Chương 15: Mẹ Lã ra tay

Trạch Dương nhìn cô gái thất thần, nước mắt ngắn dài đi ra từ phòng Khang Nam thì có chút hiểu vấn đề nhưng lúc này, anh chẳng có tâm trạng mà quan tâm đến việc riêng của cậu ta nữa.

Chẳng gõ cửa phòng, Trạch Dương đẩy cửa đi vào, thả người xuống ghế.

- Cô ấy chưa ra khỏi phòng cấp cứu mà đã lên đây rồi.

- Cậu nói trước cho tôi nghe đi, cô ấy làm sao?

Khang Nam nhìn Trạch Dương khẽ thở dài.

- Vùng đầu của cô ấy có máu tụ nhưng lại không thể mổ được.

- Vậy thì sao?

- Có thể cô ấy sẽ không nhìn thấy một thời gian.

Trạch Dương đứng bật dậy nắm lấy cổ áo Khang Nam.

- Không được, cậu phải làm gì đó đi, không được để cô ấy như vậy?

- Bỏ áo tôi ra.

Trạch Dương buông áo Khang Nam ra, mặt mày vô cùng khó coi. Khang Nam lên tiếng.

- Chỉ một vài tháng khi vết máu tụ tan đi là cô ấy sẽ nhìn thấy. Hơn nữa... tôi nghĩ đây là cái giá mà cậu phải trả khi không nghĩ cho cô ấy còn gì? Nếu cậu không đuổi người ta đi thì có xảy ra chuyện này không? Đời có vay có trả nên hãy sống cho tử tế vào.

Thấy Trạch Dương không nói gì, Khang Nam vỗ vai động viên.

- Nếu yêu cô ấy thì đừng để vuột mất cơ hội nữa. Thật ra tôi cũng không dám chắc cô ấy sẽ vượt qua được chuyện này. Hãy dùng tấm chân tình của cậu mà đối đãi, chắc chắn sẽ được tha thứ.

- Cậu nghĩ cô ấy sẽ tha thứ cho tôi?

- Ừ, nếu thực sự yêu cô ấy thì cậu sẽ có cách. Hãy an ủi cô ấy, đây thực sự là cú sốc rất lớn đấy, cẩn thận tránh cho cô ấy bị trầm cảm.

- Tôi biết rồi

- Hãy thay đổi vì cô ấy đi, cậu sẽ thấy cuộc đời mình có ý nghĩa hơn đấy.

Trạch Dương không nói thêm nữa, lặng lẽ rời khỏi phòng về trước cửa phòng cấp cứu vẫn sáng đèn.

...

Khang Nam vừa vào nhà đã thấy Chúc Đan đang cùng bà nội ngồi ở phòng khách. Bà nội nhìn thấy anh về thì hồ hởi lên tiếng.

- Về rồi hả? Tắm rửa rồi xuống ăn cơm nhé!

- Con không ăn tối ở nhà, lát con đi ăn cùng bạn gái.

- Bạn gái?

Bà nội nhìn Chúc Đan mỉm cười.

- Không sao, hai đứa hẹn hò bên ngoài cũng được. Chúc Đan ở đây thì ăn cùng nhau lúc nào cũng được mà.

- Ở đây?

Khang Nam nhấn giọng rồi nhìn sang Chúc Đan. Cô bị ánh mắt của anh dọa liền cụp mắt cúi đầu không dám nhìn.

- Bà nội, bạn gái con không phải Chúc Đan. Hơn nữa con không cho phép người lạ ở trong nhà này. Nếu bà cho Chúc Đan ở đây thì con sẽ ra ngoài ở.

Bà nội ngớ người, hết nhìn Khang Nam đến nhìn Chúc Đan.

- Vậy là sao? Chúc Đan không phải bạn gái con sao? Không phải trước kia hai đứa....

Chúc Đan nắm tay bà, mắt đọng nước.

- Bọn con chia tay rồi nhưng con vẫn còn yêu anh ấy. Con muốn quay lại nhưng anh Nam cứ muốn đẩy con ra. Anh ấy không cho con ở đây như trước nữa, nhưng ba mẹ con chưa về nên con sợ ở một mình. Bà có thể cho con ở tạm một thời gian được không ạ?

