[Trọng Sinh] Ta Không Làm Mẫu Nghi Thiên Hạ
Thiên Khai Sở.
Mùa xuân, năm 818.
Thành Cẩm Khê nhộn nhịp tưng bừng, kẻ mua người bán náo nhiệt khắp nơi. Đi một lượt trên phố liền được ngắm nhìn những cánh diều bay lả lướt, gió thổi cao vút lên tận mây xanh.
Con phố trong thành tấp nập rộn rã, tiếng rao hàng vang từ đầu tới tận cuối phố, người gánh đòn rau chạy hối hả, còn có cả những đám khói nghi ngút thơm phức của sạp bán bánh bên đường.
Không khí ở thành Cẩm Khê bình thường đã nhộn nhịp, bây giờ vừa hay lại là hội Du Xuân nên càng náo nhiệt hơn. Trên bầu trời tầng tầng lớp lớp mây, những con diều đủ màu sắc, hình dạng tự do bay lượn, tạo nên một bức tranh tràn ngập sức sống.
Mọi thứ vốn dĩ yên bình là vậy, nhưng từ phía xa đột nhiên có những tiếng la hét dữ dội.
"Tên nghịch tử kia mau quay lại đây!"
"Cha, người đuổi từ sáng tới giờ không thấy mệt sao? Con đánh hắn cũng vì hắn trêu ghẹo nương tử của người khác, ai cũng phẫn nộ. Con làm vậy, hợp tình hợp lý!"
Trên con đường lớn, thiếu niên một thân lam y chạy như bay để trốn tránh một đám gia nhân đuổi ở phía sau. Trên gương mặt của hắn không có chút gì là hối lỗi, thậm chí còn mở miệng khiêu khích.
"Cha, người già rồi, vẫn là nên quay về đi!"
Đối mặt với một đám gia nhân to con đang dí sát mình, thiếu niên kia chỉ có thể nhảy lên chiếc xe chở rơm của lão bá trên đường, thuận tay đẩy một cái cản đường bọn họ.
Mặc kệ cho năm, sáu tên to lớn kia ngã chổng vó ra đất, hắn đắc chí quét tay qua mũi, cười như kẻ thắng cuộc.
"Tay chân chậm chạp, ở đó mà chơi đi!"
Chế giễu bọn họ xong, thiếu niên lại tiếp tục chạy đi. Vị lão gia chân thấp chân cao đuổi không kịp, thở hổn hển chẳng ra hơi, ngón tay ngắn ngủn chỉ về phía trước.
"Lục Tô Thành... cái tên... cái tên khốn kiếp! Nghịch tử..."
"Lão gia."
Một vị bạch y thiếu niên lúc này cũng đi tới, dáng vẻ điềm tĩnh hơn rất nhiều. Vị lão gia kia bá vào vai y, mãi mới thốt lên được một câu.
"Chiêu Lâm... mau lên, bắt tên nghịch tử đó lại cho ta!"
Thiếu niên tên Chiêu Lâm ấy nhận lệnh, ngay lập tức tiến về phía trước, đạp chân lên chiếc xe rơm đuổi theo Lục Tô Thành.
Cũng trên con đường ấy, một nữ nhân đang ung dung ngắm nhìn những thú vui trong thành, nữ nhân còn lại nét mặt lo lắng.
"Công chúa, người tự ý ra ngoài không nói với nương nương, liệu có bị trách phạt không?"
Bạch Anh lo lắng hỏi. Hai nàng nói đúng hơn thì là trốn ra khỏi cung trong lúc diễn ra cuộc thi Xuân trên đại điện. Thay vì ngồi cả buổi xem mấy vị Vương gia đấu trí đấu võ nhàm chán, chi bằng ra ngoài tìm người càng tốt!
"Chuyện ta trốn ra ngoài ngươi cũng đâu phải chưa từng thấy. Yên tâm đi, chơi một chút rồi về, ha."
"Nhưng mà Công chúa, sao chúng ta lại tới thành Cẩm Khê?"
"Ta... muốn tới đây thay đổi không khí một chút, không được hả?"
Nàng là Trương Tuyết Chi, vị Công chúa duy nhất của Đông An Quốc. Lần này tới Cẩm Khê chính là có việc quan trọng để làm.
Nơi đây khác với kinh thành Nghê Dương rất nhiều, ồn ào và tấp nập hơn hẳn. Bạch Anh chạy tới mấy tiệm bán vũ khí, nàng luôn bị những thanh kiếm đẹp mê hoặc.
"Hừm... cũng không biết thời điểm này hoàng huynh đã rời khỏi thành chưa nữa..."
