Chương 20: Không phải nụ hôn đầu

Tử Sâm sau khi nghe tin tức từ ba mẹ Diệp, biết được chút nữa thôi, nếu không phải Ảnh Quân phản ứng kịp thời, người đang bị thương là em gái của anh rồi, bỗng nhiên thấy rùng mình. Tư Hạ trước nay là bảo bối của Diệp gia, trầy tay một chút trên dưới Diệp gia đều sẽ xót biết chừng nào. Nếu chẳng may những mảnh vụn đó ghim sâu vào người cô, thì sẽ thế nào đây?

Anh ngay lập tức quay về nhà gặp Tư Hạ, lúc này bạn bè của Ảnh Quân và Giai Kỳ cũng vừa đi khỏi.

Vừa về đến, anh vội vàng chạy vào nhà tìm Tư Hạ.

- Ba mẹ, Tiểu Hạ và anh Quân đâu rồi?

- Đang ở trong căn phòng ở góc đằng kia đó, vì Quân nó bị thương không tiện lên xuống lầu nên đành để nó ở tạm đó.

Tử Sâm gật đầu rồi bảo sẽ vào trong tìm Tư Hạ và Ảnh Quân.

Mẹ Diệp lại lo Tử Sâm chưa ăn uống gì vội hỏi, nhưng anh lại bảo lát sau sẽ ra ăn, còn trước mắt anh phải gặp em gái của mình đã.

Đúng lúc này, Tư Hạ đang bưng tô cháo và ly sữa rỗng đi ra. Sau khi ăn và uống thuốc xong, Tư Hạ để cho Ảnh Quân nghỉ ngơi, cô mới đi ra ngoài.

Nhìn thấy anh trai, sự hoảng sợ và bất an trong cô lại ùa về. Trước nay cô luôn được các anh trai bảo bọc, đặc biệt là Tử Sâm và Ảnh Quân. Có họ bên cạnh, cô chưa từng bị tổn thương, cô chưa từng thấy sợ hãi như vậy.

Như nước vỡ bờ, cô nhanh chóng đi về phía anh mình, bỏ hết đồ đạc xuống rồi ôm chầm lấy anh.

- Hic anh hai… lúc đó em thật sự sợ lắm… chú ấy thì chảy máu rất nhiều, em thì lại không biết nên làm sao… nếu em không đòi đến công trường thì…

Nhìn thấy em gái nhỏ của mình như thế, Tử Sâm vô cùng đau lòng, cũng may giờ cô đứng trước mặt anh nguyên vẹn, nếu không anh không biết mình làm sao chịu nổi. Đứa em gái anh thương yêu chiều chuộng, mắng còn không nỡ, làm sao nhìn cô chịu đau đớn sợ hãi được. Anh vuốt tóc cô vỗ về.

- Được rồi, đừng sợ nữa, mọi chuyện đã qua rồi, anh Quân cũng không sao rồi mà đúng không?

- Em biết là mọi thứ ổn rồi… nhưng mà em vẫn thấy sợ lắm… - Tư Hạ vẫn nức nở.

- Từ nay về sau em đừng đến những nơi như vậy nữa, biết chưa?

- Em biết rồi… em không dám đi nữa đâu…

Tử Sâm vỗ về em gái mình một lúc, cũng không quên hỏi han tình trạng của Ảnh Quân. Biết được Ảnh Quân không sao, anh cũng nhẹ lòng.

Ba mẹ Diệp nhìn thấy đứa con gái bé bỏng của mình cố gắng gồng mình lên tỏ ra mạnh mẽ để không làm mọi người lo, bây giờ đứng trước anh trai thì như một cô gái nhỏ, bao nhiêu cảm xúc cũng đều thể hiện ra hết, không thể che giấu nữa thì cũng xót ruột xót gan không thôi. Ai cũng biết con bé bị kinh động và sợ hãi thế nào rồi.

Sực nhớ cô vẫn chưa ăn uống gì, mẹ Diệp vội nhắc nhở, sau đó ép cô ăn cho bằng được. Cả nhà thấy cô ăn uống rồi cũng yên tâm hơn.

