Chương 6: Lý trí đã chiến thắng

Ảnh Quân đưa Tư Hạ đến khách sạn thuộc sở hữu của anh. Nói đúng ra là cả cái hệ thống khách sạn ở thành phố rộng lớn hoa lệ này có chỗ nào không phải của anh cùng với mấy người bạn của mình đâu.

Anh bế cô đi vào sảnh, tiến thẳng đến phòng VIP dành riêng cho Vương tổng anh ở tầng 60.

Nhìn thấy anh cùng cô gái đang nằm trong lòng, tất cả nhân viên khách sạn đều há hốc mồm kinh ngạc, Vương tổng của họ vậy mà đang bế theo một cô gái trẻ tuổi, nhỏ nhắn thế kia.

“Vương tổng ăn mặn rồi sao? Đây có phải là Vương tổng không?” Mọi người đều tự hỏi thầm bản thân mình.

Bọn họ còn bàn tán cho rằng cô gái kia có thể chưa đủ mười tám tuổi nữa, “Vương tổng của họ không sợ phạm pháp sao?” Nhưng rồi họ lại nghĩ pháp luật là Vương tổng chứ ai, có ai dám bắt tội anh ấy sao! “A! Vương tổng thế mà lại có sở thích gặm cỏ non!”

Thang máy dừng lại ở tầng 60, Ảnh Quân nhanh chóng bế Tư Hạ bước ra, đi vào căn phòng riêng của anh. Anh đặt cô xuống giường, rồi gọi người đem một bộ quần áo ngủ đến cho Tư Hạ để thay. Sau đó anh nhanh chóng đi vào phòng tắm, tắm rửa thay quần áo.

Xong xuôi, anh bước ra ngoài, nhìn thấy Tư Hạ vẫn nằm trên giường nhưng quần áo đã được thay, anh xém tí thì chảy cả máu mũi, không hiểu nhân viên ở đây cố tình chọc tức anh hay sao mà lại lấy cho Tư Hạ một bộ quần áo vô cùng sexy hở trên hở dưới, lại còn mỏng toang, gần như nhìn thấy hết cả da thịt.

Bọn họ điên rồi, anh chỉ kêu lấy cho cô bộ quần áo bình thường hoặc áo choàng ngủ cũng được. Bây giờ cô gái nhỏ nằm trên giường thế này, anh còn không dám nhìn thẳng.

Anh định là sẽ ở lại chăm sóc cô cả đêm, đến sáng anh sẽ âm thầm rời đi sớm, dù gì cô cũng là chỗ thân thiết với gia đình anh, anh không thể bỏ mặc cô ở lại.

Nhưng cô thế này, anh e là mình phải nhờ người đến chăm sóc cho cô, còn mình thì mau chóng rời khỏi thôi.

Anh tiến đến sofa ngồi, đang định gọi điện thoại thì bất chợt giật bắn người khi có vòng tay mềm mại đang vòng tay ôm cổ mình.

Anh quay lại, nhìn thấy Tư Hạ không biết đã rời khỏi giường từ lúc nào, gương mặt vẫn còn ửng đỏ do rượu, bắt đầu quấy phá anh.

- Anh… anh hai… sao anh ở phòng em… anh… không đi nghỉ sao?

- Tôi đã nói tôi không phải anh hai của em! Mau tỉnh táo lại đi! - Bị cô ôm bất ngờ thế, Ảnh Quân cũng trở nên bối rối.

- A! Anh… không phải anh hai… vậy anh… anh là ai? Anh… đẹp trai tốt bụng đưa tôi về sao? Hì hay anh… là bạn trai… tôi… hì…  tôi có… tôi có bạn trai đẹp trai thế này sao? Quá tốt rồi!

Tư Hạ chỉ chỉ tay về phía anh, rồi hai tay ôm lấy mặt ra vẻ vui sướng. Chưa chịu dừng quấy phá, Tư Hạ còn bổ nhào đến đè Ảnh Quân xuống sofa, làm anh bất ngờ và hốt hoảng đến độ rớt cả điện thoại.

Chưa kịp để anh phản ứng, cô đã gặm chặt lấy môi anh, mút lấy mút để, tưởng tượng đó là một chiếc kẹo mút thật ngọt.

Ảnh Quân từ đầu đến cuối rơi vào thế bị động, đường đường là một tổng tài cao cao tại thượng, tiếng tăm lừng lẫy, vậy mà giờ lại bị đè dưới thân của một con bé con mặt còn búng ra sữa thế này.

