Chương 11: Sư phụ

Chương 11: Sư phụ

Bên ngoài sở cảnh sát đã là buổi chiều, Diệp Liên Tuyết không ngờ rằng mới vừa sáng nay đến lớp ngày đầu mà đến giờ đã có nhiều chuyện xảy ra như thế. Kể ra thì vừa lúc ban trưa gặp Quách Thừa Tuyên ở căn tin học viện, cũng vì chán ghét nhìn thấy mặt hắn nên đến giờ cơm trưa cũng chưa ăn, bụng sắp dính vào lưng đến nơi rồi.

Đi bộ đến trạm xe buýt, Diệp Liên Tuyết định bụng bây giờ về ký túc xá rồi cô sẽ pha một bát mì gói thật thơm sau đấy mặc kệ sự đời ngủ đến sáng hôm sau thì thôi. Không ngờ lúc đang chờ xe buýt, Lục Nghị Thành lại lái xe đến.

“Lên xe đi, anh đưa em về học viện. Dù sao thì sắp đến giờ cao điểm rồi, xe buýt cũng còn lâu mới đến, lên xe mau đi!” Anh hạ kính xe xuống, nói lớn với Diệp Liên Tuyết.

Dù sao thì cũng không phải người ngoài, càng không phải tên mặt thớt đáng ghét Quách Thừa Tuyên, Diệp Liên Tuyết nghĩ rằng cô cũng nên chiếu cố bản thân mình một chút thay vì chen chúc trên xe buýt để về học viện. Thế là cô mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ bên cạnh Lục Nghị Thành.

“Đã chịu đeo thiết bị trợ thính rồi đấy à? Trước đến giờ anh nhớ là bà ngoại chẳng cho em dùng, sợ em nghe thấy những điều không hay, bây giờ cũng đến lúc dùng đến rồi.” Lục Nghị Thành lên tiếng hỏi khi thấy thiết bị trợ thính trên tai của cô.

Diệp Liên Tuyết mỉm cười rồi gõ gõ mấy chữ đáp lại anh: “Chung quy thì cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi ạ, em đi học ở học viện, ít nhiều cũng phải dùng đến nó để giao tiếp với người khác. Em chẳng sợ gì mấy lời khó nghe từ người khác đâu, nhưng em phải dùng vì hoàn cảnh.”

“Được rồi, đúng thật là em chẳng sợ gì ai thật, thế nên mới có chuyện xảy ra ngày hôm nay đúng không? Em xem có phải từ trước đến nay anh toàn đi sau dẹp loạn cho em mãi thành quen rồi hay không? Đến thành phố này chưa gặp anh được chút nào, không ngờ lần đầu gặp nhau lại ở trong đồn cảnh sát, thật sự không biết nói sao với em nữa.”

Diệp Liên Tuyết ngược lại chỉ cười khẩy, cô gõ gõ mấy chữ vào điện thoại rồi đưa sang cho Lục Nghị Thành, bên trên ghi rằng cô đã từng đến văn phòng luật nơi anh làm việc để tìm anh nhưng không có anh ở đấy.

“Được rồi, là anh trách nhầm em. Thế nhưng em cũng chẳng biết liên lạc với anh à? Con nhóc này!”

Nhân lúc đường vắng, Lục Nghị Thành lại tranh thủ đưa tay sang vò đầu của Diệp Liên Tuyết rồi nhìn khuôn mặt nhỏ thanh tú của cô cau có lên vì tức giận. Đây là trò nghịch ngợm thành quen của anh ngày trước, đương nhiên người chịu trận thì luôn chỉ có cô sư muội nhỏ này mà thôi.

“Thật nhớ ngày trước, ngày mà chúng ta còn bé ấy, chỉ biết lẽo đẽo theo sư phụ học y thuật. Bây giờ mọi thứ đổi khác quá, anh không biết có được gọi là tốt hơn không nữa…” Lục Nghị Thành vẫn chăm chú lái xe, trong giọng nói có pha chút tiếc nuối.

Diệp Liên Tuyết không biết nghĩ gì, gõ gõ lên điện thoại vài chữ rồi lại đẩy sang cho anh: “Nếu tiếc nuối thì sao anh lại từ bỏ học y?”

