Chương 13: Nổi giận

Chương 13: Nổi giận

Vì không muốn để Lưu Chỉ Nghi biết điều gì, Diệp Liên Tuyết bấm tin nhắn cho Quách Thừa Tuyên, muốn hắn chờ ở trong xe, lát sau cô sẽ đến nói chuyện với hắn.

Lưu Chỉ Nghi không biết giữa hai người là quan hệ gì, vẫn thầm chắc mẩm trong đầu rằng chắc chắn giữa hai người là quan hệ bố con thì Diệp Liên Tuyết đã kéo cô đi.

“Sao thế? Cậu không ở lại nói chuyện cùng bố sao?” Cô nàng thắc mắc lên tiếng.

Diệp Liên Tuyết gõ đại mấy chữ vào trong điện thoại rồi đưa cho Lưu Chỉ Nghi, bên trên chỉ vỏn vẹn mấy chữ “Không phải bố tôi, tôi có việc bận, đi trước nhé.”

Lưu Chỉ Nghi chợt nhận ra rằng mình hơi thiếu ý tứ nên rời đi trước. Diệp Liên Tuyết tiến đến xe của Quách Thừa Tuyên, không chút do dự, mở cửa bước vào ghế phó lái.

Trông hắn có vẻ như không vui lắm, Diệp Liên Tuyết cũng không muốn nán lại lâu, chắc cô phải tìm cách chuồn sớm thôi.

“Giải thích đi, chuyện đánh nhau…” Quách Thừa Tuyên mở miệng nói trước, hắn hình như đang thực sự tức giận.

Tức giận vì hắn không biết gì, tức giận vì nghe chuyện qua lời của người khác, tức giận khi Diệp Liên Tuyết ấy vậy mà lại xử lý mọi việc một cách êm đẹp mà không cần đến hắn.

Hắn vốn tưởng rằng người từ quê đến thành phố như cô, gả vào nhà hào môn chính là tìm được một chỗ nương tựa ấm thân, dựa vào quyền thế gia đình chồng để giải quyết rắc rối. Nhưng điều khiến cho Quách Thừa Tuyên không ngờ đến được là cả một ngày hôm qua, hắn chẳng nhận được lời cầu cứu nào của cô.

Và Quách Thừa Tuyên hắn khó chịu!

Cảm giác khó chịu này chính là bởi vì một khi Diệp Liên Tuyết cầu xin hắn, điều này cũng chính là cho hắn biết rằng cô phụ thuộc vào hắn. Kẻ quyền lực thường có cảm giác thành tựu khi người khác cầu xin. Nhưng Diệp Liên Tuyết lại rạch ròi như kiểu việc cô và hắn có hôn ước chẳng qua chỉ là một sợi dây trói buộc hai người lại, còn vấn đề ai gặp chuyện này chuyện kia thì cũng chẳng liên quan đến người còn lại.

Diệp Liên Tuyết ngồi bên cạnh ghế phó lái, cô lấy sẵn tập giấy viết, bắt đầu viết ra. Nhưng những gì cô viết ra mặc nhiên không làm hài lòng được Quách Thừa Tuyên.

Cô chỉ nói rằng việc ngoài ý muốn, cô cũng không làm liên luỵ đến Quách gia hay cần phải nhờ vả đến hắn, hắn cũng không cần quản quá làm gì.

Nhưng không hiểu sao Quách Thừa Tuyên lại tức giận. Hắn đập tay vào vô lăng xe khiến cho Diệp Liên Tuyết cũng phải giật nảy mình.

“Cô đừng nghĩ cứ cố rạch ròi đến như thế sẽ là không gây rắc rối. Hiện tại cô đang rất gây rắc rối đấy có biết chưa?” Hắn gằn từng chữ, giọng điệu rõ ràng là đang cố nén giận.

Không biết Quách Thừa Tuyên đang nổi điên cái gì, Diệp Liên Tuyết chỉ ném sang cho hắn một ánh nhìn hơi khinh bỉ rồi nhất quyết mở cửa xe bước ra ngoài. Nhưng nằm ngoài dự đoán, Quách Thừa Tuyên lại khoá trái cửa xe.

Bây giờ đến lượt Diệp Liên Tuyết lửa giận ngút trời. Cô quay ngoắt sang, ánh mắt nhìn Quách Thừa Tuyên cũng lạnh lẽo cực hạn. Hắn cho rằng cô gây ra chuyện rắc rối mà không biết tự hỏi rắc rối đấy là ở đâu mà ra?

