn đã được bày sẵn trên bàn, thậm chí còn được trang trí thêm ánh nến cho lãng mạn, ánh sáng vàng nhẹ cổ kính càng làm cho con người ta cảm thấy thanh nhã.

Thẩm Hạ được người làm gọi xuống báo là đã đến giờ ăn cơm, nhìn thấy một màn này, khóe miệng không hiểu sao lại giật giật. Cô không biết sở thích của Cố Lâm vậy mà kỳ lạ đến mức này. Ánh đèn vàng cổ kính, ánh nến mộng mơ, cùng với một bản nhạc đang được mở sẵn, nhìn kiểu gì cũng thấy giống hiện trường một cuộc hẹn hò hơn là một bữa cơm tối đơn thuần.

Bên kia, Cố Lâm quần áo chỉnh tề, thậm chí còn mặc một bộ vest đen, cà vạt cũng không tháo bỏ đang ngồi ở phía đối diện, trái lại Thẩm Hạ lại mặc một bộ đồ ngủ hình Doremon trông rất dễ thương.

Thẩm Hạ lễ phép ngồi xuống, mấy món ăn trên bàn nhìn vô cùng đẹp mắt, sắc nước hương trời đều đầy đủ, tuy nhiên Thẩm Hạ lại tuyệt không muốn động đũa. Tất cả cũng là tại chỗ socola kia làm hại, cả chiều nay cô đều ngồi xem phim rồi coi nó như đồ ăn vặt mà ăn nên giờ một chút cảm giác đói bụng cũng không có. Vốn muốn bắt tay vào nghiên cứu thị trường nhưng hiện tại đang ở địa bàn của người khác, cô có chút không thích ứng nên mới quay ra xem phim.

Gia giáo bữa cơn của cả hai rất tốt, cả bữa ăn đến một tiếng nói chuyện cũng không có, tiếng chạm đũa cũng rất nhỏ, hầu như là không có.

Ăn xong, Thẩm Hạ cảm thấy bụng mình không ổn lắm liền muốn lên tầng, ai ngờ bị Cố Lâm gọi lại.

“Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Thẩm Hạ cố nhịn xuống sự khó chịu trong lòng, ngồi xuống ghế sofa, tay cầm ly trà lên nhấm nháp. Hương thơm thoang thoảng của hương trà kết hợp với độ ấm nóng vừa đủ khiến bụng cô thoải mái đôi chút.

Tích tắc... Tích tắc…

Cả căn phòng khách rộng lớn được trang trí theo phong cách châu Âu cổ điển chỉ còn lại tiếng đồng hồ quả lắc đung đưa qua lại.

Năm phút, mười phút,... rồi hai mươi phút trôi qua Cố Lâm vẫn không mở miệng nói một lời nào, chỉ thi thoảng liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay còn đắt gấp hai lần đồng hồ mà mẹ Thẩm đã chuẩn bị như quà xin lỗi trước đó.

Khóe mắt Thẩm Hạ hơi nhíu lại, khó hiểu nói:

“Nếu không có chuyện gì thì tôi...”

Đúng lúc này, lão quản gia đem theo một bó hóa hồng lớn đi vào, dáng đi vẫn đúng tiêu chuẩn nhưng không giấu nổi sự gấp gáp. Ông nở nụ cười tiến đến chỗ của cậu chủ nhà mình, đưa bó hoa cho hắn rồi mỉm cười đầy ẩn ý nhìn về phía của vị thiếu phu nhân tương lai khiến cô không hiểu ra sao.

Cố Lâm nhìn thấy hoa, cơ mặt thả lỏng ra không ít, anh đưa tay vào trong túi áo lấy ra một bộ nữ trang đã chuẩn bị sẵn, sau đó bước từng bước đến chỗ của Thẩm Hạ.

“Quà xin lỗi vì chuyện sáng nay.”

“Chuyện đó cũng không có gì, anh không cần phải khách sáo nhưu vậy, dù sao chúng ta sau này chiếm đến hơn một nửa cũng là vợ chồng.” Thẩm Hạ có chút bất ngờ vì Cố Lâm chỉ muốn xin lỗi lại trịnh trọng như vậy.

“Em nói cũng đúng.” - Cố Lâm gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Mở ra đi xem có thích không.”

