Chương 3: Cây vạn tuế nở hoa
Sau khi đến công ty, Cố Lâm vẫn như thường ngày đi một mạch đến văn phòng của mình, tuy nhiên trí óc lại có chút nâng nâng, lúc đi ngang qua trợ lý cất tiếng chào hỏi cũng không có phản ứng.
Thái độ lạnh nhạt, cộng với khuôn mặt đăm chiêu khiến trợ lý lạnh cả sống lưng.
“Mình không phải làm việc gì ra sai lầm chứ mà trông Cố tổng khủng bố như vậy.” Trợ lý thầm nghĩ.
Đúng vậy, không chỉ anh và cả công ty lúc này cũng đang sôi sục lên rồi. Đi đâu cũng thấy người bàn tán xem tổng tài hôm nay làm sao vậy.
Mọi người mỗi người một ý, chả mấy chốc cả công ty tựa như một cái chợ.
Cố Lâm xuống lầu lấy ly cà phê thì thấy mọi người đang túm tụm bàn chuyện bèn ho nhẹ một cái nhắc nhở. Mấy người đang nói nghe thấy tiếng ho mà giật nảy mình, ai ai cũng bằng tốc độ bàn thờ chào Cố Lâm một tiếng rồi ngồi vào bàn làm việc. Cả căn phòng bỗng lặng ngắt như tờ, ai cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn mặt tổng giám đốc lúc này.
Vì vậy cho nên mới bỏ lỡ một màn tổng giám đốc nghiêm túc, chỉnh chu thường ngày trong mắt người khác hôm nay lại đưa tay nên gãi đầu nhìn nhân viên của mình khó hiểu.
Trong lòng còn tự hỏi rằng bản thân thật sự dọa người như vậy hay sao?
Thấy tổng giám đốc quay người rời đi mà không nói câu nào, cả đám không dám thở mạnh, chỉ chăm chăm hoàn thành nốt phần việc còn lại. Kết quả là hiệu suất làm việc của Cố thị hôm nay vô cùng tốt, ai cũng hoàn thành hết phần việc được giao, thậm chí là còn vượt chỉ tiêu.
Trợ lý đứng trước cửa phòng tổng giám đốc rối rắm. Hắn sợ a, hôm nay tổng tài thật quá khủng bố, khuôn mặt cứng nhắc không biểu tình đã đành, ánh mắt nhìn hắn cũng quái quái. Hắn cũng không dám vào xin chữ ký sợ bị mắng đuổi ra. Nhưng vì kỳ nghỉ cuối tuần, thôi thì chết cũng phải cố gắng.
Cốc… Cốc...
“Vào đi.”
“Tổng giám đốc, đây là văn kiện hợp tác với bên công ty Lam Hạ mời ngài ký nhận.” Lấy hết dũng khí tích góp được vài phút, trợ lý anh dũng nói.
Hạ, Cố Lâm nhìn chữ ấy mà ngẩn người. Anh nhớ đến cái người mà tức giận vì bị hắn hiểu nhầm lên tức giận lúc sáng. Môi hơi nhếch mang theo ý cười mà bản thân không hề hay biết. Cho đến khi trợ lý nhắc nhở mới biết mình đã ký nhầm tên của ai đó lên giấy. Được trợ lý nhắc nhở mới luống cuống gạch đi nhanh chóng rồi bảo anh photo lại một bản khác để mình ký.
Cứ ngỡ chuyện này đã xong, ai ngờ hắn lại bị tổng tài gọi lại để hỏi chuyện.
“Cậu có bạn gái rồi phải không?”
“Dạ. Đúng vậy.”
Trợ lý toát mồ hôi hột. Tổng tài đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là không hài lòng với tiến độ công việc của mình hiện tại nên định quở trách.
Cũng không đúng nha. Hắn tuy rằng yêu đương nhưng công việc vẫn hoàn thành rất tốt, cho dù ngày nào cũng phải làm đến tối muộn để cuối tuần có thể đi chơi cùng người yêu, nhưng chưa một lời oán trách.
“Chuyện đó... có phải tôi lại làm gì sai sót sao ạ?” Trợ lý lắp bắp nói.
“Không. Rất tốt.”
Trợ lý nghe vậy thì thở phào một hơi.
“Nhưng có chuyện này...”
Tim trợ lý không hiểu sao lại đạp nhanh liên hồi.
“Cậu căng thẳng.”
“Không... không hề.”
Thực chất là cực kỳ căng thẳng. Không hiểu sao bị cấp trên giữ lại, không hiểu sao bị cấp trên hỏi về chuyện đời tư. Hắn có muốn không căng thẳng cũng khó.
“Bạn gái cậu bình thường giận thì cậu làm như thế nào?”
“Ngài hỏi cái gì ạ?”
Trợ lý ngạc nhiên mở to mắt nhìn lại, giọng điệu khó tin mà hét lớn.
Cố Lâm nhíu mày nói lại:
“Tôi hỏi bình thường bạn gái cậu giận dỗi thì cậu làm như thế nào?”
Trợ lý lúc này mới ngẩn ra, gian nan mở miệng.
“Vậy phải xem sở thích của cô ấy là gì.”
“Tôi không biết.”
Trợ lý á khẩu. Đến bạn gái mình thích gì cũng không biết thì ngài còn mặt mũi đi hỏi tôi. Nhưng lời này hắn chỉ dám nói thầm trong đầu chứ không dám nói ra miệng.