Sau khi xác định được Tư Hạ vẫn ổn, Tử Sâm nhanh chóng quay về với vợ mình. Ba mẹ Diệp cũng đi nghỉ, chỉ còn Tư Hạ vẫn loay hoay chăm sóc cho Ảnh Quân. Cô chuẩn bị chút nước để lau sơ người cho anh, cả ngày không được tắm rửa anh chắc chắn rất khó chịu.

Cô vào phòng thấy anh vẫn ngủ say, mọi động tác đều vô cùng nhẹ nhàng tránh làm anh thức giấc. Cô dùng khăn nhúng nước rồi lau sơ người cho anh, cẩn thận để không làm động vết thương của anh.

Làm xong mọi thứ, cô cũng không nỡ ra khỏi phòng, cứ như khi anh tránh khỏi tầm mắt của cô thì cô sẽ không thể gặp anh được nữa vậy. Cô cứ ngồi bên cạnh giường nhìn anh, thỉnh thoảng thấy anh khẽ nhăn mặt vì đau khi cựa mình, cô lại xót xa không thôi, vội đưa tay xoa xoa rồi vỗ về cho anh ngủ.

Vì quá mệt nên anh ngủ thật sự rất sâu, nếu là bình thường chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ làm anh thức giấc. Nhưng trong tiềm thức anh cảm nhận được cô đang bên cạnh anh, chăm sóc cho anh, chỉ là anh không thể mở mắt ra nổi.

Tư Hạ cứ thế nhìn anh ngủ, tay vẫn nắm chặt tay anh, đến khi cô mệt quá chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Màn đêm qua đi nhường chỗ cho bình minh. Những tia nắng sáng chiếu rọi vào căn phòng, phản chiếu lên hình ảnh một người đàn ông và một cô gái đang nằm gục đầu lên giường.

Nắng chói mắt làm Ảnh Quân thức giấc trước, anh quay sang nhìn thấy cô đang mơ màng ngủ bên cạnh, tay cô vẫn nắm lấy tay anh không buông. Anh khẽ cười, nụ cười hạnh phúc khi nhìn thấy cô lo lắng cho mình, chăm sóc cho mình như thế.

Anh nhẹ nhàng gỡ tay mình ra, đưa lên vuốt ve tóc cô, rồi khoác cho cô tấm chăn. Nhìn dáng vẻ cô yên bình ngủ, anh lại lần nữa thấy mừng vì anh đã bảo vệ được cô khỏi bị thương. Lúc cô sắp rơi vào nguy hiểm, anh chẳng nghĩ được gì nhiều, chỉ biết thà người đau là anh, chứ tuyệt đối không thể là cô.

Nghĩ đến cảnh cô nằm trên giường với chằng chịt vết thương, anh bỗng lạnh cả người.

Không, tuyệt đối anh phải bảo vệ cô thật tốt, không để cô có chút tổn thương nào. Có lẽ, anh đã yêu cô rồi! Yêu rất nhiều, yêu đến nỗi muốn che chở, bảo vệ cho cô cả đời! Anh đã quyết định rồi, sẽ không trốn tránh tình cảm của mình nữa, anh không muốn bản thân phải hối hận.

Tư Hạ cuối cùng cũng tỉnh dậy, gương mặt ngái ngủ vô cùng đáng yêu, làm anh không nhịn được mà trêu chọc.

- Em đi chăm bệnh mà còn ngủ ngon hơn người bệnh nữa à, bé con!

- Em… đêm qua em cũng mệt quá nên ngủ quên… chú dậy từ khi nào thế?

- Anh dậy được một lúc rồi, nhưng sao em không về phòng mà lại nằm ở đây như vậy?

- Em không yên tâm để chú một mình… em muốn nhìn thấy chú… mà này chú vừa xưng với em là gì? – Tư Hạ chợt như tỉnh ngủ khi nghe cách xưng hô khác lạ của Ảnh Quân.

- Là “anh”, không được sao?

- Được… được chứ… chỉ là em nghe có chút lạ… sao tự nhiên chú lạ thế? Chú bị thương ở lưng cơ mà, lẽ nào chấn thương não sao…

Anh nghe cô phân tích chữ “anh” của anh mà như cái gì nghiêm trọng lắm không bằng, thật sự không thể chịu nổi với suy nghĩ của cô.

