Chuyện sau đó không cần nói rõ, ai cũng hiểu được. Một tên đàn ông bị chuốc loại thuốc kia, một cô gái bị bắt đưa tới, loại chuyện thế này không phải chưa từng nghe qua. Nhưng không ai ngờ được nó lại xảy ra với cô con gái bé bỏng của họ. Từ phu nhân run lên cầm cập, hai mắt bà trợn trừng lên nhìn kẻ đã gây ra nỗi đau cho con gái mình, không chịu nổi đả kích, bà ngã xuống sàn, bất tỉnh nhân sự.
Những người hầu bên cạnh cũng ném ánh mắt hình viên đạn lên người anh. Nếu như giết người không đi tù, họ nhất định sẽ băm thây Quân Duyệt ra thành từng mảnh. Từ Tuệ Tĩnh ôm lấy thân thể gầy yếu của mẹ mình, liếc anh với đôi mắt căm hận.
Một tiếng "bốp" vang lên. Từ Văn Ngụy đấm liên tục vào mặt Quân Duyệt mấy cái, chẳng những thế còn dùng chân đá vào người anh. Đứa em gái mà Từ Văn Ngụy luôn bảo bọc, trân trọng bị kẻ này làm nhục, đúng là đáng chết. Trong lúc này chỉ còn đại thiếu gia Từ Văn An là còn đủ tỉnh táo, không bị cơn tức giận làm cho mất đi lý trí. Anh chặn nắm đấm của em trai, thấp giọng: "Ngụy, buông cậu ta ra!"
Từ Văn Ngụy bị câu nói của anh trai kéo khỏi sự nóng giận. Tuy rất muốn đánh anh nhưng Từ Văn Ngụy sợ Từ Văn An nhất nên không thể làm gì khác ngoài việc thả Quân Duyệt ra.
Từ Văn An nhìn anh đang quỳ dưới đất, tuy anh đáng hận nhưng kẻ đứng sau chuyện này mới là người anh muốn tìm ra. Từ Văn An lạnh giọng, nói: "Quân Duyệt, mời anh ra khỏi đây!"
Lâm Tiêu nhận thấy tình hình quá căng thẳng, lấy hết can đảm chạy lại đỡ anh lên. Lâm Tiêu thì thầm vào tai anh: "Giám đốc, chúng ta về trước đã, vài ngày nữa hãy tính tiếp."
Quân Duyệt chống một tay xuống đất, lấy lực đẩy cơ thể lên. Anh cúi nhẹ đầu thay cho lời chào rồi rời khỏi đó.
"Giám đốc, chúng ta tới bệnh viện kiểm tra đã." Lâm Tiêu cất lời, giọng nói vô cùng sốt sắng. Từ thiếu gia ra tay không chút nể nang gì, khóe miệng anh còn đang chảy máu nữa.
"Không đi, tôi ở lại."
"Giám đốc, anh..."
Không để thư kì Lâm nói thêm lời nào, anh lại một lần nữa quỳ xuống, lần này là ngay trước cổng nhà họ Từ. Thuộc hạ của anh cũng không dám nhiều lời, chủ nhân một khi đã quyết định chuyện gì thì cho dù trời có sập xuống cũng không ai thay đổi được.
Từ Tuệ Nhu như tìm ra con đường cho mình, cô tiến đến bàn học, cầm lấy con dao sắc nhọn từ từ đi vào phòng tắm. Phải, chỉ có chết mới rửa sạch được sự nhục nhã, dơ bẩn này. Nếu cô sống sẽ trở thành vết nhơ của gia đình, vậy thì chẳng thà kết thúc sớm một chút.
Đầu tiên, Từ Tuệ Nhu xả nước vào bồn tắm cho tới khi chạm đến thành bồn. Cô bước vào rồi nằm xuống, ngắm nhìn con dao trên tay không ngăn nổi nỗi chua xót trong lòng. Từ Tuệ Nhu không thể nào quên được sự việc tối qua, không bao giờ. Cô cầm con dao, cắt mấy đường lên cổ tay mình, khuôn mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Hỏi cô có đau không? Dĩ nhiên là có rồi nhưng mãi mãi sẽ không so được với nỗi đau đêm qua.
