Chương 11: Không nên dây vào

Giang Lâm đi vào văn phòng viện trưởng, lúc này cô đang ngồi ở bàn làm việc, mắt anh sáng rỡ.

Người phụ nữ trước mặt mặc một sơ mi trắng, mái tóc đen nhánh có chút rối, làn da trắng nõn, khuôn mặt lãnh diễm, cảm giác như chỉ có thể đứng xa ngắm nhìn, không thể có cảm giác dâm loạn này.

Tuy rằng Thẩm Ngân cùng Hứa Vân đều là người đẹp, nhưng Hứa Vân  là đẹp từ trong xương tủy cốt cách, còn Thẩm Ngân lại có một loại khí chất lãnh diễm.

Tuy rằng Giang Lâm lúc trước chỉ là bác sĩ thực tập ở bệnh viện, nhưng anh cũng chưa gặp qua Thẩm Ngân.

Chỉ thấy qua ảnh chụp mà thôi, không ngờ tới viện trưởng lại đẹp tới mức kinh diễm như vậy.

“Viện trưởng Thẩm, cô tìm tôi?”

Giang Lâm cười nói, vừa tiến gần tới người cô thì nghe được một mùi hương thơm thoang thoảng, không phải nước hoa mà là hương dược liệu.

Thẩm Ngân ngẩng đầu lên, cười nắm tay Giang Lâm.

“Anh là Giang Lâm, mời ngồi.”

Giang Lâm đưa tay bắt tay Thẩm Ngân, những vừa chạm thì rời tay ngay, ngồi trước mặt Thẩm Ngân.

Thấy Giang Lâm biểu hiện bình tĩnh, vẻ mặt Thẩm Ngân cũng có chút kinh ngạc, bởi vì cô hỏi qua quá khứ của Giang Lâm.

Chỉ biết đó là một thực tập nam hộ lý hướng nội, luôn bị người khác ăn hiếp, chỉ là xem biểu hiện hôm nay, hoàn toàn không phải.

Trên người cô không phải là mùi nước hoa bình thường, ai ngửi mùi này sẽ cảm giác sinh ra sự ái mộ, mà trong mắt Giang Lâm lại không hề có sự ái mộ kia.

Thẩm Ngân cũng ngồi xuống, nhìn Giang Lâm rồi nói.

“Giang Lâm, hôm trước anh hoàn thành giải phẫu thành công, biểu hiện rất hoàn hảo, châm pháp kia cực kỳ vi diệu, có thể hỏi thầy của anh là ai không?”

Giang Lâm đương nhiên sẽ không kể thật chuyện mình từng trải qua, anh còn chưa muốn người ta xem anh là yêu quái nha.

“Viện trưởng Thẩm có thể nhìn ra châm pháp của tôi?”

“Đương nhiên, châm pháp phức tạp như vậy, dù là thầy của tôi đích thân tới cũng không thể làm được.”

Thẩm Ngân khen ngợi nói.

“Thật ra hôm nay tìm anh tới chính là muốn để anh phụ trách vị trí bác sĩ chủ quản của khoa ngoại, nhân tài như anh thực sự không nên mai một.”

Giang Lâm suy nghĩ một chút, thực sự cũng tốt, ít nhất cũng có chức vụ một chút, về sau cũng không bị bạn bè người thân của Hứa Vân xem thường.

“Cũng được, nhưng mà hiện tại tôi không có chứng chỉ hay tư cách bác sĩ.”

Giang Lâm nói.

“Chuyện này không cần lo, tôi sẽ xử lý được.”

Giang Lâm nghe vậy cũng đáp.

“Vậy cảm ơn Viện trưởng Thẩm, tôi còn có việc, cần đi trước.”

Thẩm Ngân nhìn Giang Lâm rời đi, tươi cười trên mặt cô cũng biến mắt, ánh mắt híp lại.