Anh khó khăn kéo cô ra khỏi mình, vừa đứng lên lại bị cô ôm chặt lấy, hai chân đu đeo lên người anh, tay ôm chặt lấy cổ anh, miệng vẫn còn thèm thuồng hương vị của cây kẹo mút lúc nãy.

Rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này, Vương Ảnh Quân không biết nên làm sao, quần áo cô thế kia, bây giờ anh cảm nhận được da thịt cô đang áp sát lên người anh, mềm mại và… khó tả.

Cô lại càng không yên phận, không ngừng cựa quậy, làm cho người anh em của ai đó đang ngủ bỗng thức dậy. Cả người anh lúc này nóng phừng, cảm giác rất khó chịu. Anh định bụng sẽ trừng phạt cô nàng này mới vừa lòng hả dạ.

Anh đặt cô nằm xuống giường, chân cô vẫn không rời khỏi lưng anh, càng lúc càng bấu chặt dưới eo anh, càng làm cho anh khổ sở hơn. Nhìn cô như thế này, nếu là người đàn ông khác, e là cô sớm bị ăn sạch sẽ rồi, may mà anh là người đàn ông quân tử đấy. Nhưng mà bên dưới không chịu yên phận, càng lúc càng làm anh thấy khó chịu.

Đột nhiên, anh nghe giọng cô khóc lóc trách móc.

- Hic… Vương Ảnh Quân… đồ xấu xa, khốn kiếp… đồ… đồ đáng ghét… tại sao… hức…tại sao chú không thích con… hức?

- Chú… con?

Vương Ảnh Quân đen mặt, cô bây giờ đã hai mươi rồi vẫn giữ cách xưng hô như lúc còn nhỏ thế kia à, anh cũng chỉ hơn cô mười hai tuổi thôi, để cô gọi chú xưng con thế này à? Hơn nữa còn bị cô mắng chửi?

Tư Hạ vẫn tiếp tục lảm nhảm khóc lóc, Vương Ảnh Quân bối rối không biết phải làm thế nào, anh tự hỏi bản thân mình rằng có thích cô không, có yêu cô không, cô nói thích anh khi cô thậm chí còn chưa đủ lớn, liệu rằng cô có đang ngộ nhận tình cảm. Còn anh, liệu có chút cảm giác gì với cô không?

Từ lần đầu yêu đó, say đắm để rồi bị phản bội, anh đau đớn quá nhiều, trái tim cũng dần khép lại, không muốn yêu đương nữa. Anh thừa nhận anh cũng có để tâm đến cô bé này, nhưng anh không chắc tình cảm đó là gì.

Mải chìm đắm trong suy nghĩ miên man, Ảnh Quân lại bất ngờ bị Tư Hạ kéo đến gần hôn lên môi.

Nụ hôn vụng dại, ngây ngô này làm anh bất chợt cảm thấy tim mình như lỗi một nhịp rồi.

Giây phút đó, anh không hiểu con tim mình đang bị gì, lý trí mình đang ở đâu nữa, anh thế mà lại đáp trả lại nụ hôn đó của cô, từ bị động chuyển sang thế chủ động.

Đôi môi nhỏ bị anh tham lam hút hết mật ngọt, làm cho Tư Hạ chìm đắm, suýt không thở được. Bàn tay hư hỏng của anh bắt đầu chạm lên ngực cô, anh muốn làm chuyện đó với cô ngay lúc này.

Cô quá xinh đẹp, quyến rũ, anh không thể cưỡng lại mình. Bên trong anh đang tranh đấu dữ dội, có nên tiếp tục hay dừng lại đây, anh không muốn làm tổn thương cô, không muốn xâm phạm cô nhưng người anh em kia của anh sắp không chịu được rồi.

Mặc dù đôi lúc dục vọng trong anh trỗi dậy lấn lướt cả ý chí và sự quân tử của anh, nhưng cuối cùng anh vẫn giữ được mình tỉnh táo.

Anh chỉ dừng lại ở việc hôn cô. Sau đó nhanh chóng buông cô ra, đặt cô nằm ngủ ngay ngắn rồi chạy vào phòng tắm. Anh dùng dòng nước lạnh để xua tan đi sự ham muốn của mình với cô.

Anh ở trong phòng tắm rất lâu, đến khi anh đủ bình tĩnh để dối diện với cô, mới bước ra ngoài, nhìn thấy cô đã ngoan ngoãn ngủ say, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Cô bé này, thật sự suýt thì bức chết anh rồi.

