Chương 2: Sai lầm hay đúng đắn?

Hoa Hi chỉ biết cúi gằm mặt xuống, hai tay cứ vơ lấy quần áo rách tơi tả trên người cố che đi thân hình trắng nõn nà bên trong. Lúc này cô bối rối không biết nên làm gì, có trách cũng là trách cô không cẩn thận để bị phạt, cũng may là chưa bị Nhiếp đại thiếu gia đuổi khỏi đây.

Quản gia lớn tiếng quát nạt đám người hầu, cố ý giải vây cho cô:

"Mấy người không lo làm việc, lại đi lo chuyện bao đồng. Có muốn bị đuổi khỏi đây không?"

Biết Thời quản gia đã làm việc lâu năm cho Nhiếp gia, xưa nay lại nổi tiếng nghiêm khắc, họ cũng không dám trái ý, vội vã kéo nhau ai nấy rời đi. Đợi đến khi đám người tản ra xung quanh, ông mới cầm một chiếc khăn dệt sợi mịn đem đến khoác qua vai cô, nhỏ giọng nhắc nhở.

"Tôi biết cháu có lòng lương thiện. Nhưng thiếu gia là người khó tính. Nếu cháu không cẩn thận, lỡ rằng sau này có muốn sống yên cũng khó."

Hiểu được ý của quản gia đang muốn nói gì, Hoa Hi liền gật gật đầu, tay nắm lấy khăn ngoan ngoãn khoác kín người:

"Cháu biết rồi ạ."

Trước kia, gia đình cô cũng thuộc vào loại có điều kiện. Nhưng sau đó cha cô đam mê cờ bạc, gia sản trong nhà đều dần dần bị khuân đi hết. Thẩm Dung mẹ cô luôn phải chạy khắp nơi vay tiền để trả, có những hôm bị chặn đứng trước cửa để đòi nợ đã thành quen. Ba mẹ cô ly hôn, ba biệt tăm biệt tích, mẹ và cô phải nương nhờ vào nghề bán đậu phụ.

Cuộc sống bỗng nhiên tốt lên đến khi Thẩm Dung tình cờ giúp đỡ được một người phụ nữ là phu nhân tài phiệt. Bà trông đã ngoài năm mươi, đang từ một công ty lớn bước ra ngoài thì đột nhiên bị tụt huyết áp, mẹ cô đã nhanh chóng đỡ dậy sơ cứu rồi gọi cho bệnh viện đến đưa người đi.

Về sau người phụ nữ ấy đã trả hết số nợ của gia đình cô, với điều kiện là hai mẹ con phải làm việc không công cho Nhiếp gia trong một năm. Được thoát khỏi cảnh nợ nần với con số làm cả đời có khi còn không được, đương nhiên Thẩm Dung đã đồng ý.

Từ đó đến giờ mới có một tháng, Hoa Hi chưa bao giờ thấy thời gian trôi qua lâu như thế.

Căn biệt thự này lớn đến nỗi ở đã lâu nhưng cô vẫn chưa đi xem hết được những căn phòng khác. Cũng một phần là bởi người hầu không được phép bước vào những căn phòng cấm. Hàng ngày mẹ và cô mỗi người một việc khác nhau, nên ít gặp mặt.

Tối đến, Thẩm Dung lọ mọ trở về. Người làm và vệ sĩ ở Nhiếp gia cũng có nơi ở riêng. Kế bên biệt thự là một dãy nhà hai tầng như khu liền kề, rất bắt mắt. Đến cả đãi ngộ của kẻ hầu người hạ còn được tốt như vậy, thế mà Thẩm Dung và cô phải ở trong một căn phòng cũ kĩ bốc mùi rêu. Nhiếp Trình Tiêu căn bản là đang làm khó cô, muốn khiến cô chịu khổ.

Hôm nay căn phòng tối om, thật không giống như thường ngày. Hoa Hi không có điều kiện đi học, đến đây làm việc chỉ giấu trong người một cuốn sách nhỏ, tối đến thường giở ra đọc đi đọc lại nó. Nhưng hôm nay lại im ắng đến lạ khiến Thẩm Dung có chút lo lắng.