“Cô và Lục Nghị Thành là quan hệ gì?” Quách Thừa Tuyên buột miệng hỏi, bầu không khí ngột ngạt giữa cả hai chưa bao giờ tan bớt.

Quan hệ gì? Diệp Liên Tuyết cũng không có ý định trả lời hắn. Lẽ nào Quách Thừa Tuyên đang có suy nghĩ cô và Lục Nghị Thành có quan hệ mờ ám sao? Hẳn là hắn cũng biết chuyện ngày hôm qua ở sở cảnh sát là do Lục Nghị Thành giúp cô giải quyết rồi.

Ấy vậy mà chuyện cỏn con như rắc rối từ đâu mà ra thì không biết?

“Cô không định giải thích gì sao? Rốt cuộc Lục Nghị Thành với cô là quan hệ gì?” Giọng điệu của Quách Thừa Tuyên dần trở nên gắt gỏng hơn, hắn thực sự đã cực kì tức giận.

Nhưng Diệp Liên Tuyết cũng không mấy để tâm đến, giữa hai người thực sự là có ràng buộc bởi một mối quan hệ vợ chồng nhưng có những chuyện cả cuộc đời này cô nghĩ rằng cô chẳng bao giờ muốn cho Quách Thừa Tuyên biết. Bởi vì Diệp Liên Tuyết thực sự muốn rạch ròi.

“Tôi hy vọng cô ngoan ngoãn, đừng để người ngoài biết được cô đội mũ xanh lên đầu tôi là được. Diệp Liên Tuyết, tôi không biết ông nội tôi nợ gì bà của cô nhưng tôi thì không nợ nần gì ai cả. Việc chúng ta kết hôn chỉ là đang thay thế thế hệ trước trả nợ ân tình, tôi đang nghiêm túc bảo vệ thanh danh cho gia tộc, cũng hy vọng cô nếu đã gật đầu với hôn sự này thì cũng để tâm đến một chút.” Lời nói của Quách Thừa Tuyên mang theo nhiều chút bất đắc dĩ.

Diệp Liên Tuyết trầm ngâm, cô vẫn nhất quyết giữ im lặng với tất cả mọi chuyện. Hiện tại cô không làm điều gì quá phận hay ảnh hưởng đến thanh danh của Quách gia, rắc rối ngoài ý muốn cô cũng tự mình giải quyết sạch sẽ cả.

“Tôi muốn về ký túc xá, ngày mai có tiết học quan trọng cần phải chuẩn bị.” Diệp Liên Tuyết đẩy mảnh giấy sang chỗ Quách Thừa Tuyên, ý muốn hắn mở cửa xe cho cô ra ngoài.

Quách Thừa Tuyên vò nát mảnh giấy, hắn quay sang nhìn cô, giây phút đấy, lần đầu tiên trong đời Diệp Liên Tuyết cảm thấy khẩn trương. Đôi mắt hắn sâu không thấy đáy, trong khoang xe chật hẹp, ánh đèn đường hắt vào chút ánh sáng vàng nhạt khi đằng xa, nắng chiều chỉ còn chút hơi tàn. Lần đầu tiên nhìn vào đôi mắt hắn, Diệp Liên Tuyết cảm nhận được suýt nữa mình bị nhấn chìm, chìm trong bóng đen của đôi mắt ấy, chìm trong rất nhiều ngổn ngang chất chồng.

“Cô vẫn nhất quyết muốn giữ kín quan hệ của cô và Lục Nghị Thành?”

Diệp Liên Tuyết thầm nghĩ nếu như cô không cho hắn biết, nhất định hắn sẽ tìm mọi cách để biết. Cô không muốn hắn đụng đến Lục Nghị Thành, nói đúng hơn là cô chẳng muốn hai người đàn ông này gặp nhau.

“Không phải như anh nghĩ, chúng tôi chỉ là bạn cũ.” Diệp Liên Tuyết đẩy một mảnh giấy khác sang chỗ hắn, hy vọng câu trả lời này sẽ làm hài lòng hắn.

Quách Thừa Tuyên suy nghĩ rất lâu, hắn biết ranh giới trong lòng Diệp Liên Tuyết là gì. Những gì cô đã không muốn hắn biết, hắn nhất định sẽ không khai thác gì được từ cô. Những gì cô đã nhượng bộ cho hắn, tất nhiên cô vẫn phải giữ lại chút gì đấy.