Nào ngờ Thẩm Hạ vừa mở hộp trang sức ra, khuôn mặt tươi cười bỗng chốc xanh mét, đôi mắt cô mở lớn tràn đầy vẻ tức giận, nét mặt dữ tợn, lấy sức dùng chân đạp mạnh lên chỗ trang sức bị bản thân vứt dưới đất.

Toàn bộ đầu óc cô lúc này đều bị quá khứ của kiếp trước nuốt trọn, nỗi uất ức hận thù bị lắng xuống như bị một mồi lửa làm bùng lên mạnh mẽ.

Cho đến khi lấy lại được bình tĩnh cô mới ý thức được bản thân đang làm cái gì.

“Tôi... tôi không có cố ý đâu. Chuyện này... chuyện này tôi sẽ giải thích sau được không.”

Nói rồi cô đi một mạch lên tầng đóng sập cửa lại. Tầm mười mấy phút sau, cô cầm theo quần áo của bản thân đi ra cổng, trước khi đi nói lại với Cố Lâm đang ngỡ ngàng nhìn quản ra không hiểu chuyện gì xảy ra rằng cô sẽ đi về nhà ở mấy hôm, khi nào cô bình tĩnh trở lại sẽ giải thích mọi chuyện sau.

Mẹ Thẩm nhìn thấy con gái bộ dạng nhếch nhác về đến nhà, tóc tai rôi bời cùng ánh mắt sung huyết, tưởng cô bị Cố Lâm bắt nạt liền ồn ào muốn đến đó để tìm công đạo, làm cả ba Thẩm và Thẩm gia gia đều bị kinh động.

Thẩm Hạ đang cố lén cơn tức giận trong lòng nói:

“Chuyện này không liên quan đến Cố Lâm.”

Sau đó hai ngày Thẩm Hạ nhốt mình trong phòng, đến cơm cũng chẳng muốn ăn. Mẹ Thẩm lên gọi mấy lần đều đều chỉ nhận được câu trả lời là cô không sao. Trong phòng, đồ đạc đều bị cô ném vỡ hết, tất cả những thứ liên quan đến Tô Minh Viễn đều bị cô coi như kẻ thù mà cào xé.

Chiếc dây chuyền mà Cố Lâm tặng cô hôm nay chính là thứ mà kiếp trước ở ba năm sau Tô Minh Viễn đã tặng cho cô với lờ hứa bên nhau trọn đời. Cô coi nó như bảo bối mà nâng niu, nhưng cuối cùng đó chỉ là thứ Lâm Hinh không cần nên tên đàn ông đó mới miễn cưỡng tặng cô để dỗ dành.

Kiếp này, lần nữa nhìn thấy nó, cảm xúc tiêu cực của cô sau khi trùng sinh bị kích thích mạnh mẽ, nỗi hận thù bị đè nén mấy hôm không có chỗ phát tiên được gợi lên.

Thẩm Hạ biết biểu hiện ngày hôm nay của bản thân hẳn là dọa sợ cha, mẹ, ông nội và cả Cố Lâm nữa nhưng cô tạm thời không quan tâm được nhiều như vậy. Mí mắt sau vài ngày không được nghỉ ngơi đầy đủ nhíu chặt lại.

Đến sáng ngày thứ ba, Thẩm Hạ với khuôn mặt mỏi mệt bước ra khỏi phòng, cô tìm một cái cớ qua loa để qua mặt mẹ Thẩm đồng thời theo lời khuyên của bà mà hẹn Cố Lâm một bữa cơm để xin lỗi.

Hot

Comments

Bạch Dược Nhân Sư

Bạch Dược Nhân Sư

thấy thông báo là vào liền

2022-04-15

2

Mao Mao đại nhân

Mao Mao đại nhân

Thông cảm cho sự khó ở của tác giả hôm nay nhé, sớm sớm thôi sự ngọt ngào sẽ trở lại. ☺️☺️☺️

2022-04-14

0

Tae Tae Kim

Tae Tae Kim

Có chương mới là vào hóng liền vậy mà tác giả chơi gì kỳ thế. Tôi cứ tưởng thấy được một màn ngọt ngào hơn đường của Cố tổng chứ ai ngờ quay xe gắt thế, làm tui khi không muốn anti tác giả ghê gớm.

