Chương 2 : Anh nghĩ anh là ai ?

Cô vừa đi vừa tự nhủ bản thân như vậy, rất nhanh đã đến trước phòng của Hàn tổng. Cô không thể nghe thấy gì từ trên trong căn phòng đó, dường như mọi thứ lại trở nên im lặng một cách kỳ lạ. Tên vệ sĩ dẫn cô tới đây lập tức gõ cửa phòng rồi rời đi mà không nói một tiếng nào làm cô vô cùng khó hiểu. Không lâu sau cánh cửa mở ra, anh nhíu mày quan sát cô từ trên xuống dưới rồi chán ghét quay đi.

- Vào và giữ im lặng.

Giọng nói này chẳng phải là giọng nói mà khi sáng cô đã nghe hay sao? Đánh liều tất cả cô hướng mắt lên nhìn vị tổng tài đã được chọn. Quả đúng như suy nghĩ của cô, đó chính là Hàn Tử Thiên một kẻ ít nói, hành tung lại vô cùng bí ẩn. Cô chưa từng nghe nói về sự phong lưu của anh nhưng cũng không thể chắc chắn rằng anh sẽ không làm gì cô.

Cô nhẹ nhàng bước vào căn phòng rộng lớn rồi đi theo anh. Đây không giống như phòng ngủ mà nó là một phòng liên kết. Có cả phòng ngủ để nghỉ ngơi, bên ngoài là bàn làm việc, máy pha cà phê và bàn uống nước.

- Ngồi ở kia đi.

Anh đưa mắt về ghế sofa rồi nhìn cô như ra lệnh. Cô ngoan ngoãn nghe theo lời anh đi đến rồi ngồi xuống. Cô vẫn còn muốn giữ cái mạng nhỏ bé của mình cũng vẫn còn nuôi hy vọng quay lại báo thù. Vì vậy trước hết cô phải sống được ở cái nơi này đã.

- Tôi cần phải làm việc, đêm nay cô muốn ngủ ở đâu thì tùy.

Anh không nhìn qua cô lấy một lần liền quay người ngồi vào bàn làm việc. Dáng vẻ khi chăm chú của anh cũng hút người đến lạ nhưng Như Nguyệt vẫn có chút khó hiểu.

" Chẳng lẽ anh ta gọi mình đến chỉ để ngồi không thôi sao? "

Trước khi tới đây cô đã tưởng tượng ra biết bao nhiêu là viễn cảnh cũng đã nghĩ đủ kế sách đường lui. Nhưng có lẽ hoàn cảnh như hiện tại vẫn là không thể ngờ đến.

Khoảng không im lặng như bóp nát cô nhưng người con trau bên bàn làm việc lại không có lấy một chút động tĩnh. Trải qua gần một tiếng đồng hồ cô vẫn lặng lẽ ngồi ở ghế ánh mắt lâu lâu lại hướng về phía anh đang làm việc.

Tử Thiên gương mặt chăm chú nhìn màn hình máy tính đang sáng, dường như cũng chẳng để ý là cô đang ngồi ở đó. Những vết thương của cô vẫn không ngừng đau rát nhưng Như Nguyệt chẳng dám động lời lấy một chút. Cái khí tức như bức người của anh chưa giết chết cô đã là may mắn rồi.

Đồng hồ trải qua tròn một tiếng, lúc này tiếng bàn phím mới dần dần tắt hẳn. Cô không còn nghe thấy tiếng anh làm việc liền lặng lẽ quay sang nhìn.

- A.

Anh từ bao giờ không có lấy một chút động tĩnh đã đứng bên cạnh cô. Ánh mắt vô hồn nhìn người con gái đang hoảng sợ ngồi trước mặt.

- Đứng dậy.

Giọng anh trầm trầm vang lên phá tan cái không khí ngột ngạt ảm đạm đến đáng sợ. Như Nguyệt lúc này mới run run, ánh mắt vội vàng thu liễm lại. Cô lùi người về phía sau, nhích từng chút một rồi mới lặng lẽ mà đứng dậy.

- Đi vào đây.

Anh quay người lại đi vào trong phòng, bóng lưng cao lớn bị bóng tối nơi căn phòng che khuất. Cô vẫn đứng đấy không dám theo anh đi vào vì cô sợ rằng nếu như vào đó cho dù anh có làm gì thì cô cũng không chống cự nổi. Dù gì thì đây cũng là địa bàn của anh cô lại là con gái lấy đâu ra sức mà chống cự. Thấy cô vẫn còn ngồi ở ghế anh nhíu mày nhìn ra ngoài.

- Còn không mau đi vào ?

Anh gằn giọng nhìn cô khiến cô cũng phải sợ. Như Nguyệt run run nhấc chân lên bước từng bước vào bên trong căn phòng kia cùng anh. Cô đứng cách anh rất xa, ánh mắt có phần phòng bị mà nhìn về phía Tử Thiên. Bàn tay cô vô thức đưa lên ôm lấy cơ thể rồi dè chừng mà quan sát anh. Nhìn thấy biểu hiện đó của cô anh nhíu mày có phần không hài lòng.

- Cô nghĩ cô là mẫu người mà tôi thích à? Tôi không phải loại người thiếu hơi phụ nữ đến mức chọn bừa một thứ quê mùa như cô.

