Nắng Ấm Và Em
*Lưu ý: chương này có cảnh rape.
Mười giờ tối, thành phố Hoàng Bắc được bao trùm bởi màn đêm huyền ảo. Khác hẳn với vẻ yên bình, dễ chịu của buổi sáng tinh mơ, giờ đây đường phố khoác lên mình chiếc áo vô cùng rực rỡ, thơ mộng. Từ Tuệ Nhu lờ mờ tỉnh dậy. Cơ thể cô không còn chút sức lực nào, phía sau gáy truyền đến cơn đau dữ dội. Cô sợ hãi nhìn căn phòng xa lạ trước mắt, trong lòng xuất hiện nỗi kinh sợ khủng khiếp. Rốt cuộc nơi này là đâu? Tại sao cô lại ở đây?
Từ Tuệ Nhu lập tức bật dậy khỏi giường, chân vừa chạm mặt sàn liền ngã vật xuống. Lúc này cô mới ý thức được ở trong căn phòng không chỉ có một mình cô, phía góc tường bên trái là một người con trai. Từ Tuệ Nhu cố gắng trấn tĩnh, chạy đến cửa ra vào.
Ngay lúc cô tưởng chừng bản thân có thể thoát khỏi thì thân thể đột nhiên bị nhấc bổng, người con trai lúc nãy ném mạnh cô xuống giường, may thay đệm ở đây sử dụng loại chất lượng nên cô cũng không chịu tổn hại gì.
Hắn hung hăng đè mạnh lên cơ thể nhỏ bé của cô, Từ Tuệ Nhu hoảng loạn chỉ biết kêu lên: "Buông tôi ra, buông tôi ra... ưm..."
Nhưng căn phòng này có hệ thống cách âm cực tốt, dù bên trong có xảy ra đánh nhau bằng súng đạn thì người bên ngoài cũng chẳng biết gì. Hắn ta không để cô phản kháng, nhanh chóng ghì chặt hai tay lên đỉnh đầu, dán đôi môi lạnh buốt lên bờ môi nhỏ nhắn của cô, điên cuồng gặm nhấm. Không khí trong phòng lạnh lẽo đến cực điểm.
Hắn phả hơi thở nóng ran lên mặt cô, vùi đầu sâu vào hõm cổ trắng ngần tinh tế. Mái tóc cô tỏa ra hương hoa nhài nhè nhẹ kích thích khứu giác hắn khiến cho hành động của hắn càng trở nên mạnh bạo hơn.
Từ Tuệ Nhu dùng hết sức lực đẩy hắn ra, cô cố gắng hít lấy hít để không khí. Từ trước tới nay chưa bao giờ cô gặp phải chuyện này, mối tình đầu còn chưa có.
Biểu cảm vụng về, sợ sệt như thỏ con của cô làm hắn không cách nào dừng lại được. Hắn một lần nữa ép cô xuống, lần này không phải hôn nữa, hắn trực tiếp lần mò vào bên trong. Bàn tay thô ráp, lạnh như vừa ngâm trong nước đá khiến Từ Tuệ Nhu rùng mình, cô hét lên, trợn mắt nhìn hắn: "Thả tôi ra, anh làm gì..."
Một lần nữa hắn chặn đứng lời nói của cô, lấy hết mật ngọt trong khoang miệng thiếu nữ. Hắn xé toạc cơ thể cô ra, không chút nương tình.
"Đau..." Thanh âm mềm mại, nghẹn ngào vang lên trong căn phòng rộng lớn.
Cô thật sự rất đau, cô biết bản thân sẽ phải trải qua chuyện gì. Nhưng cô chỉ mới mười chín tuổi, cô chỉ muốn được vui đùa bay nhảy, sau này sẽ trải qua chuyện này cùng người mình yêu. Cô đạp mạnh vào người hắn nhưng đối với hắn mà nói thì hành động của cô chỉ như đang gãi ngứa, giọng nói yếu ớt kèm theo tiếng nức nơi cổ họng: "Hức... cầu xin anh... hức... tha cho tôi..."
Nước mắt mặn đắng rơi xuống gò má trắng nõn của cô nhưng không làm người kia mềm lòng. Đôi mắt hắn đen láy, sâu như đáy vực, trong bóng tối sáng rực lên như con sói hoang đang nhìn chăm chú vào con mồi.
Đau đớn, tuyệt vọng, bất lực, từng bước hành hạ cô gái nhỏ. Lần đầu của cô không có sự hạnh phúc, vui vẻ mà là thống khổ, nhục nhã. Bên ngoài đổ mưa như trút nước, sấm sét ầm ầm tạo tia điện sáng rực trên bầu trời. Không ai có thể cứu cô, không một ai...
