Chương 4: Sự cố tại dạ tiệc, từ cô độc trở thành được chở che

Chương 4: Sự cố tại dạ tiệc, từ cô độc trở thành được chở che

Không phải Diệp Liên Tuyết không nhìn được Bạch Ly đến đây là vì lý do gì. Đúng là ông trời thật không phải quá bất công khi tước đoạt đi của cô khả năng nghe và nói của người bình thường, hơn cả thế, ông trời còn trả lại cho Diệp Liên Tuyết cô một sự thông minh đáng nể. Không cần biết nãy giờ Bạch Ly đang đứng thao thao bất tuyệt điều gì, chỉ cần nhìn điệu bộ, ánh mắt của cô ta, Diệp Liên Tuyết cũng nhìn được rằng cô ta đến đây vì ông chồng trên danh nghĩa kia của cô rồi.

Chỉ là Diệp Liên Tuyết không hiểu được thiếu nữ bây giờ cứ thích đâm đầu vào kiểu nam nhân như thế này nhỉ? Rốt cuộc là có chỗ nào ổn áp ngoài cái đẹp trai và lắm tiền không?

“A!!!”

Tiếng hét thanh thuý vang lên giữa dạ tiệc ồn ào nhưng cũng đủ khiến cho tâm điểm của tất cả mọi người ở đây đều đổ dồn về phía này. Diệp Liên Tuyết nhíu mày, cô nhìn một thân váy dạ hội trắng mới giây trước giây sau đã nhuốm một màu đỏ kì cục. Rượu vang dội ướt gần như là cả thân thể cô, trông cực kì nhớp nháp khó chịu.

Mà tiếng kêu vừa rồi không ai khác là của Bạch Ly. Diệp Liên Tuyết nhìn thân ảnh đầy rượu vang đỏ của mình, nhìn đôi bàn tay của cô ta đang chảy ròng ròng máu tươi, chiếc ly thuỷ tinh vỡ tan tành, những mảnh thuỷ tinh nhỏ bé sắc lẹm cắt vào tay cô ta. Ngược lại, Diệp Liên Tuyết nhíu mày khi nhìn thấy Bạch Ly đang nhếch mép cười một cách đầy ẩn ý.

“Chuyện gì thế?”

“Có chuyện gì sao?”

Mọi người đều nháo nhào nhìn về phía bên này, ai nấy cũng đều sầm mặt lại khi nhìn thấy Bạch Ly và Diệp Liên Tuyết đang đứng cùng một chỗ. Xì xào bàn tán cũng ngày một lớn, đa số đều chỉ trích Diệp Liên Tuyết.

“Không phải là ghen tị sao? Chắc chắn là vì Bạch tiểu thư là thanh mai trúc mã của Quách thiếu gia nên mới bị ả kia ganh ghét nên tính kế!”

“Đúng đấy! Không hiểu sao Quách lão gia tử lại chấp nhận cô gái tầm thường kia làm cháu dâu của Quách gia nữa? Nhìn xem chưa bước chân vào Quách gia đã tính kế bài trừ người khác rồi, xem ra tâm cơ của cô ta không hề nhỏ đâu.”

“Chắc chắn là tính kế để vào Quách gia, tiện nhân này thực sự thâm sâu khó đoán, xem ra về sau Quách gia sẽ phải chịu không ít sóng gió rồi.”

Mấy lời này toàn bộ Bạch Ly đều nghe không sót một chữ nào, cô ta cúi mặt, môi nhếch lên nụ cười thâm sâu khó đoán. Bây giờ toàn bộ mũi dùi dư luận đều sẽ chĩa vào Diệp Liên Tuyết, sẽ càng khiến cho hôn nhân của cô và Quách Thừa Tuyên thêm không ít rào cản.

Diệp Liên Tuyết mặc dù không tiếp xúc nhiều với những gia tộc lớn trong giới hào môn nhưng tình cảnh này có dùng đầu ngón chân cô cũng đoán được rằng là mưu kế của Bạch Ly. Nhưng khiến mình bị thương để đạt được mục đích như thế có đáng không?

Rất nhiều lần Diệp Liên Tuyết cảm thấy Bạch Ly là loại ngu ngốc não tàn, những chuyện cô ta đang làm liệu có đáng hay không? Vì để trả đũa một người xa lạ như cô mà làm đến mức này?

