Cuộc gặp gỡ kì lạ thật. Cũng may là mình biết tên bạn ấy. Ơ nhưng mà, sao mình lại thấy may cơ chứ ? Cũng đâu chắc mình sẽ gặp lại ...
Ding dong, tiếng chuông vang lên cũng là lúc tôi theo các học sinh khác vào trường để lấy số báo danh. Tâm trí tôi vẫn còn trong câu chuyện lúc nãy. Không biết có phải hè vừa rồi tôi bị lũ con gái dụ dỗ đọc thử mấy cuốn ngôn tình dở dở ương ương đó không mà tôi bắt đầu mơ mộng về một điều gì đó. Chúng nó nói tôi khô khan quá, to xác mà tâm hồn 8 tuổi, đọc thêm đi cho chuẩn men. Thế là tôi đọc. Mà nhàn quá, mấy thằng bạn lớn cả rồi không còn rủ nhau đi tắm sông nữa nên tôi ở nhà đọc mãi cũng thành nghiền.
Mấy cuộc gặp gỡ trong truyện cũng hay thật. Một cái chạm tay, oan gia ngõ hẹp, đôi khi lại là bạn thơ ấu mà mất trí nhớ nữa chứ. Thế nhưng tôi chưa thấy cái truyện nào nữ chính ngã xe rồi chửi thề ở đầu truyện cả. Tôi vỗ vỗ vào đầu tự hỏi tại sao mình lại nghĩ về cái cô bạn gặp một lần đó chứ. Dẫu sao thì chắc éc gì cô ấy đã bằng tuổi tôi
- Ô ! Bạn ban nãy
Giọng con gái. Chắc chắn là giọng con gái. Tôi quay ra và thật kì lạ. Mọi thứ sao lại diễn ra đúng với tưởng tượng của tôi.
- Ơ ... cậu ?
- Ừ
Cô ấy nói gọn lỏn rồi đi vào phòng thi. Cái gì ? Đúng là định mệnh rồi. Tôi gặp lại cô ấy và chúng tôi thi cùng trường. Ôi nếu cả hai cùng đỗ thì sao nhỉ ? Chúng tôi sẽ học chung trường đó !! Bao trùm lên tôi lúc đó là một cảm xúc khó tả. Có lẽ do tôi hơi lo sợ lên thành phố sẽ không có bạn, mà giờ đã có rồi ! Hoặc là ... Aish, không dám nghĩ đến khả năng đó.
Nhưng tôi vẫn vui vui sao ấy. Nghĩ lại thì, mọi thứ tình cờ cũng có thể khiến con người ta vui. Như thể vô tình nghe được một giai điệu cũ mà mình lâu rồi không tìm lại được, hay vô tình thấy một cậu bạn mặc áo giống hệt mình. Đây là trường chuyên nên đông người thi vào thì đúng rồi, nhưng để gặp nhau trong biển người này thì chắc cô ấy với tôi cũng coi như có duyên.
Trời thoáng mát và bữa sáng tuyệt vời của mẹ như tiếp cho tôi nguồn sức mạnh vô hình khi làm bài. Thời gian trôi và trôi, tôi cũng không để ý đến mọi thứ xung quanh cho lắm. Thầy giám thị lê đôi dép loẹt quẹt qua các bàn như thể sợ mọi thứ đã quá lâu trong im ắng.
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ. Tôi nộp bài rồi ra khỏi phòng. Tôi lượn lờ qua các phòng xem mọi người thế nào, và cả tìm cậu ấy nữa. Nhưng tôi không có thấy. Gãi đầu một lúc, quái, rõ ràng cậu ấy vừa vào phòng này mà. Tôi nhìn biển lớp, 202, đúng rồi mà nhỉ?
- EEEE TRẦNNNNNN !!!
Tiếng thét của một người vang lên. Tôi nhìn theo. Một cô bạn đang chạy hục mặt đuổi theo. Còn cô bạn của tôi thì đạp xe lao vun vút ra ngoài cổng. Ôi trời, tôi không kịp rồi.
- Aish cái con này!! - Cô bạn kia càu nhàu.