Đang đi dạo loanh quanh, Tuyết Chi cảm giác có thứ gì đó ồn ào ở phía trước. Nàng nhíu mày tiến lại gần, đám đông trước mặt bất chợt tản hết về một góc, thanh âm của thiếu niên mỗi lúc một lớn dần.
"Tránh đường tránh đường!"
Lại là thiếu niên bị đuổi đánh khi nãy. Bây giờ hắn đang lâm vào tình cảnh khó khăn, đằng sau là một đối thủ mà hắn chưa bao giờ dám khinh thường.
Chiêu Lâm vừa chạy, một tay lấy ra chiếc roi bên hông, ánh mắt của y xẹt qua một tia lạnh lùng, vung chiếc roi về phía của thiếu niên Lục Tô Thành kia không thương tiếc.
Sợi dây quật vào chân hắn làm ngáng đường khiến cho Lục Tô Thành bị mất đà, hắn vấp chân làm cả cơ thể đều bay về phía trước.
Đôi mắt của Tuyết Chi mở to nhìn tên nam nhân kia, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra liền bị cả thân thể của hắn ngã nhào xuống, cả hai nằm bẹp dưới nền đất lạnh toát.
Lục Tô Thành nhắm chặt hai mắt, hắn cứ nghĩ mình lần này tiêu rồi, nhưng lại cảm thấy thứ gì đó ấm ấm mềm mềm, hơn nữa cơ thể lại không có gì đau đớn.
Mở mắt ra, trước mặt hắn là một gương mặt thanh tú của nữ nhân. Hai ánh mắt bỗng chốc va vào nhau, khoảng cách này quá gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Bạch Anh thấy ồn ào liền quay lại xem xét, nhìn thấy Công chúa bị một tên nam nhân đè xuống giữa đường giữa phố liền vội chạy tới.
"Công... tiểu thư!"
Nghe thấy tiếng gọi, Lục Tô Thành vội vàng đứng dậy, gãi đầu xin lỗi rối rít.
"Ban nãy là ta không điều khiển được... ngã vào cô nương..."
Trương Tuyết Chi từ lúc ấy tới giờ vẫn chưa hết sốc. Nàng vừa đau lại vừa bất ngờ, tức đến đỏ cả mặt lại.
"Ngươi... dám đè vào bổn Công... tiểu thư..."
"Ta... ta bị người ta hại mà, ta cũng không cố ý..."
"Lục Tô Thành, tên nghịch tử này ngươi còn muốn chạy à?"
Lục lão gia phải nhờ mấy gia nhân trong nhà mới chạy được tới đây, ông tức giận véo lấy tai Lục Tô Thành, hận không xách được hắn lên mà mắng vốn.
"Cha... đau đau đau... con sai rồi, con sai rồi..." Hắn co rúm người lại xuýt xoa, hết lời xin lỗi nhưng cũng chẳng có ích.
"Cái tên phá gia chi tử! Chuyện của ta ngươi cũng dám can thiệp, về nhà, về nhà thì hòng trốn đòn!"
Khung cảnh "tình phụ tử ấm áp" này ở thành Cẩm Khê ngày nào cũng phải diễn ra một lần. Người dân xung quanh đó đều được một trận cười không ngớt.
Bỏ Tô Thành qua một bên, Lục lão gia đi tới chỗ của Tuyết Chi, lịch sự cúi đầu tạ tội.
"Cô nương, là ta không biết dạy dỗ nghịch tử, hôm nay mạo phạm đến cô nương, vẫn mong cô đại lượng bỏ qua."
"Ngươi có biết tiểu thư nhà ta là ai không mà dám vô lễ như vậy? Lại còn..."
Tuyết Chi không muốn làm lớn chuyện, xem cách ăn mặc của ông có vẻ giống một vị quan. Nàng đưa tay lên ngăn Bạch Anh nói tiếp, còn mình chỉ gật đầu bỏ qua.
"Ta không sao. Quản cho tốt công tử, đừng để lần sau lại như này nữa."
"Được được, làm phiền cô nương rồi."
Nói xong, Lục lão gia quay lại, nhéo vào tai Tô Thành kéo hắn trở về. Cả một đoạn đường chỉ nghe thấy tiếng kêu thất thanh cùng lời xin lỗi nỉ non của thiếu niên bướng bỉnh ấy.
Các cô nương gần đó đứng xúm với nhau, dõi theo bóng hình kia mà thích thú bàn tán.
"Lục thiếu gia thật hài hước quá!"
"Dáng vẻ chạy trốn phụ thân của ngài ấy thật dễ thương, ta chết mê mất!"
Trương Tuyết Chi nhíu mày, nhìn bọn họ với ánh mắt nghi hoặc.
"Nữ nhân trong thành Cẩm Khê đều bị khùng rồi hay sao mà đi thích tên điên như hắn?"