“Á….!!!! Đau quá!!! Máu… Ai đó cứu tôi với…” Bạch Ly lật mặt, giây trước còn cười tự đắc bây giờ lại biến thành bạch liên hoa uỷ khuất kêu đau.

Diệp Liên Tuyết chẳng buồn nhìn cô ta, so với việc Bạch Ly đang ăn vạ ở đây thì cô tiếc chiếc váy dạ hội mình đang mặc hơn. Dù sao thì cũng rất đắt, cô có không thích nó vì không thoải mái hay quá cầu kì ngứa ngáy nhưng nó cực đắt, dính rượu vang như thế này kì thực làm cho cô tiếc không tả được…

“Tôi biết tôi là thanh mai trúc mã của anh Thừa Tuyên nhưng bây giờ người kết hôn với anh ấy là cô, hà cớ gì cô phải làm như thế này với tôi? Tôi biết rằng anh Thừa Tuyên không muốn kết hôn với cô nhưng việc này đâu phải lỗi do tôi chứ? Chẳng lẽ tôi là thanh mai trúc mã, là người cùng anh ấy lớn lên thì là sai sao?”

Bạch Ly còn cố tình nói lớn, chính là muốn thu hút hết toàn bộ sự chú ý của bữa tiệc vào đây. Diệp Liên Tuyết tuy không nghe được nhưng dù sao cô cũng biết đọc khẩu hình miệng, những lời nói phát ra từ miệng Bạch Ly càng khiến cho Diệp Liên Tuyết cảm thấy kinh sợ.

Người phụ nữ này có đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi không? Những chi tiết cẩu huyết như thế này cũng nói ra được?

Thường thì trong tiểu thuyết, khi nữ chính bị người khác ụp nồi lên đầu, khi đấy nam chính sẽ như vầng hào quang xuất hiện đầy toả sáng, giải cứu nữ chính khỏi những nữ phụ NTR xấu xa kia. Nhưng lần này chẳng thấy nam chính trong truyền thuyết đâu, chỉ có đám người xì xầm bàn tán chỉ trỏ về hướng này và tám phần là đang mắng chửi Diệp Liên Tuyết cô.

Hmm… Có khi ở vũ trụ này Diệp Liên Tuyết cô chính là nữ phụ độc ác đang chia rẽ tình cảm thanh mai trúc mã đầy tươi đẹp của cặp đôi nam nữ chính? Diệp Liên Tuyết cảm thấy điều này có khi hợp lý hơn…

Không có nam chính thâm tình bước đến, cũng không có Quách Thừa Tuyên tiến đến vỗ về thanh mai trúc mã đang khóc lóc vì chảy máu. Điều khiến cho Diệp Liên Tuyết không ngờ đến được đó chính là Quách phu nhân - mẹ của Quách Thừa Tuyên lại đến.

Bà vẫn mang dáng vẻ cao ngạo đầy khí chất. Diệp Liên Tuyết từ trước đến nay đối với vị phu nhân này chỉ là kiểu bình bình đạm đạm, cô biết bà ấy ghét mình, bản thân cô cũng không thích bà ấy. Tuy nhiên xét về cả lý lẫn tình thì bà ấy dù sao cũng là mẹ chồng tương lai của cô, hiện tại chưa phải nhưng vẫn là bậc trưởng bối. Từ khi rời quê hương đến thành phố này, bà vẫn thường xuyên dặn cô phải biết kính trên nhường dưới, huống hồ gì đây lại là người của Quách gia. Cho dù người khác có ghét mình đến đâu, bản thân cô cũng phải học cách tôn trọng họ trước.

“Nháo nhào cái gì ở đây? Hai đứa con gái ồn ào thế này còn ra thể thống gì?” Quách phu nhân lạnh giọng nói, ánh mắt quét qua Diệp Liên Tuyết còn mang theo chút khinh thường.

“Dì… con xin lỗi vì đã gây ồn ào ở đây… con…”

“Đi vào trong kêu người sơ cứu đi, đừng để máu chảy quá nhiều.”

“Vâng… nhưng còn…”

“Còn cô thấy việc cô làm rồi chứ? Mau xin lỗi Bạch Ly một tiếng, đừng làm mất mặt Quách gia.”

