"Tiêu Tiêu, mẹ nghe nói hôm qua con đã phạt Hoa Hi?"
Nhiếp Trình Tiêu bất mãn ngồi vắt chéo chân chữ ngũ ở ngoài phòng khách. Mãi mới có một ngày nghỉ, từ sáng sớm bạn bè đã gọi điện rủ anh đi đánh golf, thế mà bây giờ lại bị mẹ kìm chân. Chỉ cần ngồi không nhìn Lữ Tuệ Phi uống một tách trà thôi cũng khiến tay chân hắn đứng ngồi không yên.
"Hoa Hi là ai chứ? Con không biết!"
Cả biệt thự Nhiếp gia không biết có bao nhiêu kẻ ăn người ở, làm sao mà hắn biết được cô là ai.
Hắn nhìn bộ dáng Lữ Tuệ Phi thong thả pha trà, liền không thể kiên nhẫn thêm mà lập tức đứng phát dậy định quay người rời đi. Bà đột nhiên lên sắc giọng đanh thép, đám vệ sĩ từ ngoài chạy vào đứng chắn trước cửa buộc hắn phải dừng lại.
"Họ đều là ân nhân của mẹ, con làm gì thì tự bản thân con phải biết."
Xem ra lần này bà sẽ không dễ dàng để hắn đi, vậy chi bằng ngồi nghiêm túc hòa giải.
Lữ Tuệ Phi có nói hắn phạt cô gái nào đó tên Hoa Hi? Nếu vậy chẳng phải là cô gái hầu việc hôm qua sao? Hắn mọi khi đối với mấy chuyện này chẳng bao giờ để tâm, hôm qua là do hắn thấy cô chướng mắt mà thôi. Thái độ của mẹ hắn thế này, có khác nào bà đang coi cô là "con gái hờ" của mình rồi hay không?
"Cô ta sai thì con phạt, không được sao?"
Anh cho rằng mình là chủ nhân của ngôi nhà này. Người làm có sai sót, anh phạt là lẽ đương nhiên.
Lữ Tuệ Phi nhìn con trai một hồi rồi thay đổi tư thế ngồi, ánh mắt có chút xao động:
"Đêm qua Hoa Hi đã bị ốm nặng, hiện giờ đang ở trong phòng để gọi bác sĩ Cảnh đến khám."
"Cũng tốt, chưa chết là được. Không thì Nhiếp gia lại mang tiếng mưu hại người vô tội."
"Con...!"
Lữ Tuệ Phi máu dồn lên não, tức giận vô cùng. Hiện tại bà chỉ hận không thể cho thằng con trời đánh một trận nên hồn.
Nhiếp Trình Tiêu ngồi trên ghế ngao ngán nhìn mẹ, trong lòng nôn nóng muốn đứng dậy. Nghe tin Hoa Hi bị ốm, anh vẫn chẳng có chút áy náy hay để tâm gì.
"Mẹ! Tư Hứa đã hẹn con nhất định phải đến, mẹ muốn con ngồi lại bao lâu nữa? Nếu phải ở đây nghe mẹ báo tin cho con biết là cô ta bị ốm thì con không muốn nghe mẹ nói."
Ngưng một lát, anh lại tiếp lời. Từng câu nói của anh đều xuất phát từ sự khinh bỉ chán ghét Hoa Hi đến tột cùng:
"Mà cô ta cũng chỉ là một con hầu, mẹ quan tâm làm gì? Còn để bác sĩ Cảnh đến khám cho cô ta, cô ta xứng sao? Mẹ có thời gian rảnh vậy thì chi bằng hãy nghĩ cách thuyết phục ba trở về đi. Tuổi già sức yếu còn cứ thường xuyên ra nước ngoài bàn công việc. Con đã nói Nhiếp gia có con gánh vác rồi còn không được sao?"
Nhiếp Trình Tiêu tuy bên trong là một dạng người đào hoa phong lưu, sống trong những cuộc vui trụy lạc nhưng bên ngoài lại là người gánh vác cả gia tộc Nhiếp gia nổi tiếng, có con mắt sát phạt thương trường quyết đoán, luôn nắm rõ đường đi nước bước của đối thủ trong lòng bàn tay và khả năng điều hành tài chính đến mức khiến người khác phải kinh ngạc. Mới chỉ hai mươi lăm tuổi nhưng anh lại được công nhận là vị chủ tịch trẻ tuổi có tài năng nhất nhì Hà Thành.
