Lúc Nguyệt Lăng về đến phủ, mặt trời đã lặn từ bao giờ. Nàng chống tay vào cánh cửa, mệt thở không ra hơi. Nghĩ đến chuyện hồi chiều nàng không nén được tức giận, nam nhân nhà người ta gặp tình cảnh như vậy sẽ hết lời an ủi nữ tử bị hoảng sợ, còn hắn khiến nàng ngã từ trên cây xuống thì chớ, lại còn đòi nàng lấy thân báo đáp, thật là mất mặt đấng nam nhân.
“Tiểu thư, người về rồi!”
Lồng ngực Nguyệt Lăng đang phập phồng dữ dội, bên bỗng tai vang lên một giọng nói thập phần vui mừng, sau đó cả người nàng liền rơi vào một vòng tay ấm áp.
Mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi, Nguyệt Lăng chỉ cảm thấy khóe mắt mình cay cay. Đã rất lâu rồi nàng không còn nghe thấy câu nói như vậy, cũng rất lâu nàng không gặp Nhược Minh, thật may lần này sống lại vẫn có nàng ấy ở bên cạnh.
Nhược Minh là người bên cạnh nàng từ khi còn nhỏ, thân thiết như tỷ muội. Tiếc rằng sau khi nàng theo Lý Chính Nguyên đã để Nhược Minh vì hao tâm quá độ mà qua đời. Lần này nàng sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa, nhất định không để nàng ấy chịu khổ thêm nữa.
“Ta đâu có chết, em khóc gì chứ.” Nguyệt Lăng lặng lẽ đưa tay lau đi dòng nước mắt, lúc cất giọng tâm trạng đã bình ổn trở lại.
Nhược Minh giận dỗi đưa tay đánh vào vai nàng, nhưng sau khi thấy nàng vì đau mà cong người thì lại hối hận không thôi. Rõ ràng tiểu thư đang bị thương mà nàng còn làm vậy, quả thực không có lương tâm.
Nàng còn định trêu đùa Nhược Minh vài câu nhưng cơ thể bỗng nhiên bị một nguồn lực ập đến khiến nàng lảo đảo, xém chút nữa ngã xuống đất. May sao có Nhược Minh nhanh tay lẹ mắt đỡ được.
“Mắt mũi ngươi để đi đâu vậy? Không thấy tứ tiểu thư đang bị thương sao?”
Nhược Minh lớn giọng chất vấn thiếu niên vừa đụng trúng Nguyệt Lăng.
“Xin lỗi tứ tiểu thư, tiểu nhân vội đón công tử nên không nhìn thấy người.” Được Nhược Minh nhắc nhở, thiếu niên nọ liền rối rít xin lỗi.
Nhìn người này chỉ khom lưng chứ không quỳ rạp xuống như mọi khi, Nguyệt Lăng liền đoán hắn do người ngoài mang đến nên nhắm mắt cho qua, không tiếp tục truy cứu.
“Thẩm Tức ngươi lại gây ra hoạ gì rồi.”
Thiếu niên ở cửa chưa kịp thả lỏng, nghe thấy lời này liền co rúm người lại, công tử sao lại xuất hiện không đúng lúc như vậy. Chân Thẩm Tức không tự chủ đứng nép sau người Nguyệt Lăng, hắn có niềm tin mãnh liệt rằng tứ tiểu thư này sẽ giúp mình thoát khỏi kiếp nạn.
Trái ngược với dáng vẻ sợ sệt của Thẩm Tức thì Nguyệt Lăng lại lòng đầy nghi hoặc. Giọng nói này… nghe rất quen.
Không để nàng chờ lâu, từ sân viện một nam tử thân mặc y phục màu trắng bạc, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ hiên ngang bước đi. Từng bước chân hắn như mang theo uy lực khiến người khác không thể không nể phục. Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào nàng như mang theo thâm ý, đôi môi mỏng nhếch lên thành một độ cong vừa phải.
Nhìn gương mặt gần trong gang tấc, Nguyệt Lăng không nhịn được siết chặt nắm tay. Cơ duyên của nàng và hắn cũng thật lớn, mới đó mà đã gặp lại rồi. Nếu đã gặp lại, nàng cũng nên cho hắn một bài học coi như quà cảm ơn nhỉ.
Cơn giận lấn át, nàng không màng suy nghĩ lập tức lao về phía hắn. Trên tay không biết từ bao giờ đã xuất hiện một cây kim châm, nàng không chút do dự đâm xuống cổ đối phương.