Diệp Liên Tuyết nhíu mày, nào, có dùng đầu ngón chân cũng biết là Bạch Ly đang diễn trò. Quách phu nhân dù sao cũng là phu nhân quyền quý, khí chất cao ngạo sáng ngời thế kia cũng đừng để đứa oắt con này dắt mũi như thế chứ? Dẫu cho bà không ưa cô cũng được, nhưng lý lẽ chính là lý lẽ, chẳng lẽ con người có thể đảo lộn chân lý chỉ vì cảm tính thôi sao?

Càng như thế này, Diệp Liên Tuyết càng dửng dưng. Quách phu nhân không chịu được cách hành xử này, vốn định buông xuống câu mắng mỏ nhưng không ngờ người đến tiếp theo lại là Quách Thừa Tuyên.

Lúc Quách Thừa Tuyên ngược hướng sáng đi đến, nhìn vầng hào quang chiếu tỏa trên người hắn thực sự khiến cho Diệp Liên Tuyết phải gật đầu tán dương. Tên công tử này dù sao cũng có cái mã đẹp trai, còn sớm dự liệu trước được rằng Quách Thừa Tuyên đến chỗ này chính là muốn bảo vệ cho tiểu bảo bối thanh mai trúc mã đang đứng uỷ khuất đằng đấy, yểm trợ cho mẹ mình để một nhát chém xuống, rũ sạch mặt mũi của Diệp Liên Tuyết đi, sẵn tiện nhân cơ hội này cắt đứt luôn cuộc hôn nhân bằng mặt không bằng lòng này.

Nhưng vạn vạn không ngờ đến đó chính là Quách Thừa Tuyên lại không nói hai lời, đứng về chiến tuyến của Diệp Liên Tuyết. Chính điều này làm cho cô bất ngờ không thôi. Không phải là nữ phụ độc ác nữa, bây giờ cô đổi vận làm nữ chính yếu đuối được nam chính bá đạo chở che sao?

“Mẹ… chỗ này đủ nháo rồi. Hơn nữa con thấy rằng chuyện không đơn giản là như vậy, chúng ta cũng đừng làm lớn chuyện. Còn em, Bạch Ly, mau vào xử lý vết thương đi. Thật sự xin lỗi mọi người vì sự cố nho nhỏ này, thay mặt Quách gia xin tạ lỗi với mọi người, không có chuyện gì quá to tát, cũng mong mọi người tiếp tục vui vẻ thưởng tiệc.”

Một lời nói vun vén được toàn bộ mọi chuyện đâu vào đó, quả thật là không hổ danh bậc anh tài kiệt xuất của thành phố này mà. Mọi người cũng thấy kịch vui đã tàn, ai nấy cũng đều nhún vai không quan tâm đến nữa. Quách phu nhân cũng giao chuyện này cho Quách Thừa Tuyên rồi ngạo nghễ rời khỏi đấy. Bạch Ly tuy không cam tâm tình nguyện lắm nhưng cũng theo người hầu đi vào bên trong xử lý vết thương.

Đám đông vừa rồi hỗn loạn bây giờ chỉ còn mỗi Quách Thừa Tuyên cùng với Diệp Liên Tuyết đứng đấy. Hắn nhìn một thân váy dạ hội bị dội rượu ướt đỏ, loang lổ khó coi. Lại nhìn Diệp Liên Tuyết càng tỏ vẻ dửng dưng không quan tâm đến, không hiểu sao tâm tình có chút gì đấy tệ.

Diệp Liên Tuyết cũng không đứng đây mãi được, cô chán ngán cái nơi này kinh khủng, hơn nữa váy dạ hội bẩn rồi, đôi giày cao gót lại khiến cho chân cô đau kinh khủng. Thôi thì tìm cớ chuồn êm vậy.

“Tôi về trước, anh nói với lão gia tử giúp tôi rằng tôi không được khoẻ.”

Cô đưa cho Quách Thừa Tuyên chiếc điện thoại vỏn vẹn mấy dòng như thế rồi không đợi hắn phản ứng lại đã vội xoay người rời đi.