Nói rồi anh đi đến giường cầm lấy một chiếc gối và một chiếc chăn mang đến ném vể phía cô. Như Nguyệt vội vàng bắt lấy lại suýt chút nữa để chăn gối rơi xuống đất. Cô không phải mẫu người anh thích hay sao? Đúng là mắt nhìn người của anh thực sự có vấn đề rồi. Nhan sắc cô cũng tự tin là bản thân có, về cơ thể thì cô đầy đủ không thiếu cũng chẳng thừa. Biết bao tên con trai mong muốn cô còn không được, anh đúng là mù mới không nhìn ra.

- Tối nay cô ngủ sofa đi, ngày mai bắt đầu làm những công việc nhà ở đây. Chúng tôi nhận người về làm chứ không nhận người về để nuôi. Nếu cô có cái suy nghĩ rằng sẽ leo lên giường của tôi thì cô nên từ bỏ đi.

" Cái gì? Tôi muốn leo lên giường của anh sao? Anh nghĩ anh là ai mà tôi phải làm vậy? "

Cô vừa nghe hết câu nói liền hận rằng không thể quát vào mặt anh rằng mẫu người như anh cũng không phải gu của cô. Cô còn mong rằng anh không động tới cô chứ nói gì đến việc cô muốn trèo lên giường của anh. Đời cô gặp anh coi như là xui xẻo đi. Con trai gì mà cứng ngắc lại còn ảo tưởng, người con gái nào lấy được anh đúng là vô phước.

" Của chùa bà đây không cần. "

Cô cầm chăn gối rồi đi ra sofa nằm mặc kệ cho anh có làm ở trong phòng cũng chẳng buồn quan tâm. Dù gì thì cô cũng không phải mẫu người mà anh thích nên hiện tại cô vẫn còn an toàn.

" Có khi nào... có khi nào anh ta sẽ giết mình không? "

Nghĩ đến đây cô lại chợt mở mắt ra rồi lén nhìn anh đang nằm bên trong phòng. Thấy anh nằm yên bất động cô mới thở phào nhẹ nhõm mà tiếp tục nằm xuống. Nhưng chưa được bao lâu với cái tính tò mò của mình thì cô lại ngồi dậy rồi cố gắng nhìn vào trong xem anh đã ngủ chưa.

- Nằm yên đấy từ giờ cho đến sáng mai đi. Nếu như tôi xem camera mà thấy cô di chuyển dù chỉ một bước tôi sẽ lập tức giết cô.

Giọng anh trầm nhưng vô cùng lạnh khiến cô phải toát mồ hôi. Như Nguyệt không nghĩ thêm gì lập tức nằm xuống rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

" Hắn ta mà là tổng tài cái gì, có mà tổng dư nợ thì có. "

Cô càu nhàu mãi mà không thể ngủ được. Có lẽ vì lạ chỗ hoặc cũng có thể là do cô cô đã suy nghĩ quá nhiều đến hoàn cảnh hiện tại mà không thể ngủ được. Như Nguyệt trằn trọc mãi, chẳng biết nên làm như nào mới đúng. Trước hết cô vẫn phải an phận ở đây rồi nghĩ cách trả thù sau.

" Cạch. "

Tiếng động phát ra từ bên trong phòng của anh, đèn điện lại sáng rồi bóng dáng anh xuất hiện. Cô lập tức nhắm mắt lại rồi giả vờ như bản thân đã ngủ. Tử Thiên đi từ bên trong ra ngoài rồi đến ghế ở bàn làm việc ngồi xuống. Đến một cái nhìn dành cho cô anh cũng không buồn liếc qua.

" Nếu như không phải Trịnh Giang Uẩn một mực muốn tôi thu nhận cô thì bây giờ cô đã dạng chân trên giường của hắn rồi. Đứa con gái nào chẳng như vậy, luôn ham muốn hư vinh hão huyền. "

Anh cầm lấy điếu thuốc rồi châm lửa. Mùi khói thuốc bay nồng nặc trong phòng khiến cô vô cùng khó chịu. Như Nguyệt ghét nhất là mùi thuốc, nó khó chịu và khiến cô có cảm thấy khó thở. Nhưng rồi cuối cùng cô vẫn phải chịu cái mùi thuốc ấy trong suốt một khoảng thời gian dài. Cho đến khi anh dập tắt điếu thuốc thì mùi của nó vẫn còn ám lại trong không khí.

" Nếu cứ phải ở với hắn như này thì mình sẽ chết ngạt với mùi thuốc của hắn mất. "

Cô oán trách trong lòng, tự than thân trách phận mãi. Nhưng dù sao thì ở với hắn vẫn còn tốt hơn ở với cái tên đào hoa hay kẻ thích bạo lực. Nếu như Vân Niêm Dực chọn cô thì có lẽ bây giờ cuộc sống của cô đã khác.

"Ngày mai còn phải làm việc, nên ngủ sớm đi thôi."

Hot

Comments

ĐôRi Baby

ĐôRi Baby

sao ko thấy ra chương mới nữa tác giả ơi

2023-04-17

0

Khiết Quỳnh

Khiết Quỳnh

truyện HE hay SE vậy tác giả

2022-06-13

1

Neni Akeli

Neni Akeli

ủa ủa??? đáng lẽ a phải ngủ ở ghế sofa chứ sao lại để chị nhà ngủ sofa?? tương lai chắc ổng được ngủ sofa dài dài. C nhà ghim ổng đi

2022-06-12

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play