Chương 17: Nụ hôn đầu sau khi xuyên qua bị cướp mất rồi!

Tĩnh Quế Nhu buông cái bánh trong tay, chạy theo anh đi vào bếp. Diệp Minh Viễn không biết đứng cạnh bên cánh cửa khi nào, khi cô vừa bước vào Diệp Minh Viễn liền đóng cánh cửa lại, sau đó Tĩnh Quế Nhu liền bị giam giữa cánh cửa và anh.

- Tĩnh Quế Nhu\, sau một thời gian không gặp tôi em lại quên tôi là ai sao? Vậy tôi nhắc lại cho em nhớ\, Diệp Minh Viễn này chưa bao giờ phải nhìn sắc mặt người khác\, lại càng là người có giới hạn rất rất kém\, em chưa đủ trình để kéo dài giới hạn của tôi đâu? Tật xấu này của em nhất định phải sửa đó.

[ Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, mặt mũi quan trong hay mạng quan trọng. Mạng quan trọng hơn]

- Tôi biết rồi.

Giọng Tĩnh Quế Nhu cũng ỉu xìu theo tâm trạng cô.

Diệp Minh Viễn nhìn cô thật lâu, anh không biết cảm xúc mỗi lần đối mặt với cô là gì. Mỗi lần nhìn nét mặt cô thay đổi lại làm anh cảm thấy rất có hứng thú, sao cô có thể luân phiên thay đổi cảm xúc, nét mặt nhanh như vậy cơ chứ? Nhưng có một điều gì đó nói cho anh biết rằng không thể để cô đi quá giới hạn của mình, cô chỉ là đồ vật anh còn thích thú, một đồ vậtanh muốn khống chế trong tay không hơn không kém. Anh không ngăn được suy nghĩ này mỗi khi anh muốn lại gần cô hơn. Còn đối với Vũ Ngọc Trân, cảm giác lại quen thuộc vô cùng, cho dù anh trốn tránh cũng như có điều gì đó bắt buộc anh phải thân thiết với cô gái đó.

Diệp Minh Viễn không muốn điều bí ẩn kia trói buộc. Anh đưa tay chạm vào đôi môi anh đào của Tĩnh Quế Nhu, làm cho cô giật mình nhìn anh. Cảm xúc trên tay thật mềm mượt, anh muốn thử hôn nó. Vừa nghĩ là làm ngay, anh sợ điều bí ẩn đó lại ngăn cản anh.

Đôi môi lạnh lẽo của Diệp Minh Viễn áp lên môi cô. Tĩnh Quế Nhu trợn tròn mắt không tin được.

[Tên này sao lại hôn mình, anh ta sẽ không hôn môi bất cứ cô gái nào ngoài nữ chính mà]

Diệp Minh Viễn mặc dù chưa từng hôn ai nhưng không phải không biết làm gì tiếp theo. Mùi vị trên môi cô thật tuyệt khiến cho anh muốn nhấm nháp nó nhiều thêm chút nữa.  Anh mút lấy môi cô từ nhẹ nhàng cho đến cuồng nhiệt, đầu lưỡi cũng không biết từ bao giờ đã ở trong khoang miệng của cô, ra sức khuấy đảo.

Tĩnh Quế Nhu muốn đẩy anh ra nhưng vừa mới nhen nhóm hành động đã bị anh bắt lấy giam giữ hai bên.

[Mới lúc nãy còn không cho phép mình vượt quá giới hạn của anh ta bây giờ lại ở đây hôn cô. Tĩnh Quế Nhu cô cũng có giới hạn nha được chưa?]

Trong lòng gào thét là vậy nhưng chính bản thân cô cũng bất lực, vốn dĩ thế giới này chính là vậy, dây dưa cùng nam chính nữ chính có bao giờ được yên. Chẳng biết cái số cô bao giờ mới thoát kiếp nạn mà sống đời thảnh thơi nữa.

Sau một hồi dày vò đôi môi cô thì Diệp Minh Viễn cũng buông ra. Tĩnh Quế Nhu vừa được giải thoát liền hít thở không ngừng, cô sắp chết ngạt rồi. Nhưng mà hình như Diệp Minh Viễn lại rất hưởng thụ, chẳng có một chút gì là rũ rượi, bơ phờ như cô.

- Em sau này phải luyện tập nhiều hơn đó\, hôn có một chút mà cứ như con cá sắp chết ấy.

Câu chửi sắp ra khỏi miệng, nhưng Tĩnh Quế Nhu vẫn khống chế tốt.