2022-04-14

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Trực diện tỏ tình
2 Chương 2: Làm thế nào để xin lỗi
3 Chương 3: Cây vạn tuế nở hoa
4 Chương 4: Xin lỗi
5 Chương 5: Bắt đầu sống chung
6 Chương 6: Tô Minh Viễn đáng thương
7 Chương 7: Bẫy
8 Chương 8: Đối tượng tỏ tình là ai
9 Chương 9: Tỏ tình
10 Chương 10: Hợp đồng hôn nhân
11 Chương 11: Phát hiện đáng sợ
12 Chương 12: Tôi là vị hôn phu của cô ấy
13 Chương 13: Đối chọi gay gắt
14 Chương 14: Biến mất bữa tối
15 Chương 15: Bàn lại hợp đồng
16 Chương 16: Cố Lâm không dậy nổi
17 Chương 17: Cửa hàng “Ly hôn không khó”
18 Chương 18: Lại gặp Tô Minh Viễn
19 Chương 19: Sừng sao mọc càng nhiều càng tốt
20 Chương 20: Chuyện cũ
21 Chương 21: Trà xanh tìm đến cửa
22 Chương 22: Nụ hôn đầu đầy máu và nước mắt
23 Chương 23: Kẻ trộm không ngờ tới
24 Chương 24: Bất đắc dĩ
25 Chương 25: Say rượu
26 Chương 26: Rượu say làm loạn
27 Chương 27: Ánh mắt có vấn đề
28 Chương 28: Thân mật
29 Chương 29: Bữa tiệc kết thúc
30 Chương 30: Đầu tư
31 Chương 31: Thịt
32 Chương 32: Trừng phạt(1)
33 Chương 33: Trừng phạt(2)
34 Chương 34: Ngủ chung
35 Chương 35: Lạc Linh
36 Chương 36: Giúp đỡ
37 Chương 37: Chỉnh đốn công ty
38 Chương 38: Bại lộ
39 Chương 39: Cảm xúc của Cố Lâm
40 Chương 40: Niềm vui của Cố gia gia
41 Chương 41: Con chuột cuối cùng
42 Chương 42: Thấu hiểu
43 Chương 43: Thời hạn là một tháng
44 Chương 44: Quan hệ không đơn thuần
45 Chương 45: Dụ hoặc khó cưỡng(H nhẹ)
46 Chương 46: Điên cuồng
47 Chương 47: Truyện cũ của Nhạc Khả Linh
48 Chương 48: Ám ảnh
49 Chương 49: Thẩm Hạ hóa yêu tinh mê hoặc
50 Chương 50: Làm loạn
51 Chương 51: Cao tay
52 Chương 52: Tai nạn
53 Chương 53: Công tắc khởi động
54 Chương 54: Cầm thú (H)
55 Chương 55: Nhẹ nhàng tình cảm
56 Chương 56: Rời đi và quà tặng
57 Chương 57: Tiệc đính hôn và món quà bất ngờ
58 Chương 58: Thẩm Tu Nha
59 Chương 59: Trốn không thoát
60 Chương 60: Là vô tình hay cố ý
61 Chương 61: Cố Lâm, tôi chốt anh chắc rồi!
62 Chương 62: Hừ! Không ăn được, còn không chơi lưu manh được sao?
63 Chương 63: Âm mưu đen tối
64 Chương 64: Bị hạ thuốc
65 Chương 65: Thoả mãn(H)
66 Chương 66: Xử lý Từ Thanh
67 Chương 67: Hai vị cổ đông thần bí
68 Chương 68: Thẩm Hạ gặp nguy
69 Chương 69: Không biết hối cải
70 Chương 70: Cơ hội cuối cùng
71 Chương 71: Bệnh viện mê tình (H)
72 Chương 72: Cố Lâm, anh có chấp nhận em theo đuổi anh lại từ đầu không?
73 Chương 73: Phần thưởng
74 Chương 74: Tố Vân mất tích
75 Chương 75: Mỗi người một tính toán
76 Chương 76: Cắm trại tập thể
77 Chương 77: Đồ cosplay mèo nhỏ (H)
78 Chương 78: Nhạc Khả Linh mất trí nhớ
79 Chương 79: Cố Mạn Thanh thúc đẩy
80 Chương 80: Ý trời sắp đặt
81 Chương 81: Lấy lại tự tin
82 Chương 82: Công chúa và hoàng tử.
83 Chương 83: Đi tỏ tình hay bị tỏ tình
84 Chương 84: Nhạc Khả Linh đến ở nhờ
85 Chương 85: Lại xảy ra chuyện
86 Chương 86: Tương kế tựu kế
87 Chương 87: Thứ hắn muốn bọn họ vốn liền cho không được.
88 Chương 88: Âm mưu thâm độc
89 Chương 89: Cố Lâm trở về
90 Chương 90: Bữa cơm cuối cùng
91 Chương 91: Thẩm Hạ bắt đầu phản kích
92 Chương 92: Hôm nay tôi đến đây là để đòi nợ
93 Chương 93: Bạn bè xa lánh
94 Chương 94: Cố Lâm là đồ đáng ghét
95 Chương 95: Sập bẫy
96 Chương 96: Nghi ngờ
97 Chương 97: Cách để chuộc lỗi
98 Chương 98: Mang thai
99 Chương 99: Thẩm Hạ mất tích
100 Chương 100: Tìm kiếm tung tích
101 Chương 101: Hai đời và vết thương không thể lành lại
102 Chương 102: Tô Minh Viễn là đồ điên
103 Chương 103: Đau khổ
104 Chương 104: Cứu thoát
105 Chương 105: Xa lạ
106 Chương 106: Thẳng thắn
107 Chương 107: Không cách nào trở lại như trước được nữa
108 Chương 108: Mộc Diệu bày kế
109 Chương 109: Trần gia đại thiếu gia
110 Chương 110: Cố Lâm ghen
111 Chương 111: Quyết tâm
112 Chương 112: Nấu cơm
113 Chương 113: Thay đổi
114 Chương 114: Buông xuống
115 Chương 115: Bị ám sát
116 Chương 116: Cố Hải chết
117 Chương 117: Lâm Hinh cũng đã chết
118 Chương 118: Đám cưới
119 Chương 119: Tô Minh Viễn kết cục
120 Chương 120: Kết thúc
121 Ngoại truyện 1: Nguồn gốc của hôn ước
122 Ngoại truyện 2: Tình anh em chắc có bền lâu
123 Ngoại truyện 3: Truyền kỳ của bệnh viện
Chapter