Thấy cô gái trước mặt buồn xo, khóc lóc thương cảm nên bà vỗ vỗ tay an ủi.

- Được rồi, cháu cứ ở tạm đây đi. Thằng Nam không phải người ích kỉ hẹp hòi đâu.

Vậy nhưng Khang Nam lại chẳng kiêng nể gì lời bà nội nói mà lên tiếng.

- Bà nội, nếu Chúc Đan ở đây con sẽ ra ngoài.

- Ơ cái thằng này... con đứng lại cho bà nội.

Khang Nam đi nhanh lên lầu về phòng mình, đóng mạnh cửa khiến mọi người dưới lầu đều rùng mình.

Chúc Đan lau nước mắt, khổ sở nói.

- Bà, nếu anh ấy không muốn thì mai con ra ngoài ạ, bà đừng căng thẳng với anh ấy làm gì ạ?

Bà nội thở dài nhìn cô gái bên cạnh. Hai gia đình đã biết nhau, Chúc Đan cũng học y nên về cơ bản hai đứa hợp nhau về mọi mặt. Trước kia yêu nhau bà đã rất vui vậy mà sao bây giờ lại chia tay rồi.

- Con nói cho bà biết, vì sao hai đứa chia tay. Mấy tháng nay nó về đây, nói thật với con là người tình của nó bà nội cũng chẳng đếm hết được.

- Con và anh ấy chỉ có chút hiểu lầm thôi ạ. Anh ấy tưởng con có người khác nên mới dứt khoát chia tay nhưng con không có. Con sẽ cố gắng chứng minh cho anh ấy hiểu. Lần này con về đây là muốn nối lại với anh ấy, bà giúp con được không ạ?

- Ừ, để bà xem bạn gái mà nó đang nói đến là ai, nếu chỉ lại qua đường như trước kia thì bà sẽ khuyên nhủ nó. Con cứ ở tạm đây đã, con gái ở một mình cũng không an toàn hơn nữa mẹ con lại nhờ bà nội rồi.

- Dạ, con cảm ơn bà ạ.

Chúc Đan tựa đầu vào vai bà, không khỏi vui mừng trong lòng. Cô tin nếu có cơ hội ở gần Khang Nam thì sẽ làm anh lung lay.

Khang Nam quần áo đơn giản đi xuống.

- Bà nội, con ra ngoài đây ạ.

- Con không ở nhà ăn cơm sao?

- Không ạ.

Khang Nam đi thẳng ra khỏi nhà, lấy xe moto ra đi thì Chúc Đan chạy lại.

- Anh có thể đưa em đi mua đồ được không? Em chưa mua gì cả.

- Bảo bà nhờ lái xe đưa đi, bây giờ anh có hẹn với bạn gái mình rồi, đưa em đi không tiện.

Khang Nam lái xe đi mất để lại một Chúc Đan mặt mũi khó coi phía sau. Ngay khi ông Vĩ về, cô đã thuyết phục được ông cho đến bệnh viện làm mà không phải qua phỏng vấn như Khang Nam yêu cầu. Vừa ở cùng nhà, vừa làm cùng bệnh viện lại cùng khoa thì không lí do gì cô lại thua cô bạn gái mà anh đang nhắc tới.

Đến tòa nhà tập đoàn La Di, Khang Nam lấy danh thiếp nhón trên bàn Khương Diệp ra lấy số gọi lên. Phải gọi đến lần thứ hai mới thấy Khương Diệp nghe máy.

- Chị quên có hẹn đi ăn tối với tôi sao?

- Vậy à, nhưng tôi còn tăng ca chưa xong việc.

- Vậy tôi đợi chị dưới này, khi nào xong thì xuống.

Khang Nam tắt điện thoại ngồi vắt chân lên xe moto đợi.

Trợ lí Lâm vừa đi xe qua liền lùi xe lại đúng chỗ Khang Nam đứng, quay lại nói với bà Lã.