- Anh hoàn toàn bình thường… nhưng mà từ nay anh sẽ gọi như thế, em cứ tập nghe cho quen dần đi. Còn bây giờ em đỡ anh dậy đi, anh muốn vào nhà vệ sinh.

Tư Hạ gật gật đầu rồi nhanh chóng dìu đỡ Ảnh Quân, miệng còn không quên nhắc nhở anh cẩn thận, không được để đụng nước, còn không yên tâm hỏi anh có cần cô cùng vào không.

- Em muốn thấy hết của anh à? Háo sắc thật! - Ảnh Quân buông lời trêu chọc.

- Chú… chú quá đáng! Em chỉ sợ nhà tắm trơn nguy hiểm cho chú thôi!

Tư Hạ liếc Ảnh Quân một cái, anh mà không bị thương thì e là đã ăn một cước của cô rồi. Cái đồ ăn nói nhăng cuội!

Nhưng dù sao người ta cũng vì cô mới bị thương, phải nhẹ nhàng mềm mỏng thôi. Cô cẩn thận dìu anh vào nhà vệ sinh, đợi anh xong xuôi, cô lại dìu anh về giường. Sau đó, cô trở về phòng mình để vệ sinh cá nhân, tắm rửa cho thoải mái, bắt đầu một ngày mới.

Tư Hạ chọn cho mình một bộ váy hai dây màu xanh ngọc, đơn giản nhưng trông cô vô cùng đáng yêu và thuần khiết. Cô chuẩn bị thức ăn sáng đem vào phòng để ăn cùng anh. Hôm nay cô pha ngũ cốc và sữa cho anh.

Vào phòng thấy anh đang ngồi tựa vào thành giường, mắt chăm chú vào chiếc laptop, cô tức giận, lập tức giáo huấn cho anh một trận, ai đời bị thương không lo nghỉ ngơi lại còn ở đó mà công việc.

- Nè Vương Ảnh Quân, chú mau bỏ cái laptop sang một bên, chú tưởng chú có sức khỏe vô địch hả? Không lo nghỉ ngơi, chú còn định làm cái gì?

Nghe một tràng mắng mỏ từ cái miệng chu chu lên của cô, anh chẳng những không cảm thấy phiền mà ngược lại còn thấy đáng yêu, nghe lời cô để laptop qua một bên.

- Được rồi, mới sáng sớm em đã mắng người rồi. Còn nữa, em không đi làm à?

- Em là thư ký chủ tịch, chủ tịch đã nghỉ thì em cũng nghỉ theo! - Cô trả lời với vẻ lém lỉnh.

- Em là đang viện cớ trốn việc thì có!

- Em vẫn sẽ làm việc ở nhà, không hề lười biếng nhé! Xì!

Đúng lúc này, mẹ Diệp gõ cửa phòng, lên tiếng bảo muốn vào trong. Ảnh Quân đáp được, rồi mời mẹ Diệp vào.

Mẹ Diệp bước vào phòng, trên tay cầm theo giỏ đồ, dịu dàng hỏi han vết thương của Ảnh Quân.

- Con còn đau nhiều không Quân?

- Không ạ, con đã khỏe nhiều lắm rồi!

- Thế thì tốt rồi, hai đứa ăn sáng tiếp nhé, bác chỉ vào đưa đồ cho con thôi. Sáng nay Giai Kỳ có ghé sang đưa cho con ít đồ dùng cá nhân.

Ảnh Quân đáp dạ rồi lại tập trung ăn sáng.

Mẹ Diệp đã đi khỏi, trong phòng chỉ còn anh và cô. Cô lại tiếp tục luyên thuyên đủ thứ chuyện, như là vết thương thế nào, anh cần nghỉ ngơi ra sao, ăn uống thế nào, vâng vâng và mây mây. Trông cô cứ như một bà mẹ đang dặn dò con gái khi gả sang nhà chồng vậy.

