Chương 3

CHƯƠNG  3 CHUYỆN XƯA

 

“ Dô, tôi thấy anh khổ sở quá… Hay là… Ha, anh đang nghĩ tôi sẽ mang anh trở về nhà sao? Nằm mơ cũng không có chuyện đó” gã liếc nhìn người đàn ông đầy vẻ miệt thị. Gã dừng lại một chút lại nói:” Nhưng vẫn có thể cho anh một chút tiền để anh sông tốt hơn”

Nói rồi gã lại với tay vào trong túi tìm kiếm móc ra tờ có giá trị lớn nhất lại ra vẻ tiếc nuối:” Chậc chậc, thật có lỗi quá, tôi quen sài thẻ rồi hiện tại chỉ có bao nhiêu thôi, anh cứ nhận lấy đi vậy”. Gã đưa tờ tiền trước mặt người đàn ông rồi thả tay ra, tờ tiền mỏng manh theo gió mà rơi loạng choạng rồi nằm trên mặt:” Xem tôi này, có một chút tiền cũng cầm không xong, cảm phiền anh nhặt dùng vậy a”

Trần Vũ nhìn một màn nãy giờ mà nghiến răng nghiến lợi:” Mịa nó, đây là muốn gây sự đúng không? Ông chú mau tẩn thằng này một trận đi, nếu tôi mà trở thành người tôi cũng sẽ tẩn gã ra trò!”

Người đàn ông mắt không thèm liếc nhìn chỉ một mực nhìn đường đi phía trước mà nhàn nhạt nói:” Nếu đã xong thì tôi đi trước”, nói rồi lướt ngang qua người gã mà đi. Gã khoanh tay khinh thường nhìn bóng lưng thẳng tắp kia nói:” Hừ, làm dáng thanh cao cái gì chứ, cho tiền mà không sài sao? Vậy đừng thì nói là tôi không lo lắng cho anh đấy nhá”

Nói rồi gã vứt điếu thuốc mở cửa bước lên xe, chỉ là chưa kịp ngồi ngay ngắn gã đã rùng mình một cái, gã nghi ngờ quay đầu ra nhìn người đàn ông, chỉ là người đàn ông đã đi cách xa gã. Gã lẩm bẩm:” Không thể nào, sao có cảm giác như ai nhìn mình ấy nhỉ?”.

Một tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của gã, gã bắt máy thì đầu bên kia đã lên tiếng:” Diệp thiếu gia, anh đến đâu rồi”

Gã nghe giọng mà nheo mắt cười nói:” Đang trên đường đến, hôm nay tao sẽ khao chúng mày một trận ra trò”

“ Đại ca có chuyện vui sao?” bên kia tò mò hỏi

“ Ha ha, đương nhiên là có chuyện vui rồi. Ý định đến đây chơi của chúng mày rất tốt, tao rất thích. Ha ha… ha ha…!” gã gác máy rồi lái xe chạy vút ngay người đàn ông đi phía trước mà không thèm nhìn lại.

Thu hồi tầm mắt, Trần Vũ nói:” Gã tên là gì vậy, sau khi trở lại thành người tôi sẽ nhờ anh tôi cho gã một bài học”

Người đàn ông không nghe thấy, Trần Vũ thở dài nói:” Được rồi, hỏi chú cũng như không. Gã gọi chú là anh, chú tên Diệp Thanh Hiên sao? Vậy gã chắc là em của chú rồi, nhưng mà làm em gì với cái ngữ ấy. Tôi mà giống như gã thì đã bị anh tôi cho ra gầm cầu ở rồi”

Người đàn ông lững thững bước đi, bởi vì chân phải từng bị thương nên đi có chút chậm, nếu trời mưa hoặc trở lạnh vết thương sẽ thêm đau nhức rất có thể đi cà nhắc hoặc không thể đi được.

Người đàn ông nhớ là mình của những năm trước sau đó không khỏi cảm thấy buồn cười. Cha anh qua đời để lại một đống hỗn loạn của công ty, anh từ một thiếu niên phải tự thân mình gòng gánh cả công ty mới có được như ngày hôm nay. Cuối cùng lại bị đạp đổ, người thân bạn bè xung quanh không hề vươn tay giúp đỡ mà lại chạy vào cấu xé tranh chấp hết thảy chỉ sợ đến sau sẽ không còn gì, cái gọi là bạn và bè phân ra cũng thật rõ ràng.

Trong một lần bất cẩn anh bị một đám côn đồ chặn đường đánh đập một trận, sau khi tỉnh dậy cũng chỉ thấy mình nằm trên mặt đất lạnh lẽo. Sự nghiệp công danh đổ nát chỉ trong một đen, mọi cố gắng trước đó hiện tại có lẽ đang được phân tán khắp nơi.

Thật nực cười, tiền tài quyền lực quả khiến con người ra trở nên đáng sợ. Anh một mình lê lết toàn thân bị thương rời đi thành phố khác không muốn dây dưa vào nữa, cuộc sống sau này không tiền không thân thích chỉ có thể sống qua ngày giống hôm nay. Nhưng như vậy đối với anh rất tốt, rời xa nơi bẩn thiểu đó làm anh thoải mái hơn rất nhiều.

Trời tối đến rất nhanh, người đi đường sẽ tìm đến những ánh sáng mà hướng đến, còn những người ở tầng áp chót của xã hội lại lựa chọn những nơi tối tăm mà ẩn nấp chờ đợi ngày mai. Người đàn ông mua một ổ bánh mì rồi tìm một gầm cầu để qua đêm, Trần Vũ nhìn ổ bánh mì liền cảm thấy có chút ê răng lại càng quyết tâm sau khi trở lại thành người phải cho ông chú này ăn ngon mặc ấm mới được. Đúng vậy, nhưng tiền đề là phải trở lại thành người, đến một cái quyết tâm cũng không biết khi nào thực hiện được, Trần Vũ cảm thấy không giờ phút nào bất lực như giờ phút này.

Gió thổi cuốn bay rác rưởi có ở khắp nơi, trời có lẽ sắp mưa rồi. Trần Vũ còn đang tự trách chính mình thì nghe thấy từ đằng xa có tiếng nói chuyện, hình là một đám người. Người đàn ông chậm rãi thưởng thức ổ bánh mì trên tay không bận tâm đến bọn lưu manh đầu đường xó chợ đến gần.

Một đám đi đến thấy người đàn ông liền bất mãn, có kẻ đi ra nói:” Này ông già, chỗ nà là chỗ của tụi tôi phiền ông tránh chỗ khác”

Người đàn ông nuốt miếng bánh mì trong miệng rồi lên tiếng:” Chỗ này cũng không phải viết tên của các cậu”

“ A, ông chán sống rồi hả? Nói nhỏ nhẹ không nghe muốn ông muốn bị ăn đập đúng không?!” kẻ kia dọa dẫm giơ nắm đấm nói.

 

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play