Người như Diệp Liên Tuyết sẽ không bao giờ cho đi hết tất cả những gì mình có được, cô bí ẩn, càng lúc càng khiến cho người khác phải tò mò. Có lẽ cũng chính vì như thế, Quách Thừa Tuyên không tự chủ được, thực sự muốn biết hết mọi thứ về cô.

“Về đi, ngày hôm qua bố tôi trở về, có nhắn tin cô về Quách gia dùng bữa trưa nhưng giữa chừng gặp sự cố đấy tôi cũng đã nói giúp cho cô rồi.”

Diệp Liên Tuyết chỉ gật đầu, cô mở cửa xe, không chút suy nghĩ gì bước ra ngoài.

Trời nhá nhem tối, Quách Thừa Tuyên ngồi trong xe, không khí ngột ngạt vẫn chưa tản đi bớt. Hắn nhìn bóng lưng Diệp Liên Tuyết dần đi xa, tiến vào học viện rực rỡ ánh đèn mà ánh mắt nhuốm chút phức tạp.

Hot

Comments

My My

My My

Hóng ạ

2022-06-14

3

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Hôn nhân từ trên trời rơi xuống
2 Chương 2: Đừng tự mình đa tình, hãy tự trọng!
3 Chương 3: Thánh thủ
4 Chương 4: Sự cố tại dạ tiệc, từ cô độc trở thành được chở che
5 Chương 5: Sự kiện ở bãi đỗ xe vả mặt tiện nữ
6 Chương 6: Nơi ở mới, người cũ
7 Chương 7: Phe thứ ba
8 Chương 8: Thiệu ca
9 Chương 9: Vướng vào kiện tụng
10 Chương 10: Lật ngược ván cờ
11 Chương 11: Sư phụ
12 Chương 12: Có phải bố của cậu không?
13 Chương 13: Nổi giận
14 Chương 14: Tại sao lại là Quách Thừa Tuyên
15 Chương 15: Ngoan ngoãn
16 Chương 16: Bức ảnh
17 Chương 17: Ruồi muỗi và thức ăn ngon
18 Chương 18: Anh là tên cặn bã
19 Chương 19: Ai là kẻ ném đá giấu tay?
20 Chương 20: Chuyện huỷ hôn
21 Chương 21: Nhượng bộ
22 Chương 22: Tin sốt dẻo
23 Chương 23: Núi cao ắt có núi cao hơn
24 Chương 24: Kho báu và chìa khoá
25 Chương 25: Tiểu tiên nữ
26 Chương 26: Quách Thừa Tuyên bị nói xấu trước mặt
27 Chương 27: Phó Duật thất tình
28 Chương 28: Tìm kiếm
29 Chương 29: Lật lại chuyện cũ
30 Chương 30: Bình yên trước giông bão
31 Chương 31: Bữa cơm kì lạ
32 Chương 32: Đấu tranh
33 Chương 33: Sự tôn trọng tối đa
34 Chương 34: Chuyện chưa ai biết
35 Chương 35: Búp bê Matryoshka
36 Chương 36: Đứa trẻ
37 Chương 37: Kết quả điều tra
38 Chương 38: Lật mở
39 Chương 39: Kỷ Thương
40 Chương 40: Đại giá quang lâm đến Quách thị
41 Chương 41: Khó hiểu
42 Chương 42: Cố hương
43 Chương 43: Ngày nào đấy
44 Chương 44: Người đàn ông lạ
45 Chương 45: Đồng cảm
46 Chương 46: Sự thăm dò kín kẽ
47 Chương 47: Gặp sư phụ
48 Chương 48: Viên kim cương giữa mỏ than đá
49 Chương 49: Cuộc sống
50 Chương 50: Cửa ải sắp đến
51 Chương 51: Đạo văn
52 Chương 52: Ai là kẻ nói dối?
53 Chương 53: Tìm cách gỡ rối
54 Chương 54: Ai hời hơn ai?
55 Chương 55: Nên vui hay buồn?
56 Chương 56: Lựa chọn tốt nhất
57 Chương 57: Chân tướng
58 Chương 58: Bạn
59 Chương 59: Xoay chuyển tình thế
60 Chương 60: Bỏ đi
61 Chương 61: Phó Duật tức giận rồi
62 Chương 62: Bữa tiệc đầy toan tính
63 Chương 63: Không giấu được
64 Chương 64: Đối đầu
65 Chương 65: Chưa bao giờ nhận lỗi
66 Chương 66: Chúc vui vẻ
67 Chương 67: Gà con và đại bàng
68 Chương 68: Hèn kém
69 Chương 69: Không phá vỡ thành kiến
70 Chương 70: Muốn đào góc tường nhà tôi, cậu không có cái gan đó
71 Chương 71: Diệp Liên Tuyết, tôi xin lỗi!