Y tá Tần Hoa biết Giang Lâm được viện trưởng Thẩm coi trọng cũng không dám khinh Giang Lâm.

Cho nên cả ngày cũng không dám giao việc cho Giang Lâm, mỗi khi anh chủ động muốn làm gì thì Tần Hoa đều nói.

“Giang Lâm à, thân thể mới đau dậy, không nên quá sức.”

Lúc này Tần Hoa cần lấy lòng Giang Lâm, nhưng anh cũng không tỏ ra quá thân thiện.

Bãi đậu xe dưới tầng hầm bệnh viện.

“Giang Lâm, buổi tối tôi có buổi họp mặt với bạn cũ, cùng đi chứ.”

Giang Lâm cùng Hứa Vân tới xe, cô vừa mở cửa xe vừa nói.

‘Được, dù sao ở nhà cũng không làm gì.”

Giang Lâm cười với Hứa Vân rồi nói.

Ban đầu Hứa Vân cũng không muốn để Giang Lâm đi, vì ngại anh sẽ bị người khác chế nhạo, chỉ là hiện tại Giang Lâm cũng đã khác lúc trước.

Hôm nay vừa mới ra thông báo, Giang Lâm sẽ trở thành bác sĩ chủ quản, mà Hứa Vân cũng chứng kiến năng lực của anh cho nên cũng thấy cần Giang Lâm đi ra ngoài cùng mình một chút.

Tránh cho sau này bọn họ lại coi thường anh.

Đang lúc Hứa Vân cùng Giang Lâm đi qua phía xe của mình thì một chiếc Minibus chứa khoảng sáu gã đàn ông, mỗi người đều cầm đao hùng hỗ hướng về phía họ.

Thấy tình huống này, Hứa Vân hoảng sợ, cô chưa từng gặp chuyện như này, Giang Lâm lại chắn trước cô.

“Đừng sợ, có tôi.”

“Đừng cố, bọn họ có đao.”

Hứa Vân lo lắng cho Giang Lâm mà nói.

Tuy cô biết Giang Lâm đã không giống trước kia, sẽ không để người ta ức hiếp, nhưng hiện tại đối phương có vũ khí, nhìn qua lại là lưu manh.

Không nên tự mình manh động, nếu không sẽ có thể rất nguy hiểm, tốt nhất tìm cách báo cảnh sát.

“Đại ca, là nó!”

Tên lưu manh ốm đói hôm trước hét to, vẻ mặt đắc ý chỉ về phía Giang Lâm.

Đó chính là tên ốm lưu manh hôm trước tới trả thù!

Lần trước ra ngoài thu phí bảo hộ, không thu được còn bị mất tiền, trước mặt mọi người còn phải tự tát, sao hắn không muốn trả thù chứ.

Ngày đó tên ốm cùng tên mập tự vả nhau, sau đó thây Giang Lâm lên xe Hứa Vân thì nhớ biển số sau đó tìm tới đây.

Sáu nười cầm đao đi tới, cầm đầu là Thất Báo, đầu trọc, cả người cởi trần, cánh tay xăm kín, nghe tên ốm đói nói, hắn híp mắt nhìn Giang Lâm.

“Mày chính là thằng oắt con kia, dám động tới người của lão tử còn lấy tiền của lão tử, đúng không?”

“Phải thì sao? Còn không thì sao?”

Giang Lâm nhàn nhạt nói.

Thất Bảo nghe vậy thì sửng sốt, sau đó cười nói.

“M* nó, thằng nhãi, rất gan dạ!”

Khi nói chuyện Thất Báo khua khua tay cầm đao, giọng lạnh băng nói.

“Tao nói cho mày biết, hôm nay cho mày hai lựa chọn, một là nộp mười lần số tiền hôm trước, hai là đem mỹ nữ sau lưng mày cho lão tử chơi cho đã, sao nào?”

Thất Báo nhìn thấy Hứa Vân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, thì cảm thất ngứa ngáy trong lòng, nếu lăn lộn cùng người đẹp trên giường phải nói là… quá đỉnh.

