Chương 2: Bắt buộc chấp nhận

Dù đối diện với rất nhiều kẻ thù, nhưng khi nghe đến Tứ ca Trình Gia Ý, trong lòng Thẩm Khiết vô tình dâng lên một nỗi sợ vô hình chẳng thể miêu tả thành lời. Nghe thôi mà tâm trạng đã nặng nề vậy rồi chứ đừng nói gặp mặt. Thẩm Khiết có là sát thủ thì cũng sẽ để lộ sơ hở thôi huống chi là Tần Hàm Hoan.

Tổ chức X và Triệu Mặc Lâm có mối thù không đội trời chung, nguyên nhân là gì Thẩm Khiết không rõ, nhưng từng ấy năm đấu đá, Triệu Mặc Lâm chưa bao giờ thắng nổi Trình Gia Ý. Cho nên, vì để hủy diệt X, Triệu Mặc Lâm và lãnh đạo bên trên đã đưa ra biện pháp này, âm thầm lấy thông tin quan trọng để đánh vô yếu điểm.

Thẩm Khiết hiểu rõ, nếu như mình chấp nhận đi, thì ranh giới giữa cái chết và sự sống vô cùng mong manh. Nhiệm vụ đó thật sự quá nguy hiểm, chẳng biết thành công hay không, nhưng mạng sống rất khó đảm bảo. Nhưng nếu không đi, em trai cô, người thân duy nhất của Thẩm Khiết sẽ không giữ được tính mạng.

Triệu Mặc Lâm nheo mắt quan sát Thẩm Khiết đứng trước mặt, hắn ta cong môi, khàn khàn mở miệng: "Tôi khuyên cô nên suy nghĩ cho kỹ rồi hãy đưa ra quyết định, đừng để bản thân mình phải hối hận." Nghe ngữ khí thốt lên từ miệng người đàn ông, dường như Triệu Mặc Lâm đã chắc chắn Thẩm Khiết sẽ gật đầu.

Quả nhiên chính là như vậy.

"Được! Tôi đồng ý, nhưng chủ nhân, tôi có hai điều kiện." Thẩm Khiết hít một hơi thật sâu, dùng hết sức rặn ra từng chữ: "Tôi muốn mạng sống em trai mình được đảm bảo trong lúc tôi tiếp cận Trình Gia Ý. Thứ hai, sau khi hoàn thành, tôi muốn rời khỏi tổ chức, sống một cuộc đời tự do."

Rời khỏi đây cũng là chuyện tốt.

Vừa cứu được em trai, Thẩm Khiết cũng chả phải chịu đau khổ trong tình cảm nữa.

Tuy rằng người con gái ấy biết bàn tay mình đã nhuốm đầy máu tanh, muốn sống một cuộc đời bình thường như bạn bè đồng trang lứa, đó là hoàn toàn không thể nào. Nhưng dù sao, chẳng còn Triệu Mặc Lâm uy hiếp, Thẩm Khiết cũng thấy dễ thở hơn rất nhiều.

Triệu Mặc Lâm hào sảng gật đầu: "Được thôi. Tôi đáp ứng cô. Chỉ cần cô ngoan ngoãn là được ." Dứt lời, người đàn ông lôi ra một con dao sắc bén dọa cho người ta kinh sợ. Nụ cười lạnh trên mặt Triệu Mặc Lâm để lộ sự nguy hiểm: "Còn bây giờ thì chúng ta nên bắt đầu nhiệm vụ rồi."

Người đàn ông đứng dậy, cầm dao hướng về phía Thẩm Khiết.

Cô hoang mang cảm nhận được nguy hiểm, theo bản năng lùi về phía sau: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Ánh mắt người con gái lóe lên những tia sợ hãi, bất an mà trước đây chưa từng có.

Hắn ta chẳng lẽ… chắc sẽ không phải là điều mà Thẩm Khiết đang nghĩ đâu...

"Thẩm Khiết à, cô ở trong hắc bang vẫn chưa ngộ ra được chút nào à?" Tiếng bước chân ngày một lớn, khuôn mặt Triệu Mặc Lâm trầm xuống, hung hăng hướng về phía Thẩm Khiết: "Muốn tiếp cận Trình Gia Ý, con người nham hiểm đó sẽ không đơn giản đâu. Để khiến cho hắn ta mất hết đề phòng, phải tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ nhất có thể. Mà cô cần đóng vai người phụ nữ yếu đuối và để có thể ở bên cạnh Trình Gia Ý, cô bắt buộc phải dùng mạng mình để đổi."

Bước chân người con gái bỗng dừng lại.

Cô bất giác cười lớn, dường như Thẩm Khiết đã hiểu Triệu Mặc Lâm đang muốn làm gì.

Thẩm Khiết tự hỏi rằng, ở bên cạnh hắn lâu như vậy, liệu Triệu Mặc Lâm có chút tình cảm nào với cô không?

Buồn cười thật!

Thẩm Khiết, mày đừng có tiếp tục ngu ngốc nữa.

Nếu Triệu Mặc Lâm động lòng, người đàn ông kia sẽ chẳng ép mày dấn thân vào nguy hiểm chứ đừng nói đến việc sắp sửa làm mình bị thương.

Buông bỏ đi, đừng đâm đầu vào nữa.

