Tướng Quân Vạn Năng!
“Nguyệt Lăng, ngươi không xứng trở thành thê tử của ta!”
Trên đại điện, một nam nhân thân mặc Long bào, người tựa vào ghế rồng nhàn nhã thưởng thức hoa quả mà mỹ nhân bên cạnh đưa. Hắn nhìn nữ tử bên dưới bằng ánh mắt thương hại, tiếc rằng nàng đã chọn nhầm chủ nhân.
Nguyệt Lăng ngây ngốc ngồi đó, trái tim nàng giờ đây như bị người ta đem ra mà giày xéo, đau đến mức không thở được. Hắn nói nàng không xứng, nói thân phận nàng thấp kém, vậy những quan tâm hắn dành cho nàng đều là giả dối, hay ngay từ đầu hắn chỉ là muốn lợi dụng nàng. Nàng không biết, giờ đây trong lòng nàng chỉ có nỗi đau đang không ngừng gặm nhấm.
Bát hoàng tử đăng cơ, lập nhị tiểu thư phủ Hầu gia làm hoàng hậu, còn Nguyệt tướng quân cùng hắn thập tử nhất sinh lại bị ban rượu độc vì có ý đồ mưu phản. Nàng cười, nụ cười mang theo vị mặn chát của nước mắt. Một đời nàng vì hắn mà cống hiến, nàng không mong hắn biết những cực khổ này, chỉ mong hắn một lòng thương yêu nàng. Nhưng có lẽ nàng đã sai, niềm tin cũng đặt sai chỗ mất rồi.
“Tại sao lại làm như vậy?”
Giọng Nguyệt Lăng nghẹn ngào. Cho đến tận giờ phút này nàng vẫn không muốn tin, nàng đâu có làm gì không đúng ý hắn, tại sao lại phản bội nàng ?
“Ngươi giúp ta bình ổn binh quyền, ta rất cảm kích. Nhưng phàm là nam nhân có ai muốn thê tử mình thân toàn vết sẹo, lại như quả bom hẹn giờ đặt trên đầu mình chứ!”
Lý Chính Nguyên vòng tay qua vai nữ tử bên cạnh, kéo nàng ta ngã vào lòng mình. Đầu hắn vùi vào cần cổ trắng nõn của nàng ta, tham lam hít lấy hương thơm, đến một ánh mắt cũng không ban cho nàng.
Hành động đó như một mồi lửa đốt cháy tâm can, khiến nàng không nhịn được thở hắt ra. Từ trước đến nay hắn chưa từng thân mật với nàng như vậy, thì ra hắn chính là ghê tởm, không muốn chạm vào nàng.
Có lẽ đã đi đến bước đường này, chỉ có chết mới là cách giải thoát tốt nhất. Nhưng nàng thà để bản thân cực khổ đấu tranh, còn hơn chết đi mang theo tai tiếng ngàn đời như vậy. Mọi chuyện từ Lý Chính Nguyên mà bắt đầu, vậy thì cũng kết thúc từ chỗ hắn đi.
Nguyệt Lăng lặng lẽ lau đi tầng hơi nước còn vương trên bờ mi. Bây giờ Lý Chính Nguyên là kẻ thù của nàng, nàng tuyệt đối không được mềm lòng với hắn. Nàng phải khiến hắn hiểu rằng, phản bội Nguyệt Lăng chỉ có con đường chết.
Không ai biết Nguyệt Lăng đã làm gì, cũng không ai biết nàng hành động ra sao, mọi người chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo vụt qua mặt, đến khi phản ứng lại đã thấy nàng đã đứng bên cạnh ngai vàng, tay là một con dao đang đặt trên yết hầu Lý Chính Nguyên.
“Nếu ngươi đã muốn ta chết như vậy, chi bằng chúng ta cùng nhau hội ngộ dưới hoàng tuyền đi.”
Giọng Nguyệt Lăng thập phần đanh thép. Không còn nghẹn ngào, cũng không phải dịu dàng, mà nó đại diện cho tôn nghiêm, cho danh dự một đời của nàng.
“Nguyệt Lăng, ngươi đây là muốn tạo phản sao?”
Hành động của nàng khiến Lý Chính Nguyên có phần bất ngờ, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn tuy không võ công nhưng trải qua cảnh tranh đấu trong cung bao nhiêu năm, nếu như tình huống này cũng không thể ứng phó được vậy hắn còn mặt mũi nào ngồi trên ngai vàng này nữa.
Nguyệt Lăng như nghe được câu chuyện khôi hài, nàng không khỏi nhếch môi cười lạnh. Một người thẳng tay giết phụ hoàng của mình, một người không màng quy củ cướp ngôi như hắn nói ra từ “tạo phản” không thấy miễn cưỡng quá sao?
Nàng ra thêm lực trên tay, lưỡi dao cứa vào cổ nam nhân khiến nơi đó toé máu. Nàng gằn giọng:
“Để ta cho ngươi thấy, thế nào mới gọi là tạo phản!”