Updated 123 Episodes

1
Chương 1: Trực diện tỏ tình
2
Chương 2: Làm thế nào để xin lỗi
3
Chương 3: Cây vạn tuế nở hoa
4
Chương 4: Xin lỗi
5
Chương 5: Bắt đầu sống chung
6
Chương 6: Tô Minh Viễn đáng thương
7
Chương 7: Bẫy
8
Chương 8: Đối tượng tỏ tình là ai
9
Chương 9: Tỏ tình
10
Chương 10: Hợp đồng hôn nhân
11
Chương 11: Phát hiện đáng sợ
12
Chương 12: Tôi là vị hôn phu của cô ấy
13
Chương 13: Đối chọi gay gắt
14
Chương 14: Biến mất bữa tối
15
Chương 15: Bàn lại hợp đồng
16
Chương 16: Cố Lâm không dậy nổi
17
Chương 17: Cửa hàng “Ly hôn không khó”
18
Chương 18: Lại gặp Tô Minh Viễn
19
Chương 19: Sừng sao mọc càng nhiều càng tốt
20
Chương 20: Chuyện cũ
21
Chương 21: Trà xanh tìm đến cửa
22
Chương 22: Nụ hôn đầu đầy máu và nước mắt
23
Chương 23: Kẻ trộm không ngờ tới
24
Chương 24: Bất đắc dĩ
25
Chương 25: Say rượu
26
Chương 26: Rượu say làm loạn
27
Chương 27: Ánh mắt có vấn đề
28
Chương 28: Thân mật
29
Chương 29: Bữa tiệc kết thúc
30
Chương 30: Đầu tư
31
Chương 31: Thịt
32
Chương 32: Trừng phạt(1)
33
Chương 33: Trừng phạt(2)
34
Chương 34: Ngủ chung
35
Chương 35: Lạc Linh
36
Chương 36: Giúp đỡ
37
Chương 37: Chỉnh đốn công ty
38
Chương 38: Bại lộ
39
Chương 39: Cảm xúc của Cố Lâm
40
Chương 40: Niềm vui của Cố gia gia
41
Chương 41: Con chuột cuối cùng
42
Chương 42: Thấu hiểu
43
Chương 43: Thời hạn là một tháng
44
Chương 44: Quan hệ không đơn thuần
45
Chương 45: Dụ hoặc khó cưỡng(H nhẹ)
46
Chương 46: Điên cuồng
47
Chương 47: Truyện cũ của Nhạc Khả Linh
48
Chương 48: Ám ảnh
49
Chương 49: Thẩm Hạ hóa yêu tinh mê hoặc
50
Chương 50: Làm loạn
51
Chương 51: Cao tay
52
Chương 52: Tai nạn
53
Chương 53: Công tắc khởi động
54
Chương 54: Cầm thú (H)
55
Chương 55: Nhẹ nhàng tình cảm
56
Chương 56: Rời đi và quà tặng
57
Chương 57: Tiệc đính hôn và món quà bất ngờ
58
Chương 58: Thẩm Tu Nha
59
Chương 59: Trốn không thoát
60
Chương 60: Là vô tình hay cố ý
61
Chương 61: Cố Lâm, tôi chốt anh chắc rồi!
62
Chương 62: Hừ! Không ăn được, còn không chơi lưu manh được sao?
63
Chương 63: Âm mưu đen tối
64
Chương 64: Bị hạ thuốc
65
Chương 65: Thoả mãn(H)