Anh tiến đến nằm xuống bên cạnh cô. Cô bất chợt xoay mình về phía anh. Anh nhìn ngắm cô thật lâu, có chút cảm thán, quả thật nhóc con năm nào đã lớn thật rồi, xinh đẹp hơn rất nhiều, cũng phổng phao hơn rất nhiều.

Anh vẫn nhớ khi cô còn nhỏ, luôn luôn lẻo đẻo theo sau anh, một tiếng chú Quân, hai tiếng chú Quân, lúc nào cũng ríu rít bên tai anh mỗi khi anh và gia đình cô có dịp gặp nhau.

Cả hai bên gia đình khá thân thiết nên rất thường xuyên qua lại. Nhóc con này mười hai tuổi đã dám tuyên bố sau này sẽ lấy anh, bảo anh nhất định phải chờ cô lớn.

Đến khi anh có mối tình đầu, con bé cũng luôn đòi đi theo anh để quấy phá. Khi anh đau khổ vì chia tay, con bé cũng luôn ở bên cạnh làm trò cho anh vui.

Thời gian cứ thế mà trôi, đến khi Tư Hạ đến tuổi thiếu nữ, anh bắt đầu giữ khoảng cách với cô.

Anh thật ra cũng chỉ muốn tốt cho cô, con gái mới lớn nếu dính dáng đến anh, danh tiếng của cô cũng sẽ không tốt. Anh lúc đó cũng không hiểu tình cảm mình dành cho cô bé này là gì, chỉ sợ sẽ làm tổn thương cô, nên mới có quyết định ích kỷ như vậy.

Rồi sau đó, cô đi du học. Trong bốn năm du học, cô không hề liên lạc với anh lấy một lần, cắt đứt tất cả mọi liên hệ với anh, nhưng lại giữ liên lạc với mọi người.

Anh cũng thấy hơi buồn và trống vắng, thỉnh thoảng cũng có hỏi han em gái mình về tình hình của cô, nhưng vì bận rộn công việc, anh bắt đầu tạm quên đi việc nhớ về cô.

Ấy vậy mà hôm nay cô đã về, đang ở trước mặt anh, còn làm trò với anh, còn khóc lóc bảo sao anh không thích cô. Anh bất giác thấy tim mình có cảm giác lạ, không thể diễn tả được. Thật không ngờ, khi vừa nhìn thấy cô, cảm xúc không lý giải được vốn tưởng đã ngủ sâu trong anh lại một lần nữa dâng trào.

Nhìn cô ngủ say, anh búng nhẹ lên mũi cô, thì thầm:

- May cho cô nhóc nhà em là gặp tôi đấy, nếu không ngày mai xem em có khóc thét lên không!

Sau khi nghe được tiếng thở đều đều của Tư Hạ và chắc rằng cô không quậy phá nữa, Ảnh Quân mới yên tâm nhắm mắt lại.

Anh cứ nghĩ đêm nay sẽ lại là một đêm không thể ngủ ngon, vì anh vốn mắc chứng khó ngủ, ngủ không được sâu giấc, lại rất dễ tỉnh dậy khi nghe tiếng động nhỏ. Nhưng bất ngờ là, anh lại ngủ một giấc đến sáng, không tỉnh dậy trong đêm, không trằn trọc.