Người kia như vừa phát tiết xong, hắn nằm xuống bên cạnh, hai mắt nhắm nghiền, có vẻ không được tỉnh táo lắm. Từ Tuệ Nhu cuộn tròn thân thể lùi ra xa. Cô rất sợ, cô chưa từng nghĩ sẽ trải qua một chuyện đáng sợ như vậy. Cô bị một người xa lạ cưỡng bức. Mấy tiếng trước cô còn tung tăng đi về nhà sau buổi hẹn cùng bạn bè và thầy cô. Sau đó, cô bị một người đánh ngất rồi đưa tới đây. Cô phải làm sao đây? Phải rồi, cô phải chạy, phải trốn khỏi đây, phải thoát khỏi tên điên này.
Nghĩ là làm, Từ Tuệ Nhu vơ lấy áo của mình ở dưới sàn khoác lên. Cô gắng gượng hết sức đứng dậy, lết thân thể đang kiệt quệ đến bên cánh cửa rồi mở nó ra.
Trong đầu cô lúc này chỉ vang lên hai chữ "chạy trốn", nếu đợi một lúc nữa kẻ kia tỉnh dậy nhất định cô sẽ bị bắt lại. Từ Tuệ Nhu dùng hết sức lực chạy ra bên ngoài, nước mắt không ngừng rơi, ác mộng của cuộc đời cô chính là đêm nay, là kí ức mà cô muốn triệt để quên đi.
Không lâu sau khi Từ Tuệ Nhu rời đi, người đàn ông kia cũng tỉnh lại sau cơn mê man. Anh nhớ rõ lúc nãy bản thân đã làm gì nhưng vẫn tỏ ra rất bình thản, người là được thư kí của anh dẫn tới, chắc chắn trước khi đến đây đã làm thỏa thuận rồi. Vả lại, cô gái kia chắc cũng không phải lần đầu.
Cho đến khi anh nhìn sang nửa giường bên kia mới hoảng hốt phát hiện một vệt máu. Vậy mà... lại là lần đầu sao?
Trong lúc anh đang lộn xộn với đống suy nghĩ thì một người đàn ông chạy vào, dáng vẻ vô cùng vội vã: "Giám đốc, sao anh lại ở đây? Lúc nãy tôi đi vệ sinh ra đã không thấy anh rồi."
Người đàn ông đang ngồi trên giường là Quân Duyệt, CEO tập đoàn tài chính CK và là người thừa kế Quân Gia. Bữa tiệc, chiều nay anh bị chuốc thuốc, chỉ có thể bỏ bữa tiệc ra về sớm hơn dự định. Lâm Tiêu để anh ở lại xe rồi chạy vào nhà vệ sinh. Nào ngờ lúc trở ra đã không thấy xe và người đâu nữa.
"Vậy lúc nãy người đưa tôi tới đây là ai?"
Quân Duyệt giật sững người, quay phắt qua nhìn thư kí của mình. Cậu ta không phải người đưa anh tới đây, cũng không tìm người tới giúp anh giải quyết việc chuốc thuốc. Chẳng lẽ...
Tiếng còi xe cảnh sát vang vọng phía dưới khách sạn, Lâm Tiêu ngó xuống thì thấy một đám cảnh sát tiến vào. Hiểu rồi, Quân Duyệt bị người ta tính kế rồi. Còn tốn công báo cảnh sát tới đây.
Lâm Tiêu kéo rèm cửa lại, lấy một chiếc áo từ trong ba lô ra đặt trên giường, sau đó nói: "Giám đốc, anh mau thay quần áo đi. Chúng ta trúng kế rồi."
Quân Duyệt ngờ ngợ đoán ra được chuyện này là do ai gây ra rồi. Đầu tiên là chuốc thuốc, cho người đóng giả Lâm Tiêu đưa hắn tới đây, lại bắt một cô gái không quen không biết, báo cảnh sát để gán lên người hắn tội cưỡng bức. Anh trai cùng cha khác mẹ của anh đúng là đủ thâm độc.
Updated 81 Episodes
Comments
Zuko Aang
Đọc qua 1 chương thì mình thấy lỗi logic, lỗi từ ngữ, lỗi dấu câu... muốn sửa có thể ib trực tiếp trên mess cho mình, mình sẽ chỉ chi tiết cho nhé
2022-06-19
2
Zuko Aang
Bạn có PR truyện trên FB và nhờ mình nhận xét. Bây giờ mình nhận xét được không ạ?
2022-06-19
2