66
Chương 66: Xử lý Từ Thanh
67
Chương 67: Hai vị cổ đông thần bí
68
Chương 68: Thẩm Hạ gặp nguy
69
Chương 69: Không biết hối cải
70
Chương 70: Cơ hội cuối cùng
71
Chương 71: Bệnh viện mê tình (H)
72
Chương 72: Cố Lâm, anh có chấp nhận em theo đuổi anh lại từ đầu không?
73
Chương 73: Phần thưởng
74
Chương 74: Tố Vân mất tích
75
Chương 75: Mỗi người một tính toán
76
Chương 76: Cắm trại tập thể
77
Chương 77: Đồ cosplay mèo nhỏ (H)
78
Chương 78: Nhạc Khả Linh mất trí nhớ
79
Chương 79: Cố Mạn Thanh thúc đẩy
80
Chương 80: Ý trời sắp đặt
81
Chương 81: Lấy lại tự tin
82
Chương 82: Công chúa và hoàng tử.
83
Chương 83: Đi tỏ tình hay bị tỏ tình
84
Chương 84: Nhạc Khả Linh đến ở nhờ
85
Chương 85: Lại xảy ra chuyện
86
Chương 86: Tương kế tựu kế
87
Chương 87: Thứ hắn muốn bọn họ vốn liền cho không được.
88
Chương 88: Âm mưu thâm độc
89
Chương 89: Cố Lâm trở về
90
Chương 90: Bữa cơm cuối cùng
91
Chương 91: Thẩm Hạ bắt đầu phản kích
92
Chương 92: Hôm nay tôi đến đây là để đòi nợ
93
Chương 93: Bạn bè xa lánh
94
Chương 94: Cố Lâm là đồ đáng ghét
95
Chương 95: Sập bẫy
96
Chương 96: Nghi ngờ
97
Chương 97: Cách để chuộc lỗi
98
Chương 98: Mang thai
99
Chương 99: Thẩm Hạ mất tích
100
Chương 100: Tìm kiếm tung tích
101
Chương 101: Hai đời và vết thương không thể lành lại
102
Chương 102: Tô Minh Viễn là đồ điên
103
Chương 103: Đau khổ
104
Chương 104: Cứu thoát
105
Chương 105: Xa lạ
106
Chương 106: Thẳng thắn
107
Chương 107: Không cách nào trở lại như trước được nữa
108
Chương 108: Mộc Diệu bày kế
109
Chương 109: Trần gia đại thiếu gia
110
Chương 110: Cố Lâm ghen
111
Chương 111: Quyết tâm
112
Chương 112: Nấu cơm
113
Chương 113: Thay đổi
114
Chương 114: Buông xuống
115
Chương 115: Bị ám sát
116
Chương 116: Cố Hải chết
117
Chương 117: Lâm Hinh cũng đã chết
118
Chương 118: Đám cưới
119
Chương 119: Tô Minh Viễn kết cục
120
Chương 120: Kết thúc
121
Ngoại truyện 1: Nguồn gốc của hôn ước
122
Ngoại truyện 2: Tình anh em chắc có bền lâu
123
Ngoại truyện 3: Truyền kỳ của bệnh viện

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play