- Chủ tịch, con rể bác kìa.

Bà Lã rời mắt khỏi màn hình máy tính, kéo cửa ra ngoài.

- Nam, sao cháu đứng đây?

Khang Nam nhảy xuống khỏi xe, gãi đầu cười.

- Cháu hẹn ăn tối với Khương Diệp nhưng cô ấy đang tăng ca nên cháu đợi ạ.

- Vậy sao, con bé này. Cháu đợi bác tý.

Bà Lã thừa biết Khương Diệp lại lấy lí do từ chối người ta nhưng lần này bà quyết động thủ rồi nên ngó vào xe vời Lâm ra ngoài.

- Vào lệnh cho bảo vệ ngắt điện toàn tòa nhà, cho nhân viên về hết không ai tăng ca cả.

- Vậy cũng được nữa ạ?

- Vào đi

Hoàng Lâm lật đật chạy ngược vào trong. Bà Lã nhắc Khang Nam.

- Nó xuống bây giờ đấy, cháu chờ nó một lát.

- Dạ vâng ạ.

Chỉ một lát, tòa nhà chìm trong bóng đêm, bà Lã nhìn thầm cười "Con còn non lắm con gái ạ."

Khương Diệp thấy điện bị tắt tối thui thì mò mẫm mở điện thoại lên gọi xuống phòng bảo vệ.

- Sao mất điện vậy chú?

- Dạ là sự cố ạ, chúng tôi đang cố gắng khắc phục ạ.

Chú bảo vệ nói theo lệnh của Hoàng Lâm, vừa run rẩy vừa chờ đợi. Ông biết, nếu không có sự bảo kê của bà Lã thì chẳng dám đắc tội với Khương Diệp.

- Sửa lâu không chú?

- Chắc phải mất 2 tiếng ạ, tổng giám đốc nên về đi mai làm tiếp ạ.

- Vâng, cháu biết rồi.

Trước khi Khương Diệp xuống, bà Lã vội lên xe nhắc Khang Nam.

- Cháu đợi ở đây nhé! Bác về trước đây.

- Dạ vâng ạ, chúc bác buổi tối vui vẻ ạ.

- Chúc cháu thành công nhé!

- Dạ

Hoàng Lâm lái xe đi vẫn không ngừng thắc mắc.

- Chủ tịch, bác làm vậy có phải rất quá đáng với tiểu thư không?

- Không có gì là quá đáng cả, càng để lâu nó sẽ càng lười lấy chồng.

- Nhưng cô ấy còn trẻ mà?

- Nó 31 tuổi rồi đấy, có người hợp lại môn đăng hộ đối như Khang Nam phải tiến hành ngay chứ, để tìm người phù hợp với nó là rất khó cháu có biết không? Người làm mẹ như bác khổ tâm lắm.

- Cô ấy xinh đẹp giỏi giang vậy lo gì bác?

- Nó xinh đẹp, giỏi giang là vậy nhưng bảo lấy chồng không dễ đâu. Càng để lâu sẽ càng khó, vậy nên hãy bảo với Trọng phải giúp đỡ Khang Nam nhiệt tình nhớ chưa?

- Vâng ạ

Khương Diệp xuống đến sảnh thấy Khang Nam đứng dựa người bên chiếc xe moto màu đen hôm trước thì lại gần.

- Tìm được xe rồi hả?

- Bạn tôi tìm hộ, chị có ngại đi xe moto không?

- Không, tôi không kén chọn lắm. Nếu cậu không muốn tôi ngồi thì có thể gửi xe ở đây đợi tôi lấy xe.

- Vậy lên đi, tôi đưa chị đi ăn tối.

Khang Nam giúp Khương Diệp đội mũ bảo hiểm. Việc đi xe moto mà không phải ô tô cũng nằm trong sự tính toán của anh rồi. Nhưng hôm nay Khương Diệp lại mặc váy nên anh nhìn hơi ái ngại.

- Hình như mặc váy ngồi sẽ hơi bất tiện nhỉ?