Ôi chúa tôi. Những cái lần con gặp Trần là những lần kì quái khó tả. Cô bạn kia chắc là bạn của Trần. Có chuyện gì vậy nhỉ? Có nên hỏi không ? Nhưng giờ tôi không có cớ gì cả, nếu hỏi thì, nếu cô bạn này kể với Trần, sợ Trần sẽ có suy nghĩ không tốt về tôi mất. Cảm giác như kiểu stalker dò tìm thông tin vậy. Tôi chợt hoài nghi bản thân về suy nghĩ đó.
Kết thúc mấy năm cấp 2, cuối cùng Nghiêm Tất Phong tôi cũng hiểu cái cảm giác “xin info” nó khó thế nào. Tôi bắt đầu “chuẩn men” ra rồi đấy nhỉ ? Tôi nghĩ vậy bởi tôi dần hiểu ra một vài vấn đề trong những câu chuyện phiếm thường nghe từ lũ con gái rồi.
Một luồng suy nghĩ vụt qua trong đầu, tôi chạy đến chỗ dán danh sách thi. Tôi tìm thông tin của Trần ở phòng 202. Đây rồi, Lâm Khanh Trần. Cái tên đặc biệt đấy. Cũng nhờ vậy mà tôi tìm thấy tài khoản mạng xã hội của cậu ấy trong tích tắc.
Tôi không nhận ra là mình đang tủm tỉm cười cho đến khi tôi tắt màn hình điện thoại. Cái gương mặt tươi cười của tôi phản chiếu qua cái nền đen ngòm ấy. Có vẻ tôi vui vì thành công “xin info” hay chăng? Hoặc là tôi làm bài tốt ngoài mong đợi nên hí hửng ? Không biết nữa. Nhưng tôi sẽ tin tôi vui thế bởi lí do thứ 2.
Ngày thi đầu tiên kết thúc. Tôi thuê một phòng trọ gần trường. Tôi còn 3 hôm nữa. Vậy là, sẽ còn 3 ngày cho tôi gặp lại cô ấy. Tôi cũng tò mò không biết cô ấy thi thế nào. Quả ngã xe ban sáng cũng đau ra phết.
Không nhịn được, tôi mở điện thoại. Không ngoài dự tính của tôi, Trần trên mạng xã hội chả có cái quái gì hết. Hoặc là cô ấy để chế độ riêng tư. Hay tài khoản này chết rồi nhỉ ? Hay đây là ai khác ?
Tôi không dám kết bạn hay nhắn tin tại cậu ấy biết tên và mặt tôi rồi. Việc sáng gặp tối đã nhắn tin sẽ biến tôi thành mấy tên dê già lăm le người ta mất.
Hình như lúc mình gặp cậu ấy, cậu ấy cũng chưa có băng cái chỗ khuỷu tay vào. Cứ để vậy ngồi viết bài hả trời ? Lần đầu tôi thấy có đứa con gái bất cẩn vậy. Còn mấy vết thương ở chân thì sao nhỉ ...
Nghĩ đến mấy vết thương đó, tôi hơi lo. Liệu có chuyện gì không ? Ôi mong là cậu ấy hay ngã xe đạp chứ không phải chuyện gì khác. Tôi nghĩ vậy, dù tôi biết, ngã xe thường không để lại vết thương giống thế. Những nỗi lo và sự tò mò của tôi khiến tôi muốn gặp lại Trần.
...
Một buổi sáng nữa lại đến. Tôi mặc áo phông trắng và kiểm tra lại đồ dùng học tập. Còn thiếu gì không nhỉ. Một điều gì đó đã thôi thúc tôi chọn lại chiếc áo. Ai chả mặc áo trắng. Mình nên mặc gì để nổi bật, để người ta còn nhận ra mình. Bối rối quá! Vậy là tôi đã đổi chiếc áo khác.
Tôi đến trường sớm lắm, phần để tranh thủ ôn lại bài, phần để đợi Trần. Thế rồi thời khắc đó cũng đến. Trần đạp xe vào cổng trường. Tôi nhận ra mái tóc dài bay bay và cái ánh mắt hơi đờ đẫn của cô ấy. Cái áo ! Cái áo phông trắng giống hệt của tôi. Tôi cảm thấy may mắn vì đã thay nó ra. Mẹ tôi thường tỏ ra giận dỗi khi bà bị đụng hàng với mấy cô hang xóm, mà nếu mặc áo đôi với tôi có khi Trần sẽ ngượng chín mặt mà không đến gần tôi mất. Dẫu sao trong tôi vẫn trộn lẫn một chút gì đó bất ngờ và nuối tiếc.