Cởi đôi giày cao gót ra, Diệp Liên Tuyết xoa nắn cổ chân đã sớm sưng lên thành một chiếc bánh bao lớn của mình. Cô tạt vào một cửa hàng thời trang chưa đóng cửa, chọn vội một đôi giày bệt tuỳ ý rồi mới ra về.

So với bữa tiệc của giới hào môn đầy nhàm chán kia, Diệp Liên Tuyết thích cảm giác một mình cước bộ ở ngoài đường hơn. Người ta có thể nghĩ cô thế này thế nọ, nói rằng cô là một đứa kì quái với tâm địa không mấy thiện lương. Nhưng Diệp Liên Tuyết phải cảm ơn cuộc đời đã không cho phép cô nghe thấy những điều tệ hại ấy từ miệng người đời. Hoặc là cũng chính vì thế, Diệp Liên Tuyết mới tôi luyện được bản tính lãnh đạm như ngày hôm nay.

Phía sau lưng cô đột nhiên sáng lên một vùng, cô quay lưng lại, không ngờ đến được là Quách Thừa Tuyên.

“Lên xe đi, ăn mặc như thế đi bộ không sợ người khác chỉ trỏ gì à?”

Tất nhiên là giao tiếp bằng điện thoại. Diệp Liên Tuyết nhún vai, cô gõ gõ mấy chữ đáp lại.

“Từ xưa đến này vốn chẳng sợ miệng đời bao giờ.”

Đúng vậy! Một Diệp Liên Tuyết khí phách như thế mới chính là cô. Một Diệp Liên Tuyết không dễ dàng bị nhấn chìm bởi miệng đời như thác đổ. Một Diệp Liên Tuyết khiến cho người ta cảm thấy choáng ngợp đến khó chịu.

Quách Thừa Tuyên thở hắt một hơi. Hắn biết rằng Bạch Ly là người đầu têu của chuyện này, nhưng cũng bởi vì Diệp Liên Tuyết quá cứng đầu thế cho nên chuyện mới ngày một lớn. Hắn biết rằng để nhận một lỗi lầm không phải của mình là một việc khó đối với người sống theo chủ nghĩa tự do như Diệp Liên Tuyết nhưng đây là hào môn, cô hiện giờ đang sống trên danh nghĩa là Quách thiếu phu nhân của Quách gia, những chuyện thị phi ồn ào tốt nhất chính là nên tránh khỏi, những cách giải quyết chuyện êm xuôi nhất cho dù có khiến cho bản thân không vừa ý cũng phải làm.

Nhưng biết rằng khuyên được Diệp Liên Tuyết là điều không thể nào đâu, thế cho nên Quách Thừa Tuyên mới phải nghĩ ra cách khác khiến cho cô phải thoả hiệp.

Khi Diệp Liên Tuyết vừa ngồi vào trong xe, Quách Thừa Tuyên ngay lập tức đã đưa cho cô một đoạn văn bản thật dài.

“Tôi biết rằng chuyện vừa rồi của Bạch Ly khiến cho cô khó chịu, tôi cũng biết hào mộ đầy ràng buộc khiến cho cô không thích đâu. Vì thế tôi nghĩ rằng chúng ta nên đặt ra giao kèo, à không, là quy định dành cho cô mới đúng. Thứ nhất, không gây chuyện. Thứ hai, không tìm chuyện. Thứ ba, không được làm hỏng chuyện. Những điều này tôi nghĩ cô dư sức làm được.”

Đây chính là giới hạn chịu đựng của Diệp Liên Tuyết và Quách Thừa Tuyên, hắn nghĩ rằng cô cũng sẽ chấp nhận một cách đầy điềm nhiên. Nhưng khi đọc xong, chỉ thấy Diệp Liên Tuyết nhếch mép gõ vào đấy mấy chữ, sau đấy cô quăng điện thoại sang bên chỗ Quách Thừa Tuyên, hướng mặt ra cửa sổ, tỏ vẻ không muốn cùng hắn giao tiếp nữa.

Những gì Diệp Liên Tuyết đáp lại càng ngắn gọn hơn, nhưng lần này lại khiến cho Quách Thừa Tuyên phải nhíu mày.

“Trước hết tôi cũng có quy định riêng. Thứ nhất, đừng làm phiền tôi. Thứ hai, đừng đụng đến tôi. Thứ ba, đừng chọc tôi.”

