"Tứ ca, tôi nghĩ là chúng ta nên đi thôi, trời cũng đã muộn rồi, hôm nay anh phải xử lý nhiều việc, hãy về nhà nghỉ ngơi đi cho khỏe. Đừng quan tâm đến những thứ không cần thiết làm gì cả."
Trình Gia Ý đang định mở cửa bước xuống xe nhưng tay anh bị Từ Dung Khanh, một trong những trợ thủ đắc lực giữ chặt, dường như cô ta đang muốn ngăn cản người bên cạnh mình. Ánh mắt người phụ nữ trở nên sâu thẳm, dường như đang nghi ngờ điều gì đó.
Nhưng Trình Gia Ý vốn chẳng bị những lời của Từ Dung Khanh làm cho bản thân mình bị ảnh hưởng, anh quay sang, tuy không hề nói gì, chỉ nhìn người phụ nữ bên cạnh bằng đôi mắt sắc bén cũng đủ dọa cho Từ Dung Khanh một phen, cô ta cắn môi, từ từ buông thõng cánh tay mình xuống. Vừa rồi, Trình Gia Ý đã khiến cho Từ Dung Khanh lạnh toát sống lưng.
Người đàn ông ấy có vẻ vô cùng đáng sợ.
Trình Gia Ý mở cửa bước xuống xe, giữa trời đêm mịt mù bao phủ bởi tầng sương muối dày đặc, bước chân anh nặng nề đi về phía cô gái đang nằm trên đường kia. Lông mày trên khuôn mặt người đàn ông bất giác nhíu chặt, anh khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm người kia. Một cô gái yếu ớt, hai bả vao thậm chí còn hơi run lên nữa. Không hiểu vì nguyên nhân gì mà Trình Gia Ý lại cảm thấy thương xót cho người con gái ấy trong khi anh được mệnh danh là kẻ máu lạnh vô tình.
Bế bổng cô lên, máu tươi tanh nồng chảy xuống cánh tay gồ ghề đầy vết chai sạn của Trình Gia Ý, khuôn mặt Thẩm Khiết trắng bệch, thân thể lạnh toát tưởng chừng như một xác chết. Nếu chẳng phải vì những hơi thở nặng nề đang phả vào vả vai anh thì e rằng Trình Gia Ý sẽ tưởng người đang nằm trên tay mình vừa mới bị ai giết, mạng cũng chẳng còn. Đôi mắt Trình Gia Ý sâu hun hút, tựa như đang suy tư điều gì đó mà người bình thường khó lòng mà đoán ra được.
Đưa cô lên xe, Trình Gia Ý ra lệnh, mặt anh chẳng hề biến sắc: "Lái xe đi, trở về gọi bác sĩ đến khám cho cô ấy!" Chỉ với một câu ngắn gọn nhưng cũng đủ khiến cho những người xung quanh khiếp sợ, nhanh chóng thực thi nhiệm vụ được giao.
Vì có điều hòa nên nhiệt độ trong xe cao hơn bên ngoài rất nhiều. Thẩm Khiết mơ màng, cô vẫn cảm thấy rất lạnh, theo bản năng dùng chút sức lực còn sót lại của mình xê dịch đến gần nơi có ngọn lửa ấm áp ấy. Mà người như Trình Gia Ý có thể ngồi im để cho Thẩm Khiết tùy ý hành động.
Có lẽ, Tứ ca mà người đời truyền miệng nhau rằng là kẻ giết người không chớp mắt ấy, thâm tâm anh đã nảy nở một chút thương cảm dành cho Thẩm Khiết.
"Tứ ca, cô ta thân phận chẳng rõ ràng, đem về căn cứ sẽ cực kỳ nguy hiểm!" Từ Dung Khanh ở bên cạnh mở miệng, phá tan đi bầu không khí im lặng trên xe, thái độ người phụ nữ ấy vô cùng khó chịu: "Lỡ như đây là gián điệp bên kia cài vô để làm hại anh thì sao? Ai mà biết được cô ta có đang đóng kịch hay không? Tứ ca, người muốn giết anh rất nhiều, cho nên phải hết sức cẩn thận. Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, ném cô ta đi đi, phòng trường hợp mai sau có chuyện xảy ra."
Ánh mắt sắc bén hình viên đạn quét qua chỗ Thẩm Khiết trong lòng Trình Gia Ý, Từ Dung Khanh bắt đầu nghi hoặc, rồi phân tích đủ điều. Ngoài mặt cô ta chứng tỏ rằng bản thân mình đang lo lắng cho Trình Gia Ý nhưng thực chất Từ Dung Khanh chỉ đang ghen tị mà thôi, cho nên cô ta mới nghĩ xấu đủ đường như thế.
Trình Gia Ý chẳng thèm nhìn Từ Dung Khanh dù chỉ một cái, tay anh ôm chặt Thẩm Khiết, chân vắt chéo vào nhau, một tiếng nói khàn khàn vang lên: "Tôi làm gì thì tự có sắp xếp riêng, không cần người khác phải chỉ dẫn. Nhớ kỹ thân phận cùng với nhiệm vụ của mình, đừng có quá đáng, tôi sẽ chẳng nhắc lại lần thứ hai đâu." Hàm ý cảnh cáo bộc lộ vô cùng rõ ràng, đám thuộc hạ bên cạnh Trình Gia Ý đều nghe ra anh đang muốn nói gì.