Anh nhìn cô khẽ cười, không hiều từ lúc nào cô trở nên nói nhiều thế này. Anh bất ngờ chặn miệng cô bằng một nụ hôn khiến cô vô cùng bất ngờ, ú ớ gì đó rồi lại nín hẳn.

- Chú nên ăn… ăn…

Anh cứ thế tham lam hút hết mật ngọt trên đôi môi cô, lưỡi của anh tiến sâu vào khuấy đảo miệng cô, tìm đến lưỡi cô mà ngậm mút. Cô định đẩy anh ra, nhưng cơ thể như không có chút sức lực nào, hơn nữa hai tay cô còn bị anh nắm chặt, cứ thế để mặc anh hôn. Nhưng một cô gái non nớt như cô sao có thể chống đỡ với nụ hôn của anh. Đến lúc thấy cô sắp không thở nổi nữa anh mới quyến luyến rời khỏi.

Cô vội vàng thở lấy thở để, anh bật cười.

- Đồ ngốc, hôn cũng phải thở chứ!

- Chú… chú sao chú lại… nụ hôn đầu của em!

- Em đúng là ngốc, đây không phải nụ hôn đầu, là nụ hôn thứ hai của chúng ta.

Tư Hạ trố mắt kinh ngạc nhìn Ảnh Quân, chờ đợi anh nói rõ ngọn ngành.

Ảnh Quân vẫn thản nhiên như không nhắc đến đêm ở khách sạn.

- Chú… chú lợi dụng em say xỉn, chú thật xấu! – Tư Hạ biết mình bị anh chiếm tiện nghi trong khi không chút tỉnh táo liền thấy có chút thiệt thòi.

- Hôm đó là ai cứ đeo bám anh không buông thế! Cho em biết, cũng may anh chỉ là lấy đi nụ hôn đầu của em chứ không phải lấy lần đầu của em!

- Chú… chú vô sỉ! Ăn xong rồi, em ra ngoài đây!

Tư Hạ nhanh chóng ra khỏi phòng, mặc cô lúc này đã đỏ ửng cả lên, tim thì cứ thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Lại nhớ đến lời anh nói, cô cứ xấu hổ không thôi. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc ở phòng bếp rồi nhanh chóng lên phòng, không khéo để mẹ cô thấy dáng vẻ này lại không hay. Còn lại Ảnh Quân ở trong phòng, anh đang mỉm cười đắc ý.