Ý tứ cứng rõ ràng như thế càng khiến cho Quách Thừa Tuyên muốn nóng giận cũng không thể. Rốt cuộc thì hắn vẫn chưa bao giờ hiểu được Diệp Liên Tuyết.

Hot

Comments

Hân Lê

Hân Lê

ntr là gì vậy tg

2022-08-22

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Hôn nhân từ trên trời rơi xuống
2 Chương 2: Đừng tự mình đa tình, hãy tự trọng!
3 Chương 3: Thánh thủ
4 Chương 4: Sự cố tại dạ tiệc, từ cô độc trở thành được chở che
5 Chương 5: Sự kiện ở bãi đỗ xe vả mặt tiện nữ
6 Chương 6: Nơi ở mới, người cũ
7 Chương 7: Phe thứ ba
8 Chương 8: Thiệu ca
9 Chương 9: Vướng vào kiện tụng
10 Chương 10: Lật ngược ván cờ
11 Chương 11: Sư phụ
12 Chương 12: Có phải bố của cậu không?
13 Chương 13: Nổi giận
14 Chương 14: Tại sao lại là Quách Thừa Tuyên
15 Chương 15: Ngoan ngoãn
16 Chương 16: Bức ảnh
17 Chương 17: Ruồi muỗi và thức ăn ngon
18 Chương 18: Anh là tên cặn bã
19 Chương 19: Ai là kẻ ném đá giấu tay?
20 Chương 20: Chuyện huỷ hôn
21 Chương 21: Nhượng bộ
22 Chương 22: Tin sốt dẻo
23 Chương 23: Núi cao ắt có núi cao hơn
24 Chương 24: Kho báu và chìa khoá
25 Chương 25: Tiểu tiên nữ
26 Chương 26: Quách Thừa Tuyên bị nói xấu trước mặt
27 Chương 27: Phó Duật thất tình
28 Chương 28: Tìm kiếm
29 Chương 29: Lật lại chuyện cũ
30 Chương 30: Bình yên trước giông bão
31 Chương 31: Bữa cơm kì lạ
32 Chương 32: Đấu tranh
33 Chương 33: Sự tôn trọng tối đa
34 Chương 34: Chuyện chưa ai biết
35 Chương 35: Búp bê Matryoshka
36 Chương 36: Đứa trẻ
37 Chương 37: Kết quả điều tra
38 Chương 38: Lật mở
39 Chương 39: Kỷ Thương
40 Chương 40: Đại giá quang lâm đến Quách thị
41 Chương 41: Khó hiểu
42 Chương 42: Cố hương
43 Chương 43: Ngày nào đấy
44 Chương 44: Người đàn ông lạ
45 Chương 45: Đồng cảm
46 Chương 46: Sự thăm dò kín kẽ
47 Chương 47: Gặp sư phụ
48 Chương 48: Viên kim cương giữa mỏ than đá
49 Chương 49: Cuộc sống
50 Chương 50: Cửa ải sắp đến
51 Chương 51: Đạo văn
52 Chương 52: Ai là kẻ nói dối?
53 Chương 53: Tìm cách gỡ rối
54 Chương 54: Ai hời hơn ai?
55 Chương 55: Nên vui hay buồn?
56 Chương 56: Lựa chọn tốt nhất
57 Chương 57: Chân tướng
58 Chương 58: Bạn
59 Chương 59: Xoay chuyển tình thế
60 Chương 60: Bỏ đi
61 Chương 61: Phó Duật tức giận rồi
62 Chương 62: Bữa tiệc đầy toan tính
63 Chương 63: Không giấu được
64 Chương 64: Đối đầu
65 Chương 65: Chưa bao giờ nhận lỗi
66 Chương 66: Chúc vui vẻ
67 Chương 67: Gà con và đại bàng
68 Chương 68: Hèn kém
69 Chương 69: Không phá vỡ thành kiến
70 Chương 70: Muốn đào góc tường nhà tôi, cậu không có cái gan đó
71 Chương 71: Diệp Liên Tuyết, tôi xin lỗi!
72 Chương 72: Thông suốt
73 Chương 73: Bảo vệ
74 Chương 74: Đồng lòng
75 Chương 75: Anh trai
76 Chương 76: Tuyên chiến với khó khăn
77 Chương 77: Một cái tát
78 Chương 78: Cuộc trò chuyện
79 Chương 79: Người lãnh đạo
80 Chương 80: Củng cố địa vị
