Đúng hai giờ chiều, chuông cổng vang lên inh ỏi, Ngọc Biển ngồi bật dậy bước xuống giường mở cửa. Bên ngoài, bà Chính còn nhanh hơn cậu, bước chân thoăn thoắt đi khỏi cửa chính, tiến ra cổng.
Ngọc Biển bước ra thềm, bốn người, hai nam hai nữ vận trang phục lao động, tay mang theo dụng cụ, bịt mặt kín mít bước vào. Hai phụ nữ rôm rả trò chuyện cùng bà Chính, tông giọng của họ giúp Ngọc Biển đoán được họ rơi vào độ bốn mươi.
“Ngọc Biển.” Bà Chính hớn hở gọi.
Ngọc Biển nhanh chân đi tới, gật nhẹ đầu xem như chào hỏi.
“Ai đây?” Một trong số hai phụ nữ lớn giọng, trông khá hưng phấn.
“Người giúp việc mới,” bà Chính hồ hởi trả lời.
“Trời! Chủ nhà nay chơi lớn, tuyển người đẹp trai như vậy tới lau dọn nhà cửa?” Cũng là người nữ ấy, đôi mắt; nơi duy nhất không được che kín cong hình lưỡi liềm, trông cực kì thích thú với diện mạo của cậu.
Ngọc Biển ngại ngùng, mở miệng, học theo phong cách người miền Nam: “Chào hai cô hai chú, cháu là Ngọc Biển.”
“Ôi cái tên cũng rất là đẹp!” Người phụ nữ cứ như trẻ con òa lên khi nghe thấy tên cậu.
Ngọc Biển không từ chối lời khen ấy, đôi môi hồng hào kéo lên thật cao, đôi mắt nâu cực kì có thiện cảm nhìn người làm vườn không rõ mặt mũi.
“Từ hôm nay cậu ấy cũng là người quản lý công việc của nhóm các cháu, đừng làm khó dễ cậu ấy đấy.” Bà Chính vỗ vai người phụ nữ nhanh miệng.
Người phụ nữ gật đầu, có vẻ như cô là người quản lý của nhóm, bước lên trước một bước, vươn tay về phía Ngọc Biển. “Xin chào, chị là Lâm, trưởng nhóm này,” rồi quay qua chỉ vào từng người. “Đây là Hoan, Hội, cuối cùng là Nam. Bọn chị làm ở đây được năm năm rồi, công việc thường ngày đều do bà Chính quản, hôm nay có một người trẻ tuổi đầy sức sống như em xuất hiện, trông vui hơn hẳn.”
Bà Chính nghe vậy cười lớn, mọi người trong nhóm làm vườn cũng cười theo, không khí xung quanh vì thế mà ấm áp hơn.
“Cũng đã tới giờ rồi, chúng ta ra vườn thôi.” Một người nam lên tiếng nhắc Lâm.
Chị gật đầu. “Đúng, nói nữa lại quên mất công việc. Ngọc Biển theo bọn chị ra sau đi.”
“Chờ chút,” bà Chính kéo tay cậu. “Bà vào lấy quyển sổ nhỏ giao cho cháu.”
Nói rồi chạy nhanh vào nhà, mang ra một cuốn sổ nhỏ và một cây viết.
“Chúng ta đi thôi.” Bà nói.
Mọi người cùng nhau đi ra phía sau nhà.
“Hôm nay nhóm bọn cháu sẽ tiếp tục chăm sóc khu hoa hồng đỏ,” Lâm hỏi thêm, “thứ hai tới chủ nhà cần hoa đỏ đúng không bà Chính?”
Bà Chính gật đầu. “Cháu kiểm tra số lượng hoa đỏ xem có đủ để cắm trong nhà hay không.”
Rồi nhìn Ngọc Biển. “Cháu cung cấp số lượng hoa cho chị Lâm, chị ấy sẽ áng chừng giúp cháu.”