Hot

Comments

Phạm Đình Phong

Phạm Đình Phong

đọc lại mấy lần rồi vẫn thấy hay

2024-05-17

1

Selina🌷

Selina🌷

Vì có ai đó là liều thuốc ngủ cho anh ròi😉

2024-05-16

2

LyLy

LyLy

có phải nhà sư đâu mà không được ăn mặn 😂

2023-08-12

3

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Về nước
2 Chương 2: Ai cũng có quà
3 Chương 3: Tiểu bảo bối đã về
4 Chương 4: Bị tính kế
5 Chương 5: Lại thêm một kế hoạch
6 Chương 6: Lý trí đã chiến thắng
7 Chương 7: Trêu chọc em một chút
8 Chương 8: Hạ Hi Văn trở về
9 Chương 9: Lại là Diệp tiểu thư!
10 Chương 10: Có phải cũng động tâm rồi không?
11 Chương 11: Ngày đầu tiên đi làm
12 Chương 12: Có mùi giấm chua
13 Chương 13: Diệp gia bị Vương Ảnh Quân bỏ bùa rồi!
14 Chương 14: Quà đáp lễ
15 Chương 15: Đào hoa
16 Chương 16: Vì chú đặc biệt
17 Chương 17: Tin tưởng em
18 Chương 18: Tai nạn
19 Chương 19: Chăm sóc chú thật tốt
20 Chương 20: Không phải nụ hôn đầu
21 Chương 21: Nhất định phải trả giá
22 Chương 22: Là cô bé ấy!
23 Chương 23: Hình như định mệnh của Hi Văn đến rồi!
24 Chương 24: Tự trách
25 Chương 25: Đối mặt với tình cảm của mình
26 Chương 26: Tự mình làm khổ mình
27 Chương 27: Ra mắt ông nội
28 Chương 28: Thích trêu em
29 Chương 29: Thử thách bản thân
30 Chương 30: Chờ cho đến khi em sẵn sàng
31 Chương 31: Ngày tàn của Cố Nguyệt và Cố gia (1)
32 Chương 32: Ngày tàn của Cố Nguyệt và Cố gia (2)
33 Chương 33: Niềm vui của hai nhà Vương Diệp
34 Chương 34: Em có thể dùng thân phận Vương thiếu phu nhân tương lai
35 Chương 35: Thành công ngoài mong đợi
36 Chương 36: Công khai
37 Chương 37: Chuyện tình chủ tịch và cô thư ký xinh đẹp
38 Chương 38: Dám động đến chị em của chúng tôi, nhất định không tha!
39 Chương 39: Không giận, là đau lòng!
40 Chương 40: Chú có không hoàn hảo, em vẫn yêu
41 Chương 41: Diệp gia có tin vui
42 Chương 42: Ghen với cả một đứa nhóc mới mấy tháng
43 Chương 43: Vụng trộm bị bắt gặp
44 Chương 44: Chịu trách nhiệm
45 Chương 45: Vương thiếu phu nhân
46 Chương 46: Thế này đã đủ chân thật chưa?
47 Chương 47: Gọi một tiếng chú, thêm một lần
48 Chương 48: Ba mẹ chồng trở về
49 Chương 49: Đến tư cách đau lòng cũng không có
50 Chương 50: Đúng vậy, tình cảm không thể gượng ép
51 Chương 51: Hi Văn mượn rượu giải sầu
52 Chương 52: Em lo cho bản thân mình trước đi!
53 Chương 53: Hi Văn rơi vào tay Cao Lãng, Vu Quân bị Cảnh Nghi trêu chọc
54 Chương 54: Full house
55 Chương 55: Bẵng đi mấy năm, không ngờ mặt cô còn dày hơn năm xưa