Trước khi ra tay, một thanh âm nhàn nhạt vang lên ngay bên tai cô: "Thẩm Khiết, đừng trách tôi. Đây chính là số mệnh của cô."

Dứt lời, mũi dao sắc nhọn lao về phía người con gái, hai mắt Thẩm Khiết khép hờ, cô cắn chặt răng chịu đựng cơn đau đang lan ra khắp mọi nơi trên cơ thể. Triệu Mặc Lâm ra tay cũng nhẫn tâm thật, cô bật cười, đâm vào đúng chỗ hiểm, nếu như chẳng được cấp cứu kịp thời, chắc chắn mất mạng.

Bên dưới bụng Thẩm Khiết, chất lỏng màu đỏ liên tục chảy ra, cô dùng tay ôm chặt lấy vết thương chỉ để cầm máu. Thân thể cô vô lực ngã nhào ra sàn nhà, cô được Triệu Mặc Lâm đem ra xe, hắn ta tàn nhẫn ném thẳng Thẩm Khiết vài bên trong.

Chiếc xe nổ máy, chạy như bay trên đường dài đang bị bóng tối bao phủ.

Một lúc sau, thời gian như dừng lại.

Thẩm Khiết đau đớn mở mắt ra, tầm mắt phía trước mờ ảo, cô hoàn toàn chẳng thể nhìn rõ được. Bên tai vang lên tiếng nhắc nhở của Triệu Mặc Lâm: "Đây chính là địa bàn mà Trình Gia Ý hoạt động. Cô nên nhớ rõ nhiệm vụ được giao. Đừng có nghĩ đến chuyện bỏ trốn hay phản bội, em trai cô vẫn đang được điều trị ở chỗ tôi đấy."

Theo bản năng, người con gái gật đầu lia lịa, cơn đau ngày càng dồn dập, Thẩm Khiết buộc phải cắn chặt răng mà cam chịu.

"Ném cô tư xuống đường, nhớ là đúng địa điểm mà Trình Gia Ý hay đi qua." Triệu Mặc Lâm mặt không cảm xúc ra lệnh cho thuộc hạ, đến liếc mắt nhìn Thẩm Khiết một cái hắn ta cũng chả thèm.

Bọn thuộc hạ mau chóng làm theo, đưa Thẩm Khiết đang bị thương nặng ra ngoài đường, ép cô nằm trên nền đất ướt đẫm sương muối. Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Triệu Mặc Lâm đánh xe rời đi, tâm trạng chẳng chút gợn sóng.

Nhưng Triệu Mặc Lâm không hề biết rằng, hành động hôm nay của mình sau này sẽ khiến cho hắn hối hận chẳng kịp, dù có dùng mọi cách để vãn hồi, tuy nhiên đều chả thể thành công được.

Chiếc xe dần dần biến mất, chỉ còn Thẩm Khiết đang đấu tranh với tử thần vật vã nằm trên đường, cả người run lên bần bật vì lạnh. Sắc mặt người con gái ngày càng trắng, máu tươi đã nhuộm đỏ một mảng chiếc áo trắng mà Thẩm Khiết đang khoác trên người. Hơi thở ngày một yếu ớt, cô cũng chẳng biết rằng bản thân mình có thể vượt qua ngày hôm nay không nữa.

Nhưng chết rồi cũng tốt.

Sống như một con rối bị người ta điều khiển, đến tình yêu trong lòng mà phải chôn giấu suốt từng ấy năm, Thẩm Khiết cảm thấy quá mệt mỏi. Nhiều khi cô chỉ muốn kết thúc sinh mạng, đến lúc đó, Thẩm Khiết sẽ không cần phải chịu đựng nhiều đau khổ nữa.

Chỉ mong cô đi rồi, em trai sẽ được sống một cuộc đời hạnh phúc, được quan tâm chăm sóc chứ chẳng u ám giống những điều mà Thẩm Khiết phải trải qua.

Hai mắt người con gái nhắm lại, đôi bàn tay đang gồng lên bỗng dưng thả lỏng, buông thõng xuống mặt đường. Cô rất muốn kêu cứu, nhưng xung quanh chẳng hề có ai, dù có họ cũng đâu thèm để tâm đến kẻ đã bị vứt bỏ như cô. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má, đem theo uất ức, khổ cực mà Thẩm Khiết nhẫn nhịn suốt thời gian qua tràn ra ngoài.

Kết thúc rồi!

Từ ngày mai, Thẩm Khiết sẽ bước sang một trang mới.

Đúng lúc ấy, trong bóng đêm tịch mịch, một ánh đèn lóe lên. Chiếc xe ngày càng tới gần vị trí Thẩm Khiết đang nằm. Tài xế dường như đã nhìn thấy điều gì đó, vội vàng quay đầu báo cáo: "Tứ ca, phía trước hình như có người gặp nạn. Có nên giúp không ạ?"

Tứ ca được nhắc đến chính là Trình Gia Ý.

Người đàn ông chau mày, muốn kêu tài xế đi thẳng, mặc xác bọn họ nhưng khi thân ảnh lấp lóe phía trước đập vào mắt, Trình Gia Ý mở miệng, thanh âm lãnh đạm: "Dừng xe đi, tôi xuống đó xem thử có chuyện gì!"

Hot

Comments

Thanh Trà

Thanh Trà

.

2022-06-21

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play