72 Chương 72: Thông suốt
73 Chương 73: Bảo vệ
74 Chương 74: Đồng lòng
75 Chương 75: Anh trai
76 Chương 76: Tuyên chiến với khó khăn
77 Chương 77: Một cái tát
78 Chương 78: Cuộc trò chuyện
79 Chương 79: Người lãnh đạo
80 Chương 80: Củng cố địa vị
81 Chương 81: Thị uy
82 Chương 82: Có biến
83 Chương 83: Em gái
84 Chương 84: Rơi vào tay kẻ ác
85 Chương 85: Ồn ào
86 Chương 86: Giải quyết mọi chuyện
87 Chương 87: Cảm xúc khác lạ
88 Chương 88: Huỷ hôn đi
89 Chương 89: Kế hoạch bắt đầu
90 Chương 90: Dư luận đảo chiều
91 Chương 91: Cú chốt hạ mang tính quyết định
92 Chương 92: Không có cơ hội trở mình
93 Chương 93: Cầu xin
94 Chương 94: Bạch Ly phát điên rồi
95 Chương 95: Sự nhân từ cuối cùng
96 Chương 96: Kỷ Thương đến Quách gia?
97 Chương 97: Nước đi của Quách Thừa Tuyên
98 Chương 98: Bênh vực
99 Chương 99: Yêu cầu nhận bệnh án
100 Chương 100: Lần đầu tiên chạm trán Thánh thủ
101 Chương 101: Mạc Tử Duy trở lại
102 Chương 102: Bát nháo trên sofa
103 Chương 103: Mây đen
104 Chương 104: Thiên thần
105 Chương 105: Thuốc lá
106 Chương 106: Bất an
107 Chương 107: Có nên đặt niềm tin?
108 Chương 108: Bảo vệ em
109 Chương 109: Vùng an toàn
110 Chương 110: Cuộc gặp gỡ không mong đợi
111 Chương 111: Người bạn bảy năm trước
112 Chương 112: Tổn thương tinh thần
113 Chương 113: Niềm tin
114 Chương 114: Bỏ qua định kiến
115 Chương 115: Kế hoạch tác chiến
116 Chương 116: Quỷ sai
117 Chương 117: Oanh liệt rời khỏi
118 Chương 118: Cuộc sống bình lặng
119 Chương 119: Hôm nay rèm không đóng
120 Chương 120: An tâm
121 Chương 121: Chuyện cũ
122 Chương 122: Bạch Ly sắp ra toà rồi
123 Chương 123: Không thể nào quay đầu
124 Chương 124: Bãi kiện
125 Chương 125: Ý tưởng lớn gặp nhau
126 Chương 126: Quách Thừa Tuyên đại giá quang lâm
127 Chương 127: Rắc rối chuyện kiện tụng
128 Chương 128: Che giấu một tội ác
129 Chương 129: Tức giận
130 Chương 130: Giận dỗi sớm làm hoà
131 Chương 131: Chuyện sống cùng
132 Chương 132: Thanh mai trúc mã và phu nhân tương lai
133 Chương 133: Cơ hội mới và trăn trở mới
134 Chương 134: Lại lên diễn đàn
135 Chương 135: Phiền phức không đáng có
136 Chương 136: Im lặng có phải là chuyện nên làm hay không?
137 Chương 137: Quá tải
138 Chương 138: Kẻ quấy rối
139 Chương 139: Kết hôn
140 Chương 140: Người xen vào
141 Chương 141: Cạm bẫy tình yêu
142 Chương 142: Chuyện sớm muộn
143 Chương 143: Anh đã từng trải qua chuyện này với bao nhiêu cô gái?
144 Chương 144: Nâng niu (H)
145 Chương 145: Mắt bão
146 Chương 146: Đi công tác
147 Chương 147: Người không mời mà đến
148 Chương 148: Phong thái của một nữ vương
149 Chương 149: Chữa lành từ hai phía
150 Chương 150: Lại gặp khó khăn
151 Chương 151: Đêm bí ẩn
152 Chương 152: Người tốt bí ẩn
153 Chương 153: Người cầm đèn chạy trước ô tô
154 Chương 154: Quách Thừa Tuyên là người đàn ông của tôi!
155 Chương 155: Không muốn em khó xử
156 Chương 156: Thân mật
157 Chương 157: Anh rất muốn kết hôn với em
158 Chương 158: Về Quách gia đón bão
159 Chương 159: Nổi nóng
160 Chương 160: Tin tưởng
161 Chương 161: Đa nghi
Chapter