Những tưởng rằng mình đã có thể báo thù thì thân thể nam tử nhanh như chớp né sang một bên, tay của nàng lập tức bị bao phủ bởi đôi bàn tay to rộng của hắn. Hắn không tấn công mà xoay người một cái, cơ thể nàng vừa vặn nằm gọn trong ngực hắn.
Gương mặt Nguyệt Lăng lúc này đã trở nên nhăn nhúm, nam nhân này mạnh hơn nàng tưởng. Nàng dùng lực muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn nhưng lại dễ dàng bị hắn khống chế. Đôi môi hắn mơn trớn cạnh vành tai nàng, chẳng mấy chốc đã khiến nó đỏ bừng lên.
“Tiểu thư đây là muốn lấy thân báo đáp sao?”
“Chết tiệt, mau buông bản tiểu thư ra!”
Nụ cười trên môi nam tử ngày càng nồng đậm. Hắn không buông tay mà còn kéo nàng vào gần hơn, đây là lần đầu tiên có người dám nói hắn chết tiệt, có lẽ hắn nên dạy cho nàng một chút đạo lý rồi.
Đôi môi hắn từ tai chuyển dần đến gò má nàng, khoảng cách giữa hai người gần đến mức nàng có thể ngửi được hơi thở nam tính trên người hắn, mà nhịp đập trái tim nàng dường như cũng tăng tốc rồi. Đây là chuyện gì đang xảy ra.
“Nguyệt Lăng ngươi đang làm trò gì vậy?”
Giọng nói thập phần uy nghiêm vang lên, nàng không cần nhìn cũng đoán ra thân phận của người đó. Đại tướng quân công danh lừng lẫy, từng khiến bao kẻ địch sợ hãi tháo chạy về nước, ngoài phụ thân Nguyệt Minh Cảnh của nàng thì còn ai vào đây được.
Tâm tư Nguyệt Lăng xoay chuyển, nàng hết nhìn phụ thân lại nhìn nam tử phía sau, bỗng đôi môi nhỏ bé nở một nụ cười quái dị. Người phía sau đang ngỡ ngàng vì nụ cười của mỹ nhân thì lại thấy nước mắt nàng bắt đầu rơi xuống. Nàng vùng vẫy, cắn vào tay của nam tử và thoát khỏi sự kìm kẹp, mà hắn cũng bị hành động của nàng làm bất ngờ, nhất thời không có phản ứng.
“Cha người phải làm chủ cho nữ nhi, không thể để hắn ức hiếp con như vậy.”
Nàng chạy đến quỳ rạp bên cạnh phụ thân, dáng vẻ uỷ khuất không nói nên lời. Phụ thân là người cổ hủ, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Khi đó nàng có thể mượn tay y để trừ khử hắn.
Nguyệt Minh Cảnh nhìn nàng người đầy thương tích, bỗng thấy thật xót xa. Nhưng cũng không thể trách y, nữ nhi của Nguyệt gia ai nấy đều dịu hiền thục nữ, mà tính cách Nguyệt Lăng lại sốc nổi, bộc trực khiến y thật sự không biết nên vui hay buồn.
“Điện…”
“Bản vương đường đường là Thái tử Đông Quốc, muốn gì mà không có, hà cớ gì lại ức hiếp một cô nương nhà ngươi.”
Nguyệt Minh Cảnh chưa kịp nói hết đã bị nam tử đó ngắt lời. Hắn đứng khoanh tay trước ngực, người dựa vào tường đá hứng thú nhìn một màn phía trước. Nữ nhân lật mặt nhanh như vậy quả là lần đầu hắn gặp được, hắn thật sự tò mò nàng đang muốn làm gì tiếp theo.
Thái tử, Lý Nam Hành! Trong đầu Nguyệt Lăng hiện lên một cái tên, kiếp trước nàng chưa từng có cơ hội gặp vị Thái tử này, nhưng theo nàng biết Thái tử người ta tính tình ôn hoà, lại cực kỳ không vừa mắt những quan thần như phụ thân nàng thì có lý nào lại xuất hiện ở đây. Nếu đã vậy hắn chắc chắn đang khoác lác.
Nàng không quay đầu lại, chỉ liếc nhìn hắn bằng nửa con mắt, lời nói mang theo sự trào phúng nhưng cũng đầy uy nghiêm:
“Trước mặt Thái tử phi cả gan dám mạo danh Thái tử, ngươi là thấy mình sống lâu quá rồi đúng không?”
Updated 113 Episodes
Comments
Nguyễn Kim Ánh
chỗ này nên xưng là ta hoặc bản thái tử thì sẽ hợp lý hơn
2023-01-07
1