Cậu Cả Muốn Tôi Chôn Cùng Huyệt Với Cậu Ấy

Cậu Cả Muốn Tôi Chôn Cùng Huyệt Với Cậu Ấy

Chương 1

Nắng mùa hạ chiếu xói ngay trên đầu gay gắt. Trời nóng như đổ lửa chả có lấy tí mây hay gió nào cả.

Mấy người phụ nữ sau một ngày cày cấy ngồi tụ với nhau tám chuyện trong xã. Tiếng mấy mụ xe xé xe xé, thi thoảng lại chửi đổng lên như tức tối ai đó.

Điền vác cuốc trở về nhà sau khi cuốc xong thửa ruộng. Dáng cậu cao to, quanh năm làm ruộng nên săn chắc. Mấy người phụ nữ thấy cậu đi qua, ghẹo mấy câu rồi cười phá lên nhìn chàng trai trẻ đỏ mặt mà chạy chối chết.

Điền chạy một lúc liền về đến nhà rồi. Nói là nhà, nhưng cũng chỉ là mấy viên gạch xếp lên nhau, trét đất lên để khô. Trên mái lợp ít lá tranh với rơm khô vàng. Tiều tuỵ, xiêu vẹo còn không đủ để miêu tả thêm về cái chỗ ở của Điền.

Mở cái cổng nứa vây quanh nhà ngăn mấy đứa nhỏ chạy vào phá gà, Điền bước đi nhẹ nhàng. Cậu đặt cái cuốc bên cạnh cái giếng, múc lấy xô nước đầy xối lên người cho mát.

Nước giếng lạnh, tiếp xúc với da thịt nóng bỏng, bóng lên dưới ánh mặt trời.

“Đang mệt sao lại dội nước lạnh?”

Điền giật mình quay người.

Phía sau lưng cậu, không biết từ khi nào đã có một thanh niên tuổi ngoài hai mươi. Thanh niên ấy như con nhà giàu, da dẻ trắng đến tái nhợt.

“Cậu Cả, sao cậu lại ra ngoài rồi?” Điền cuống lên lo lắng.

Thân hình thô kệch của cậu khác biệt một trời một vực với thanh niên ốm yếu kia. Điền cũng biết nên rất nhẹ nhàng đưa cậu Cả về trong nhà.

Cậu Cả vừa đi vừa ho khan mấy tiếng, dỗ dành Điền.

“Trời đang râm mà. Tôi ra ngoài hóng chút gió.”

“Ngoài trời nắng lắm, lấy đâu ra mây mà râm chứ?” Điền nghi hoặc nói, ngoảnh đầu lại nhìn.

Không biết làm sao, trong khoảng sân của cậu lại râm mát, còn có gió thổi nhè nhẹ. Cảm giác từ khi về nhà, Điền thấy dễ chịu hẳn. Nhất là khi ở gần cậu Cả.

Để cậu Cả ngồi trên sập nghỉ ngơi, Điền đi làm bữa trưa, cũng nhẩm tính xem cậu Cả đã đến đây ở được mấy ngày rồi.

Cậu Cả là con của ông Lý trong xã, lớn hơn Điền hai ba tuổi. Tuy vậy từ nhỏ đã ốm yếu, bệnh tật liên miên. Thầy thuốc tới lui chỗ nhà ông Lý miết, dân trong xã ai cũng biết.

Ba mẹ Điền nợ ông Lý bạc, nợ sang cả đời Điền. Điền hồi nhỏ có đi ở đợ cho nhà ông Lý, có vài lần thấy cậu Cả.

Lúc đó, bà Lý đưa cậu Cả ra ngoài hóng gió. Lớn hơn Điền đó, nhưng lại bé như con mèo con, ốm yếu ho hem nằm trên cái chõng ngắm nhìn mây trời.

Sau, ba mẹ Điền trả được nợ, Điền cũng được chuộc về. Cậu làm lụng chăm chỉ, kiếm được khoanh đất bé. Tuy vậy vừa xây xong cái nhà thì ba mẹ đều lần lượt ra đi. Đến giờ đã qua mười tám vẫn thui thủi một mình.

Lúc đó nghĩ mình còn trẻ, của ăn của để không có, cưới con gái nhà người ta về, chả lẽ bắt họ chịu khổ với mình. Thôi đành ở vậy.

Nhưng mà sau khi cậu Cả đến ở chung, Điền mới biết, cậu nuôi thêm một người không thành vấn đề.

Cậu Cả đến vào một đêm mưa tầm tã. Cậu mặc đồ trắng, cả người lại không dính lấy một hạt mưa gõ cửa nhà Điền.

Điền lúc đó ngu ngơ không để ý, thấy cậu Cả đến, cuống cuồng thu xếp để cậu qua đêm.

“Cho tôi tá túc với cậu mấy ngày nhé.” Cậu Cả đưa cho Điền một túi những đồng tiền, nặng trịch.

Điền nghĩ lại tối đó, thoáng nghi hoặc, nhưng vẫn là không hỏi lại lần nào.

“Điền ơi, có cần tôi giúp gì không?”

Cậu Cả đột nhiên lên tiếng phía sau lưng Điền, doạ cậu giật nảy mình.

“Cậu Cả, phòng bếp hôi lắm, cậu lên nhà chơi đi ạ.” Điền lo sợ quay người, muốn đưa cậu Cả lên nhà.

“Không sao mà. Hôm nay có thịt không? Thịt kho hôm nào Điền làm, ăn ngon lắm.”

“Cậu Cả hôm qua nói muốn ăn cá, sáng nay tôi đi chợ sớm mua cá cho cậu này.” Nói rồi Điền mở cái xô trong bếp, một con cá to bằng cổ tay bơi lội.

“Bé như này, ai ăn ai đừng?” Cậu Cả nhíu mày. “Tiền tôi đưa hết rồi hả? Nếu hết Điền bảo tôi, đừng ngại.”

“Tiền còn mà cậu. Tôi không thích ăn cá thôi.” Điền chối, nhanh tay bắt con cá lên thớt. “Cá tanh lắm, giờ tôi làm cá, máu me nữa. Cậu Cả lên nhà chơi đi.”

“Trên nhà chán lắm, để tôi ở đây nói chuyện với Điền.”

Cả hai câu qua câu lại, con cá cũng đã xong, đặt trong cái xoong, đổ tí nước rồi cho gừng xả vào khử mùi.

Lửa nhóm bếp củi bập bùng khói bụi. Điền quen thuộc thổi một hơi, tiếng củi cháy lách tách.

“Điền giỏi thật đấy, cái gì cũng biết làm.” Cậu Cả cảm thán, nhìn cái xoong móp méo đang được đun sôi trên bếp lửa.

“Ba mẹ tôi dạy tôi từ nhỏ đó.” Điền nói với giọng tự hào.

Cậu kể cho cậu Cả nghe những ngày bé, khi chăn trâu cho nhà ông Lý thì bắt chim trên đồng, bắt cá dưới sông, chơi cút bắt với bọn con nít trong xã ở bờ đê.

Điền kể với giọng hăng say lại hoài niệm, mỗi lần nhìn sang cậu Cả, đều thấy cậu hai mắt mong chờ và háo hức lắng nghe những câu chuyện tiếp theo của Điền.

Hot

Comments

Anonymous

Anonymous

Năng mush hsyegg

2023-10-01

0

Mến Vũ

Mến Vũ

yy

2023-08-24

0

竹阮

竹阮

cho hỏi ai top ai bot thế bà

2023-08-18

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play