Nghe lời Thất Báo nói, ánh mắt Hứa Vân lạnh băng, cô luôn là một người cao ngạo, sao lại bị vũ nhục như thế chứ.

Không chờ Hứa Vân giận dữ, cô nghe giọng nói lạnh lùng của Giang Lâm.

“Nếu mắng tôi thì tôi còn xem như thôi đi, dám sỉ nhục vợ tôi, vậy thì… xin lỗi hôm nay các người không may rồi.”

“M* nó, chết tới nơi còn cứng?”

Thất Báo mất kiên nhẫn sờ đầu, sau đó tức giận quát.

“Phế nó cho tao!”

Thủ hạ của Thất Báo lập tức vun đao sắc hướng về phía Giang Lâm, bọn là chém tới bả vai của Giang Lâm.

Đối mặt với chuyện như vậy, Hứa Vân sợ hãi nhắm tịt mắt, Giang Lâm vẫn không nhúc nhích.

“Muốn chết!”

Mấy tên đàn em thấy dễ dàng xuống tay, hào hứng hô lên.

Nháy mắt khi đao sắp đụng tới người Giang Lâm thì Giang Lâm bắt đầu động, quyền nhanh như chớp, đánh vào bụng mấy tên đàn em.

Bụp!

Tức khắc, tên đó bị đạp bay ra ngoài, ngã mạnh trên đất, ôm bụng thống khổ kêu rên, đao xoay vài vòng rồi rơi vào tay Giang Lâm.

“Quá nhanh!”

Thất Báo còn không kịp nhìn Giang Lâm làm sao ra tay, thì đàn em của mình đã bị đá bay.

“M* nó, cũng nhau lên cho tao.”

Thất Báo cầm đao vọt lên.

Ánh mắt Giang Lâm lạnh lùng, thân hình nhanh nhẹn, hóa thành tàn ảnh, vọt qua bên cạnh những người kia, từng tiếng kêu rên vang lên, đồng thời bọn người kia cũng bị đánh bay.

Bọn họ còn chưa động được vào quần áo của Giang Lâm, đã bị đánh bay ra ngoài, ngã trên mặt đất.

Thất Báo gương mặt hoảng sợ nhìn Giang Lâm, hắn biết Giang Lâm chính là cao thủ, thật sự vô cùng đáng sợ.

Hứa Vân nghe âm thanh có gì đó không đúng, cô dần mở mắt, phát hiện Giang Lâm vẫn đứng mà bọn người kia lăn lóc trên mặt đất kêu rên.

Cô vô cùng kinh ngạc hướng mắt về Giang Lâm.

Anh lúc này bước về phía Thất Báo, hắn thấy vậy thì sợ hãi lùi về sau, trong miệng còn không ngừng xin tha.

“Đại ca, xin lỗi… tôi không nên chọc anh, tôi sai rồi…”

“Về sau còn dám động tâm tư dơ bẩn với vợ tôi, các người chuẩn bị tinh thần bị thiến đi!”

Giang Lâm lạnh lùng nói, ban tay vứt đao xuống đất, cắm vào ở giữa hai chân tên Thất Báo.

Thất Báo cơ hồ cảm nhận được thanh đao kia có thể cắm phập vào nơi kia của hắn, thiếu chút thành thái giám rồi.

Giang Lâm làm như vậy khiến Thất Báo sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả người run lên, trong miệng lẩm bẩm.

“Tôi không dám, không dám nữa.”

Còn tên lưu manh ốm đói kia, càng sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên, hắn vô cùng hối hận, sao lại không biết tốt xấu đi trêu vào kẻ đáng sợ thế kia.

Cho tới khi Giang Lâm cùng Hứa Vân lái xe đi, tên ốm đói kia mới ngẩng đầu lên, chịu đựng đau đớn lết tới trước Thất Báo.

