"Ngôn Tô, đem mấy cái thùng phân này đổ ra kia cho ta."
Ngôn Tô mặc chiếc áo vải phong phanh dưới mưa phùn ngày đông rét buốt, nó lao nhanh như tên bắn để chở những thùng phi đựng phân thối của cửa hàng bán cơm.
Nền tuyết trơn trợt nên việc leo lên con dốc làng để đổ phân rất khó khăn, Ngôn Tô không thể chở bằng xe kéo vì nó đã bị bọn người làm lấy hết rồi. Ngôn Tô gánh hai thùng phân một lên dốc, nó đi cẩn thận để khỏi đổ vỡ thùng.
"Tô Tô, làm xong thì đến tiệm của ta rửa bát nhé. Chỗ ta có rất nhiều bát chờ ngươi đến đấy." Một bà chủ đi ngang qua bảo nó.
Ngôn Tô vui vẻ nhận lời, nó hí hửng đặt nốt chiếc thùng cuối xuống gốc cây. Nó toan đi nhưng bị ai đó kéo mạnh lại, Ngôn Tô ngã ngồi trên đất lạnh lẽo mà kêu:
"Ái ui, ai lại mạnh tay vậy hả? Có biết tôi cũng đau không?"
Ngôn Tô xoa lấy cái lưng ê ẩm, nó toan đứng dậy liền bị người ta ấn xuống rồi trùm bao đen lên đầu. Ngôn Tô giật mình gào lên:
"Các người là ai? Tại sao lại trùm đầu tôi thế này?"
Mấy tên to con lực lưỡng không đáp chỉ kéo lê thân thể của Ngôn Tô đi vào sâu trong rừng. Bọn chúng đánh Ngôn Tô rất mạnh mặc kệ nó kêu cứu thảm thiết. Chúng dùng gậy gỗ rồi lại đến gậy sắt đánh vào người nó như đánh một con thu hoang. Chúng muốn đánh chết Ngôn Tô, không chừa cho nó một con đường sống.
"Cứu tôi, tôi không làm gì sai cả!" Ngôn Tô gào lên.
"Mày trộm đồ ở tiệm vàng bọn tao, mạng của mày đến đây là hết rồi." Một tên mắt chột lên tiếng.
Hắn ra lệnh cho đàn em mạnh tay hơn nữa nhằm đánh chết Ngôn Tô.
Ngôn Tô chỉ biết gồng mình chống cự, nó không thể chạy thoát hay bảo vệ bản thân. Ngôn Tô đau đến ngất xỉu, nó cảm thấy xương sườn mình sắp gãy hết. Nền tuyết lạnh khiến Ngôn Tô đau nhức khi di chuyển, nó chỉ còn cách nằm im mặc cho mạng sống bé nhỏ này bị bóp nát.
Trong sự mê man, nó nhận ra phía xa có tiếng xe chạy lại. Hình như có ai đó đang đi đến đây khiến lũ côn đồ này phải dừng tay. Ngôn Tô nghe thấy tiếng đánh nhau rất chói tai, nó sợ co người lại không dám động đậy.
"Mở bao bịt mắt ra cho hắn."
Giọng điệu uy nghiêm của gã đàn ông nào đó ra lệnh. Ngôn Tô được cởi bịt mắt, ánh sáng chói lóa làm nó mờ cả mắt. Ngôn Tô thở hồng hộc, nó gấp gáp hỏi:
"Ngài là ai? Ngài cũng là người định lấy mạng tôi ư?"
Người đàn ông mặc áo choàng đen, đội mũ phớt che nửa gương mặt kia hừ lạnh. Hắn ngồi xổm xuống nhìn gương mặt bị đánh bầm giập của Ngôn Tô, hắn nói:
"Ngươi nghĩ ta rảnh rỗi đến mức sẽ lấy mạng hèn của ngươi ư?"
Ngôn Tô không đáp, nó nuốt nước bọt cái ực. Nó nhớ ra rồi, người đàn ông này chính là người nó va vào lần trước trong khi đi chạy việc vặt và hắn ta cũng là vị khách trong túp lều bán đồ cổ hôm nọ.
Ngôn Tô tròn mắt nhìn hắn, người đàn ông dường như nhận ra biểu hiện bất thường của cậu thanh niên trước mặt bèn mỉm cười quái dị. Hắn hỏi:
"Sao, ngươi nhớ ra ta rồi à? Trí nhớ ngươi sau trận đánh vừa rồi vẫn tốt đấy."
Ngôn Tô muốn bỏ chạy nhưng cơn đau khắp người chợt ập tới khiến nó điếng người. Người đàn ông kia cởi chiếc mũ phớt ra để lộ gương mặt góc cạnh rắn rỏi, ngũ quan trông rất hài hòa, dáng dấp cao lớn cả người toát lên sự quyền lực.
Ngôn Tô không thích động vào bọn có quyền thế, quan chức vì lũ người này ra tay tàn ác khiến nó không thể trốn thoát được. Ngôn Tô vội bò tới chân của người đàn ông này mà cầu xin:
"Thưa ngài, tôi không biết ngài là ai nhưng tôi biết lỗi của mình rồi. Tôi sẽ không bén mảng tới địa bàn của ngài nữa, tôi thề."