“Tầng dưới có khoảng ba mươi lọ hoa, tầng trên nhiều hơn sáu mươi lọ.” Ngọc Biển nhanh miệng nói, cậu đã đếm khi đi cùng bà Chính sáng nay.
“Vẫn không tăng số lượng,” chị Lâm nói với bà Chính.
“Đúng vậy, sẽ không bao giờ tăng. Bà bảo Ngọc Biển nói để xem cậu bé này học việc thế nào.” Bà cười nhìn Ngọc Biển.
Chị Lâm cười. “Giờ thì bà hài lòng chưa?”
Bà Chính gật đầu. “Rất hài lòng.”
Ngọc Biển ngại ngùng nhìn hai người. Chị Lâm nắm tay cậu. “Để chị đưa em qua chỗ hoa đỏ kiểm tra.”
Bà Chính vỗ vai Lâm một cái. “Cháu kiểm tra đất giùm bà để chủ nhật sẽ bón phân.”
Lâm gật đầu.
“Cháu vào nhà kho lấy dụng cụ đi, bà cần nói thêm với Ngọc Biển vài điều.”
Lâm vội đưa người đi làm việc. Chờ nhóm họ đi vào nhà kho, bà nói: “Trước khi nhóm chị Lâm chuẩn bị cắt tỉa bất kì loại hoa nào, cháu phải kiểm tra không để họ cắt hết nụ hoa đang hé nở, chỉ để họ bỏ những bông già sắp tàn.”
Ngọc Biển vội ghi điều đó vào sổ. Cuốn sổ của bà Chính được ghi chép khá nhiều, nhưng đa số hạt giống, một số dụng cụ làm vườn, không thấy có ghi phân bón.
“Trong đây bà có ghi địa chỉ lấy giống hoa khi cần thay mới và các loại dụng cụ cần thiết.” Bà nói khi thấy cậu xem những ghi chép của mình.
Chữ của bà không lớn cũng không nhỏ, khoảng cách giữa các chữ hơi rộng. Ngọc Biển liếc bà một cái, theo hiểu biết của cậu, người viết kiểu này thường yêu thích sự tự do, không thích đám đông, dễ dàng thích nghi với môi trường sống.
“Sao vậy?” Bà khó hiểu nhìn cậu.
Ngọc Biển cười. “Chữ của bà và cháu khá giống nhau, kích thước chữ vừa, khoảng cách chữ rộng.”
Bà cười lớn, vỗ vai cậu. “Vậy thì quá có duyên rồi còn gì.”
Tiếng mở cửa vang lên, nhóm Lâm quay trở lại.
“Nhà chúng ta có khá nhiều quy định không thể để cho người ngoài biết, có gì thắc mắc cháu phải tìm bà hỏi trước, nếu bà không giải đáp được sẽ đi hỏi người có kinh nghiệm cho cháu, đừng hỏi nhóm làm vườn.”
Ngọc Biển gật đầu, tranh thủ lúc Lâm chưa tới gần, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta không thể mua hoa ở ngoài thay thế cho hoa trong vườn sao?”
“Không được, một cành hoa, một chiếc lá trong khu vườn này tuyệt đối không thể đưa ra ngoài và ngược lại, hoa ở bên ngoài cũng không được đưa vào đây.”
Ngọc Biển nhíu mày. “Nếu vậy khi đến mùa hoa tàn chúng ta phải lấy hoa ở đâu để cắm vào bình?”
“Những loại hoa được trồng trong khu vườn này không bao giờ hết hoa. Cứ lớp này được cắt đi lớp khác sẽ mọc lên, thay phiên nhau cho tới khi cây bị bệnh không thể ra hoa được nữa mới thay cây mới vào.”
Dứt câu Lâm đi tới, bà Chính mỉm cười quay qua trò chuyện với chị thêm vài câu rồi vào nhà, để lại toàn bộ công việc quản lý trong vườn cho Ngọc Biển.