Thở dài một hơi, Tuyết Chi bước vào một quán rượu nhỏ gần đó. Nàng gọi một vài món, mục đích chỉ để hỏi tiểu nhị một vài chuyện.
"Này, ta muốn hỏi một chút. Ở thành Cẩm Khê này có ai họ Cố không?"
"Họ Cố thì... nhiều lắm. Cô nương muốn hỏi tới ai?"
Thấy Bạch Anh hiếu kỳ dỏng tai lên nghe, Tuyết Chi liền phẩy tay, lắc đầu cười trừ, chỉ nhấp một ngụm trà nguội.
"Công chúa, người tìm họ Cố để làm gì?"
Tuyết Chi đặt ly trà xuống bàn. Nàng nhìn sâu vào đôi mắt của Bạch Anh, trong tâm trí nhớ lại những quá khứ trước đây, và cả sự sống lại một cách kỳ diệu như hiện tại.
Thiên Khai Sở.
Mùa Đông năm 823.
Đông An là một nước giàu mạnh về quân đội, người tài nhiều không kể. Mấy chục năm nay, việc giao thương buôn bán với các nước khác đều thuận lợi, không có chiến tranh, hơn nữa còn kết giao bằng hữu với rất nhiều nước khác.
Đương nhiên, đó là cơ ngơi mà tiên Hoàng đế xây dựng nên. Còn bây giờ, dưới tay của Ngụy Thuộc Vương, Đông An ngày càng suy thoái.
Hắn trước kia là một chiến thần người người ngưỡng mộ, tay cầm giáo dẹp sạch quân thù, khiến cho cổng thành Đông An đứng vững.
Ấy vậy mà bây giờ, ngồi trên long ỷ kia không phải là một vị vua hào kiệt, mà là một tên hôn quân chỉ ham mê tửu sắc, không quan tâm đến đại cục.
Đúng vào rằm tháng giêng, thành Đông An đổ xuống, con dân lầm than cơ cực, người chết như cỏ rác, đi tới đâu cũng có dấu tích của người Từ Ngu. Bọn chúng hung hãn chiếm đóng cả một kinh thành rộng lớn, ùn ùn như vũ bão kéo tới hoàng cung.
"Bệ hạ, quân Từ Ngu đã đánh tới đại điện, người không thể cứ như con rùa rụt cổ được!"
Phượng Thiên Hoàng hậu chạy vào tẩm cung, gương mặt thanh tú xinh đẹp đã lấm tấm những giọt mồ hôi. Nàng không biết đã bao lần khuyên nhủ Vệ Khanh, nhưng hắn vẫn chứng nào tật nấy, chỉ ham vui bên các phi tần cung nữ.
"Đánh tới đại điện rồi? Người đâu... mau hộ giá, mau hộ giá!"
"Bệ hạ! Người trước kia không phải một vị tướng anh dũng sao? Bây giờ đến kiếm cũng không nhấc lên, chưa thấy địch đã trốn sau váy nữ nhân. Người có còn là một vị vua không?"
Vệ Khanh hai mắt đảo liên hồi, mặc kệ những lời nói đả kích từ nàng, vẫn hèn nhát bám vào tay nàng mà run sợ.
"Tuyết Chi, trẫm... nàng phải bảo vệ trẫm, bảo vệ... bảo vệ hoàng thành Đông An!"
Tuyết Chi đến giờ không biết phải làm gì với Vệ Khanh. Nàng là mẫu nghi thiên hạ, lo hậu vụ lục cung, không phải nữ tướng trên sa trường, làm sao có sức bảo vệ được cả hoàng thành Đông An?
"Bệ hạ người biến thành cái bộ dạng gì thế này? Bảo vệ Đông An không phải việc người nên làm sao? Bây giờ mọi chuyện đổ vỡ, bệ hạ dồn hết trách nhiệm lên người thần thiếp, dồn lên người các bá quan văn võ, còn bản thân thì trốn ở đây, người không thấy có lỗi với liệt tổ liệt tông, với con dân Đông An hay sao?"
Tuyết Chi dù có nói thế nào Vệ Khanh cũng chẳng nghe lọt tai. Hắn đừ ra một lúc lâu, đột nhiên liền khiếp sợ mà nép sau lưng nàng.
"Haha! Hoàng đế của Đông An cũng chỉ có vậy, núp sau váy nữ nhân. Đúng là chuyện nực cười nhất mà ta từng thấy!"
Updated 98 Episodes
Comments
Trâm Yanghồ
hảo con trai=))
2023-04-21
0
Bảo bối đáng iu💞
=))) gì nghe mất nết z
2022-12-03
0
Bảo bối đáng iu💞
Gu mận z ặ???
2022-12-01
0