Câu hỏi này của Diệp Liên Tuyết thực sự khiến cho Lục Nghị Thành như khựng lại. Cô nói đúng, anh đã từ bỏ, vậy anh lấy gì để tiếc nuối đây.

Nếu như anh không có cơ hội hay bất đắc dĩ không thể tiếp tục học y, khi đấy anh hoàn toàn có thể tiếc nuối. Nhưng ngay tại thời điểm đấy chính anh chọn từ bỏ để theo đuổi một con đường hoàn toàn khác, anh chẳng có tư cách gì để ngồi đây tiếc nuối cả.

“Sư phụ có khoẻ không?” Phớt lờ những bất ổn trong tâm trạng cũng như là ngổn ngang trong suy nghĩ, Lục Nghị Thành cố bình ổn tâm trạng mình lại, tiếp tục nói chuyện với Diệp Liên Tuyết.

Cô gật gù với câu hỏi này của Lục Nghị Thành, không biết nghĩ ngợi gì lại lấy điện thoại bấm video call, còn mở loa ngoài.

Điện thoại đổ hai hồi chuông dài réo rắt rồi kết nối thành công, bên kia là một ông lão đứng tuổi, râu tóc đã bạc trắng nhưng tinh thần vẫn cực kì minh mẫn, quắc thước.

“Ôi đứa nhóc hư đốn này, bây giờ mới biết nhớ đến người làm sư phụ là ta đó hả? Con chỉ biết nhớ đến bà ngoại thôi, hoàn toàn quên mất sư phụ đây rồi, không ngờ hôm nay còn biết gọi điện về cho ta, thật khiến ta tức chết!!!” Bên đầu dây bên kia là tiếng oán than, mặc dù thế nhưng vẫn nghe ra được điệu bộ rất đỗi vui mừng của ông khi nhận điện thoại từ Diệp Liên Tuyết.

Diệp Liên Tuyết dùng kí hiệu trả lời cho ông rằng cô rất xin lỗi, cô đã sao, nụ cười nhìn sư phụ vẫn cực kì hạnh phúc, vui vẻ.

“Sao hôm nay tự dưng nhớ đến lão già này vậy hửm? Đứa trẻ vô tâm, không phải có chuyện gì thì con nhất quyết sẽ không tìm đến ta đâu đúng không?”

Phải làm sao đây khi sư phụ vẫn luôn là người nhìn thấu được tâm tư của Diệp Liên Tuyết, cô hơi ái ngại nhìn sang bên Lục Nghị Thành đang lái xe, rồi lại dùng kí hiệu tay nói với sư phụ rằng sư huynh muốn gặp người.

Lục Nghị Thành đang cực kì căng thẳng, anh im lặng từ nãy đến giờ vì thừa biết Diệp Liên Tuyết đang gọi cho ai, hơn nữa anh cũng biết được rằng sư phụ đã biết cô và anh đang ở cùng một chỗ.

Qua màn hình điện thoại, Diệp Liên Tuyết cũng nhìn được sư phụ khựng lại đôi chút. Cô lén nhìn sang Lục Nghị Thành, cũng nhìn thấy anh không được tự nhiên.

“À phải rồi, có người tìm đến chỗ ta, muốn hỏi con xem có thể nhận phẫu thuật hay không? Ta thấy dạo đây con cũng bận, muốn hỏi ý kiến con xem sao.” Sư phụ cố tình nói sang chuyện khác, hoàn toàn phớt lờ chuyện Lục Nghị Thành cũng đang ở đây.

Diệp Liên Tuyết đương nhiên biết được rằng sư phụ hẳn là còn giận sư huynh, cô đứng ở giữa cũng không biết nên xử trí như thế nào mới phải nên cũng đành bỏ qua. Cô suy nghĩ một chút rồi quyết định không nhận ca phẫu thuật này.

Dù sao thì cô cũng thực sự đang bận việc học tại học viện, hơn nữa cũng còn ca phẫu thuật hứa với viện trưởng thành ra cô cũng chẳng có quá nhiều thời gian để nhận nhiều.

“Haiz ta biết mà, bận rộn nhưng cũng không từ bỏ y thuật nhé con! Tất cả cũng tại bà ngoại của con đó, đang yên đang lành lại bắt con đến thành phố, đính hôn với người ta làm gì để bây giờ công việc cũng trễ nãi.” Sư phụ hơi tiếc nuối, lại ai oán mãi không thôi.