-.....Tôi biết rồi, nhất định sẽ luyện tập để anh hài lòng,

Diệp Minh Viễn xoa đầu cô, nụ cười rất ư là gian manh trên gương mặt.

- Tốt.

Diệp Minh Viễn nói xong cũng không tiếp tục ngăn cô mà đẩy cô ra một bên rồi mở cửa đi ra ngoài. Bởi vì cô không kịp nắm bắt tình hình nên lúc anh đẩy cô sang một bên cô liền thuận thế ôm luôn cái bàn nhà bếp, cô quay đầu lại oán hận nhìn cánh cửa đã đóng chặt Tĩnh Quế Nhu cô vừa bị người ta chiếm tiện nghi xong rồi bị người ta hắt hủi sang một bên không thương tiếc.

[Ông trời ơi, không có thiên lý mà, không có thiên lý mà hu...hu]

Diệp Minh Viễn một đường thẳng đi ra ngoài, không biết hành động vừa rồi của anh đã khiến cho Tĩnh Quế Nhu trong lòng băm thây anh thành vạn mảnh. Mà ngay chính anh cũng không biết là mình vừa đẩy cô ra. Trong đầu anh hiện giờ toàn bộ đều là nụ hôn lúc nãy, anh đưa tay chạm vào bờ môi mình, hơi ấm của cô như vẫn còn vương vấn trên môi anh. Từ lúc biết chuyện nam nữ, không biết anh đã ngủ với bao nhiêu cô gái nhưng hôn thì đây là lần đầu tiên của anh. Nụ hôn đầu của anh lại trao cho Tĩnh Quế Nhu. Người mà anh luốn ghét, luôn cảm thấy phiền khi cô không ngừng đeo bám theo anh. Vậy mà bây giờ, anh lại hôn cô, còn...rất say đắm.

Tài xế nhìn thấy ông chủ mình cứ đứng thẩn thờ đứng trước cửa tiệm người ta, lại còn không ngừng sờ môi. Lần đầu anh thấy ông chủ có biểu cảm lạ như vậy, chẳng lẽ cái tiệm này có gì mờ ám. Anh không khỏi nhìn kỹ cửa tiệm thêm một lần nữa.

Diệp Minh Viễn đang đứng thì như bị ai đó đâm sầm vào lưng anh, khiến cho anh không khỏi tiến về trước mấy bước, nếu không phải anh đứng luôn vững vàng thì có lẽ đã té sấp mặt rồi. Anh không kiềm được tức giận quay đầu lại muốn nhìn xem mặt người nào có lá gan lớn như vậy.

Là Tĩnh Quế Nhu, cô cũng không nghĩ anh còn ở đây mà lại còn đứng chắn ngay trước cửa. Vẻ mặt cô rất hoảng hốt, cũng không mấy quan tâm anh mà lập tức lách qua gấp gáp muốn chạy đi.

Diệp Minh Viễn nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cánh tay cô kéo cô lại.

- Có chuyện gì?

Nhìn vẻ mặt cô anh liền biết cô gặp chuyện. Từ lúc nãy đến giờ cùng lắm chỉ mới có mười lăm phút, có thể gặp được chuyện gì chứ.

- Tủ tiền ở quầy thanh toán bị tên khốn kiếp nào đó lấy đi mất rồi\, tôi phải đi báo cảnh sát\, anh mau tránh ra.

Diệp Minh Viễn đi ra một lúc, Tĩnh Quế Nhu cô cũng bực bội đi ra quầy, hiện tại là buổi trưa nên hầu như là không có khách, mà có khách đi chăng nữa thì họ cũng sẽ rung chuông tính tiền tại quầy. Đến lúc Tĩnh Quế Nhu trở lại quầy, thì đập vào mắt cô chính là tủ tiền bị kéo ra và hiện tại nó trống không. Tĩnh Quế Nhu như đang nằm mơ, cô kéo ngăn tủ ra, cầm lên úp nó xuống, còn đập đập vài cái mới tin thật sự không còn đồng nào trong két.

Cô hoang mang hồi tưởng lại mọi chuyện ban nãy, lúc Tĩnh Quế Nhu đi theo Diệp Minh Viễn vào trong là lúc cô đang thanh toán cho anh, trùng hợp là cô còn mở tủ tiền và cứ thế đi để đó đi vào trong bếp. Thời gian ở trong bếp không phải là ngắn nhưng đủ để một tên trộm gom tiền mà không tốn công sức nào, bởi vì cô để tủ mở a, chẳng khác nào mở dâng miệng mèo. Tiền trong két mỗi ngày cô thu vào và sẽ để lại một số tiền nhất định để sử dụng tiếp cho ngày hôm sau, còn chưa nói, tiền bán bánh từ sáng đến giờ cũng không phải là ít. Tĩnh Quế Nhu thật sự muốn khóc a!