- Không sao, váy dài ngồi chéo được. Cậu đi chậm là không rơi đâu. Dù sao cậu cố tình thì tôi cũng nên đáp lại chứ?

- Không có, tôi thích đi moto hơn là đi ô tô. Đi này ngắm phố phường rất thích đặc biệt là được ôm nữa.

Khương Diệp bám vai cậu ta leo lên xe, thật may cô cũng không quá thấp nên không khó khăn gì mà ngồi vững.

- Tôi cho chị mượn người ôm miễn phí đấy.

- Tôi cũng không phải con gái mới lớn mà e dè đâu, đi đi.

Khương Diệp tự nhiên vòng tay bám lấy thắt lưng Khang Nam khi xe lướt đi.

- Qua nhà tôi một lát được không?

- Chị định mang tôi về ra mắt hả?

- Nhà tôi có mẹ là tối cao mà cậu gặp bà rồi còn ra mắt gì nữa. Về lấy đồ rồi tôi mời cậu đi ăn đồ nướng.

Khóe miệng Khang Nam nhếch lên, đi theo địa chỉ Khương Diệp nói thì dừng lại ở một biệt thự trong khu đô thị mới ven hồ.

- Nhà chị đây?

- Tôi không có nhà, đang là kẻ nương tựa ăn nhờ ở đậu mẹ tôi thôi.

- Vậy chị nên lấy chồng thôi.

- Nói linh tinh

Cô mở cửa nhắc Khang Nam đi thẳng xe vào sân. Bà Lã nghe thấy tiếng xe thì ngó trên phòng xuống. Vừa thấy Khang Nam liền đi xuống nhà. Nhìn thấy Khương Diệp đi vào thì bà reo lên.

- Hai đứa về ra mắt hả? Tốt quá!

Bà mặc kệ cái mặt như đưa đám của Khương Diệp mà ngó mặt ra ngoài gọi lớn.

- Khang Nam, vào nhà chơi cháu ơi.