Lục Nghị Thành từ nãy đến giờ giả bộ làm người tàng hình nhưng một nửa chữ sư phụ nói chuyện cùng Diệp Liên Tuyết anh cũng không nghe sót. Bây giờ anh mới phản ứng lại, nhìn Diệp Liên Tuyết, ánh mắt hiện lên chút bất ngờ cùng khó tin.

“Đính… đính hôn?”

Chapter
1 Chương 1: Hôn nhân từ trên trời rơi xuống
2 Chương 2: Đừng tự mình đa tình, hãy tự trọng!
3 Chương 3: Thánh thủ
4 Chương 4: Sự cố tại dạ tiệc, từ cô độc trở thành được chở che
5 Chương 5: Sự kiện ở bãi đỗ xe vả mặt tiện nữ
6 Chương 6: Nơi ở mới, người cũ
7 Chương 7: Phe thứ ba
8 Chương 8: Thiệu ca
9 Chương 9: Vướng vào kiện tụng
10 Chương 10: Lật ngược ván cờ
11 Chương 11: Sư phụ
12 Chương 12: Có phải bố của cậu không?
13 Chương 13: Nổi giận
14 Chương 14: Tại sao lại là Quách Thừa Tuyên
15 Chương 15: Ngoan ngoãn
16 Chương 16: Bức ảnh
17 Chương 17: Ruồi muỗi và thức ăn ngon
18 Chương 18: Anh là tên cặn bã
19 Chương 19: Ai là kẻ ném đá giấu tay?
20 Chương 20: Chuyện huỷ hôn
21 Chương 21: Nhượng bộ
22 Chương 22: Tin sốt dẻo
23 Chương 23: Núi cao ắt có núi cao hơn
24 Chương 24: Kho báu và chìa khoá
25 Chương 25: Tiểu tiên nữ
26 Chương 26: Quách Thừa Tuyên bị nói xấu trước mặt
27 Chương 27: Phó Duật thất tình
28 Chương 28: Tìm kiếm
29 Chương 29: Lật lại chuyện cũ
30 Chương 30: Bình yên trước giông bão
31 Chương 31: Bữa cơm kì lạ
32 Chương 32: Đấu tranh
33 Chương 33: Sự tôn trọng tối đa
34 Chương 34: Chuyện chưa ai biết
35 Chương 35: Búp bê Matryoshka
36 Chương 36: Đứa trẻ
37 Chương 37: Kết quả điều tra
38 Chương 38: Lật mở
39 Chương 39: Kỷ Thương
40 Chương 40: Đại giá quang lâm đến Quách thị
41 Chương 41: Khó hiểu
42 Chương 42: Cố hương
43 Chương 43: Ngày nào đấy
44 Chương 44: Người đàn ông lạ
45 Chương 45: Đồng cảm
46 Chương 46: Sự thăm dò kín kẽ
47 Chương 47: Gặp sư phụ
48 Chương 48: Viên kim cương giữa mỏ than đá
49 Chương 49: Cuộc sống
50 Chương 50: Cửa ải sắp đến
51 Chương 51: Đạo văn
52 Chương 52: Ai là kẻ nói dối?
53 Chương 53: Tìm cách gỡ rối
54 Chương 54: Ai hời hơn ai?
55 Chương 55: Nên vui hay buồn?
56 Chương 56: Lựa chọn tốt nhất
57 Chương 57: Chân tướng
58 Chương 58: Bạn
59 Chương 59: Xoay chuyển tình thế
60 Chương 60: Bỏ đi
61 Chương 61: Phó Duật tức giận rồi
62 Chương 62: Bữa tiệc đầy toan tính
63 Chương 63: Không giấu được
64 Chương 64: Đối đầu
65 Chương 65: Chưa bao giờ nhận lỗi
66 Chương 66: Chúc vui vẻ
67 Chương 67: Gà con và đại bàng
68 Chương 68: Hèn kém
69 Chương 69: Không phá vỡ thành kiến
70 Chương 70: Muốn đào góc tường nhà tôi, cậu không có cái gan đó
71 Chương 71: Diệp Liên Tuyết, tôi xin lỗi!
72 Chương 72: Thông suốt
73 Chương 73: Bảo vệ
74 Chương 74: Đồng lòng
75 Chương 75: Anh trai
76 Chương 76: Tuyên chiến với khó khăn
77 Chương 77: Một cái tát
78 Chương 78: Cuộc trò chuyện
79 Chương 79: Người lãnh đạo
80 Chương 80: Củng cố địa vị
