Thái tử Từ Ngu đem quân tiến thẳng vào tẩm cung của Vệ Khanh, bây giờ tứ phía trong ngoài hoàng thành đều bị vây chật như nêm cối.
Trước tình cảnh này, Tuyết Chi vẫn cứng rắn đứng ra che chắn cho Vệ Khanh. Mặc dù trong lòng nàng đang vô cùng run sợ, nhưng ngoài mặt lại tạo cho mình một lớp mặt nạ kiên cường để tạm thời đối phó.
"Phượng Thiên Hoàng hậu, hắn ta chỉ là một con rùa rụt cổ, dù sao thì Đông An cũng sắp tàn, nàng theo ta trở về Từ Ngu làm Thái tử phi, chắc chắn không thiệt."
Lời cám dỗ đê tiện của Thái tử Phong Tức càng làm cho Tuyết Chi ghê tởm bọn họ. Bây giờ người sống sót trong Hoàng cung chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho dù nàng có chết cũng phải giữ danh tiết cho Đông An.
"Từ Ngu các ngươi thiếu thốn tới mức phải lôi kéo cả Hoàng hậu của Đông An về sao?"
Khóe môi Tuyết Chi nhếch cười, nàng đã dự định sẵn sẽ chết ở nơi đây. Dù sao thì Vệ Khanh hắn ta cũng không thể cứu vãn nổi tình thế này.
Thái tử của Từ Ngu bị sỉ vả tức đến đen mặt, nắm chặt lấy chuôi kiếm. Ánh mắt sắc lẹm của hắn ta hẹp lại, thanh kiếm trong tay lóe lên một đường sáng, dòng máu đỏ thẫm văng lên không trung.
Trương Tuyết Chi rơi một giọt lệ, nàng ngã gục dưới sàn nhà lạnh lẽo. Cả đời này, Tuyết Chi nàng chưa từng hối tiếc điều gì. Chỉ là đến cuối đời, nàng lại không thể bảo vệ được Đông An, không bảo vệ được giang sơn đất nước.
"Kiếp này... là Trương Tuyết Chi có lỗi với Đông An Quốc, có lỗi với liệt tổ liệt tông. Tuyết Chi... hổ thẹn với lòng."
Cả một hoàng cung nhuốm màu máu đỏ, người chết không kể xiết, đi tới đâu cũng thấy dân chúng lầm than, tiếng khóc ai oán làm kinh động thiên địa.
Hoàng tộc chết không còn một bóng người, kinh thành Đông An sụp đổ, trở thành nô lệ của nước Từ Ngu. Tương lai xám xịt bao trùm cả một đất nước rộng lớn, trời ở trên cao nhìn thấu, liệu có mủi lòng?
Nhưng vận mệnh một lần nữa trùng phùng, Trương Tuyết Chi bỗng chốc sống lại trước thời điểm Đông An suy tàn khoảng năm năm.
Nàng đã cố gắng tiếp nhận sự thật này, cho rằng đây chính là cơ hội mà ông trời ban cho nàng để cứu rỗi lấy Đông An Quốc. Hiện tại, nhiệm vụ của nàng chính là tìm ra được hoàng huynh của mình.
Ban đầu nàng và tất cả mọi người đều tưởng rằng Đông An không có một vị Thái tử nào, cho nên Hoàng đế mới truyền ngôi cho Vệ Khanh tướng quân.
Nhưng sau khi nàng trở thành Phượng Thiên Hoàng hậu mới biết được Uyển Quý phi còn có một người con trai. Bà sống trong lãnh cung bao nhiêu năm bởi phạm tội, cuối cùng lại để Tuyết Chi phát hiện ra được.
Nhưng lúc đó dù biết cũng đã muộn, có đi tìm cũng không biết tung tích.
"Bây giờ Vệ Khanh còn chưa lên ngôi, tức là mình vẫn còn cơ hội. Hừm, phải tìm bằng được hoàng huynh, nhất định huynh ấy sẽ trở thành một vị vua tốt."
"Công chúa, người đang lẩm bẩm gì vậy?"
Tuyết Chi sực tỉnh dậy sau những suy nghĩ lu bu. Nàng chần chừ một lúc, sau đó vẫn hỏi Bạch Anh.
"Tiểu Bạch, ngươi cảm thấy... Vệ Khanh tướng quân sau này làm Hoàng đế, liệu có khiến cho Đông An... suy tàn không?"
"Công chúa, lời này người không thể tùy tiện nói được. Tướng quân trước giờ trên sa trường là một chiến thần, tận trung với nước, một người như vậy làm sao khiến cho Đông An suy tàn được."
Tuyết Chi gật đầu cười trừ, sau đó phẩy phẩy tay, coi như không có chuyện gì xảy ra. Bạch Anh cũng chẳng hỏi gì thêm mà chuyên tâm ăn uống.
Bề ngoài, Vệ Khanh đúng thật sẽ khiến người khác nghĩ vậy, nhưng bên trong y thế nào có lẽ chỉ mình Tuyết Chi mới rõ.