56 Chương 56: Ai cũng có ý thức bảo vệ người của mình
57 Chương 57: Hình như mấy người đàn ông của các cậu nhìn mình không thuận mắt lắm
58 Chương 58: Người thua cuộc
59 Chương 59: Đã ngu ngốc đánh mất, thì đừng mong tìm lại
60 Chương 60: Thì ra là học trưởng Chu Việt Bân
61 Chương 61: Hoa đào bay phấp phới
62 Chương 62: Đại tiểu thư Từ gia
63 Chương 63: Đúng là mẹ chồng quốc dân
64 Chương 64: Cầm thú vô lại cũng chỉ với mình em
65 Chương 65: Cô em gái nuôi Cao Thư
66 Chương 66: Nhắc tào tháo, tào tháo liền xuất hiện
67 Chương 67: Hợp tác với con trai kẻ thù
68 Chương 68: Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn
69 Chương 69: Người bình thường nhưng lại vô cùng may mắn
70 Chương 70: Nội ứng ngoại hợp
71 Chương 71: Con người khi yêu đều cố chấp
72 Chương 72: Vu Quân cầu cứu vì có phụ nữ theo mình?
73 Chương 73: Bị tính kế
74 Chương 74: Gậy ông đập lưng ông
75 Chương 75: Gieo gió thì gặt bão
76 Chương 76: Những ngày yên ả ở Pháp (1)
77 Chương 77: Những ngày yên ả ở Pháp (2)
78 Chương 78: Bị bắt cóc
79 Chương 79: Cục diện thay đổi
80 Chương 80: Tin vui không ngờ tới
81 Chương 81: Cầu một, được hai
82 Chương 82: Thật tốt nếu có cả trai lẫn gái
83 Chương 83: Búp bê sứ Diệp Tư Hạ
84 Chương 84: Vì em anh có thể làm những điều trước nay chưa từng nghĩ sẽ làm
85 Chương 85: Vu Quân cùng Cảnh Nghi là thế nào?
86 Chương 86: Chắc là uống nhầm thuốc!
87 Chương 87: Đúng là diễn viên giỏi, diễn cũng thật tròn vai
88 Chương 88: Là kẻ đi săn hay con mồi?
89 Chương 89: Một người là vợ, một người là người yêu cũ đến phá rối, ai mới là tiể
90 Chương 90: Một người là vợ, một người là người yêu cũ đến phá rối, ai mới là tiểu tam? (2)
91 Chương 91: Thân phận thật sự
92 Chương 92: Tỉnh ngộ quay đầu
93 Chương 93: Hi vọng không có lần đối đầu thứ hai
94 Chương 94: Đến cùng vẫn có người muốn phá hoại
95 Chương 95: Cảnh Nghi và Vu Quân
96 Chương 96: Một lần đủ nếp đủ tẻ
97 Chương 97: Từ Nguyệt lại một lần nữa hại người hóa ra hại mình
98 Chương 98: Giới hạn của Vương Ảnh Quân là vợ con
99 Chương 99: Từ Nguyệt đã trả giá, nhưng vẫn còn trận chiến lớn ở phía trước
100 Chương 100: Vào hang bắt cọp
101 Chương 101: Ngả bài
102 Chương 102: Trận chiến kết thúc
103 Chương 103: Hai thiên thần nhỏ
104 Chương 104: Mặt Trời Nhỏ, Mặt Trăng Nhỏ
105 Chương 105: Cầm thú, hỗn đản Vương Ảnh Quân
106 ​Chương 106: Đại kết cục
107 Chương 107: Ngoại truyện gia đình Mặt Trời nhỏ, Mặt Trăng nhỏ
Chapter