81 Chương 81: Thị uy
82 Chương 82: Có biến
83 Chương 83: Em gái
84 Chương 84: Rơi vào tay kẻ ác
85 Chương 85: Ồn ào
86 Chương 86: Giải quyết mọi chuyện
87 Chương 87: Cảm xúc khác lạ
88 Chương 88: Huỷ hôn đi
89 Chương 89: Kế hoạch bắt đầu
90 Chương 90: Dư luận đảo chiều
91 Chương 91: Cú chốt hạ mang tính quyết định
92 Chương 92: Không có cơ hội trở mình
93 Chương 93: Cầu xin
94 Chương 94: Bạch Ly phát điên rồi
95 Chương 95: Sự nhân từ cuối cùng
96 Chương 96: Kỷ Thương đến Quách gia?
97 Chương 97: Nước đi của Quách Thừa Tuyên
98 Chương 98: Bênh vực
99 Chương 99: Yêu cầu nhận bệnh án
100 Chương 100: Lần đầu tiên chạm trán Thánh thủ
101 Chương 101: Mạc Tử Duy trở lại
102 Chương 102: Bát nháo trên sofa
103 Chương 103: Mây đen
104 Chương 104: Thiên thần
105 Chương 105: Thuốc lá
106 Chương 106: Bất an
107 Chương 107: Có nên đặt niềm tin?
108 Chương 108: Bảo vệ em
109 Chương 109: Vùng an toàn
110 Chương 110: Cuộc gặp gỡ không mong đợi
111 Chương 111: Người bạn bảy năm trước
112 Chương 112: Tổn thương tinh thần
113 Chương 113: Niềm tin
114 Chương 114: Bỏ qua định kiến
115 Chương 115: Kế hoạch tác chiến
116 Chương 116: Quỷ sai
117 Chương 117: Oanh liệt rời khỏi
118 Chương 118: Cuộc sống bình lặng
119 Chương 119: Hôm nay rèm không đóng
120 Chương 120: An tâm
121 Chương 121: Chuyện cũ
122 Chương 122: Bạch Ly sắp ra toà rồi
123 Chương 123: Không thể nào quay đầu
124 Chương 124: Bãi kiện
125 Chương 125: Ý tưởng lớn gặp nhau
126 Chương 126: Quách Thừa Tuyên đại giá quang lâm
127 Chương 127: Rắc rối chuyện kiện tụng
128 Chương 128: Che giấu một tội ác
129 Chương 129: Tức giận
130 Chương 130: Giận dỗi sớm làm hoà
131 Chương 131: Chuyện sống cùng
132 Chương 132: Thanh mai trúc mã và phu nhân tương lai
133 Chương 133: Cơ hội mới và trăn trở mới
134 Chương 134: Lại lên diễn đàn
135 Chương 135: Phiền phức không đáng có
136 Chương 136: Im lặng có phải là chuyện nên làm hay không?
137 Chương 137: Quá tải
138 Chương 138: Kẻ quấy rối
139 Chương 139: Kết hôn
140 Chương 140: Người xen vào
141 Chương 141: Cạm bẫy tình yêu
142 Chương 142: Chuyện sớm muộn
143 Chương 143: Anh đã từng trải qua chuyện này với bao nhiêu cô gái?
144 Chương 144: Nâng niu (H)
145 Chương 145: Mắt bão
146 Chương 146: Đi công tác
147 Chương 147: Người không mời mà đến
148 Chương 148: Phong thái của một nữ vương
149 Chương 149: Chữa lành từ hai phía
150 Chương 150: Lại gặp khó khăn
151 Chương 151: Đêm bí ẩn
152 Chương 152: Người tốt bí ẩn
153 Chương 153: Người cầm đèn chạy trước ô tô
154 Chương 154: Quách Thừa Tuyên là người đàn ông của tôi!
155 Chương 155: Không muốn em khó xử
156 Chương 156: Thân mật
157 Chương 157: Anh rất muốn kết hôn với em
158 Chương 158: Về Quách gia đón bão
159 Chương 159: Nổi nóng
160 Chương 160: Tin tưởng
161 Chương 161: Đa nghi
Chapter