“Người đâu hộ giá, Nguyệt Lăng muốn ám sát bệ hạ.”
Tiếng hét của nữ tử bên cạnh Lý Chính Nguyên khiến hành động trên tay Nguyệt Lăng khựng lại, nhưng nàng căn bản không thèm để vào mắt. Cửu Thiên điện là nơi nào, nếu như Cấm Vệ quân có thể dễ dàng ra vào như vậy thì tiên đế cũng không băng hà dưới tay Hoàng tử của mình.
Nguyệt Lăng đưa tay lên môi khẽ “suỵt” một tiếng, rồi từ trên búi tóc lấy xuống một chiếc kim. Nàng phi một đường về phía nữ tử đang ngã ngồi trên đất. Kim châm vừa vặn đâm trung cuống họng, khiến tiếng nói của nàng ta lập tức im bặt.
Lý Chính Nguyên dường như không hề bị dao động bởi hành động trên. Hắn bất chợt nở nụ cười, dùng ánh mắt rất đỗi ôn nhu nhìn Nguyệt Lăng nhưng lời nói ra lại khiến sống lưng nàng ớt lạnh.
“Cửu Thiên điện đẹp như vậy, ngươi chắc không muốn máu của mình làm ô uế nơi đây chứ?”
Gương mặt Nguyệt Lăng hơi tái, nàng tự trách bản thân, sao lại có thể lơ đãng đến như vậy. Lý Chính Nguyên là một con cáo già, hắn sẽ không bao giờ để bản thân ở nơi mà không chắc chắn sự an toàn của mình. Tính đa nghi này của hắn, nàng đã trải nghiệm qua nhưng trước giờ người đảm bảo an toàn cho hắn luôn là nàng, lẽ nào hắn đã sớm tìm được người thay thế?
Nàng muốn kết liễu hắn, nhưng còn chưa kịp hành động đã cảm thấy một trận lạnh lẽo truyền đến. Tay nàng bắt đầu run rẩy, trái tim khi nãy còn quặn thắt nay mang đến cảm giác ẩm ướt và một mùi tanh khó chịu.
Một người đã từng rất nhiều lần đi dạo qua Quỷ Môn quan như nàng, làm sao có thể không biết nó là gì được chứ. Nhưng người ra tay là ai? Tại sao lại có thể ra tay nhanh đến mức như vậy? Lưỡi dao trên tay Nguyệt Lăng rơi xuống, cơ thể nàng dần mất đi trọng lượng đổ rạp về sau.
Cùng lúc đó, bóng dáng một hắc y nhân chầm chậm xuất hiện ở huyền quan. Gương mặt vừa thân thuộc lại vừa xa lạ lọt vào tầm mắt nàng, người đó không ai khác chính là Tiêu Linh, thị nữ thân cận bên cạnh nàng.
Nguyệt Lăng gần như chết lặng, nền đất lạnh giá là vậy nhưng nàng không cảm nhận được, nàng chỉ biết rằng trái tim mình đã đóng băng mất rồi. Nàng tự hỏi bản thân có khi nào bạc đãi người bên cạnh, khiến họ tủi hờn để rồi lần lượt phản bội nàng?
“Tại sao, tại sao lại làm vậy với ta?”
Bị Lý Chính Nguyên phản bội nàng không khóc, bị ban rượu độc nàng cũng không khóc. Bây giờ, chứng kiến tỷ muội thân thiết nhất muốn giết chết mình, từng giọt nước mắt không tự chủ được lăn dài trên gò má. Nàng thật sự rất đau, tình cảm mà bản thân nâng niu trao đi, lại bị đối phương thẳng thừng ném xuống chân mà dẫm đạp.
Tiêu Linh vững vàng bước vào Cửu Thiên điện, nàng ta không chút để ý đến lời nói của nữ nhân đang hấp hối trên mặt đất, mà quy củ hành lễ.
“Tiêu Linh tham kiến Hoàng thượng.”
“Tiêu Linh ngươi nói xem, ám sát Hoàng thượng sẽ có kết cục gì?”
Giọng Lý Chính Nguyên không quá lớn nhưng ở trong không gian ngập tràn mùi chết chóc, nó bỗng trở nên đặc biệt rùng rợn.
Tiêu Linh ban đầu có chút sửng sốt nhưng nàng ta rất đã nhanh khôi phục lại vẻ bình tĩnh, từ khoé môi lạnh lùng phun ra một từ “chết”. Sau đó nàng ta nhanh như chớp vọt đến trước mặt Nguyệt Lăng, một đao kết liễu sinh mạng nàng.
Hai mắt Nguyệt Lăng trợn trừng, nàng không cam tâm chết đi như vậy! Nàng thề, nếu như có kiếp sau nàng chắc chắn sẽ khiến đám người này vạn kiếp bất phục.
Updated 113 Episodes
Comments