Bà vội rướn người đến bên cạnh cô khẽ gọi:

"Tiểu Hi, Tiểu Hi,..."

Bà vừa ngồi xuống giường đã phải giật mình. Giường không có ga, không có chăn, chỉ để nguyên mặt giường đã bị mục nát vài chỗ. Nhìn con gái đáng thương cứ co rúm người vì lạnh, Thẩm Dung lại càng xót xa hơn.

"Tiểu Hi, con sao thế?"

Ở góc nhìn này, bà chỉ nhìn thấy được bóng lưng nhỏ bé của con gái, mới 19 tuổi nhưng phải chịu bao nỗi uất ức. Bà biết tính cô rất ngoan ngoãn, dịu dàng, có thể ra nông nỗi này chắc hẳn đã lỡ chọc phải Nhiếp Trình Tiêu, tên công tử lập dị, đào hoa phong lưu kia rồi.

"Con gái, mẹ ôm con nhé?"

Bờ vai của Hoa Hi khẽ run rẩy, tiếng khóc sụt sùi không thành tiếng. Lát sau, cô quay người, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ cứ thế tuôn rơi:

"Hức... mẹ... May mà có mẹ ở đây..."

Thẩm Dung không chịu được đau đớn tinh thần khi thấy bộ dạng thê thảm của con gái mình như vậy, bà liền lại gần dang tay ôm chầm lấy cô:

"Ngoan, Tiểu Hi, sẽ không sao đâu, chỉ một năm mà thôi..."

Đêm đó trên bầu trời chứa đầy những vì sao tinh tú, vầng trăng sáng lặng lẽ hắt qua cửa sổ vào những ánh sáng yếu ớt, nhưng cũng đủ để Thẩm Dung nhìn rõ được nét tủi thân trên gương mặt cô. Bà cũng không thể kìm được nước mắt, cứ ôm chặt lấy cô không buông.

Đáng lẽ ra bà cũng có thể cho cô một cuộc sống đường hoàng, tươi sáng. Cô sẽ được đi học, có bạn bè, có những tiếng cười vui vẻ, có những buổi đi chơi dã ngoại cùng với lớp. Cô nên được tận hưởng cuộc sống của một cô gái đang ở tuổi xuân thì. Nhưng cuộc đời đưa đẩy khiến cho cô phải chịu cảnh bị sỉ nhục.

Vì hiểu rõ bản chất của Nhiếp Trình Tiêu, ngay từ đầu bà đã làm xấu đi khuôn mặt của cô bằng bột than nguội, từ tay đến chân đều có vẻ lấm lem của một cô gái quê mùa. Như vậy cũng dễ dàng thoát khỏi tầm nhìn của hắn.

Nhưng cuộc sống mà, đôi lúc cũng có người này người kia. Riêng về giới thượng lưu không phải ai cũng có thái độ trịch thượng, cao ngạo như thế. Ví dụ điển hình là Thời quản gia hay Nhiếp phu nhân, họ đều thông cảm cho hoàn cảnh số phận của mẹ con cô. Còn về Nhiếp Trình Tiêu, hắn xấp xỉ tuổi của Hoa Hi, chính là cái tuổi đang dở thanh niên, dở trưởng thành. Thẩm Dung không thể trách hắn, cũng không có quyền để mà trách.

Chỉ là Thẩm Dung không ngờ rằng, mong muốn mau trôi qua một năm để hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi đây, ai ngờ về sau lại dây dưa hơn nữa, càng lún sâu không thể thoát khỏi.

Tất cả đều vì một quyết định không biết là sai lầm hay đúng đắn của bà.

Hot

Comments

Đàm Xuyên

Đàm Xuyên

đọc câu nì mà thấy sót quá :((

2022-11-14

1

Trần Huyền Thanh

Trần Huyền Thanh

.......

2022-07-26

0

Huệ Hoa

Huệ Hoa

nu9 mà k bị đen đảm bảo là 1 mỹ nữ

2022-07-19

2

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play