Updated 161 Episodes

1
Chương 1: Hôn nhân từ trên trời rơi xuống
2
Chương 2: Đừng tự mình đa tình, hãy tự trọng!
3
Chương 3: Thánh thủ
4
Chương 4: Sự cố tại dạ tiệc, từ cô độc trở thành được chở che
5
Chương 5: Sự kiện ở bãi đỗ xe vả mặt tiện nữ
6
Chương 6: Nơi ở mới, người cũ
7
Chương 7: Phe thứ ba
8
Chương 8: Thiệu ca
9
Chương 9: Vướng vào kiện tụng
10
Chương 10: Lật ngược ván cờ
11
Chương 11: Sư phụ
12
Chương 12: Có phải bố của cậu không?
13
Chương 13: Nổi giận
14
Chương 14: Tại sao lại là Quách Thừa Tuyên
15
Chương 15: Ngoan ngoãn
16
Chương 16: Bức ảnh
17
Chương 17: Ruồi muỗi và thức ăn ngon
18
Chương 18: Anh là tên cặn bã
19
Chương 19: Ai là kẻ ném đá giấu tay?
20
Chương 20: Chuyện huỷ hôn
21
Chương 21: Nhượng bộ
22
Chương 22: Tin sốt dẻo
23
Chương 23: Núi cao ắt có núi cao hơn
24
Chương 24: Kho báu và chìa khoá
25
Chương 25: Tiểu tiên nữ
26
Chương 26: Quách Thừa Tuyên bị nói xấu trước mặt
27
Chương 27: Phó Duật thất tình
28
Chương 28: Tìm kiếm
29
Chương 29: Lật lại chuyện cũ
30
Chương 30: Bình yên trước giông bão
31
Chương 31: Bữa cơm kì lạ
32
Chương 32: Đấu tranh
33
Chương 33: Sự tôn trọng tối đa
34
Chương 34: Chuyện chưa ai biết
35
Chương 35: Búp bê Matryoshka
36
Chương 36: Đứa trẻ
37
Chương 37: Kết quả điều tra
38
Chương 38: Lật mở
39
Chương 39: Kỷ Thương
40
Chương 40: Đại giá quang lâm đến Quách thị
41
Chương 41: Khó hiểu
42
Chương 42: Cố hương
43
Chương 43: Ngày nào đấy
44
Chương 44: Người đàn ông lạ
45
Chương 45: Đồng cảm
46
Chương 46: Sự thăm dò kín kẽ
47
Chương 47: Gặp sư phụ
48
Chương 48: Viên kim cương giữa mỏ than đá
49
Chương 49: Cuộc sống
50
Chương 50: Cửa ải sắp đến
51
Chương 51: Đạo văn
52
Chương 52: Ai là kẻ nói dối?
53
Chương 53: Tìm cách gỡ rối
54
Chương 54: Ai hời hơn ai?
55
Chương 55: Nên vui hay buồn?
56
Chương 56: Lựa chọn tốt nhất
57
Chương 57: Chân tướng
58
Chương 58: Bạn
59
Chương 59: Xoay chuyển tình thế
60
Chương 60: Bỏ đi
61
Chương 61: Phó Duật tức giận rồi
62
Chương 62: Bữa tiệc đầy toan tính
63
Chương 63: Không giấu được
64
Chương 64: Đối đầu
65
Chương 65: Chưa bao giờ nhận lỗi
66
Chương 66: Chúc vui vẻ
67
Chương 67: Gà con và đại bàng
68
Chương 68: Hèn kém
69
Chương 69: Không phá vỡ thành kiến
70
Chương 70: Muốn đào góc tường nhà tôi, cậu không có cái gan đó
71
Chương 71: Diệp Liên Tuyết, tôi xin lỗi!
72
Chương 72: Thông suốt
73
Chương 73: Bảo vệ
74
Chương 74: Đồng lòng
75
Chương 75: Anh trai
76
Chương 76: Tuyên chiến với khó khăn
77
Chương 77: Một cái tát
78
Chương 78: Cuộc trò chuyện
79
Chương 79: Người lãnh đạo
80
Chương 80: Củng cố địa vị
81
Chương 81: Thị uy
82
Chương 82: Có biến
83
Chương 83: Em gái
84
Chương 84: Rơi vào tay kẻ ác
85
Chương 85: Ồn ào
86
Chương 86: Giải quyết mọi chuyện