“Vậy ngài có thể thử tặng hoa hoặc nữ trang, con gái bình thường đều thích những thứ như vậy.”
Cố Lâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lúc này, trái tim bị treo ngược của trợ lý mới bình ổn trở lại, đóng khẽ cửa phòng rồi ra ngoài.
Những ra đến bên ngoài, hắn mới ý thức được một chuyện.
Tổng tài của bọn hắn không phải mới lộ tin tức có vị hôn thê bỏ trốn hay sao? Giờ lại đi hỏi quà tặng bạn gái. Không lẽ...
Trợ lý rùng mình một cái, cảm thấy mình đã phát hiện ra một bí mật hào môn động trời, đủ để bản thân bị trục xuất khỏi trái đất này ngay lập tức.
Cứ tưởng mọi chuyện đã xong, nhưng không. Vị tổng tài nào đó lần đầu tiên làm chuyện này không hề có ý tha cho hắn.
“Cậu nghĩ tôi nên tặng hoa gì? Hoa hồng liệu có đại chà quá không?”
“Không hề. Hoa hồng vô cùng tốt.
“Cậu nghĩ tôi nên tặng trang sức của hãng A hay B?”
“Theo tôi thì là hãng này...”
...
Sau đó là một loạt những câu hỏi liên tục được đưa ra.
Trợ lý cảm thấy hôm nay mình chưa bị tổng tài hành đến chết đã là một kỳ tích.
Sự thật chứng minh, làm quân sư cho kẻ lần đầu biết yêu quả là một cực hình nhân gian, đặc biệt là loại gà mờ trong gà mờ như tổng giám đốc của bọn họ.
Trong khi đó, những nhân viên khác thấy điện thoại nội bộ trong phòng trợ lý liên tục vang lên, đã vậy hắn ta còn đi tới đi lui mãi tới phòng tổng giám đốc thì càng sợ hơn, cứ nghĩ có vấn đề nào đó vô cùng nghiêm trọng đang xảy ra.
Sau đó, giờ cơm trưa, cả công ty chứng kiến một màn mà cả đời này họ khó có thể quên. Tổng giám đốc của bọn họ lại trực tiếp đi xuống dưới đại sảnh để lấy hoa hồng đã đặt.
Ai ai cũng dụi mắt sợ bản thân đang nhìn nhầm, len lén nghị luận, người này một câu, người kia một câu, chả mấy chốc đã trở thành cái chợ.
Trợ lý đau đầu nhìn lượng công việc buổi chiều hoàn thành rõ ràng chỉ bằng một phần hai so với buổi sáng liền đau đầu không thôi. Cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí gõ cửa phòng tổng giám đốc.
“Có chuyện gì?”
“Chuyện là... Chuyện là...” Trợ lý không biết phải mở lời như thế nào cho hợp. Không lẽ lại nói việc ngài yêu đương công khai khi vị hôn thê vừa bỏ trốn như vậy ảnh hưởng đến công ty.
“Có chuyện gì?” Cố Lâm khó hiểu nhìn trợ lý đang rối rắm. Ánh mắt khó hiểu nhìn về phía mình.
“Tôi cũng là làm ở công ty được gần năm năm, biết chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói, cũng biết là ngài mới yêu đương không dễ dàng gì. Nhưng cô Thẩm vừa như vậy, ngài... ngài cao điệu như vậy có chút không thích hợp.”
Cố Lâm là người như thế nào, hắn thông minh như vậy sao lại không hiểu ý của trợ lý đang muốn nói gì.
“Cậu yên tâm. Hoa đó là tặng cho Thẩm Hạ. Với lại, hai chúng tôi hiện tại đang sống chung.”
Mấy câu ngắn gọn nhưng lượng thông tin lại rất lớn.
Thứ nhất, đối tượng yêu đương của tổng tài bọn họ hiện không phải ai khác mà chính là vị hôn thê đã bỏ trốn trong miệng báo chí đang nhắc đến mấy hôm nay.
Thứ hai, hai người không những yêu đương mà còn đã bắt đầu sống chung.
Thứ ba, ý bảo bọn họ không cần nghĩ ngợi lung tung.
Trợ lý hồn vía trên mây đi ra khỏi phòng, lượng thông tin quá lớn khiến hắn tạm thời chưa xử lý kịp.
Mấy đồng nghiệp quan tâm tiến đến hỏi thì đều được hắn nói cho toàn bộ mọi chuyện. Đến lúc nhận ra thì đã muộn.
Trợ lý có chút chột dạ nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.
Tổng giám đốc dám nói thẳng với hắn như vậy chứng tỏ trước giờ không có ý định giấu diếm, cho nên hắn là đang giúp tổng tài tuyên truyền. Đúng, mọi chuyện chính là như vậy chứ không có gì khác.
Cho nên, chỉ trong một buổi chiều, cả công ty đều biết tổng tài đang nói chuyện yêu đương.
Cây vạn tuế cuối cùng cũng chịu nở hoa rồi.
Updated 123 Episodes
Comments
Nguyệt Lee -)
trợ lí said : chỉ vì miếng cơm manh áo ಥ‿ಥ
2022-11-15
2
Mao Mao đại nhân
Cẩm ơn bạn nha
2022-10-28
0
💫✨Hyhy✨💫
Đại trà nhé tg ơi :))
2022-10-28
2