Cho nên mới có chuyện như hiện tại.

Hot

Comments

Quỳnh Nguyễn

Quỳnh Nguyễn

phê r:))

2023-12-25

4

Minh Pham

Minh Pham

hóng tiếp

2022-08-18

2

Thảo Phương Trần

Thảo Phương Trần

tiếp đi ạ

2022-08-09

4

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Nữ phụ "Tĩnh Quế Nhu"
2 Chương 2: Bỏ Trốn
3 Chương 3: Tìm kiếm
4 Chương 4: Gặp lại
5 Chương 5: Bị phạt
6 Chương 6: Bị ép buộc quay về
7 Chương 7: Đi dự tiệc lớn
8 Chương 8: Cuối cùng cũng gặp được nữ chính rồi!
9 Chương 9: Đi lạc
10 Chương 10: Cảnh cáo
11 Chương 11: Khai trương tiệm bánh
12 Tác giả có lời muốn nói nhỏ
13 Chương 12: Đã lâu không gặp! Tỉnh, tỉnh, tỉnh!
14 Chương 13: Tâm tư
15 Chương 14: Gặp lại nữ chính
16 Chương 15: Phật lớn không tiễn đi được a!
17 Chương 16: Ai cho em gọi tôi là Nhị thiếu gia?
18 Chương 17: Nụ hôn đầu sau khi xuyên qua bị cướp mất rồi!
19 Chương 18: Rối bời
20 Chương 19: Bị phát hiện
21 Chương 20: Chỉ dạy
22 Chương 21: Dạy dỗ
23 Chương 22: Dạy dỗ (2)
24 Chương 23: Tủi thân lắm chứ!
25 Chương 24: Chỉ nghe một chút thôi!
26 Chương 25: Trốn thoát không kịp
27 Chương 26: Cuộc đời thiếu cô những nam phụ
28 Chương 27: Vì tương lai mai sau
29 Chương 28: Bị anh trêu đùa
30 Chương 29: Lần đầu cùng anh dự tiệc
31 Chương 30: Gặp lại bạn bè của anh, bị phản diện để ý đến
32 Chương 31: Nhìn nữ chính người ta kìa!
33 Chương 32: Kim tiêm có sạch không đó anh hai ơi!
34 Chương 33: Lần đầu được trải nghiệm xuân dược
35 Chương 34: Lần đầu được trải nghiệm xuân dược 2
36 Chương 35: Cam tâm tình nguyện
37 Chương 36: Ngắm "Mỹ Nhân Ngủ" (1)
38 Chương 37: Về nhà
39 Chương 38: Công việc có mức độ phức tạp và nguy hiểm cao
40 Chương 39: Người nặng lòng hơn sẽ là người buồn hơn
41 Chương 40: Chúc cậu thành công!
42 Chương 41: Gặp lại người quen cũ
43 Chương 42: Là em thách thức anh
44 Chương 43: Em mà còn tiếp tục, anh sẽ không nhịn được
45 Chương 44: Đầu giường cãi cuối giường hòa
46 Chương 45: Cảm ơn em đã cho anh cơ hội
47 Chương 46: Trả thù Diệp Minh Thành
48 Chương 47: Bởi vì em còn trẻ!
49 Chương 48: Chuyện cũ
50 Chương 49: Tự Mình Suy Luận
51 Chương 50: Bẻ khóa
52 Chương 51: Trò chơi bắt đầu
53 Chương 52: Sinh linh bé bỏng
54 Chương 53: Che giấu
55 Chương 54: Nhận lầm
56 Chương 55: Chuẩn bị đón Tết
57 Chương 56: Anh vẫn phải đi
58 Chương 57: Xin chào, em gái!
59 Chương 58: Lừa trong lừa
60 Chương 59: Lựa chọn
61 Chương 60: Đánh mất
62 Chương 61: Một mũi tên trúng ba đích
63 Chương 62: Em yêu anh
64 Chương 63: Gina
65 Chương 64: Bắt đầu lại
66 Chương 65: Tôi không phải bạn gái của anh
67 Chương 66: Trở lại
68 Chương 67: Thẻ người tốt
69 Chương 68: Hoảng sợ
70 Chương 69: Em lại muốn trốn
71 Chương 70: Nghi ngờ
72 Chương 71: Sự Thật
73 CHƯƠNG 72: LỜI THẬT ĐAU LÒNG
74 Chương 73: Nữ phụ một lòng muốn ở bên Diệp Minh Viễn
75 NGOẠI TRUYỆN CHƯƠNG 73: EM KHÔNG THÍCH THÌ CỨ NÓI KHÔNG THÍCH, ANH KHÔNG NGẠI
Chapter

