Vì bình thường khi còn ở Lâm gia cô cũng thường xuyên dậy sớm nên hôm nay cũng coi như là đã quen việc. Như Nguyệt dậy trước anh nhưng không dám lên tiếng sợ rằng anh sẽ tỉnh giấc. Cái con người vừa khó tính lại vừa mắc bệnh thích hơn người như anh thì tốt nhất là cô không nên đụng tới thì hơn.
"Một buổi sáng ở nơi mới, cũng không tệ. "
Cô vươn vai rồi đi dọc hành lang xuống phía dưới tầng một. Sáng nay chỉ có anh và Vân tổng dùng bữa ở đây còn hai người kia không ghé qua. Cô đi xuống dưới bếp rồi chuẩn bị làm công việc của mình là nấu bữa sáng. Nói đúng hơn thì là nấu bữa sáng cho anh.
Như Nguyệt bước xuống dưới cầu thang rồi đưa mắt nhìn một vòng. Vân Niêm Dực đang ngồi ở phòng khách đợi đến khi có bữa sáng, trên tay hắn là laptop, có lẽ đang xử lí công việc.
Cô không để tâm lắm lập tức đi vào trong bếp rồi chào hỏi người phụ nữ đang đứng bên trong.
- Con chào dì ạ.
Cô cúi đầu lễ phép chào bà. Nghe thấy giọng nói của cô bà liền quay đầu lại rồi mỉm cười.
- Chào con, con là Lâm Như Nguyệt hôm qua mới vào đây đúng không ? Bữa sáng dì đã nấu xong rồi con mang lên cho Hàn thiếu đi nhé.
Nụ cười bà hiền hậu cùng những nếp nhăn trên đôi mắt hằn in dấu vết của thời gian. Ở nhà cô đã là người dậy sớm nhất rồi mà bây giờ tới đây vẫn còn có người dậy sớm hơn cô. Như Nguyệt mỉm cười nhìn khẩu phần ăn trên bàn rồi đi tới cảm thán.
- Nhìn ngon thật đấy, dì đã làm chúng trong bao lâu vậy ạ?
Nhìn qua cũng chỉ là những món ăn sáng bình thường nhưng lại có mùi hương đặc sắc hơn rất nhiều.
- Cũng nhanh thôi, con mang lên cho Hàn thiếu rồi xuống ăn cùng dì luôn nhé.
Bà đặt phần ăn sáng của anh lên tay cô rồi nhẹ giọng nói. Có lẽ từ hôm qua bà đã biết cô được anh chọn nên mới nói như vậy. Trong cái căn nhà to lớn này có rất ít người làm việc và sinh sống. Những vị tổng tài thường lui tới đây nhất chỉ có Vân tổng và Giang tổng. Còn anh thì một tuần dường như chỉ tới một đến hai lần nên có lẽ công việc của cô cũng không nặng nề lắm.
Như Nguyệt mang đồ ăn sáng lên phòng anh, đứng ở bên ngoài cô do dự không biết có nên gõ cửa hay không. Cô không muốn gặp mặt anh chút nào.
" Cạch. "
Đang do dự suy nghĩ thì cánh cửa phòng mở ra. Trước mắt cô là một Hàn Tử Thiên với áo sơ mi buông hai cúc ở trên, mái tóc có chút rối tạo nên một nét đẹp hút hồn.
- Sao còn đứng ở đây? Có biết tôi đã chờ bữa sáng đến sắp chết đói rồi không?
Anh càu nhàu nhìn cô rồi mở cửa để cô đi vào bên trong. Mới sáng sớm thức dậy anh đã không nhìn thấy cô ở đâu liền kiểm tra camera trong căn nhà thì thấy cô đang ngập ngừng đứng ở ngoài cửa phòng. Không biết là do anh quá hung dữ hay do cô quá nhút nhát nhưng dù là gì đi nữa thì anh cũng chẳng quan tâm.
- Tôi... tôi xin lỗi.
Cô lắp bắp cầm đồ ăn sáng đặt xuống bàn làm việc của anh. Tử Thiên đi vào bên trong phòng tắm mà không để ý đến lời cô nói. Sau khi vệ sinh cá nhân anh đi ra ngoài rồi nhàn nhạt ngồi xuống ghế.
- Đồ ăn là dì Hai làm ?
Anh nhìn khay đồ ăn rổi nhíu mày hỏi cô. Như Nguyệt giật mình, trong lòng có chút lo lắng.
- Vâng.
" Hắn không vừa ý điều gì sao? "
Anh đưa tay định cầm đũa lên để dùng bữa nhưng rồi lại chợt nhớ ra gì đó liền đặt đũa xuống khay. Cô đứng bên cạnh quan sát từng hành động của anh mà chút khó hiểu.
- Từ giờ cô sẽ phụ trách việc ăn uống ngủ nghỉ của tôi. Tôi mua cô về để cô ngồi không hay sao? Mau mang đồ ăn xuống rồi làm lại cho tôi.
Anh quay mặt đi bật laptop lên rồi bắt đầu xử lí công việc của mình. Cô khó hiểu nhìn hành động của anh rồi cũng ngậm ngùi mang khay đồ ăn xuống.