Đợi một lúc, Trần bắt đầu xuất hiện. Từ nhà xe ra phòng thi của Trần phải đi qua chỗ tôi. Thế nên, hừm, cơ hội đây rồi.
- Ơ Trần ! Gặp nhau rồi này! Trùng hợp ghê
- Ừm
- Hôm qua cậu làm bài tốt không vậy?
- Cũng được.
- Cậu có đau lắm không ? Vết thương hôm qua ấy
- Không sao, cũng xước nhẹ thôi mà...
- Ê Trần, cậu có tài khoản mạng xã hội gì không ? Mình kết bạn nhé! Không ngờ chúng ta còn thi chung trường đấy haha
Điệu cười giả trân của tôi đã làm bại lộ sự ngượng ngùng. Trần chần chừ một lúc rồi lấy điện thoại, mở tài khoản của cô ấy chìa cho tôi xem. Ồ, quả đúng vậy. Tôi đã tìm đúng rồi. Hình đại diện ba con chó và chả đăng quái quỷ gì hết. Và cô ấy vẫn hoạt động chứ không phải đã bỏ nó. May quá trời. Tôi giả vờ cầm xem xem, rồi lấy điện thoại ra trong hí hửng.
Nhưng.
“Nếu có nắm lá ngón trong tay, tôi sẽ ăn cho chết ngay”
Cái tên Lâm Khanh Trần hiện lên ngay đầu lịch sử tìm kiếm của tôi. Và Trần đã thấy.
Cô ấy ngước nhìn tôi. Sự chênh lệch chiều cao khiến cho ánh mắt cô ấy như thể sắc lạnh hơn bao giờ hết.
- À thực ra hôm qua tớ cũng tìm thử tên cậu nhưng hôm nay hỏi lại cho chắc ấy mà haha ...
Câu giải thích của tôi làm tình huống càng thêm kì dị. Trần bắt đầu bước chân nhanh hơn, nhanh hơn, rồi nhanh hơn. Trần đi vào phòng và không quay lại nhìn tôi lấy một cái. Hình như cô ấy ngại. Trần mà cũng biết ngại á ? Nhưng còn có người ngại hơn đây. Tôi, chính tôi. Đúng là ngu xuẩn.
Một ngày nữa, rồi một ngày nữa trôi qua. Tôi thấy Trần nhưng không bắt chuyện nữa. Nam tử hán thì cũng biết sợ nhục. Tôi cứ nghĩ đến cái lúc đó lại xấu hổ vô cùng. Chắc tôi phải tìm cớ gì đó để át đi cái ấn tượng xấu xí này thôi. Ngày thi cuối cùng là cơ hội tôi làm điều đó. Lỡ tôi không đỗ, hay Trần không đỗ, chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa.
Nhưng hôm đó, tôi không nhìn thấy cô ấy ở trường.
Tôi ra về trong tuyệt vọng. Liệu có chuyện gì xảy ra chứ. Ngày cuối là thi môn năng khiếu, nếu bỏ thi, nghĩa là cô ấy sẽ không đỗ ... Ôi trời, Trần ơi là Trần. Đừng mà ...
Dù vậy, đây cũng là cái cớ hoàn hảo để tôi nhắn tin cho cô ấy. Tôi chần chừ, lỡ có chuyện gì không vui khiến cô ấy bỏ thi, hỏi vào có phải bỏ thêm dầu vào lửa không. Sự sợ hãi cứ bao trùm lấy tôi. Nhưng quyết rồi, nếu có điều gì, tôi sẽ an ủi cậu ấy mà. Không hỏi thì không thể biết được. Tôi nhắn tin cho Trần, soát xem chính tả đã đúng chưa, tôi có nên gửi cái ảnh gì vui vui không , ngộ nhỡ ... Thôi! Thế bất lịch sự quá.
> Hôm nay tớ không thấy cậu ở trường, tiếc thật đấy. Tớ định nói tạm biệt tại giờ tớ phải về rồi. Khoảng 1 tháng nữa tớ mới lên trường xem kết quả. Mong lúc đó có thể gặp nhau
...