Chị Lâm mang Ngọc Biển tới khu hoa đỏ, vừa cắt tỉa cành lá vừa trò chuyện với cậu: “Em có biết hết tên các loại hoa trong khu này chưa?”
Ngọc Biển lắc đầu. “Nhìn khá quen mắt nhưng em không biết tên.”
Chị Lâm cười, giới thiệu từng loại một: “Kia là cẩm chướng, bên cạnh là đỗ quyên, tiếp theo là lily, cuối cùng là loại hoa duy nhất chỉ có đất Đà Lạt mới trồng ra được, hoa bỉ ngạn.” Chị nhìn cậu, “em biết ý nghĩa của bỉ ngạn không?”
Ngọc Biển nhíu mày. “Em có từng nghe về nó, bỉ ngạn luôn đại diện cho sự đau thương và cái chết.”
“Đúng rồi.”
“Một loại hoa như thế sao lại trồng trong vườn?” Ngọc Biển thắc mắc.
Chị Lâm lắc đầu. “Chị cũng không biết, nhưng nghĩ theo hướng tích cực bỉ ngạn còn mang ý nghĩa thu nhận hết những kí ức đau thương hay yêu thương giúp cho con người sống bình thản hơn.”
“Vậy xem ra nó cũng có một ý nghĩa đẹp,” Ngọc Biển cười.
“Hoa mà sao lại xấu được chứ, nó chỉ xấu khi con người áp đặt vào đó những ý nghĩa bất thường mà thôi.” Chị Lâm thở hắt ra một hơi, nói sang chuyện chính: “Đa số các loại hoa đều có mùa, nhưng khi trồng ở đây đều ra hoa quanh năm.”
“Vì sao vậy?” Ngọc Biển tò mò.
Chị Lâm lắc đầu. “Chị cũng không biết, chất đất ở đây mịn hơn nơi khác, khi cầm trên tay phủi đi sẽ để lại màu đen.” Chị lấy đất làm cho Ngọc Biển xem.
Ngọc Biển nhíu mày, hỏi thêm: “Bao lâu thì bọn chị bón phân cho hoa?”
Chị Lâm cười. “Công việc của nhóm làm vườn không bao gồm việc đó, chỉ nhổ cỏ, cắt tỉa cành lá.” Chị nhìn cậu, hỏi nhỏ: “Bà Chính có nói cho em về loại phân được dùng ở đây không?”
Ngọc Biển bật cười, lắc nhẹ đầu. “Bà ấy không nói gì hết.”
Chị Lâm vội níu tay Ngọc Biển. “Em xem như chưa nghe gì nhé, đừng nói lại với bà Chính câu chịu vừa hỏi, bọn chị sẽ mất việc như chơi đấy.”
Ngọc Biển gật đầu, nói sang chuyện khác: “Chị đã từng gặp chủ nhà chưa?”
Chị Lâm nhìn lên tầng hai. “Chị chưa gặp, chỉ biết người đó là nam, có hỏi bà Chính cũng không nói.” Chị nhìn cậu. “Em chưa gặp được chủ nhà sao?”
“Em mới tới nên vẫn chưa gặp được.”
Chị không nói thêm vấn đề về chủ nhà, dặn cậu: “Em lượn một vòng quanh khu hoa đỏ xem thử lượng hoa, chị đã tính qua rồi đủ dùng, nhưng em cũng phải kiểm tra lại tránh sai sót, làm ảnh hưởng đến ấn tượng ban đầu của mình.”
Ngọc Biển gật đầu, đi một vòng quanh khu hoa đỏ, nụ hoa và bông hoa nở rực khắp các cành, đặc biệt là hoa bỉ ngạn, không thấy lá, lá hoa tuy nhỏ nhưng dày dặn trông rất đẹp.