“Đại ca, anh không sao chứ?”

Thất Báo hung dữ nhìn hắn, mắng vô cùng dữ dội.

“Mày là thứ ngu si, sao lại để tao trêu vào cái tên sao chổi đó.”

“Phế một tay của nó cho tao!”

Thất Báo tức giận quát.

Thiếu chút nữa vì một chút tiền mà bản thân thành thái giám, phải xả giận mới được.

Tên ốm kia xin tha, mà Thất Báo hiện tại chỉ muốn trút giận, một cánh tay của tên ốm kia cứ thế đứt lìa, hắn kêu gào thảm thiết.

Hắn hối hận rồi, vô cùng hối hận, lẽ ra không nên chọc vào người kia.

“Cảm ơn anh… chuyện vừa rồi.”

Hứa Vân vừa lái xe vừa nói.

“Cảm ơn gì cơ?”

Giang Lâm nghe vậy thì cười nhẹ.

“Cô là vợ của tôi, bảo vệ cô là chuyện nên làm.”

Hứa Vân nghe vậy thì trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, chỉ là ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì.

Khách sạn lớn An Phú.

Hứa Vân cùng Giang Lâm đi tới đại sảnh, lập tức có phục vụ tới đón tiếp, đưa cả hai lên phòng VIP tầng hai.

Khi vừa vào cửa, Giang Lâm thấy bên trong đã có ba nam hai nữ, trong đó hai nam hai nữ là một cắp, chỉ có một nam mặc âu phục chỉ ngồi một mình.

Bọn họ ăn mặc vô vùng hoa lệ, vừa thấy đã biết là người giới thượng lưu.

“Hoa khôi Đại học của chúng ta Hứa Vân đến rồi.”

Người nam mặc âu phục cười nói.

Nhưng nhìn tay Hứa Vân khoác tay Giang Lâm thì sắc mặt người nam kia lại trùng xuống, vô cùng lạnh, ánh mắt chỉ có địch ý.

Hot

Comments

Fujihana-Rei/Ranne/Ranny-

Fujihana-Rei/Ranne/Ranny-

Quá nguy hiểm!!!