Hot

Comments

Quyên Remïx

Quyên Remïx

M thua bạn gái của ôg ý đến 2tuổi con ạ

2022-12-25

0

Bảo Liên Tiên Tử

Bảo Liên Tiên Tử

Vđ trà xanh kiêm nyc lại mưu mô thủ đoạn

2022-11-20

1

Hien Le Ngoc

Hien Le Ngoc

thix kiểu na9, dám nói dám làm, quyết đoán

2022-09-23

3

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Đồn cảnh sát
2 Chương 2: Tai nạn bất đắc dĩ
3 Chương 3: Mang người đi
4 Chương 4: Chân giả
5 Chương 5: Đấu trí ngầm
6 Chương 6: Chị thích phụ nữ hả?
7 Chương 7: Hôn
8 Chương 8: Dị ứng
9 Chương 9: Em cứ nhớ tôi
10 Chương 10: Mẹ vợ quốc dân
11 Chương 11: chăm sóc cả đêm
12 Chương 12: Mẹ vợ ra tay đuổi tình địch
13 Chương 13: Đuổi việc
14 Chương 14: Người cũ
15 Chương 15: Mẹ Lã ra tay
16 Chương 16: Nhà hàng bình dân
17 Chương 17: Gặp idol
18 Chương 18: Tôi không có tình cảm với cậu
19 Chương 19: Bóc trần
20 Chương 20: Thất vọng của bà Lã
21 Chương 21: Cứu nguy
22 Chương 22: Cầm tay
23 Chương 23: Gan lì
24 Chương 24: Ngủ chung trên xe
25 Chương 25: Bạn bè ra tay
26 Chương 26: Thân mật - H nhẹ
27 Chương 27: Gây tội - H
28 Chương 28: Đừng thay đổi xưng hô
29 Chương 29: Khang Nam, cậu là đồ háo sắc
30 Chương 30: Đến nhà
31 Chương 31: Nấc cụt
32 Chương 32: Hợp tác
33 Chương 33: Có thai
34 Chương 34: Gặp lại tình cũ
35 Chương 35: Em phải lấy ba của con mình
36 Chương 36: Giận
37 Chương 37: Đối mặt tình địch
38 Chương 38: Nặng lòng
39 Chương 39: Tôi không bắt cóc người của cậu
40 Chương 40: Gã đàn ông bí ẩn
41 Chương 41: Lộ tẩy
42 Chương 42: Thân mật - H
43 Chương 43: Mẹ Lã nhanh nhạy
44 Chương 44: Hội tứ trụ
45 Chương 45: Bạn bè phá đám
46 Chương 46: Hai gia đình gặp mặt
47 Chương 47: Đám cưới
48 Chương 48: Bại lộ việc xấu
49 Chương 49: Tân hôn - H
50 Chương 50: Sui gia nhầm phòng
51 Chương 51: Xử lí chồng
52 Chương 52: Qua đêm khách sạn
53 Chương 53: Hậu quả
54 Chương 54: Móc sạch túi
55 Chương 55: Khương Diệp bị ngã
56 Chương 56: Lần nữa ám sát
57 Chương 57: Ngủ xấu
58 Chương 58: Uy hiếp
59 Chương 59: Cạm bẫy
60 Chương 60: Bị tình nghi
61 Chương 61: Ghen với cảnh sát
62 Chương 62: Mất trí
63 Chương 63: Đón tiểu tam về nhà
64 Chương 64: Phá đám
65 Chương 65: Tự tử
66 Chương 66: Cảnh Nghi sinh em bé
67 Chương 67: Gậy ông đập lưng ông
68 Chương 68: Tương kế tựu kế
69 Chương 69: Không còn bình tĩnh
70 Chương 70: Ghen tị
71 Chương 71: Tôi gọi vợ anh đến
72 Chương 72: Trả giá
73 Chương 73: Đuổi ruồi
74 Chương 74: Gạ gẫm
75 Chương 75: Thông gia say rượu
76 Chương 76: Nối lại tơ duyên
77 Chương 77: Tiệc vui
78 Chương 78: Điềm báo
79 Chương 79: Tai nạn bất ngờ
80 Chương 80: Bất lực
81 Chương 81: Tình huống xấu nhất
82 Chương 82: Quyết định
83 Chương 83: Anh yêu em... hãy đợi anh về
84 Chương 84: Mẹ Lã biết sự thật
85 Chương 85: Mất dấu
86 Chương 86: Tỉnh lại
87 Chương 87: Thần giao cách cảm
88 Chương 88: Tin nhớ ba
89 Chương 89: Gặp nhau
90 Chương 90: Mùi hương quen thuộc
91 Chương 91: Manh mối
92 Chương 92: Quán quen
93 Chương 93: Đưa vợ đi
94 Chương 94: Nhớ em
95 Chương 95: Nhớ ra tên chồng
96 Chương 96: Em đừng khóc
97 Chương 97: Hoảng loạn
98 Chương 98: Cầu hôn
99 Chương 99: Sự thật hé lộ
100 Chương 100: Đi tìm chồng
101 Chương 101: Trở về
102 Chương 102: Bà nội biết chuyện
103 Chương 103: Diệp, anh đã nhớ em biết bao - H
104 Chương 104: Nhân văn - Trả ơn
105 Chương 105: Hạnh phúc đong đầy - End
Chapter

