Chương 2

Cá chín, cơm vùi bếp tro cũng được bưng lên.

Điền xới cơm trắng vào bát cậu Cả. Mình thì cạy cơm cháy quanh nồi, chấm nước thịt kho hôm qua còn thừa.

“Sao Điền không ăn cơm?” Cậu Cả nhíu mày.

Từ lúc cậu Cả qua nhà Điền mới cắm cơm thường xuyên. Điền tiếc gạo, chỉ cắm đủ cậu Cả ăn. Sau cậu Cả tức giận, bắt Điền ăn một bát, Điền mới cắm nhiều hơn chút. Chủ yếu là ăn cơm cháy với cơm thừa sau khi cậu Cả ăn xong.

“Tôi đang ăn mà. Cậu Cả cứ kệ tôi, cơm cháy coi vậy mà ngon lắm á.”

Cậu Cả nghe Điền phân bua, mày nhíu chặt vào nhau, không vui nhìn Điền. Sau đó, cậu Cả sắn một thìa cơm, đặt lên một miếng cá đưa đến trước mặt Điền.

“Há miệng ra đi Điền.”

“Cậu Cả, như này không hợp...” Điền ngại ngùng lui lại.

“Cậu không há là tôi chạy qua đó.” Cậu Cả nghiêm mặt.

Điền bất đắc dĩ há miệng. Cơm trắng mềm dẻo, thơm mùi tro hoà cùng với thịt cá ngọt, Điền thích đến híp mắt.

Thấy Điền ăn vui vẻ, cậu Cả khẽ mỉm cười, dịch ghế đến bên cạnh Điền. Cậu Cả há miệng cắn thử miếng cơm cháy chấm nước kho thịt trên tay Điền.

Miếng cơm vàng lại còn cứng, nước kho thịt thơm thơm, hơi mặn. Đúng như lời Điền nói, cơm cháy coi vậy, ăn cũng ngon.

Điền thấy cậu Cả ăn cơm cháy, cuống cuồng lo cậu Cả bị hóc hoặc bị đau răng. Cuối cùng lại nhận được lời khen của cậu Cả.

Cả hai ta một miếng, ngươi một miếng ăn xong bữa cơm.

Cậu Cả là cành vàng lá ngọc, tất nhiên không biết làm gì cả. Cả hai đứng bên cạnh giếng, cậu Cả nhìn Điền kéo nước, nhìn Điền rửa bát.

Xong xuôi đã là giữa trưa.

Nắng bắt đầu xối lên mảnh đất khô cằn này. Cậu Cả chóng mặt được đỡ vào nhà. Cái sập được Điền mua riêng về cho cậu Cả đặt gần cái chõng của Điền.

Cạu Cả bảo sợ ngủ một mình nên Điền đặt sập cạnh chõng của mình.

“Trời nóng lắm, Điền có muốn nằm sập chung cho mát không?” Cậu Cả nắm ngửa nhìn trần nhà, nói với Điền.

“Tôi to con lắm. Cậu Cả cứ nằm đi. Chõng nằm rất mát mà.”

Nói xong, cả hai rơi vào yên lặng. Điền cũng đi dần vào giấc ngủ.

Mỗi khi ở gần cậu Cả, không khí luôn mát mẻ, cái nóng cũng không còn quá phiền phức nữa. Điền ngủ ngon giấc, không hề hay biết cậu Cả đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.

...****************...

Buổi chiều, cái nắng bớt oi hơn nhiều, gió cũng thổi phần phật mái tranh vàng khô.

Điền giật mi tỉnh giấc, không rõ đã là canh mấy. Cậu nhìn sang bên cạnh, cậu Cả vẫn còn ngủ ngon, hai tay cậu Cả dù là nằm cũng khoanh trước ngực, đầu rúc vào đó, giống như con gà vậy.

Điền buồn cười với chính suy nghĩ của mình. Tiếng cười của cậu đánh thức cậu Cả.

Cậu Cả mở mắt, thấy Điền cười, cũng híp mắt cười theo.

“Điền cười gì vui thế?”

“Không có gì đâu cậu. Tôi dậy chặt củi đun nước cậu tắm nhé.”