Phải một ngày sau Trần mới trả lời. Một ngày tôi sống trong biển lửa. Sao lại có con người nhẫn tâm thế chứ.
> Hôm đó tớ đi muộn 10 phút thôi, với thi năng khiếu chuyển phòng
À, ra vậy. Phù !! May là cô ấy không bỏ thi.
> Ôi trời, cậu làm tớ lo chết. Cậu làm bài ổn không ?
> Sao lại lo ?
> À thì, sợ cậu ngã xe đạp nữa đó
> Hôm đấy không ngã.
Ôi trời, Trần không biết đùa là gì hả Trần? Dường như cậu ấy đang cố lảng tránh điều gì. Hoặc là không. Nghe trả lời ngu ngơ thật sự. Tôi gửi lại Trần một cái mặt cười. Rồi Trần cũng không trả lời tôi nữa. À hiểu rồi. Hoá ra đây là cách để kết thúc một cuộc trò chuyện.
Tôi ái ngại nên cũng không dám nhắn tin làm phiền nữa. Ôi tôi phải làm gì bây giờ ? Sao tên tôi lại là Phong cho đời trai Phong Ba Bão Táp như thế này ? Nói thật thì, ở trường cấp 2, tôi cũng khá được yêu thích. Mọi người khen tôi có khuôn mặt dễ động lòng. Tôi không để ý lắm. Nhưng có lẽ vậy thật. Từ cái hôm Trần khen " Đẹp trai đấy" thì tôi cũng chăm soi gương hẳn. Tôi cảm thấy thật bực mình. Nếu đã khen thì đừng có ngó lơ tin nhắn của tôi chứ.
Một tháng cũng trôi qua. Ngày tôi lên xem kết quả mưa như trút nước. Mẹ bảo để mấy hôm nữa lên cũng được. Kiểu gì người ta chả gửi thông báo nếu trúng tuyển. Mưa quá đâm ra tôi cũng ngại. Nên thôi tôi đợi. Nhưng mà tiếc là không được gặp Trần hôm đó. Tôi đi lại mong mưa ngớt, lòng đầy suy nghĩ nếu mình trượt thì sao nhỉ ?
*Ting*
Tiếng tin nhắn vang lên. Tôi la lên một tiếng “UÂY” rõ to khi nhận ra người gửi là Lâm Khanh Trần. Tôi tính làm thinh một ngày cho cô ấy biết tay. Thế nhưng rồi tôi chịu, vuốt màn hình xem tin ngay tắc lự.
> Đỗ rồi. - Tin nhắn gửi kèm một bức ảnh có tên tôi trong danh sách lớp.
> Tuyệt vời ông mặt giời. Cậu thì sao ?
> Không đỗ.
...
Nỗi sợ của tôi đã thành sự thật. Tôi không biết phải an ủi thế nào. Sao tôi lại hỏi câu đó chứ hĩc.
> 😥😥 tớ ... xin lỗi vì đã hỏi nha. Tiếc quá ...
> Đùa thôi.
Trần trả lời cùng tấm ảnh. Trần đỗ năng khiếu Văn theo nguyện vọng. Ôi trời, hú hồn tôi mất. Biết gì không, Trần nói đùa rồi kìa. Cái kiểu đùa làm người ta kinh hồn bạt vía. Có lẽ cô ấy vô tình thôi, hoặc cô ấy đọc được suy nghĩ của tôi bằng cách thần kì nào đấy.
> haha. Cậu làm tớ hết hồn. Vậy là mấy nữa ta sẽ gặp lại nhau.
> 👍
Lại nữa rồi. Khiến cho cuộc trò chuyện dừng lại giữa chừng chắc thành đặc trưng của cậu ấy luôn. Hay đây là cách con gái khiến cho người ta cảm thấy tò mò nhỉ. Chắc không đâu ... Tôi mong là không. Nghĩ vậy, thấy cô gái này mưu mô quá. Chắc cậu ấy chỉ kì lạ chút thôi. Dù sao thì, chúng tôi đều đỗ rồi, sẽ có nhiều cơ hội hơn để nói chuyện với Trần. Mọi thứ sẽ có một tương lai khác cho chúng tôi chăng.
Updated 23 Episodes
Comments