Hot

Comments

Selina🌷

Selina🌷

A kì quá đấy😅

2024-05-16

2

LyLy

LyLy

nhờ bị thương mà chú mới vớt vát được tí EQ đấy

2023-08-13

5

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Về nước
2 Chương 2: Ai cũng có quà
3 Chương 3: Tiểu bảo bối đã về
4 Chương 4: Bị tính kế
5 Chương 5: Lại thêm một kế hoạch
6 Chương 6: Lý trí đã chiến thắng
7 Chương 7: Trêu chọc em một chút
8 Chương 8: Hạ Hi Văn trở về
9 Chương 9: Lại là Diệp tiểu thư!
10 Chương 10: Có phải cũng động tâm rồi không?
11 Chương 11: Ngày đầu tiên đi làm
12 Chương 12: Có mùi giấm chua
13 Chương 13: Diệp gia bị Vương Ảnh Quân bỏ bùa rồi!
14 Chương 14: Quà đáp lễ
15 Chương 15: Đào hoa
16 Chương 16: Vì chú đặc biệt
17 Chương 17: Tin tưởng em
18 Chương 18: Tai nạn
19 Chương 19: Chăm sóc chú thật tốt
20 Chương 20: Không phải nụ hôn đầu
21 Chương 21: Nhất định phải trả giá
22 Chương 22: Là cô bé ấy!
23 Chương 23: Hình như định mệnh của Hi Văn đến rồi!
24 Chương 24: Tự trách
25 Chương 25: Đối mặt với tình cảm của mình
26 Chương 26: Tự mình làm khổ mình
27 Chương 27: Ra mắt ông nội
28 Chương 28: Thích trêu em
29 Chương 29: Thử thách bản thân
30 Chương 30: Chờ cho đến khi em sẵn sàng
31 Chương 31: Ngày tàn của Cố Nguyệt và Cố gia (1)
32 Chương 32: Ngày tàn của Cố Nguyệt và Cố gia (2)
33 Chương 33: Niềm vui của hai nhà Vương Diệp
34 Chương 34: Em có thể dùng thân phận Vương thiếu phu nhân tương lai
35 Chương 35: Thành công ngoài mong đợi
36 Chương 36: Công khai
37 Chương 37: Chuyện tình chủ tịch và cô thư ký xinh đẹp
38 Chương 38: Dám động đến chị em của chúng tôi, nhất định không tha!
39 Chương 39: Không giận, là đau lòng!
40 Chương 40: Chú có không hoàn hảo, em vẫn yêu
41 Chương 41: Diệp gia có tin vui
42 Chương 42: Ghen với cả một đứa nhóc mới mấy tháng
43 Chương 43: Vụng trộm bị bắt gặp
44 Chương 44: Chịu trách nhiệm
45 Chương 45: Vương thiếu phu nhân
46 Chương 46: Thế này đã đủ chân thật chưa?
47 Chương 47: Gọi một tiếng chú, thêm một lần
48 Chương 48: Ba mẹ chồng trở về
49 Chương 49: Đến tư cách đau lòng cũng không có
50 Chương 50: Đúng vậy, tình cảm không thể gượng ép
51 Chương 51: Hi Văn mượn rượu giải sầu
52 Chương 52: Em lo cho bản thân mình trước đi!
53 Chương 53: Hi Văn rơi vào tay Cao Lãng, Vu Quân bị Cảnh Nghi trêu chọc
54 Chương 54: Full house
55 Chương 55: Bẵng đi mấy năm, không ngờ mặt cô còn dày hơn năm xưa
56 Chương 56: Ai cũng có ý thức bảo vệ người của mình