2024-04-08

1

Trankhanhhung76@ Gmail.Com

Trankhanhhung76@ Gmail.Com

fsgdhd

2022-11-21

4

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Con đường trùng sinh này quá khó đi
2 Chương 2: Lựa chọn tin tưởng
3 Chương 3: Thần châm
4 Chương 4: Cầu xin
5 Chương 5: Thẻ VIP
6 Chương 6: Em gái
7 Chương 7: Hơi lúng túng
8 Chương 8: Muốn ngủ hay thức
9 Chương 9: Ngủ hay thức
10 Chương 10: Viện trưởng cũng là một người đẹp
11 Chương 11: Không nên dây vào
12 Chương 12: Không đủ tư cách
13 Chương 13: Được gặp quý nhân
14 Chương 14: Người không nên động vào
15 Chương 15: Truyền nhân của thần y
16 Chương 16: Thập tam đoạt cửu châm
17 Chương 17: Ức hiếp người già
18 Chương 18: Làm thêm
19 Chương 19: Đánh đi!
20 Chương 20: Hai tên não tàn
21 Chương 21: Lại thêm kẻ não tàn
22 Chương 22: Tự mình vả mình
23 Chương 23: Tự nếm trái đắng
24 Chương 24: Lọ rác rưởi
25 Chương 25: Mất mặt là ai
26 Chương 26: Thấy thân thể tôi
27 Chương 27: Kẻ khó hầu hạ
28 Chương 28: Đua xe
29 Chương 22: Quá kích thích
30 Chương 30: Nhận tôi làm học trò đi
31 Chương 31: Uy hiếp
32 Chương 32: Hối hận
33 Chương 33: Ở đây có người đẹp
34 Chương 34: Lên giường?
35 Chương 35: Xen hàng
36 Chương 36: Vì em là vợ anh
37 Chương 37: Không thể dây vào
38 Chương 38: Khúc mắc của Hứa Vân
39 Chương 39: Mất mặt hơn
40 Chương 40: Khoảng cách lớn
41 Chương 41: Huyền sâm (1)
42 Chương 42: Huyền Sâm (2)
43 Chương 43: Hắc Lang
44 Chương 44: Yêu đương?
45 Chương 45: Ngủ cùng nhau
46 Chương 46: Nữ ý tá xinh đẹp
47 Chương 47: Lại là tên gạ gẫm
48 Chương 48: Sửa ống nước
49 Chương 49: Mua đứt căn nhà
50 Chương 50: Làm tin
51 Chương 51: Danh Y khám bệnh
52 Chương 52: Vẫn là thua kém người.
53 Chương 53: Phiền phức
54 Chương 54: Ai ở sau Lão Quỷ?
55 Chương 55: Sự cố
56 Chương 56: Rắc rối tự mò tới
57 Chương 57: Cần giải thích
58 Chương 58: Có gì để nói?
59 Chương 59: Là ai?
60 Chương 60: Vấn đề
61 Chương 61: Kẻ ngu ngốc không lường hậu quả (1)
62 Chương 62: Kẻ ngu ngốc không lường hậu quả (2)
63 Chương 63: Kẻ ngu ngốc không lường hậu quả (3)
64 Chương 64: Chu Tâm bị khai trừ
65 Chương 65: Mỹ nữ mời gọi
66 Chương 66: Nghi ngờ!
67 Chương 67: Trực diện đối mặt Lão Quỷ
68 Chương 68: Tiện tay
69 Chương 69: Thăm nhà
70 Chương 70: Vay nặng lãi
71 Chương 71: Có biến
72 Chương 72: Kinh hãi
73 Chương 73: Truy sát
74 Chương 74: Cứu được anh em Dương gia
75 Chương 75: Người chết sống lại
76 Chương 76: Nguy hiểm cận kề
77 Chương 77: Thoát hiểm
78 Chương 78: Trả giá
79 Chương 79: Diệt cỏ
80 Chương 80: Hiểu lầm tai hại
81 Chương 81: Khiêu khích
82 Chương 82: Đánh lén
83 Chương 83: Dám?
84 Chương 84: Tôn trọng sao?
85 Chương 85: Phí mai táng
86 Chương 86: Khó xử sao?
87 Chương 87: Cướp công
88 Chương 88: Nuốt không trôi
89 Chương 89: Thiên thời
90 Chương 90: Không phải tôi
91 Chương 91: Mưu sát
92 Chương 92: Đuổi đi
93 Chương 93: Thái độ trịch thượng
94 Chương 94: Chuyện của cậu chính là của Bạch gia
95 Chương 95: Chừa mặt mũi?
96 Chương 96 : Ly hôn
97 Chương 97: Để tôi đi.
98 Chương 98: Dao
99 Chương 99: Nhân vật lớn
100 Chương 100: Gây rối
101 Chương 101: Cứu cha
Chapter