Updated 161 Episodes

1
Chương 1: Hôn nhân từ trên trời rơi xuống
2
Chương 2: Đừng tự mình đa tình, hãy tự trọng!
3
Chương 3: Thánh thủ
4
Chương 4: Sự cố tại dạ tiệc, từ cô độc trở thành được chở che
5
Chương 5: Sự kiện ở bãi đỗ xe vả mặt tiện nữ
6
Chương 6: Nơi ở mới, người cũ
7
Chương 7: Phe thứ ba
8
Chương 8: Thiệu ca
9
Chương 9: Vướng vào kiện tụng
10
Chương 10: Lật ngược ván cờ
11
Chương 11: Sư phụ
12
Chương 12: Có phải bố của cậu không?
13
Chương 13: Nổi giận
14
Chương 14: Tại sao lại là Quách Thừa Tuyên
15
Chương 15: Ngoan ngoãn
16
Chương 16: Bức ảnh
17
Chương 17: Ruồi muỗi và thức ăn ngon
18
Chương 18: Anh là tên cặn bã
19
Chương 19: Ai là kẻ ném đá giấu tay?
20
Chương 20: Chuyện huỷ hôn
21
Chương 21: Nhượng bộ
22
Chương 22: Tin sốt dẻo
23
Chương 23: Núi cao ắt có núi cao hơn
24
Chương 24: Kho báu và chìa khoá
25
Chương 25: Tiểu tiên nữ
26
Chương 26: Quách Thừa Tuyên bị nói xấu trước mặt
27
Chương 27: Phó Duật thất tình
28
Chương 28: Tìm kiếm
29
Chương 29: Lật lại chuyện cũ
30
Chương 30: Bình yên trước giông bão
31
Chương 31: Bữa cơm kì lạ
32
Chương 32: Đấu tranh
33
Chương 33: Sự tôn trọng tối đa
34
Chương 34: Chuyện chưa ai biết
35
Chương 35: Búp bê Matryoshka
36
Chương 36: Đứa trẻ
37
Chương 37: Kết quả điều tra
38
Chương 38: Lật mở
39
Chương 39: Kỷ Thương
40
Chương 40: Đại giá quang lâm đến Quách thị
41
Chương 41: Khó hiểu
42
Chương 42: Cố hương
43
Chương 43: Ngày nào đấy
44
Chương 44: Người đàn ông lạ
45
Chương 45: Đồng cảm
46
Chương 46: Sự thăm dò kín kẽ
47
Chương 47: Gặp sư phụ
48
Chương 48: Viên kim cương giữa mỏ than đá
49
Chương 49: Cuộc sống
50
Chương 50: Cửa ải sắp đến
51
Chương 51: Đạo văn
52
Chương 52: Ai là kẻ nói dối?
53
Chương 53: Tìm cách gỡ rối
54
Chương 54: Ai hời hơn ai?
55
Chương 55: Nên vui hay buồn?
56
Chương 56: Lựa chọn tốt nhất
57
Chương 57: Chân tướng
58
Chương 58: Bạn
59
Chương 59: Xoay chuyển tình thế
60
Chương 60: Bỏ đi
61
Chương 61: Phó Duật tức giận rồi
62
Chương 62: Bữa tiệc đầy toan tính
63
Chương 63: Không giấu được
64
Chương 64: Đối đầu
65
Chương 65: Chưa bao giờ nhận lỗi
66
Chương 66: Chúc vui vẻ
67
Chương 67: Gà con và đại bàng
68
Chương 68: Hèn kém
69
Chương 69: Không phá vỡ thành kiến
70
Chương 70: Muốn đào góc tường nhà tôi, cậu không có cái gan đó
71
Chương 71: Diệp Liên Tuyết, tôi xin lỗi!
72
Chương 72: Thông suốt
73
Chương 73: Bảo vệ
74
Chương 74: Đồng lòng
75
Chương 75: Anh trai
76
Chương 76: Tuyên chiến với khó khăn
77
Chương 77: Một cái tát
78
Chương 78: Cuộc trò chuyện
79
Chương 79: Người lãnh đạo
80
Chương 80: Củng cố địa vị
81
Chương 81: Thị uy
82
Chương 82: Có biến
83
Chương 83: Em gái
84
Chương 84: Rơi vào tay kẻ ác
85
Chương 85: Ồn ào
86
Chương 86: Giải quyết mọi chuyện