Cô thả lỏng người, để thân thể tự do chìm xuống dòng nước lạnh lẽo. Chất lỏng màu đỏ từ tay không ngừng tuôn ra, nước trong bồn vốn dĩ không màu nay lại biến thành màu máu.
Từ phu nhân được đưa vào phòng nghỉ, Từ gia trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết. Cô con gái được cưng chiều nhất nhà gặp chuyện, không ai còn tâm tình để cười nói vui vẻ.
Mọi người hiểu rõ tính cách của cô nên không dám bước lên khuyên nhủ. Từ Văn An đang đút thuốc cho mẹ mình, anh khựng người như nghĩ ra được điều gì. Anh quay người chạy một mạch lên tầng 3, vừa đập cửa vừa gọi: "Tuệ Nhu, Tuệ Nhu, mở cửa cho anh!"
"Tuệ Nhu, mở cửa cho anh hai đi!" Anh hét lớn.
Biết có chuyện chẳng lành, Từ Văn An lùi ra sau, lấy lực đạp mạnh vào cánh cửa làm nó văng ra. Anh cố gắng trấn an bản thân, xua tan ý nghĩ đáng sợ trong đầu. Tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, thẳng đến khi đi sâu vào. Trước mắt anh là cảnh tượng mà bất cứ ai chứng kiến cũng cảm thấy kinh hãi. Cô nằm bất động trong bồn, dòng nước màu đỏ tràn ra bên ngoài, mùi tanh xộc thẳng vào mũi.
Anh lao thẳng vào phòng tắm, bế cô lên. Hai mắt anh giờ đây đã sớm bị một tầng nước bao phủ. Cổ họng Từ Văn An như có gì đấy đâm xuyên vào, giọng anh lắp bắp, khổ sở vô cùng: "Tuệ Nhu... Tuệ Nhu... anh... anh xin em, xin em tỉnh lại đi mà!"
"Người đâu, gọi xe cấp cứu đi!" Từ Văn An hét lớn trong sự tuyệt vọng.
Cầu xin em Tuệ Nhu, xin em đừng xảy ra chuyện gì. Cầu xin em...!
Khi Từ Văn An bế cô xuống đại sảnh, tất cả mọi người đều chết lặng. Chu quản gia nén nước mắt, lấy điện thoại gọi cho bệnh viện. Chị gái cô là Từ Tuệ Tĩnh khóc nức nở, vừa chạy vừa ôm hộp đồ y tế trong tay. Cô cẩn thận cầm bàn tay Từ Tuệ Nhu lên, tiếng khóc càng lớn hơn: "Tuệ Nhu... hức... hức... là chị đây, em đừng... xin đừng xảy ra chuyện gì..."
Một lát sau xe cấp cứu dừng trước cổng. Quân Duyệt đứng phắt dậy, một cảm giác cực kì khó tả bất chợt nổi lên. Các y sĩ di chuyển giường bệnh vào, lúc đưa ra ngoài thì đã có một cô gái nằm trên đó. Anh nhận ra cô, chắc chắn chính là cô gái đêm hôm qua. Mà hiện giờ cô giống như thiên sứ gãy cánh rơi xuống trần gian, mình đầy thương tích. Khuôn mặt cô trắng bệch, đôi môi anh đào tái nhợt, mái tóc rũ rượi ướt đẫm, chiếc váy màu trắng bị nhuộm thành màu đỏ nhạt.
Cô được đưa lên xe cấp cứu, thời khắc này, anh có thể cảm nhận rõ ràng sợi dây sinh mệnh của cô đang dần bị cắt đứt. Và ý thức được hậu quả của hành động mà mình gây ra.
Anh quay người nhìn thư ký Lâm, ngữ khí lãnh đạm như có như không: "Đến đồn cảnh sát!"
Lâm Tiêu ngẩn người, suy nghĩ tự động nhảy số. Tới lúc Lâm Tiêu hiểu rõ yêu cầu của anh, muốn can ngăn thì anh đã lái xe đi mất rồi. Biết rằng là Quân Duyệt có lỗi nhưng anh cũng phải ý thức được hiện nay là thời điểm gay go nhất trong cuộc chiến tranh giành vị trí đứng đầu Quân gia chứ.
Updated 81 Episodes
Comments