Chương 2

Hắn là vị vua trẻ tuổi nhất nhà Hán lên ngôi khi năm tuổi, bốn năm ngồi trên ngai vàng dưới cái bóng của kẻ khác. Năm hắn chín tuổi, hắn thoát khỏi cái bóng đó tự mình ngồi vững trên Hoàng Vị mười hai năm. Danh tiếng của hắn không ai không sợ nhưng suốt mười năm qua, hắn chỉ đứng sau chỉ đạo còn người lộ mặt thấy hắn giải quyết mọi việc là người thân cận của hắn Tín Long.

Mười hai năm không lộ mặt nhưng vẫn ngồi vững trên ngai vàng, không lộ mặt nhưng ai nghe danh tiếng của hắn như là gặp một cơn ác mộng. Cái này không rét mà run à nha.

Y là nô lệ của hắn, gia đình y tại hắn mà tan nát. Trước đây y vô lo, vô nghĩ sống một cuộc sống cậu ấm trong nhung lụa, nhưng nhà y có vị thế lẫn có nguy cơ đe dọa đến Hoàng Vị của hắn, hắn vì bảo vệ Ngai Vàng nên giết chết cả nhà y chỉ chừa lại mình y.

.......

Vào Truyện nà

" Lăng Nhi, Lăng Nhi. Con đừng quấy nữa nghe lời phụ thân con có được không?" Người mẹ đang khổ sở chạy theo nam nhâm chạy khắp phủ.

" Không lấy, không lấy... vạn lần con cũng không lấy."

" Hài nhi ngoan của ta ơi, trai lớn dựng vợ, gái lớn lấy chồng đó ắt là điều hiển nhiên. Sớm muộn gì con cũng lấy chi bằng lấy ngay bây giờ không tốt hơn sao?"

" Mẫu Thân, năm nay Thiên Lăng mới mười chín người ta nói nam nhi phải có chí lớn mới dựng vợ, hơn nữa Lăng Nhi còn nhiều chí lớn chưa thực hiện được vì vậy không lấy, không lấy. Hơn nữa cái cô Quận chúa đó chỉ nhắc đến cái danh mà ai ai nghe cũng sợ, huống gì người bảo hài mhi lấy người như sư tử về làm nương tử. Không lấy, không lấy, không muốn lấy."

Người mẫu thân khóc không ra nước mắt nhìn Thiên Lăng:" Nữ nhân trên thế gian này đều như nhau... à..à.. không... không." Xuân Nương nhận ra những điều mình nói sai sai nên quay 180 độ:" Nữ nhân mỗi người đều mỗi tính cách, đôi khi con lấy nàng ta về, nàng ta sẽ thay đổi."

Y dường như chỉ bỏ lọt tai phải câu đầu, còn câu sau không nghe lọt nữa:" Mẫu Thân nói đúng nữ nhân ai cũng như nhau, con lấy nàng ta về thì chẳng khác gì Thiên Lăng con đi vào vết xe đổ của phụ thân."

" Con.... mẫu thân con là người như vậy sao?" Xuân Nương chỉ tay lên mặt mình hỏi.

" Ừm." hắn gật đầu lia lịa.

" Gia Cát Thiên Lăng." Người nữ nhân miệng la lớn, hai tay thay phiên nhau xoắn ống tay áo nhìn người đối diện.

" A,a mẫu thân lại đánh người."

" Con...ta đánh người hồi nào? Gia Cát Uất Trì ông mau dạy lại đứa con bảo bối của ông cho tốt vào."

" Hắc xì, hắt xì. Xong rồi, xong rồi.. lại là bà ấy, mau chuồn thôi." Uất Trì đang nhâm nhi bên tách trà mà cũng không yên.

" Phụ thân.... cứu con."

Gia Cát Uất Trì bây giờ muốn chuồng, chuồng cũng không được, muốn trốn, trốn cũng không xong. Bởi vì hai chân hắn đều bị đứa con bảo của hắn ôm chặt mất rồi

" Lăng nhi, con mau buông ta ra." Người nam nhân đang đứng khổ sở tìm cách thoát thân.

" Không buông. Chỉ có phụ thân mới cứu được hài nhi."

" Con trai bảo bối của ta ơi, con buông tha cho ngươi làm phụ thân như ta có được không? Lần nào con và mẫu thân gây chuyện cũng luôn kéo người vô tội như ta vào, có bản lĩnh thì đứng... đứng..."

Bầu không khí tĩnh lặng đến lạ thường :" Sao vậy? phụ thân, sao không nói nữa."

" Bây giờ người làm phụ thân như ta đứng còn không vững nữa, huốn gì là nói."

Hiểu ra được vấn đề Thiên Lăng từ từ xoay người người về sau, ba cặp mắt nhìn nhau, hai cặp mắt trợn tròn nhìn người trước mặt. Ngầm nuốt ngậm nước bọt đắng lòng. Đầu tóc bù xù, quần áo ướt sũng, trên tay còn cầm thêm cây gậy. Người này ai nói là nữ nhân đâu trời. Tướng không ra dáng nữ nhi

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play