Updated 105 Episodes

1
Chương 1: Đồn cảnh sát
2
Chương 2: Tai nạn bất đắc dĩ
3
Chương 3: Mang người đi
4
Chương 4: Chân giả
5
Chương 5: Đấu trí ngầm
6
Chương 6: Chị thích phụ nữ hả?
7
Chương 7: Hôn
8
Chương 8: Dị ứng
9
Chương 9: Em cứ nhớ tôi
10
Chương 10: Mẹ vợ quốc dân
11
Chương 11: chăm sóc cả đêm
12
Chương 12: Mẹ vợ ra tay đuổi tình địch
13
Chương 13: Đuổi việc
14
Chương 14: Người cũ
15
Chương 15: Mẹ Lã ra tay
16
Chương 16: Nhà hàng bình dân
17
Chương 17: Gặp idol
18
Chương 18: Tôi không có tình cảm với cậu
19
Chương 19: Bóc trần
20
Chương 20: Thất vọng của bà Lã
21
Chương 21: Cứu nguy
22
Chương 22: Cầm tay
23
Chương 23: Gan lì
24
Chương 24: Ngủ chung trên xe
25
Chương 25: Bạn bè ra tay
26
Chương 26: Thân mật - H nhẹ
27
Chương 27: Gây tội - H
28
Chương 28: Đừng thay đổi xưng hô
29
Chương 29: Khang Nam, cậu là đồ háo sắc
30
Chương 30: Đến nhà
31
Chương 31: Nấc cụt
32
Chương 32: Hợp tác
33
Chương 33: Có thai
34
Chương 34: Gặp lại tình cũ
35
Chương 35: Em phải lấy ba của con mình
36
Chương 36: Giận
37
Chương 37: Đối mặt tình địch
38
Chương 38: Nặng lòng
39
Chương 39: Tôi không bắt cóc người của cậu
40
Chương 40: Gã đàn ông bí ẩn
41
Chương 41: Lộ tẩy
42
Chương 42: Thân mật - H
43
Chương 43: Mẹ Lã nhanh nhạy
44
Chương 44: Hội tứ trụ
45
Chương 45: Bạn bè phá đám
46
Chương 46: Hai gia đình gặp mặt
47
Chương 47: Đám cưới
48
Chương 48: Bại lộ việc xấu
49
Chương 49: Tân hôn - H
50
Chương 50: Sui gia nhầm phòng
51
Chương 51: Xử lí chồng
52
Chương 52: Qua đêm khách sạn
53
Chương 53: Hậu quả
54
Chương 54: Móc sạch túi
55
Chương 55: Khương Diệp bị ngã
56
Chương 56: Lần nữa ám sát
57
Chương 57: Ngủ xấu
58
Chương 58: Uy hiếp
59
Chương 59: Cạm bẫy
60
Chương 60: Bị tình nghi
61
Chương 61: Ghen với cảnh sát
62
Chương 62: Mất trí
63
Chương 63: Đón tiểu tam về nhà
64
Chương 64: Phá đám
65
Chương 65: Tự tử
66
Chương 66: Cảnh Nghi sinh em bé
67
Chương 67: Gậy ông đập lưng ông
68
Chương 68: Tương kế tựu kế
69
Chương 69: Không còn bình tĩnh
70
Chương 70: Ghen tị
71
Chương 71: Tôi gọi vợ anh đến
72
Chương 72: Trả giá
73
Chương 73: Đuổi ruồi
74
Chương 74: Gạ gẫm
75
Chương 75: Thông gia say rượu
76
Chương 76: Nối lại tơ duyên
77
Chương 77: Tiệc vui
78
Chương 78: Điềm báo
79
Chương 79: Tai nạn bất ngờ
80
Chương 80: Bất lực
81
Chương 81: Tình huống xấu nhất
82
Chương 82: Quyết định
83
Chương 83: Anh yêu em... hãy đợi anh về
84
Chương 84: Mẹ Lã biết sự thật
85
Chương 85: Mất dấu
86
Chương 86: Tỉnh lại
87
Chương 87: Thần giao cách cảm
88
Chương 88: Tin nhớ ba
89
Chương 89: Gặp nhau
90
Chương 90: Mùi hương quen thuộc
91
Chương 91: Manh mối
92
Chương 92: Quán quen
93
Chương 93: Đưa vợ đi
94
Chương 94: Nhớ em
95
Chương 95: Nhớ ra tên chồng
96
Chương 96: Em đừng khóc
97
Chương 97: Hoảng loạn
98
Chương 98: Cầu hôn
99
Chương 99: Sự thật hé lộ
100
Chương 100: Đi tìm chồng
101
Chương 101: Trở về
102
Chương 102: Bà nội biết chuyện
103
Chương 103: Diệp, anh đã nhớ em biết bao - H
104
Chương 104: Nhân văn - Trả ơn
105
Chương 105: Hạnh phúc đong đầy - End

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play