Có tài có sắc, người ta công nhận, anh cũng không ngại công nhận. Riêng về độ tự luyến thì anh đứng thứ hai không ai đứng nhất.
Lữ Tuệ Phi đặt tách trà xuống bàn, ngón tay phải day nhẹ ren trắng găng tay đeo bên tay trái, giọng hơi hạ thấp xuống:
"Mẹ muốn để Hoa Hi đi học."
Nhiếp Trình Tiêu từ nãy giờ rất muốn mau chóng rời khỏi nhà cho đúng hẹn, nhưng khi nghe mẹ thông báo chuyện này, anh lập tức buông bỏ ý định vừa rồi, sắc mặt ba phần ngạc nhiên bảy phần thái độ như không thể nào tin được.
"Mẹ nói gì vậy? Để cho một con hầu đi học? Thế rồi mặt mũi danh tiếng của Nhiếp gia phải để ở đâu?"
Lữ Tuệ Phi xưa nay sức khỏe yếu kém, lại phải cái hay bị tụt huyết áp, nhất là khi trời trở lạnh. Mọi khi luôn có người theo sau để bảo vệ, duy chỉ có một hôm vào tháng trước bà rẽ qua công ty muốn đưa tận tay tài liệu cho anh, tiện thể tìm hiểu xem những cô gái luôn ở bên cạnh anh là những hạng người thế nào, mặc cho vệ sĩ hay bảo mẫu dù có ngăn cản.
Hôm đó trời lạnh, bà quên đem theo áo khoác. Nhưng bà không thấy lạnh, chỉ nhớ rõ hai khuôn mặt lương thiện ấm áp đã giúp bà qua cơn nguy kịch.
Phải chăng bà đã sống quen ở trong giới thượng lưu, những bộ mặt giả tạo đều đã thấy, thấy cả những khi Nhiếp Trình Tiêu đi cùng với những cô gái ăn mặc hở hang, son phấn lòe loẹt cùng với mùi nước hoa nồng nặc khiến bà muốn buồn nôn. Cho nên khi nhớ về gương mặt xinh xắn ấy, giọng nói nhẹ nhàng ấy, bà lại cảm thấy thoải mái hơn.
Lữ Tuệ Phi cũng là một người phụ nữ xuất thân từ một gia đình bình thường. Khi ấy chồng bà, Nhiếp lão gia Nhiếp Chính phải lòng bà trước, rồi luôn một lòng theo đuổi. Trải qua những đấu tranh gia tộc, cuối cùng cũng có thể viên mãn. Nhưng lòng bà đối với những con người bình dân nghèo khó vẫn có sự cảm thông, mãi không bao giờ thay đổi.
Nhưng người con trai Nhiếp Trình Tiêu này, áp dụng cho câu "cha mẹ sinh con, trời sinh tính" là cấm có sai. Về tính cách đều không giống ba, cũng chẳng giống mẹ. Nguyên bản chất anh là một con người quen sống trong sự xa hoa phú quý, tuy có tài năng nhưng trong ánh mắt anh vẫn chứa thành kiến khá nặng đối với những con người tầm thường như Hoa Hi.
Lần này không thể để con trai ngăn cản, bà phải bù đắp lại cho cô những tủi thân cô phải chịu khi ở đây. Số tiền nợ ấy bà rất muốn cho không, nhưng Nhiếp Trình Tiêu đã chất vấn bà, nói rằng Nhiếp gia không bao giờ cho không ai cái gì. Đối với anh, mọi thứ anh làm bỏ vốn ra đều phải mang về cái lợi, không được phép thua lỗ. Bà chỉ đành để cô và Thẩm Dung ở lại đây làm việc cho nhà mình.
Lữ Tuệ Phi biết Nhiếp Trình Tiêu đối với bà vẫn có phần thành kiến, dù là không nhiều. Nhưng chỉ vậy thôi cũng khiến bà phải khó chịu trong lòng:
"Mẹ không phải thương lượng, mà là thông báo. Đợi khi nào Hoa Hi khỏi bệnh hẳn, mẹ sẽ để con bé đi học."
Updated 28 Episodes
Comments
Huệ Hoa
k thích ông na9
2022-07-19
7
Mai Trang ➶
Thik na9 rùi nka 😻😻
2022-06-10
4
💜Anonymous⚣
Umeee Olgaaaa
2022-06-10
6