81 Chương 81: Thị uy
82 Chương 82: Có biến
83 Chương 83: Em gái
84 Chương 84: Rơi vào tay kẻ ác
85 Chương 85: Ồn ào
86 Chương 86: Giải quyết mọi chuyện
87 Chương 87: Cảm xúc khác lạ
88 Chương 88: Huỷ hôn đi
89 Chương 89: Kế hoạch bắt đầu
90 Chương 90: Dư luận đảo chiều
91 Chương 91: Cú chốt hạ mang tính quyết định
92 Chương 92: Không có cơ hội trở mình
93 Chương 93: Cầu xin
94 Chương 94: Bạch Ly phát điên rồi
95 Chương 95: Sự nhân từ cuối cùng
96 Chương 96: Kỷ Thương đến Quách gia?
97 Chương 97: Nước đi của Quách Thừa Tuyên
98 Chương 98: Bênh vực
99 Chương 99: Yêu cầu nhận bệnh án
100 Chương 100: Lần đầu tiên chạm trán Thánh thủ
101 Chương 101: Mạc Tử Duy trở lại
102 Chương 102: Bát nháo trên sofa
103 Chương 103: Mây đen
104 Chương 104: Thiên thần
105 Chương 105: Thuốc lá
106 Chương 106: Bất an
107 Chương 107: Có nên đặt niềm tin?
108 Chương 108: Bảo vệ em
109 Chương 109: Vùng an toàn
110 Chương 110: Cuộc gặp gỡ không mong đợi
111 Chương 111: Người bạn bảy năm trước
112 Chương 112: Tổn thương tinh thần
113 Chương 113: Niềm tin
114 Chương 114: Bỏ qua định kiến
115 Chương 115: Kế hoạch tác chiến
116 Chương 116: Quỷ sai
117 Chương 117: Oanh liệt rời khỏi
118 Chương 118: Cuộc sống bình lặng
119 Chương 119: Hôm nay rèm không đóng
120 Chương 120: An tâm
121 Chương 121: Chuyện cũ
122 Chương 122: Bạch Ly sắp ra toà rồi
123 Chương 123: Không thể nào quay đầu
124 Chương 124: Bãi kiện
125 Chương 125: Ý tưởng lớn gặp nhau
126 Chương 126: Quách Thừa Tuyên đại giá quang lâm
127 Chương 127: Rắc rối chuyện kiện tụng
128 Chương 128: Che giấu một tội ác
129 Chương 129: Tức giận
130 Chương 130: Giận dỗi sớm làm hoà
131 Chương 131: Chuyện sống cùng
132 Chương 132: Thanh mai trúc mã và phu nhân tương lai
133 Chương 133: Cơ hội mới và trăn trở mới
134 Chương 134: Lại lên diễn đàn
135 Chương 135: Phiền phức không đáng có
136 Chương 136: Im lặng có phải là chuyện nên làm hay không?
137 Chương 137: Quá tải
138 Chương 138: Kẻ quấy rối
139 Chương 139: Kết hôn
140 Chương 140: Người xen vào
141 Chương 141: Cạm bẫy tình yêu
142 Chương 142: Chuyện sớm muộn
143 Chương 143: Anh đã từng trải qua chuyện này với bao nhiêu cô gái?
144 Chương 144: Nâng niu (H)
145 Chương 145: Mắt bão
146 Chương 146: Đi công tác
147 Chương 147: Người không mời mà đến
148 Chương 148: Phong thái của một nữ vương
149 Chương 149: Chữa lành từ hai phía
150 Chương 150: Lại gặp khó khăn
151 Chương 151: Đêm bí ẩn
152 Chương 152: Người tốt bí ẩn
153 Chương 153: Người cầm đèn chạy trước ô tô
154 Chương 154: Quách Thừa Tuyên là người đàn ông của tôi!
155 Chương 155: Không muốn em khó xử
156 Chương 156: Thân mật
157 Chương 157: Anh rất muốn kết hôn với em
158 Chương 158: Về Quách gia đón bão
159 Chương 159: Nổi nóng
160 Chương 160: Tin tưởng
161 Chương 161: Đa nghi
Chapter