87
Chương 87: Cảm xúc khác lạ
88
Chương 88: Huỷ hôn đi
89
Chương 89: Kế hoạch bắt đầu
90
Chương 90: Dư luận đảo chiều
91
Chương 91: Cú chốt hạ mang tính quyết định
92
Chương 92: Không có cơ hội trở mình
93
Chương 93: Cầu xin
94
Chương 94: Bạch Ly phát điên rồi
95
Chương 95: Sự nhân từ cuối cùng
96
Chương 96: Kỷ Thương đến Quách gia?
97
Chương 97: Nước đi của Quách Thừa Tuyên
98
Chương 98: Bênh vực
99
Chương 99: Yêu cầu nhận bệnh án
100
Chương 100: Lần đầu tiên chạm trán Thánh thủ
101
Chương 101: Mạc Tử Duy trở lại
102
Chương 102: Bát nháo trên sofa
103
Chương 103: Mây đen
104
Chương 104: Thiên thần
105
Chương 105: Thuốc lá
106
Chương 106: Bất an
107
Chương 107: Có nên đặt niềm tin?
108
Chương 108: Bảo vệ em
109
Chương 109: Vùng an toàn
110
Chương 110: Cuộc gặp gỡ không mong đợi
111
Chương 111: Người bạn bảy năm trước
112
Chương 112: Tổn thương tinh thần
113
Chương 113: Niềm tin
114
Chương 114: Bỏ qua định kiến
115
Chương 115: Kế hoạch tác chiến
116
Chương 116: Quỷ sai
117
Chương 117: Oanh liệt rời khỏi
118
Chương 118: Cuộc sống bình lặng
119
Chương 119: Hôm nay rèm không đóng
120
Chương 120: An tâm
121
Chương 121: Chuyện cũ
122
Chương 122: Bạch Ly sắp ra toà rồi
123
Chương 123: Không thể nào quay đầu
124
Chương 124: Bãi kiện
125
Chương 125: Ý tưởng lớn gặp nhau
126
Chương 126: Quách Thừa Tuyên đại giá quang lâm
127
Chương 127: Rắc rối chuyện kiện tụng
128
Chương 128: Che giấu một tội ác
129
Chương 129: Tức giận
130
Chương 130: Giận dỗi sớm làm hoà
131
Chương 131: Chuyện sống cùng
132
Chương 132: Thanh mai trúc mã và phu nhân tương lai
133
Chương 133: Cơ hội mới và trăn trở mới
134
Chương 134: Lại lên diễn đàn
135
Chương 135: Phiền phức không đáng có
136
Chương 136: Im lặng có phải là chuyện nên làm hay không?
137
Chương 137: Quá tải
138
Chương 138: Kẻ quấy rối
139
Chương 139: Kết hôn
140
Chương 140: Người xen vào
141
Chương 141: Cạm bẫy tình yêu
142
Chương 142: Chuyện sớm muộn
143
Chương 143: Anh đã từng trải qua chuyện này với bao nhiêu cô gái?
144
Chương 144: Nâng niu (H)
145
Chương 145: Mắt bão
146
Chương 146: Đi công tác
147
Chương 147: Người không mời mà đến
148
Chương 148: Phong thái của một nữ vương
149
Chương 149: Chữa lành từ hai phía
150
Chương 150: Lại gặp khó khăn
151
Chương 151: Đêm bí ẩn
152
Chương 152: Người tốt bí ẩn
153
Chương 153: Người cầm đèn chạy trước ô tô
154
Chương 154: Quách Thừa Tuyên là người đàn ông của tôi!
155
Chương 155: Không muốn em khó xử
156
Chương 156: Thân mật
157
Chương 157: Anh rất muốn kết hôn với em
158
Chương 158: Về Quách gia đón bão
159
Chương 159: Nổi nóng
160
Chương 160: Tin tưởng
161
Chương 161: Đa nghi

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play