57 Chương 57: Hình như mấy người đàn ông của các cậu nhìn mình không thuận mắt lắm
58 Chương 58: Người thua cuộc
59 Chương 59: Đã ngu ngốc đánh mất, thì đừng mong tìm lại
60 Chương 60: Thì ra là học trưởng Chu Việt Bân
61 Chương 61: Hoa đào bay phấp phới
62 Chương 62: Đại tiểu thư Từ gia
63 Chương 63: Đúng là mẹ chồng quốc dân
64 Chương 64: Cầm thú vô lại cũng chỉ với mình em
65 Chương 65: Cô em gái nuôi Cao Thư
66 Chương 66: Nhắc tào tháo, tào tháo liền xuất hiện
67 Chương 67: Hợp tác với con trai kẻ thù
68 Chương 68: Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn
69 Chương 69: Người bình thường nhưng lại vô cùng may mắn
70 Chương 70: Nội ứng ngoại hợp
71 Chương 71: Con người khi yêu đều cố chấp
72 Chương 72: Vu Quân cầu cứu vì có phụ nữ theo mình?
73 Chương 73: Bị tính kế
74 Chương 74: Gậy ông đập lưng ông
75 Chương 75: Gieo gió thì gặt bão
76 Chương 76: Những ngày yên ả ở Pháp (1)
77 Chương 77: Những ngày yên ả ở Pháp (2)
78 Chương 78: Bị bắt cóc
79 Chương 79: Cục diện thay đổi
80 Chương 80: Tin vui không ngờ tới
81 Chương 81: Cầu một, được hai
82 Chương 82: Thật tốt nếu có cả trai lẫn gái
83 Chương 83: Búp bê sứ Diệp Tư Hạ
84 Chương 84: Vì em anh có thể làm những điều trước nay chưa từng nghĩ sẽ làm
85 Chương 85: Vu Quân cùng Cảnh Nghi là thế nào?
86 Chương 86: Chắc là uống nhầm thuốc!
87 Chương 87: Đúng là diễn viên giỏi, diễn cũng thật tròn vai
88 Chương 88: Là kẻ đi săn hay con mồi?
89 Chương 89: Một người là vợ, một người là người yêu cũ đến phá rối, ai mới là tiể
90 Chương 90: Một người là vợ, một người là người yêu cũ đến phá rối, ai mới là tiểu tam? (2)
91 Chương 91: Thân phận thật sự
92 Chương 92: Tỉnh ngộ quay đầu
93 Chương 93: Hi vọng không có lần đối đầu thứ hai
94 Chương 94: Đến cùng vẫn có người muốn phá hoại
95 Chương 95: Cảnh Nghi và Vu Quân
96 Chương 96: Một lần đủ nếp đủ tẻ
97 Chương 97: Từ Nguyệt lại một lần nữa hại người hóa ra hại mình
98 Chương 98: Giới hạn của Vương Ảnh Quân là vợ con
99 Chương 99: Từ Nguyệt đã trả giá, nhưng vẫn còn trận chiến lớn ở phía trước
100 Chương 100: Vào hang bắt cọp
101 Chương 101: Ngả bài
102 Chương 102: Trận chiến kết thúc
103 Chương 103: Hai thiên thần nhỏ
104 Chương 104: Mặt Trời Nhỏ, Mặt Trăng Nhỏ
105 Chương 105: Cầm thú, hỗn đản Vương Ảnh Quân
106 ​Chương 106: Đại kết cục
107 Chương 107: Ngoại truyện gia đình Mặt Trời nhỏ, Mặt Trăng nhỏ
Chapter