87
Chương 87: Cảm xúc khác lạ
88
Chương 88: Huỷ hôn đi
89
Chương 89: Kế hoạch bắt đầu
90
Chương 90: Dư luận đảo chiều
91
Chương 91: Cú chốt hạ mang tính quyết định
92
Chương 92: Không có cơ hội trở mình
93
Chương 93: Cầu xin
94
Chương 94: Bạch Ly phát điên rồi
95
Chương 95: Sự nhân từ cuối cùng
96
Chương 96: Kỷ Thương đến Quách gia?
97
Chương 97: Nước đi của Quách Thừa Tuyên
98
Chương 98: Bênh vực
99
Chương 99: Yêu cầu nhận bệnh án
100
Chương 100: Lần đầu tiên chạm trán Thánh thủ
101
Chương 101: Mạc Tử Duy trở lại
102
Chương 102: Bát nháo trên sofa
103
Chương 103: Mây đen
104
Chương 104: Thiên thần
105
Chương 105: Thuốc lá
106
Chương 106: Bất an
107
Chương 107: Có nên đặt niềm tin?
108
Chương 108: Bảo vệ em
109
Chương 109: Vùng an toàn
110
Chương 110: Cuộc gặp gỡ không mong đợi
111
Chương 111: Người bạn bảy năm trước
112
Chương 112: Tổn thương tinh thần
113
Chương 113: Niềm tin
114
Chương 114: Bỏ qua định kiến
115
Chương 115: Kế hoạch tác chiến
116
Chương 116: Quỷ sai
117
Chương 117: Oanh liệt rời khỏi
118
Chương 118: Cuộc sống bình lặng
119
Chương 119: Hôm nay rèm không đóng
120
Chương 120: An tâm
121
Chương 121: Chuyện cũ
122
Chương 122: Bạch Ly sắp ra toà rồi
123
Chương 123: Không thể nào quay đầu
124
Chương 124: Bãi kiện
125
Chương 125: Ý tưởng lớn gặp nhau
126
Chương 126: Quách Thừa Tuyên đại giá quang lâm
127
Chương 127: Rắc rối chuyện kiện tụng
128
Chương 128: Che giấu một tội ác
129
Chương 129: Tức giận
130
Chương 130: Giận dỗi sớm làm hoà
131
Chương 131: Chuyện sống cùng
132
Chương 132: Thanh mai trúc mã và phu nhân tương lai
133
Chương 133: Cơ hội mới và trăn trở mới
134
Chương 134: Lại lên diễn đàn
135
Chương 135: Phiền phức không đáng có
136
Chương 136: Im lặng có phải là chuyện nên làm hay không?
137
Chương 137: Quá tải
138
Chương 138: Kẻ quấy rối
139
Chương 139: Kết hôn
140
Chương 140: Người xen vào
141
Chương 141: Cạm bẫy tình yêu
142
Chương 142: Chuyện sớm muộn
143
Chương 143: Anh đã từng trải qua chuyện này với bao nhiêu cô gái?
144
Chương 144: Nâng niu (H)
145
Chương 145: Mắt bão
146
Chương 146: Đi công tác
147
Chương 147: Người không mời mà đến
148
Chương 148: Phong thái của một nữ vương
149
Chương 149: Chữa lành từ hai phía
150
Chương 150: Lại gặp khó khăn
151
Chương 151: Đêm bí ẩn
152
Chương 152: Người tốt bí ẩn
153
Chương 153: Người cầm đèn chạy trước ô tô
154
Chương 154: Quách Thừa Tuyên là người đàn ông của tôi!
155
Chương 155: Không muốn em khó xử
156
Chương 156: Thân mật
157
Chương 157: Anh rất muốn kết hôn với em
158
Chương 158: Về Quách gia đón bão
159
Chương 159: Nổi nóng
160
Chương 160: Tin tưởng
161
Chương 161: Đa nghi

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play