Từ Dung Khanh chỉ có thể ngậm miệng, cô ta vừa tức nhưng cũng sợ hãi. Khó chịu với người phụ nữ đang được Trình Gia Ý ôm trong lòng là thế, nhưng mà toàn thân người đàn ông bên cạnh tỏa ra một luồng sát khí có thể giết chết con người ta bất kỳ lúc nào, tức giận có thật, tuy nhiên, Từ Dung Khanh vẫn sợ Trình Gia Ý hơn, cô ta đành ngậm miệng, từ từ tìm cách giải quyết cô gái kia.
Chiếc xe đang chạy đột nhiên tắt máy, dừng chân ở một biệt thự lớn.
Thuộc hạ mau chóng xuống xe, mở cửa cho Tứ ca. Trình Gia Ý ôm theo Thẩm Khiết bước xuống, ra lệnh cho người gọi bác sĩ tới đây, còn anh đem cô gái mà bản thân mình vừa nhặt được lên trên phòng.
Mọi người ai nấy đều cảm thấy thân phận của người phụ nữ đang bị thương kia có vấn đề, nhưng Trình Gia Ý đã quyết cứu người, nên chả ai dám ho he lời nào.
Trình Gia Ý đứng dựa lưng lên tường, trong thời gian đợi bác sĩ khám cho Thẩm Khiết, anh lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, chậm rãi đưa tới miệng rít mạnh một hơi. Khuôn mặt Trình Gia Ý có chút biến đổi, đây là lần đầu tiên anh có cảm xúc với người xa lạ, cô gái kia khiến anh động lòng thương, khiến anh muốn ra tay cứu giúp khi gặp khó khăn.
Mà trước giờ, rơi vào những tình cảnh như vậy, Trình Gia Ý đều nhắm mắt bỏ qua.
Ngay cả anh còn cảm thấy bản thân mình khó hiểu chứ huống chi là những thuộc hạ thân cận.
Trình Gia Ý bị làm sao vậy?
Anh còn đang đi tìm câu trả lời cho câu hỏi vừa xuất hiện, thì cánh cửa trước mắt được đẩy về phía trước, bước ra ngoài là vị bác sĩ trông tầm khoảng năm mươi tuổi, tay cầm theo hộp dụng cụ.
Trình Gia Ý cất tiếng hỏi: "Cô ta thế nào rồi? Sống hay là chết?"
"Thưa Tứ ca!" Bác sĩ cúi đầu, trình bày toàn bộ mọi việc một cách tường tận: "Cô gái bên trong bị thương ở vùng bụng, tuy vết thương chẳng quá sâu, không gây ảnh hưởng đến cơ quan, nhưng vì mất máu quá nhiều cho nên bao giờ tỉnh dậy thì tôi chả dám nói chắc. Hiện tại tôi đã giúp cô ấy khâu vết thương rồi, cũng đang truyền máu cho bệnh nhân, nhưng theo tôi thấy nên mang đến bệnh viện theo dõi tình trạng sẽ tốt hơn nhiều, tránh những trường hợp bất trắc xảy ra."
Trình Gia Ý dập điếu thuốc trong tay mình, anh hừ lạnh: "Phiền phức như vậy làm gì chứ? Cứ để cô ta ở đây đi, nhà tôi cũng đầy đủ thiết bị rồi. Kê thuốc để cho cô ta sớm mở mắt ra cho tôi, tôi chẳng có kiên nhẫn giữ một người sống dở chết dở trong nhà mình đâu."
"Dạ! Tôi đã rõ thưa Tứ ca!" Bác sĩ nhanh nhẹn đáp, trong lòng thầm cảm thán. Không hổ danh là Trình Gia Ý, làm việc lúc nào cũng nhanh gọn lẹ như vậy.
Mấy ngày sau, Thẩm Khiết vẫn hôn mê chưa tỉnh, nhưng được bác sĩ dốc lòng chăm sóc nên tình trạng cô cũng đã ổn định hơn. Thỉnh thoảng, Trình Gia Ý sẽ ghé qua xem cô vài phút rồi đi luôn, nhưng người đàn ông đó cũng chưa đến mức ném một người bệnh như Thẩm Khiết ra ngoài đường.
Khi Thẩm Khiết tỉnh dậy, toàn thân cô đau nhức, khó lòng cử động, chân tay cứng đờ tê liệt như bị đóng băng vậy. Khoang miệng cô đắng ngắt, đôi môi khô khốc nhưng đã có chút thần sắc, không còn khó coi như trước đây nữa. Thẩm Khiết đánh mắt nhìn một vòng xung quanh nơi lạ lẫm này, tự hỏi rằng cô còn sống hay là đã chết?
Chẳng lẽ đây là thiên đường sao?
Chưa kịp định thần, một thanh âm nhẹ nhàng nhưng vô cùng lạnh lẽo lướt qua tai cô: "Cô cuối cùng cũng tỉnh rồi à?"
Updated 30 Episodes
Comments