Điền nhanh miệng đáp, quay mặt bỏ trốn. Sợ thêm một chút nữa thì cậu Cả sẽ nhìn ra.

Cậu Cả nhìn thân hình cao lớn, có chút thô kệch kia chạy ra khỏi nhà, cũng không nhịn được cười.

Buổi chiều chỗ làng quê chỉ bớt nóng hơn ban sáng. Quanh nhà Điền dù trồng nhiều cây cũng chả mát hơn là mấy.

Điền mở chuồng cho mấy con gà ăn. Nhìn con gà mái lông nâu chăm sóc đàn gà con bé tí vàng hoe cũng rất thích mắt.

Đám củi để sát bên tường nhà bếp. Điền cởi áo cho bớt vướng, cầm rìu lên muốn chặt củi.

Củi từng đống từng đống rơi dưới chân cậu. Một rìu vung lên, chặt xuống, đám gỗ tách làm đôi.

Cậu Cả đứng chỗ râm nhìn Điền chặt củi, ánh mắt không rời, dán lên từng thớ cơ bắp của cậu.

Điền hồi bé bị bắt đi ở đợ, nhưng nhà ông Lý cũng không bắt nạt trẻ con. Có ăn có mặc, nên Điền không bị ốm yếu. Trái lại, so với đám trẻ cùng tuổi còn to lớn hơn chút.

Sau này được chuộc về, ba mẹ cũng chăm lo không để cho bữa nào đói. Cũng vì vậy, Điền mạnh khoẻ, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng toát ra mùi vị của một nông dân, trên rắn dưới chắc.

Cậu Cả nhớ tới lời mấy cô người hầu trong nhà bàn nhau khi Điền tắm, nước xối lên người Điền đẹp cỡ nào, cơ bắp của Điền to ra sao.

“Điền ơi, chặt nhiều củi chút nhé.” Cậu Cả gọi với ra. “Đun nhiều nước tí, chúng ta tắm chung được không?”

Điền ngừng động tác chặt, ngạc nhiên quay người nhìn cậu Cả.

“Cậu Cả thân thể yếu, không được tắm nước lạnh đâu. Tôi khoẻ lắm, tắm nước nóng chỉ tổ phí nước thôi.”

Cậu Cả không bảo gì thêm. Điền tưởng mình khuyên được, nhưng khi đổ nước ra chậu chuẩn bị cho cậu Cả tắm, cậu Cả lại khoá cửa, đứng sau lưng Điền nói.

“Phòng tắm tối quá, tôi sợ. Điền tắm chung cho vui.”

Điền ngần ngại, nhưng rồi nghĩ, con trai với nhau cả, có gì mà sợ.

Cậu Cả cười như con hồ ly, nhưng Điền không nhận ra, ung dung cởi quần dội nước trong lu lên người, còn rất cẩn thận né chậu nước của cậu Cả, sợ nước lạnh vào lại hết ấm.

Điền tắm xong, cậu Cả vẫn chưa tắm. Cậu tò mò hỏi tại sao, cậu Cả chỉ cười rồi nói đau tay. Điền tin là thật, dội từng gáo nước lên lưng cậu Cả.

Cậu Cả nhỏ con hơn Điền nghĩ nhiều. Giống như chỉ có da bọc xương, không biết là chừng ấy thịt ăn vào rồi chạy đi đâu. Da cậu Cả trắng lắm, trắng như thịt cá chín vậy, có chút ngon miệng.

Điền lấy làm lạ với suy nghĩ của mình, nghe thấy tiếng cậu Cả cười mới biết, mình vừa vô ý nói ra suy nghĩ của mình.

“Điền dễ thương thật đấy.” Cậu Cả cảm thán, tiếng cười trầm thấp của cậu vang cả cái phòng tắm vừa tối vừa nhỏ.

Hot

Comments

Sela 🦢

Sela 🦢

Chắc cậu cả không còn hiện hồn :33

2023-07-02

2

H0i4ề0n2••Hìn Hìn

H0i4ề0n2••Hìn Hìn

thèm ☺

2022-12-11

3

hủ ăn tạp :))

hủ ăn tạp :))

thấy có j đó hơi lạ ở cậu cả

2022-06-26

6

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play