"Ta thực sự không hiểu... một người như huynh ấy làm sao lại tụt dốc trong một thời gian ngắn, trở nên hèn nhát như vậy."
......................
"Cha à cha à, hài nhi biết sai rồi mà, người buông ra đi."
Lục Diêm Mẫn kéo tai Tô Thành từ đầu chợ cho tới tận Đông Giang Phủ mới chịu bỏ ra. Ông chính là không quản nổi tên tiểu tử phá phách này. Hắn đã nghịch ngợm thì thôi, lần này còn đánh cho người ta suýt nữa mất mạng.
Lục Diêm Mẫn là một vị quan trong thành Cẩm Khê, ông từ trước tới giờ luôn là một vị minh quan, thấu tình đạt lý, được tất cả mọi người trong thành coi trọng.
Việc lần trước là do công tử họ Hứa ăn chơi trác táng, cờ bạc nghiện ngập còn ức hiếp con gái nhà lành, vốn dĩ mọi chuyện đã được Diêm Mẫn giải quyết ổn thỏa, ai ngờ Lục Tô Thành thấy chướng mắt, liền cho hắn một trận đòn thừa sống thiếu chết.
Cũng chính vì chuyện này, cả họ Hứa đã làm ầm lên, nếu như không vì có chút quyền lực e rằng Tô Thành hắn ta cũng khó trốn tội.
"Nghịch tử, từ hôm nay, ngươi ở yên trong phủ, không được bước chân ra khỏi đây nửa bước! Bằng không, ta đánh gãy chân ngươi!"
Lục Tô Thành nghe vậy đương nhiên không đồng ý, hắn muốn phản bác lại, nhưng biết thừa rằng sẽ không có tác dụng. Vừa hay Lộc Manh Tinh - mẫu thân của hắn đi tới, Tô Thành thừa nước đục thả câu, mượn lời bà để cầu xin.
"Mẫu thân, người xem cha kìa..."
Lục phu nhân trước giờ thương nhất là Tô Thành, bà thừa biết tính cách của hắn, nên cũng đứng ra khuyên nhủ Diêm Mẫn.
"Lão gia à, thằng bé bây giờ cũng lớn rồi, đâu nói cấm là cấm được."
Lục lão gia thở dài, không thể không buồn phiền vì có một đứa trẻ như hắn, nhất là bây giờ ông còn đang gặp rắc rối về một vụ án.
"Bây giờ ta còn có một vụ án rắc rối, cứ để cho nó làm loạn nữa, cho dù là lão thiên gia cũng cứu không nổi."
Nghe thấy có án, hai mắt của Lục Tô Thành sáng lên, hắn phấn khích hơn hẳn.
"Cha, con có thể giúp cha..."
"Dừng dừng! Muốn giúp ta chứ gì, ngươi ở yên trong phủ là đã giúp ta quá nhiều rồi!" Lục lão gia chặn họng hắn, ông thừa biết việc gì đến tay Lục Tô Thành cũng trở nên rắc rối.
"Sao người lại nói như vậy? Hừm, thế này đi, nếu con giúp cha phá được vụ án này, cha sẽ không được nhốt con ở trong phủ, không được quản thúc con nữa, được chứ?"
Hắn nói rất lưu loát, giống như ý nghĩ ấy đã được vạch ra từ trước.
"Không được! Ta nói rồi, chuyện này liên quan tới mạng người, không phải trò chơi."
"Con biết! Con xin thề, lần này sẽ nghiêm túc, cha, cho con một cơ hội đi được không?"
Lục Tô Thành bá vào cánh tay Lục lão gia, đung đưa qua lại cầu xin. Vì tự do, mấy vụ án "vặt vãnh" này thì có là gì?
"Lão gia, ông cứ thử đi. Biết đâu Thành nhi của chúng ta thực sự phá được án. Không phải ông cũng đang đau đầu vì chuyện này sao?"
"Hầy..."
Ông chần chừ một hồi, nghĩ đi nghĩ lại cũng có chút tin tưởng. Tuy hắn phá phách nghịch ngợm, nhưng lúc nghiêm túc thì chẳng đến nỗi nào. Dù là vậy, ông vẫn cần phải cẩn thận.
"Vậy được, nhưng ta có một điều kiện."
"Được, cha, người cứ nói."
Lục Tô Thành ngồi xuống phiến đá cạnh đó, không biết cha mình đang chờ ai. Hắn buồn chán bứt một cọng cỏ, lại ném vài viên sỏi xuống hồ. Thỉnh thoảng ngoái lại, Lục lão gia lại càng cảm thấy hắn không ổn.
Không bao lâu sau, Chiêu Lâm từ phía nhà bếp đi tới. Khác hoàn toàn với dáng vẻ tùy tiện của Lục Tô Thành, y tao nhã, yên tĩnh hơn nhiều.
"Lục lão gia có gì phân phó?"
Diêm Mẫn quay đầu nhìn, nói.
"Tiểu tử này muốn phá một vụ án gần đây, ta không tin tưởng, nên muốn con đi nó, có gì còn giúp đỡ."