Ngôn Tô ôm lấy chân của hắn mà khẩn thiết van nài, người đàn ông kia cầm lấy đôi tay bị thương của nó rồi vỗ về. Hắn đáp:
"Không phải sợ, ta cứu ngươi là vì có chuyện cần dùng đến ngươi. Để trả ơn cho sự cứu mạng này, ngươi phải nghe lời của ta."
Ngôn Tô nhìn hắn, ánh mắt của nó từ sợ hãi dần chuyển sang sự nghi ngờ. Đến tối, Ngôn Tô đem theo một chiếc túi hành lý nhỏ. Nó gửi gắm hai đứa trẻ cho lão Vừng rồi rời đi ngay trong đêm.
Chiếc xe nhỏ tới đón hắn ở ngay bìa rừng, Ngôn Tô leo lên xe rồi rời khỏi nội thành yên bình.
Người tài xế đưa cho hắn một chiếc giỏ đựng đầy bánh ngọt, Ngôn Tô mấy hôm nay đói mờ cả mắt liền ăn liên tục. Nó ăn xong liền cảm thấy buồn ngủ nên lăn ra ghế đánh một giấc thật say.
Chiếc xe băng qua khu rừng tối tăm, đi trên eo biển uốn lượn dạt dào sóng vỗ ở hai bên. Ngôn Tô tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng cổng sắt cót ca cót két mở ra, nó choàng tỉnh rồi lơ mơ hỏi:
"Đến nơi chưa?"
"Từ đây đến dinh thự còn khá lâu, cậu cứ chợp mắt một chút nữa cũng được." Người tài xế lạnh nhạt đáp.
Ngôn Tô nhìn ra cửa kính chỉ thấy một màn đen thăm thẳm, nó chưa bao giờ trông thấy dinh thự nào lại trồng nhiều cây cối rậm rạp thế này. Nó cảm thấy nơi đây có chút ghê rợn vì thế hơi lo lắng.
Chiếc xe dừng lại ở trước sảnh, Ngôn Tô bước xuống xe liền trông thấy một lão già râu tóc đã bạc trắng đứng cầm chiếc lồng đèn đợi mình. Ông lão lên tiếng:
"Ta là quản gia ở dinh thự này, ngươi sẽ ở dưới sự tiếp quản của ta."
Ngôn Tô vâng dạ rồi theo lão quản gia tới phòng ở. Suốt quãng đường đi, lão dặn dò Ngôn Tô rất kĩ:
"Nơi này cấm được tự ý đi lại tùy tiện trừ khi ngươi được cho phép. Và nên nhớ, không được làm phiền tiểu thư khi chưa được gọi vào phòng. Không được tự ý lui tới phòng sách của dinh thự."
Ngôn Tô gật đầu lia lịa, nó được quản gia bố trí chỗ ngủ cùng với những người khác. Căn phòng lớn chứa hơn chục người làm, Ngôn Tô rón rén bước qua họ để tới đệm nằm.
Nó ôm chiếc chăn bông rồi nghĩ đến người đàn ông lạ mặt đã mua mình làm người hầu ở dinh thự cổ kính này.
"Ngươi từng rao bán mình ở khu chợ nô lệ đúng chứ?" Người đàn ông hỏi.
"Đúng vậy, nhưng không ai mua tôi dù mức giá chỉ có ba mươi đồng bạc." Nó đáp.
Người đàn ông rút ra một sấp tiền mới cứng, Ngôn Tô liếc qua liền đoán rằng chỗ tiền đó trị giá hơn sáu mươi đồng. Hai mắt nó sáng lên như pháo hoa, nó biết người đàn ông này định làm gì.
"Ta mua ngươi. Sáu mươi lăm đồng bạc đủ để em gái ngươi yên tâm chữa bệnh trong tháng đầu tiên." Người đàn ông ra giá.
Ngôn Tô mừng quýnh trong lòng nhưng vẫn thận trọng hỏi:
"Ngài mua tôi làm người hầu cho ngài sao?"
Người đàn ông lắc đầu, lúc này hắn đã quay gót trở về xe. Ngôn Tô định bò theo nhưng cơ thể nó không thể di chuyển nổi nữa rồi. Sấp tiền được đặt cạnh nó rồi người đàn ông đó nói:
"Ngươi sẽ làm người hầu cho người khác, một người rất giàu nhưng không biết ngươi có thể an toàn bò lên vị trí ấy được không thôi."
Nói xong chiếc xe ô tô liền rời đi, Ngôn Tô ngồi đó với sấp tiền mới toanh bên cạnh.
Nó trở làng trong tình trạng toàn thân đầy thương tích. Một người đốn củi tốt bụng đã kéo nó về bằng chiếc xe chở hàng, Ngôn Tô đi xuống dưới rồi lê lết vào nhà.
Hai đứa trẻ nhìn thấy anh trai bị thương liền hốt hoảng không thôi, chúng nó ríu rít hỏi han:
"Anh Tô, anh đau lắm sao? Để em đi lấy thuốc bôi cho anh."
Ngôn Tô ngồi trên nền nhà, nó nhìn hai đứa nhỏ mặt mũi lấm lem bùn đất. Trong đầu của nó đã quyết định đi theo người đàn ông kia vào đêm muộn vì vậy liền căn dặn hai đứa nhóc rồi soạn ít đồ cho chuyến rời nhà.
Updated 21 Episodes
Comments