Updated 107 Episodes

1
Chương 1: Về nước
2
Chương 2: Ai cũng có quà
3
Chương 3: Tiểu bảo bối đã về
4
Chương 4: Bị tính kế
5
Chương 5: Lại thêm một kế hoạch
6
Chương 6: Lý trí đã chiến thắng
7
Chương 7: Trêu chọc em một chút
8
Chương 8: Hạ Hi Văn trở về
9
Chương 9: Lại là Diệp tiểu thư!
10
Chương 10: Có phải cũng động tâm rồi không?
11
Chương 11: Ngày đầu tiên đi làm
12
Chương 12: Có mùi giấm chua
13
Chương 13: Diệp gia bị Vương Ảnh Quân bỏ bùa rồi!
14
Chương 14: Quà đáp lễ
15
Chương 15: Đào hoa
16
Chương 16: Vì chú đặc biệt
17
Chương 17: Tin tưởng em
18
Chương 18: Tai nạn
19
Chương 19: Chăm sóc chú thật tốt
20
Chương 20: Không phải nụ hôn đầu
21
Chương 21: Nhất định phải trả giá
22
Chương 22: Là cô bé ấy!
23
Chương 23: Hình như định mệnh của Hi Văn đến rồi!
24
Chương 24: Tự trách
25
Chương 25: Đối mặt với tình cảm của mình
26
Chương 26: Tự mình làm khổ mình
27
Chương 27: Ra mắt ông nội
28
Chương 28: Thích trêu em
29
Chương 29: Thử thách bản thân
30
Chương 30: Chờ cho đến khi em sẵn sàng
31
Chương 31: Ngày tàn của Cố Nguyệt và Cố gia (1)
32
Chương 32: Ngày tàn của Cố Nguyệt và Cố gia (2)
33
Chương 33: Niềm vui của hai nhà Vương Diệp
34
Chương 34: Em có thể dùng thân phận Vương thiếu phu nhân tương lai
35
Chương 35: Thành công ngoài mong đợi
36
Chương 36: Công khai
37
Chương 37: Chuyện tình chủ tịch và cô thư ký xinh đẹp
38
Chương 38: Dám động đến chị em của chúng tôi, nhất định không tha!
39
Chương 39: Không giận, là đau lòng!
40
Chương 40: Chú có không hoàn hảo, em vẫn yêu
41
Chương 41: Diệp gia có tin vui
42
Chương 42: Ghen với cả một đứa nhóc mới mấy tháng
43
Chương 43: Vụng trộm bị bắt gặp
44
Chương 44: Chịu trách nhiệm
45
Chương 45: Vương thiếu phu nhân
46
Chương 46: Thế này đã đủ chân thật chưa?
47
Chương 47: Gọi một tiếng chú, thêm một lần
48
Chương 48: Ba mẹ chồng trở về
49
Chương 49: Đến tư cách đau lòng cũng không có
50
Chương 50: Đúng vậy, tình cảm không thể gượng ép
51
Chương 51: Hi Văn mượn rượu giải sầu
52
Chương 52: Em lo cho bản thân mình trước đi!
53
Chương 53: Hi Văn rơi vào tay Cao Lãng, Vu Quân bị Cảnh Nghi trêu chọc
54
Chương 54: Full house
55
Chương 55: Bẵng đi mấy năm, không ngờ mặt cô còn dày hơn năm xưa
56
Chương 56: Ai cũng có ý thức bảo vệ người của mình
57
Chương 57: Hình như mấy người đàn ông của các cậu nhìn mình không thuận mắt lắm
58
Chương 58: Người thua cuộc
59
Chương 59: Đã ngu ngốc đánh mất, thì đừng mong tìm lại
60
Chương 60: Thì ra là học trưởng Chu Việt Bân
61
Chương 61: Hoa đào bay phấp phới
62
Chương 62: Đại tiểu thư Từ gia
63
Chương 63: Đúng là mẹ chồng quốc dân
64
Chương 64: Cầm thú vô lại cũng chỉ với mình em
65
Chương 65: Cô em gái nuôi Cao Thư
66
Chương 66: Nhắc tào tháo, tào tháo liền xuất hiện
67
Chương 67: Hợp tác với con trai kẻ thù
68
Chương 68: Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn
69
Chương 69: Người bình thường nhưng lại vô cùng may mắn
70
Chương 70: Nội ứng ngoại hợp
71
Chương 71: Con người khi yêu đều cố chấp
72
Chương 72: Vu Quân cầu cứu vì có phụ nữ theo mình?
73
Chương 73: Bị tính kế
74
Chương 74: Gậy ông đập lưng ông
75
Chương 75: Gieo gió thì gặt bão
76
Chương 76: Những ngày yên ả ở Pháp (1)
77
Chương 77: Những ngày yên ả ở Pháp (2)
78
Chương 78: Bị bắt cóc
79
Chương 79: Cục diện thay đổi
80
Chương 80: Tin vui không ngờ tới
81
Chương 81: Cầu một, được hai
82
Chương 82: Thật tốt nếu có cả trai lẫn gái
83
Chương 83: Búp bê sứ Diệp Tư Hạ
84
Chương 84: Vì em anh có thể làm những điều trước nay chưa từng nghĩ sẽ làm
85
Chương 85: Vu Quân cùng Cảnh Nghi là thế nào?
86
Chương 86: Chắc là uống nhầm thuốc!
87
Chương 87: Đúng là diễn viên giỏi, diễn cũng thật tròn vai
88
Chương 88: Là kẻ đi săn hay con mồi?
89
Chương 89: Một người là vợ, một người là người yêu cũ đến phá rối, ai mới là tiể
90
Chương 90: Một người là vợ, một người là người yêu cũ đến phá rối, ai mới là tiểu tam? (2)
91
Chương 91: Thân phận thật sự
92
Chương 92: Tỉnh ngộ quay đầu
93
Chương 93: Hi vọng không có lần đối đầu thứ hai
94
Chương 94: Đến cùng vẫn có người muốn phá hoại
95
Chương 95: Cảnh Nghi và Vu Quân
96
Chương 96: Một lần đủ nếp đủ tẻ
97
Chương 97: Từ Nguyệt lại một lần nữa hại người hóa ra hại mình
98
Chương 98: Giới hạn của Vương Ảnh Quân là vợ con
99
Chương 99: Từ Nguyệt đã trả giá, nhưng vẫn còn trận chiến lớn ở phía trước
100
Chương 100: Vào hang bắt cọp
101
Chương 101: Ngả bài
102
Chương 102: Trận chiến kết thúc
103
Chương 103: Hai thiên thần nhỏ
104
Chương 104: Mặt Trời Nhỏ, Mặt Trăng Nhỏ
105
Chương 105: Cầm thú, hỗn đản Vương Ảnh Quân
106
​Chương 106: Đại kết cục
107
Chương 107: Ngoại truyện gia đình Mặt Trời nhỏ, Mặt Trăng nhỏ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play