Gió thổi qua mang vài cánh hoa rời cành bay lên cao. Ngọc Biển nhìn theo vừa lúc bắt được dáng hình nam nhân đứng trên ô cửa sổ tầng trên, mặt một bộ đồ màu xám nhạt, dáng người gầy cao, không rõ mặt.
Hắn có vẻ biết Ngọc Biển nhìn thấy mình, vươn tay kéo rèm cửa lại.
…
Tới bốn giờ ba mươi phút chiều đội làm vườn rời đi, Ngọc Biển đã thành công nhận mặt được hết các loài hoa trong vườn, còn mon men dò hỏi được từ chị Lâm không ít ý nghĩa của các loại hoa.
Cậu giao sổ nhỏ lại cho bà Chính, báo cáo với bà về số lượng hoa đỏ sẽ cắm vào thứ hai. “Cháu thấy vừa đủ, nếu có thiếu thì chỉ một ít.”
Bà Chính gật đầu. “Như vậy là được rồi, đến chủ nhật chúng ta sẽ bón phân, khi phân xuống hoa sẽ được thúc lên.”
“Đó là phân gì?” Ngọc Biển tò mò.
“Ngày mai cháu sẽ biết.” Bà đi vào bếp, nhanh tay khép cửa lại.
Ngọc Biển không nhìn thấy được gì trong phòng bếp, đành trở về phòng mình rửa tay. Đúng năm giờ cậu ra phòng ăn, đồ ăn đã bày sẵn lên bàn, hai mặn, một chay và canh, chỉ để một chiếc bát và một đôi đũa.
“Cháu mau dùng bữa đi.” Bà Chính nói.
“Bà không ăn cùng cháu luôn sao?” Ngọc Biển hỏi.
“Bà phải nấu đồ ăn cho cậu chủ,” nói rồi mở hé cửa phòng bếp, chỉ đủ để một người nghiêng mình đi vào. Lần nãy Ngọc Biển vẫn không thấy được gì, nhưng bù lại cậu ngửi được một mùi thoang thoảng như mùi thuốc bắc cực kì khó chịu.
Rất may mùi hương ấy nhanh chóng tan đi khi bà Chính đóng chặt cửa. Cậu ngồi xuống dùng bữa, thức ăn khá ngon, vị vừa phải, nóng hổi.
Chén sạch hết các món, cậu đứng dậy gõ cửa phòng bếp, báo với bà Chính: “Cháu dùng bữa xong rồi ạ!”
“Cháu về phòng đi.” Bà Chính nói vọng ra.
Ngọc Biển hỏi với thêm: “Bà có cần cháu phụ rửa bát không?”
“Không cần đâu, để đó tí bà dọn cho.”
Ngọc Biển đành đi về lại phòng mình, mắt cậu ríu lại khi vừa ngồi xuống giường, lắc đầu vài cái nhìn đồng hồ treo tường. Năm giờ bốn mươi lăm phút.
“Còn sớm mà sao lại buồn ngủ thế này.” Nói rồi cậu đi ra khỏi phòng, gõ cửa phòng bếp. “Bà ơi, cần cháu làm gì nữa không ạ?”
“Không cần, cháu muốn làm gì thì làm đi.” Tiếng bà vọng ra, theo sau là tiếng nồi niêu va vào nhau.
Chén bát trên bàn ăn đã được dọn dẹp. Ngọc Biển trở lại phòng, nằm vật ra giường, mắt cậu ríu lại với nhau. Cơn buồn ngủ ập tới như vũ bão, ý thức của cậu không còn giữ nổi tỉnh táo, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Gió lạnh thổi tung màn cửa, trong vườn hoa màu đỏ có người đang đứng, lặng lẽ nhìn vào phòng Ngọc Biển, phía sau lưng anh ta là những cánh hoa bỉ ngạn nở đỏ rực.
Updated 52 Episodes
Comments
bơ(人´З`)🌈🌈🌻🌻
hay quá
2022-07-20
1