Updated 75 Episodes

1
Chương 1: Nữ phụ "Tĩnh Quế Nhu"
2
Chương 2: Bỏ Trốn
3
Chương 3: Tìm kiếm
4
Chương 4: Gặp lại
5
Chương 5: Bị phạt
6
Chương 6: Bị ép buộc quay về
7
Chương 7: Đi dự tiệc lớn
8
Chương 8: Cuối cùng cũng gặp được nữ chính rồi!
9
Chương 9: Đi lạc
10
Chương 10: Cảnh cáo
11
Chương 11: Khai trương tiệm bánh
12
Tác giả có lời muốn nói nhỏ
13
Chương 12: Đã lâu không gặp! Tỉnh, tỉnh, tỉnh!
14
Chương 13: Tâm tư
15
Chương 14: Gặp lại nữ chính
16
Chương 15: Phật lớn không tiễn đi được a!
17
Chương 16: Ai cho em gọi tôi là Nhị thiếu gia?
18
Chương 17: Nụ hôn đầu sau khi xuyên qua bị cướp mất rồi!
19
Chương 18: Rối bời
20
Chương 19: Bị phát hiện
21
Chương 20: Chỉ dạy
22
Chương 21: Dạy dỗ
23
Chương 22: Dạy dỗ (2)
24
Chương 23: Tủi thân lắm chứ!
25
Chương 24: Chỉ nghe một chút thôi!
26
Chương 25: Trốn thoát không kịp
27
Chương 26: Cuộc đời thiếu cô những nam phụ
28
Chương 27: Vì tương lai mai sau
29
Chương 28: Bị anh trêu đùa
30
Chương 29: Lần đầu cùng anh dự tiệc
31
Chương 30: Gặp lại bạn bè của anh, bị phản diện để ý đến
32
Chương 31: Nhìn nữ chính người ta kìa!
33
Chương 32: Kim tiêm có sạch không đó anh hai ơi!
34
Chương 33: Lần đầu được trải nghiệm xuân dược
35
Chương 34: Lần đầu được trải nghiệm xuân dược 2
36
Chương 35: Cam tâm tình nguyện
37
Chương 36: Ngắm "Mỹ Nhân Ngủ" (1)
38
Chương 37: Về nhà
39
Chương 38: Công việc có mức độ phức tạp và nguy hiểm cao
40
Chương 39: Người nặng lòng hơn sẽ là người buồn hơn
41
Chương 40: Chúc cậu thành công!
42
Chương 41: Gặp lại người quen cũ
43
Chương 42: Là em thách thức anh
44
Chương 43: Em mà còn tiếp tục, anh sẽ không nhịn được
45
Chương 44: Đầu giường cãi cuối giường hòa
46
Chương 45: Cảm ơn em đã cho anh cơ hội
47
Chương 46: Trả thù Diệp Minh Thành
48
Chương 47: Bởi vì em còn trẻ!
49
Chương 48: Chuyện cũ
50
Chương 49: Tự Mình Suy Luận
51
Chương 50: Bẻ khóa
52
Chương 51: Trò chơi bắt đầu
53
Chương 52: Sinh linh bé bỏng
54
Chương 53: Che giấu
55
Chương 54: Nhận lầm
56
Chương 55: Chuẩn bị đón Tết
57
Chương 56: Anh vẫn phải đi
58
Chương 57: Xin chào, em gái!
59
Chương 58: Lừa trong lừa
60
Chương 59: Lựa chọn
61
Chương 60: Đánh mất
62
Chương 61: Một mũi tên trúng ba đích
63
Chương 62: Em yêu anh
64
Chương 63: Gina
65
Chương 64: Bắt đầu lại
66
Chương 65: Tôi không phải bạn gái của anh
67
Chương 66: Trở lại
68
Chương 67: Thẻ người tốt
69
Chương 68: Hoảng sợ
70
Chương 69: Em lại muốn trốn
71
Chương 70: Nghi ngờ
72
Chương 71: Sự Thật
73
CHƯƠNG 72: LỜI THẬT ĐAU LÒNG
74
Chương 73: Nữ phụ một lòng muốn ở bên Diệp Minh Viễn
75
NGOẠI TRUYỆN CHƯƠNG 73: EM KHÔNG THÍCH THÌ CỨ NÓI KHÔNG THÍCH, ANH KHÔNG NGẠI

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play