Updated 161 Episodes

1
Chương 1: Hôn nhân từ trên trời rơi xuống
2
Chương 2: Đừng tự mình đa tình, hãy tự trọng!
3
Chương 3: Thánh thủ
4
Chương 4: Sự cố tại dạ tiệc, từ cô độc trở thành được chở che
5
Chương 5: Sự kiện ở bãi đỗ xe vả mặt tiện nữ
6
Chương 6: Nơi ở mới, người cũ
7
Chương 7: Phe thứ ba
8
Chương 8: Thiệu ca
9
Chương 9: Vướng vào kiện tụng
10
Chương 10: Lật ngược ván cờ
11
Chương 11: Sư phụ
12
Chương 12: Có phải bố của cậu không?
13
Chương 13: Nổi giận
14
Chương 14: Tại sao lại là Quách Thừa Tuyên
15
Chương 15: Ngoan ngoãn
16
Chương 16: Bức ảnh
17
Chương 17: Ruồi muỗi và thức ăn ngon
18
Chương 18: Anh là tên cặn bã
19
Chương 19: Ai là kẻ ném đá giấu tay?
20
Chương 20: Chuyện huỷ hôn
21
Chương 21: Nhượng bộ
22
Chương 22: Tin sốt dẻo
23
Chương 23: Núi cao ắt có núi cao hơn
24
Chương 24: Kho báu và chìa khoá
25
Chương 25: Tiểu tiên nữ
26
Chương 26: Quách Thừa Tuyên bị nói xấu trước mặt
27
Chương 27: Phó Duật thất tình
28
Chương 28: Tìm kiếm
29
Chương 29: Lật lại chuyện cũ
30
Chương 30: Bình yên trước giông bão
31
Chương 31: Bữa cơm kì lạ
32
Chương 32: Đấu tranh
33
Chương 33: Sự tôn trọng tối đa
34
Chương 34: Chuyện chưa ai biết
35
Chương 35: Búp bê Matryoshka
36
Chương 36: Đứa trẻ
37
Chương 37: Kết quả điều tra
38
Chương 38: Lật mở
39
Chương 39: Kỷ Thương
40
Chương 40: Đại giá quang lâm đến Quách thị
41
Chương 41: Khó hiểu
42
Chương 42: Cố hương
43
Chương 43: Ngày nào đấy
44
Chương 44: Người đàn ông lạ
45
Chương 45: Đồng cảm
46
Chương 46: Sự thăm dò kín kẽ
47
Chương 47: Gặp sư phụ
48
Chương 48: Viên kim cương giữa mỏ than đá
49
Chương 49: Cuộc sống
50
Chương 50: Cửa ải sắp đến
51
Chương 51: Đạo văn
52
Chương 52: Ai là kẻ nói dối?
53
Chương 53: Tìm cách gỡ rối
54
Chương 54: Ai hời hơn ai?
55
Chương 55: Nên vui hay buồn?
56
Chương 56: Lựa chọn tốt nhất
57
Chương 57: Chân tướng
58
Chương 58: Bạn
59
Chương 59: Xoay chuyển tình thế
60
Chương 60: Bỏ đi
61
Chương 61: Phó Duật tức giận rồi
62
Chương 62: Bữa tiệc đầy toan tính
63
Chương 63: Không giấu được
64
Chương 64: Đối đầu
65
Chương 65: Chưa bao giờ nhận lỗi
66
Chương 66: Chúc vui vẻ
67
Chương 67: Gà con và đại bàng
68
Chương 68: Hèn kém
69
Chương 69: Không phá vỡ thành kiến
70
Chương 70: Muốn đào góc tường nhà tôi, cậu không có cái gan đó
71
Chương 71: Diệp Liên Tuyết, tôi xin lỗi!
72
Chương 72: Thông suốt
73
Chương 73: Bảo vệ
74
Chương 74: Đồng lòng
75
Chương 75: Anh trai
76
Chương 76: Tuyên chiến với khó khăn
77
Chương 77: Một cái tát
78
Chương 78: Cuộc trò chuyện
79
Chương 79: Người lãnh đạo
80
Chương 80: Củng cố địa vị
81
Chương 81: Thị uy
82
Chương 82: Có biến
83
Chương 83: Em gái
84
Chương 84: Rơi vào tay kẻ ác
85
Chương 85: Ồn ào
86
Chương 86: Giải quyết mọi chuyện