Updated 101 Episodes

1
Chương 1: Con đường trùng sinh này quá khó đi
2
Chương 2: Lựa chọn tin tưởng
3
Chương 3: Thần châm
4
Chương 4: Cầu xin
5
Chương 5: Thẻ VIP
6
Chương 6: Em gái
7
Chương 7: Hơi lúng túng
8
Chương 8: Muốn ngủ hay thức
9
Chương 9: Ngủ hay thức
10
Chương 10: Viện trưởng cũng là một người đẹp
11
Chương 11: Không nên dây vào
12
Chương 12: Không đủ tư cách
13
Chương 13: Được gặp quý nhân
14
Chương 14: Người không nên động vào
15
Chương 15: Truyền nhân của thần y
16
Chương 16: Thập tam đoạt cửu châm
17
Chương 17: Ức hiếp người già
18
Chương 18: Làm thêm
19
Chương 19: Đánh đi!
20
Chương 20: Hai tên não tàn
21
Chương 21: Lại thêm kẻ não tàn
22
Chương 22: Tự mình vả mình
23
Chương 23: Tự nếm trái đắng
24
Chương 24: Lọ rác rưởi
25
Chương 25: Mất mặt là ai
26
Chương 26: Thấy thân thể tôi
27
Chương 27: Kẻ khó hầu hạ
28
Chương 28: Đua xe
29
Chương 22: Quá kích thích
30
Chương 30: Nhận tôi làm học trò đi
31
Chương 31: Uy hiếp
32
Chương 32: Hối hận
33
Chương 33: Ở đây có người đẹp
34
Chương 34: Lên giường?
35
Chương 35: Xen hàng
36
Chương 36: Vì em là vợ anh
37
Chương 37: Không thể dây vào
38
Chương 38: Khúc mắc của Hứa Vân
39
Chương 39: Mất mặt hơn
40
Chương 40: Khoảng cách lớn
41
Chương 41: Huyền sâm (1)
42
Chương 42: Huyền Sâm (2)
43
Chương 43: Hắc Lang
44
Chương 44: Yêu đương?
45
Chương 45: Ngủ cùng nhau
46
Chương 46: Nữ ý tá xinh đẹp
47
Chương 47: Lại là tên gạ gẫm
48
Chương 48: Sửa ống nước
49
Chương 49: Mua đứt căn nhà
50
Chương 50: Làm tin
51
Chương 51: Danh Y khám bệnh
52
Chương 52: Vẫn là thua kém người.
53
Chương 53: Phiền phức
54
Chương 54: Ai ở sau Lão Quỷ?
55
Chương 55: Sự cố
56
Chương 56: Rắc rối tự mò tới
57
Chương 57: Cần giải thích
58
Chương 58: Có gì để nói?
59
Chương 59: Là ai?
60
Chương 60: Vấn đề
61
Chương 61: Kẻ ngu ngốc không lường hậu quả (1)
62
Chương 62: Kẻ ngu ngốc không lường hậu quả (2)
63
Chương 63: Kẻ ngu ngốc không lường hậu quả (3)
64
Chương 64: Chu Tâm bị khai trừ
65
Chương 65: Mỹ nữ mời gọi
66
Chương 66: Nghi ngờ!
67
Chương 67: Trực diện đối mặt Lão Quỷ
68
Chương 68: Tiện tay
69
Chương 69: Thăm nhà
70
Chương 70: Vay nặng lãi
71
Chương 71: Có biến
72
Chương 72: Kinh hãi
73
Chương 73: Truy sát
74
Chương 74: Cứu được anh em Dương gia
75
Chương 75: Người chết sống lại
76
Chương 76: Nguy hiểm cận kề
77
Chương 77: Thoát hiểm
78
Chương 78: Trả giá
79
Chương 79: Diệt cỏ
80
Chương 80: Hiểu lầm tai hại
81
Chương 81: Khiêu khích
82
Chương 82: Đánh lén
83
Chương 83: Dám?
84
Chương 84: Tôn trọng sao?
85
Chương 85: Phí mai táng
86
Chương 86: Khó xử sao?
87
Chương 87: Cướp công
88
Chương 88: Nuốt không trôi
89
Chương 89: Thiên thời
90
Chương 90: Không phải tôi
91
Chương 91: Mưu sát
92
Chương 92: Đuổi đi
93
Chương 93: Thái độ trịch thượng
94
Chương 94: Chuyện của cậu chính là của Bạch gia
95
Chương 95: Chừa mặt mũi?
96
Chương 96 : Ly hôn
97
Chương 97: Để tôi đi.
98
Chương 98: Dao
99
Chương 99: Nhân vật lớn
100
Chương 100: Gây rối
101
Chương 101: Cứu cha

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play