Chương 3

" Gia Cát Thiên Lăng, để hôm nay để người làm mẫu thân như ta dạy cho con biết thế nào là ' sư tử'."

" Dừng, dừng...câu đó là phụ thân nói chứ Hài Nhi không nói, Hài Nhi chỉ chuyển lời lại thôi." hai tay y đưa ra chắn trước mặt.

Gia Cát Uất Trì vốn dĩ đã đứng không vững rồi, nhưng khi nghe câu nói đó thì sụp đổ hoàn toàn, mặt khóc không ra nước mắt nhìn Y :" Thiêng Lăng, phụ thân ta nói như vậy hồi nào?"

" Da, Gia Cát Uất Trì, ông dám ném tư tưởng đó vào đầu của Lăng Nhi sao? Đã vậy còn nói...."

Thiêng Lăng đứng bên chỉ biết lấy tay bịt miệng cười, ánh mắt nhìn người phụ thân bị dí chạy khắp phòng. Cái này là hi sinh đời cha để củng cố đời con à nha.

" Phụ thân, mẫu thân, Lăng Nhi không làm kì đà cản mũi hai người hâm nóng tình cảm nữa. Con đi đây." Vừa dứt câu y lao nhanh như tên lao ra ngoài nhưng vẫn không quên quay lại đóng cửa phòng lại.

" Ngươi đừng nghĩ bổn công tử ta không biết tại sao ngươi lại ra chiếu chỉ ban hôn cho ta và cô Quận chúa kia sao? Trước đây Gia Cát Phủ ở giữa đối lập, ngoài vị vua anh minh như ngươi ra thì Gia Cát Phủ có tiếng chẳng khác gì .....Thôi bỏ đi, chẳng trách thời tới nhưng Gia Cát phủ cản không kịp thì phải làm sao?"

Đang đi thất thần nghĩ bỗng có cánh tay đập mạnh từ phía sau lưng y. Y bất động đứng yên một chỗ, y cũng không dám quay lại nhìn người đằng sau trong tâm thầm nghĩ" Thôi toi rồi! Mẫu thân!"

" Này ngươi đang suy nghĩ cái gì mà thất thần vậy hả? Như người không hồn á, lại gây họa à?"

Dường như bỏ được gánh nặng trong lòng y liền quay lại quay mặt quát :" UấtTín, ngươi muốn giết người à, ta đây bị bệnh tim đấy, nhỡ chết thì làm sao? Ngươi có đền được không?"

Uất Tín đứng ngây người với hàng loạt lời mắng lẫn câu hỏi, lần này hắn bị làm sao vậy? Chưa có lần nào y kích động như vậy?

" Ngươi lại bị làm sao nữa? Hay là không khỏe ở chỗ nào? Hay là ngươi lại gây họa rồi?"

" Lần này ta không gây họa mà họa lại đến tim ta." Mặt y miếu máo nhìn Uất Tín.

" Họa, họa nào dám đến tìm ngươi?

" Là ý gì?"

" Không có. Mà họa gì mới được? Ngươi có cần ta giúp gì không?"

" Ta được ban hôn với quận chúa. Uất Tín ngươi nói xem lấy một người không hề quen biết cũng chưa hề gặp mặt, đã vậy danh tính của nàng ta nổi danh khắp thiên hạ, khiến ai nghe cũng phải sợ. Uất Tín ngươi nói xem danh tiếng của nàng ta đã ghê vậy rồi, khiến mọi người đều phát sợ huống gì nói đến danh tiếng của hoàng đế kia."

" Ngươi nói nhỏ tiếng thôi, nhở bị người khác nghe thấy thì làm sao?" Uất Tín vội vã chặn miệng y lại

" Sợ gì? đây là Gia Cát Phủ ngươi sợ cái gì? Mà ngươi đến đây làm gì?"

" Hơ! đây là đầu tiên ngươi đem ta ra để trút giận, cũng là lần đầu tiên ngươi hỏi ta câu này." Nói đi cũng phải nói lại, đến hắn còn không biết tại sao hắn lại đến đây huống gì là trả lời câu hỏi của Thiên Lăng.

" Vậy sao?"

" Này, hơn nữa trước đây ta chỉ nghe nữ nhân phàn nàn về chuyện hôn nhân đúng người hay không đúng người, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi lại bảo đó là họa. Với lại đây chẳng phải là điều ngươi muốn sao." Uất Tín cố bắc chước hành động và giọng nói Thiêng Lăng:" Ước gì ta lấy được cô Quận Chúa đó, để về đấu khẩu với mẫu thân ta. Hây! bây giờ ước muốn đã thành sự thật rồi ngươi còn không nhận."

" Uất Tín rõ ràng lúc đó ta chỉ nói để chút giận thôi, chứ ai lại lấy con sư tử kia." Mặt y miếu máo nhìn Uất Tín.

" Được, được ta chỉ nói đùa thôi, Thiên Lăng ngươi đừng cho là thật."

Con mèo nhỏ của hắn khóc rồi!

" Hay là để ta đi tìm tên Hoàng đế đó tính sổ với hắn, kêu hắn rút lại thánh chỉ có được không?"

" Đây là người đang dỗ ta sao?"

" Thiên Nhi muốn nghĩ thế nào cũng được." Tại sao Uất Tín luôn có cảm giác mềm lòng trước người này.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play