" Tự nhiên hắn nổi đoá gì chứ? Chỉ là một bữa ăn thôi mà, không ăn hôm nay thì ăn ngày mai. Có phải mình sẽ mãi mãi không nấu cho hắn đâu cơ chứ. "
Trong lòng cô dâng lên một cơn lửa giận rồi đi xuống dưới bếp. Nhìn thấy khay đồ ăn còn nguyên cùng vẻ mặt không mấy vui vẻ của cô dì Hai liền đi tới hỏi thăm.
- Sao vậy? Thiếu gia không ăn sao?
Cô thở dài nhìn dì Hai rồi nhẹ lắc đầu. Anh không ăn thì cô có thể để anh đói chết cũng được nhưng đằng này anh lại muốn cô chính tay nấu. Khó tính, khó ở và khó ưa tất cả đều tụ hội ở Hàn Tử Thiên.
- Thiếu gia kêu cháu xuống nấu lại cho anh ấy ạ.
Cô mang khay đồ ăn đặt lên trên bàn rồi nhanh chóng đến tủ lạnh tìm kiếm xem còn gì có thể nấu. Nhưng hôm nay cũng không phải ngày may mắn của cô, đồ ăn dự trữ trong tủ lạnh cũng đã hết sạch.
- Cháu có muốn đi chợ cùng dì không?
Hiểu được tâm tư của cô dì Hai đi đến hỏi. Cô không cần suy nghĩ quá nhiều liền gật đầu đồng ý. Nếu như có thể cô sẽ trốn được ra bên ngoài thì sao. Nhưng với thế lực của Tử Thiên thì tìm cô trong cái thành phố nhỏ bé này lại dễ như trong lòng bàn tay. Tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn ở lại đây đợi có cơ hội tốt sẽ ra ngoài.
Sáng sớm nay cô cũng chẳng biết sẽ nấu gì cho anh ăn vì cô cũng chưa biết khẩu vị anh ra sao. Đang trong lúc không biết nên làm thế nào thì cô chợt nhớ ra dì Hai. Không biết dì đã làm bao nhiêu lâu ở đây nhưng chắc chắn dì sẽ hiểu được khẩu vị của anh hơn cô.
- Dì Hai ơi.
Cô quay sang gọi dì, có chút ngượng ngùng nhưng nếu không hỏi không biết khẩu vị của anh lại nấu sai thì cuộc đời cô xem như thảm rồi.
- Sao vậy? Nếu con mệt thì chúng ta có thể đi về. Dì quên mất con là cành vàng lá ngọc, lại bắt con đi bộ trong những nơi chật hẹp đông đúc này khổ cho con quá.
Dì cầm lấy túi đồ cho cô rồi nói. Như Nguyệt biết dì đang hiểu lầm liền lập tức lắc đầu giải thích.
- Không có, không có đâu dì. Con bây giờ đã bị bán vào đây rồi thì không còn là đại tiểu thư của Lâm gia nữa.
Nhắc đến đây cô lại càng hận Vũ Hoa mẹ của cô hơn. Bà ta là nguyên nhân dẫn đến tất cả những việc này. Nếu như không phải là do bà ta thì có lẽ bây giờ cô đã được đi du học Mỹ.
Lâm Như Nguyệt mười tám tuổi, là học sinh xuất sắc của NAI trường cấp ba nổi tiếng nhất về đầu vào vô cùng cao. Cô luôn giữ thành tích xuất sắc đối ngược lai hoàn toàn với Như Dạ. Cô nhận được nhiều lời mời đi du học và đang có một tương lai rộng mở. Vậy nhưng tất cả lại kết thúc, bị vùi dập trong chính căn nhà, chính người mà cô đã từng gọi là mẹ.
- Con sao vậy?
Thấy tâm trạng cô không được tốt dì Hai liền đi tới an ủi. Cô lúc này mới chợt nhận ra bản thân đang bị cảm xúc chi phối, Như Nguyệt mỉm cười cố gắng tỏ ra bản thân đang ổn rồi trả lời dì Hai.
- Con không sao. Con chỉ muốn hỏi dì về khẩu vị của Tử Thiên thôi ạ.
Cô quay lại chuyện chính mà cô định hỏi lúc ban đầu. Dì Hai nhíu mày nhớ lại gì đó rồi nói.
- Thiếu gia là người khó ăn uống. Ta chỉ biết là không nên nấu cho cậu ấy đồ cay nóng đặc biệt là thiếu gia dị ứng với nấm.
Cô gật đầu như đã hiểu những lời dì Hai nói. Không ăn đồ cay nóng lại dị ứng nấm. Vậy sáng nay cô sẽ nấu cho anh món cơm chiên và một ít rau củ cùng một ly nước ép là được rồi.
Updated 30 Episodes
Comments
🌸Jinnnn🌲
Hóng
2022-06-23
1
Lucy Heartfilia
Chị nhà chê nha. Sau đừng có tự vả *bép bép
2022-06-23
1
Chance Trân Trân
Như Nguyệt đáng yêu 🥰
2022-06-16
1