87
Chương 87: Cảm xúc khác lạ
88
Chương 88: Huỷ hôn đi
89
Chương 89: Kế hoạch bắt đầu
90
Chương 90: Dư luận đảo chiều
91
Chương 91: Cú chốt hạ mang tính quyết định
92
Chương 92: Không có cơ hội trở mình
93
Chương 93: Cầu xin
94
Chương 94: Bạch Ly phát điên rồi
95
Chương 95: Sự nhân từ cuối cùng
96
Chương 96: Kỷ Thương đến Quách gia?
97
Chương 97: Nước đi của Quách Thừa Tuyên
98
Chương 98: Bênh vực
99
Chương 99: Yêu cầu nhận bệnh án
100
Chương 100: Lần đầu tiên chạm trán Thánh thủ
101
Chương 101: Mạc Tử Duy trở lại
102
Chương 102: Bát nháo trên sofa
103
Chương 103: Mây đen
104
Chương 104: Thiên thần
105
Chương 105: Thuốc lá
106
Chương 106: Bất an
107
Chương 107: Có nên đặt niềm tin?
108
Chương 108: Bảo vệ em
109
Chương 109: Vùng an toàn
110
Chương 110: Cuộc gặp gỡ không mong đợi
111
Chương 111: Người bạn bảy năm trước
112
Chương 112: Tổn thương tinh thần
113
Chương 113: Niềm tin
114
Chương 114: Bỏ qua định kiến
115
Chương 115: Kế hoạch tác chiến
116
Chương 116: Quỷ sai
117
Chương 117: Oanh liệt rời khỏi
118
Chương 118: Cuộc sống bình lặng
119
Chương 119: Hôm nay rèm không đóng
120
Chương 120: An tâm
121
Chương 121: Chuyện cũ
122
Chương 122: Bạch Ly sắp ra toà rồi
123
Chương 123: Không thể nào quay đầu
124
Chương 124: Bãi kiện
125
Chương 125: Ý tưởng lớn gặp nhau
126
Chương 126: Quách Thừa Tuyên đại giá quang lâm
127
Chương 127: Rắc rối chuyện kiện tụng
128
Chương 128: Che giấu một tội ác
129
Chương 129: Tức giận
130
Chương 130: Giận dỗi sớm làm hoà
131
Chương 131: Chuyện sống cùng
132
Chương 132: Thanh mai trúc mã và phu nhân tương lai
133
Chương 133: Cơ hội mới và trăn trở mới
134
Chương 134: Lại lên diễn đàn
135
Chương 135: Phiền phức không đáng có
136
Chương 136: Im lặng có phải là chuyện nên làm hay không?
137
Chương 137: Quá tải
138
Chương 138: Kẻ quấy rối
139
Chương 139: Kết hôn
140
Chương 140: Người xen vào
141
Chương 141: Cạm bẫy tình yêu
142
Chương 142: Chuyện sớm muộn
143
Chương 143: Anh đã từng trải qua chuyện này với bao nhiêu cô gái?
144
Chương 144: Nâng niu (H)
145
Chương 145: Mắt bão
146
Chương 146: Đi công tác
147
Chương 147: Người không mời mà đến
148
Chương 148: Phong thái của một nữ vương
149
Chương 149: Chữa lành từ hai phía
150
Chương 150: Lại gặp khó khăn
151
Chương 151: Đêm bí ẩn
152
Chương 152: Người tốt bí ẩn
153
Chương 153: Người cầm đèn chạy trước ô tô
154
Chương 154: Quách Thừa Tuyên là người đàn ông của tôi!
155
Chương 155: Không muốn em khó xử
156
Chương 156: Thân mật
157
Chương 157: Anh rất muốn kết hôn với em
158
Chương 158: Về Quách gia đón bão
159
Chương 159: Nổi nóng
160
Chương 160: Tin tưởng
161
Chương 161: Đa nghi

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play