Updated 107 Episodes

1
Chương 1: Về nước
2
Chương 2: Ai cũng có quà
3
Chương 3: Tiểu bảo bối đã về
4
Chương 4: Bị tính kế
5
Chương 5: Lại thêm một kế hoạch
6
Chương 6: Lý trí đã chiến thắng
7
Chương 7: Trêu chọc em một chút
8
Chương 8: Hạ Hi Văn trở về
9
Chương 9: Lại là Diệp tiểu thư!
10
Chương 10: Có phải cũng động tâm rồi không?
11
Chương 11: Ngày đầu tiên đi làm
12
Chương 12: Có mùi giấm chua
13
Chương 13: Diệp gia bị Vương Ảnh Quân bỏ bùa rồi!
14
Chương 14: Quà đáp lễ
15
Chương 15: Đào hoa
16
Chương 16: Vì chú đặc biệt
17
Chương 17: Tin tưởng em
18
Chương 18: Tai nạn
19
Chương 19: Chăm sóc chú thật tốt
20
Chương 20: Không phải nụ hôn đầu
21
Chương 21: Nhất định phải trả giá
22
Chương 22: Là cô bé ấy!
23
Chương 23: Hình như định mệnh của Hi Văn đến rồi!
24
Chương 24: Tự trách
25
Chương 25: Đối mặt với tình cảm của mình
26
Chương 26: Tự mình làm khổ mình
27
Chương 27: Ra mắt ông nội
28
Chương 28: Thích trêu em
29
Chương 29: Thử thách bản thân
30
Chương 30: Chờ cho đến khi em sẵn sàng
31
Chương 31: Ngày tàn của Cố Nguyệt và Cố gia (1)
32
Chương 32: Ngày tàn của Cố Nguyệt và Cố gia (2)
33
Chương 33: Niềm vui của hai nhà Vương Diệp
34
Chương 34: Em có thể dùng thân phận Vương thiếu phu nhân tương lai
35
Chương 35: Thành công ngoài mong đợi
36
Chương 36: Công khai
37
Chương 37: Chuyện tình chủ tịch và cô thư ký xinh đẹp
38
Chương 38: Dám động đến chị em của chúng tôi, nhất định không tha!
39
Chương 39: Không giận, là đau lòng!
40
Chương 40: Chú có không hoàn hảo, em vẫn yêu
41
Chương 41: Diệp gia có tin vui
42
Chương 42: Ghen với cả một đứa nhóc mới mấy tháng
43
Chương 43: Vụng trộm bị bắt gặp
44
Chương 44: Chịu trách nhiệm
45
Chương 45: Vương thiếu phu nhân
46
Chương 46: Thế này đã đủ chân thật chưa?
47
Chương 47: Gọi một tiếng chú, thêm một lần
48
Chương 48: Ba mẹ chồng trở về
49
Chương 49: Đến tư cách đau lòng cũng không có
50
Chương 50: Đúng vậy, tình cảm không thể gượng ép
51
Chương 51: Hi Văn mượn rượu giải sầu
52
Chương 52: Em lo cho bản thân mình trước đi!
53
Chương 53: Hi Văn rơi vào tay Cao Lãng, Vu Quân bị Cảnh Nghi trêu chọc
54
Chương 54: Full house
55
Chương 55: Bẵng đi mấy năm, không ngờ mặt cô còn dày hơn năm xưa
56
Chương 56: Ai cũng có ý thức bảo vệ người của mình
57
Chương 57: Hình như mấy người đàn ông của các cậu nhìn mình không thuận mắt lắm
58
Chương 58: Người thua cuộc
59
Chương 59: Đã ngu ngốc đánh mất, thì đừng mong tìm lại
60
Chương 60: Thì ra là học trưởng Chu Việt Bân
61
Chương 61: Hoa đào bay phấp phới
62
Chương 62: Đại tiểu thư Từ gia
63
Chương 63: Đúng là mẹ chồng quốc dân
64
Chương 64: Cầm thú vô lại cũng chỉ với mình em
65
Chương 65: Cô em gái nuôi Cao Thư
66
Chương 66: Nhắc tào tháo, tào tháo liền xuất hiện
67
Chương 67: Hợp tác với con trai kẻ thù
68
Chương 68: Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn
69
Chương 69: Người bình thường nhưng lại vô cùng may mắn
70
Chương 70: Nội ứng ngoại hợp
71
Chương 71: Con người khi yêu đều cố chấp
72
Chương 72: Vu Quân cầu cứu vì có phụ nữ theo mình?
73
Chương 73: Bị tính kế
74
Chương 74: Gậy ông đập lưng ông
75
Chương 75: Gieo gió thì gặt bão
76
Chương 76: Những ngày yên ả ở Pháp (1)
77
Chương 77: Những ngày yên ả ở Pháp (2)
78
Chương 78: Bị bắt cóc
79
Chương 79: Cục diện thay đổi
80
Chương 80: Tin vui không ngờ tới
81
Chương 81: Cầu một, được hai
82
Chương 82: Thật tốt nếu có cả trai lẫn gái
83
Chương 83: Búp bê sứ Diệp Tư Hạ
84
Chương 84: Vì em anh có thể làm những điều trước nay chưa từng nghĩ sẽ làm
85
Chương 85: Vu Quân cùng Cảnh Nghi là thế nào?
86
Chương 86: Chắc là uống nhầm thuốc!
87
Chương 87: Đúng là diễn viên giỏi, diễn cũng thật tròn vai
88
Chương 88: Là kẻ đi săn hay con mồi?
89
Chương 89: Một người là vợ, một người là người yêu cũ đến phá rối, ai mới là tiể
90
Chương 90: Một người là vợ, một người là người yêu cũ đến phá rối, ai mới là tiểu tam? (2)
91
Chương 91: Thân phận thật sự
92
Chương 92: Tỉnh ngộ quay đầu
93
Chương 93: Hi vọng không có lần đối đầu thứ hai
94
Chương 94: Đến cùng vẫn có người muốn phá hoại
95
Chương 95: Cảnh Nghi và Vu Quân
96
Chương 96: Một lần đủ nếp đủ tẻ
97
Chương 97: Từ Nguyệt lại một lần nữa hại người hóa ra hại mình
98
Chương 98: Giới hạn của Vương Ảnh Quân là vợ con
99
Chương 99: Từ Nguyệt đã trả giá, nhưng vẫn còn trận chiến lớn ở phía trước
100
Chương 100: Vào hang bắt cọp
101
Chương 101: Ngả bài
102
Chương 102: Trận chiến kết thúc
103
Chương 103: Hai thiên thần nhỏ
104
Chương 104: Mặt Trời Nhỏ, Mặt Trăng Nhỏ
105
Chương 105: Cầm thú, hỗn đản Vương Ảnh Quân
106
​Chương 106: Đại kết cục
107
Chương 107: Ngoại truyện gia đình Mặt Trời nhỏ, Mặt Trăng nhỏ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play