Lục Tô Thành còn tưởng có chuyện gì, đây nói trắng ra là tìm người giám sát mình. Với một tên tự cao tự đại như hắn chắc chắn sẽ có ý kiến, liền bật dậy từ chối.
"Không được, để cho Chiêu Lâm đi cùng phiền hà chết đi được. Huynh ấy cứ như khúc gỗ ấy, vô vị."
Lục lão gia chẳng thèm quan tâm ý kiến của hắn, chỉ cười hừ một cái, phẩy tay quay người rời đi: "Cái này ngươi không quyết định được."
Dõi theo bóng dáng của cha mình đi khuất, Lục Tô Thành liếc mắt nhìn Chiêu Lâm, nhìn y cứ lạnh lùng trầm lặng như một khúc gỗ, hắn chỉ có thể cười trừ, gương mặt xịu lại.
"Lâm huynh, nếu huynh muốn tốt cho ta, vậy chúng ta làm một giao dịch nhé...?" Vừa nói, hắn vừa lục tìm ngân lượng trong hầu bao của mình: "Ta đưa huynh..."
Chưa kịp nói rõ mục đích, Chiêu Lâm đã mỉm cười, y lắc đầu quay đi, để lại một câu nói khiến cho Lục Tô Thành đau cả đầu.
"Huynh dùng cái trò đó bao nhiêu lần rồi?"
Lục Tô Thành mím chặt môi, sao hắn lại quên được Chiêu Lâm không phải dạng người sống vì vật chất. Đã bị ngượng ngùng bao nhiêu lần rồi, hắn vẫn là không thể bỏ thói quen tay quen miệng!
"Chẹp, dù sao cũng là giúp mình, không thiệt."
"Ơ Tiểu Lâm, không cùng ta nghe án à? Không biết án gì làm sao mà phá?"
Chiêu Lâm đi ở phía xa, nói vọng lại.
"Án mạng của Lương gia, Tử Sa cô nương trước ngày xuất giá đột nhiên qua đời, Lương gia đang kiện tụng Dương công tử, nghi ngờ chính hắn đã sát hại nữ nhi nhà mình."
"Dương công tử? Tử Sa?" Lục Tô Thành suy nghĩ mãi, hắn chẳng có ấn tượng gì với hai cái tên này cả.
"Không phải... đến cả Chiêu Lâm cũng biết rõ vụ án như vậy mà cha còn chưa nói cho mình. Không biết ai mới là con ruột của người nữa..."
......................
Nghê Dương Thành.
Trong chính điện lúc này, Hoàng thượng cùng tất cả mọi người đều đang thưởng nhạc, đón hội Du Xuân. Mọi thứ diễn ra đều rất suôn sẻ, nhưng từ chiều tới giờ cũng gần tối, Vệ Khanh vẫn chẳng thấy Trương Tuyết Chi xuất hiện.
Bình thường những sự kiện thế này, nàng lúc nào cũng hăng hái tham gia. Y không khỏi lo lắng nhớ nhung, liền gọi thuộc hạ tới.
"Ti Hành, tới Vĩnh Xuân Cung xem Công chúa có ở đó không?"
"Rõ." Tề Ti Hành cúi đầu, sau đó nhanh chóng lui đi tìm người.
Không chỉ có Vệ Khanh, ngay cả Hoàng hậu cũng nhận ra điều bất thường. Bà không muốn cắt ngang cuộc vui của mọi người, chỉ thì thầm nhỏ vào tai Hoàng thượng.
"Bệ hạ, sao hôm nay Chi nhi con bé không tới chính điện? Ban nãy đấu cung và đấu võ cũng không thấy đâu..."
Hoàng thượng vỗ vai trấn tĩnh, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên Tuyết Chi trốn khỏi cung nên ông không mấy lo lắng.
"Chắc con bé lại trốn tới Nghê Dương Thành chơi rồi. Trời cũng sắp tối, nó kiểu gì cũng tự về thôi. Đừng lo."
Hoàng hậu thở dài, bà chỉ biết tin lời Hoàng thượng, uống một ngụm trà cho bớt lo.
Bên ngoài, trời rất nhanh cũng đã sẩm tối. Thuộc hạ của Vệ Khanh cũng trở về, lúc này đã là gần tan tiệc.
"Sao rồi?"
"Thuộc hạ tìm khắp Vĩnh Xuân Cung, trường săn, trường ngựa, dò la chỗ của Quận chúa cũng không thấy."
Vệ Khanh gật đầu, y quen với việc Tuyết Chi thỉnh thoảng biến mất, nên vốn dĩ là không lo lắng. Nhưng nàng mới không được khỏe, đi chơi giờ này chưa về làm sao tránh khỏi mong ngóTô
Updated 98 Episodes
Comments
Bảo bối đáng iu💞
=)) tuy đọc hơi lú nma vẫn hiểu được chút ít
2022-12-03
0
Bảo bối đáng iu💞
Nhạy cảm ghê, nhận ra nhanh z
2022-12-03
0
Bảo bối đáng iu💞
=)) cũng biết tìm chỗ dựa quá he anh
2022-12-03
0