Cầm đủ đồ dùng chưa ? Đem thêm quần áo đi con không trời trở lạnh lại không kịp về lấy đâu.
Ngày tôi lên thành phố để học, mẹ liên tục nhắc nhở tôi đủ điều. Bố tôi hằng ngày chỉ biết xem tivi với đọc báo cũng chạy đi chạy lại xem xét dọn đồ giúp tôi. Bố mẹ ơi, có phải bố mẹ mong con đi lắm không? Sự lo lắng trong mắt bố tôi hiện rõ. Có lẽ điều đó khiến ông mấy nay hay bực dọc. Ông càu nhàu về việc mẹ tôi nói quá nhiều và nhắc đi nhắc lại về việc ăn uống. Ông cho rằng trai trẻ chúng nó không quên ăn quên uống được. Thứ đáng lo là yêu đương nhăng nhít kia kìa.
Tôi giật mình, mà chột dạ thì đúng hơn. Tính ra tôi chưa có yêu đương, tôi mới kết bạn mới thôi mà tình cờ người ta là con gái ấy chứ. Bố tôi nắm lấy vai tôi, nhắc nhở:
- Lên đấy thì tập trung mà học, đừng có làm loạn người ra lại đuổi về. Gái phố có xinh xắn thế nào cũng không được lơ là việc học biết chưa ?? Hả ??
Ôi trời, tôi là đệ nhất trai ngoan ở nơi này rồi. Có lẽ bố tôi sợ là vì hàng xóm tôi có một nhà, anh con trai nhà đấy khiến hai cô vác bụng bầu đến đòi chịu trách nghiệm cùng một lúc.
- Con mới 16 mà bố ...
- 16 là quá đủ để dại dột rồi con ạ. Lên đừng có mà thấy chúng nó trắng trẻo son phấn mà làm liều.
- Ông nói vớ vẩn. Ông lo cái đấy làm gì ? Nó không có để ý gái phố giống ông đâu - Mẹ tôi giọng hăng hắng
- Bà mới buồn cười ấy. Ngần này tuổi rồi tôi chẳng hiểu nó quá
Bố mẹ tôi bắt đầu lời qua tiếng lại vì lo lắng cho tôi sẽ yêu đương nhăng nhít khi ở một mình. Nhưng họ đâu biết ấn tượng "gái phố" của tôi là tiếng chửi "Tiên sư chúng mày" cùng tính tình lạnh lùng đâu chứ. Nói ra thì, bắt đầu dậy thì, tôi cũng nghe lũ bạn của tôi xì xào về bọn con gái nhiều rồi. Nhưng mấy câu chuyện đó không có ấn tượng gì lắm. Chỉ là "xinh" và "xinh" .
Trần có "xinh" không nhỉ ? Cô ấy không có nước da trắng mịn, môi không đỏ, mắt không to tròn long lanh. Tóc cũng không mượt mà điệu đà như lũ bạn tôi hay xì xào về con gái. Hmm, cô ấy khá thấp, ... Ôi tôi chẳng biết nữa. Nói ra thì, chả đạt một tiêu chuẩn gì. Nhưng tôi khá thích nhìn cô ấy. Cảm giác cô ấy nổi bật trong đám đông, cứ nhìn là thấy.
Tôi nói bố mẹ yên tâm đi. Cũng đâu phải là tôi biến mất luôn đâu mà. Tôi cũng muốn học vì tương lai của chính mình, chứ đâu có dại dột đến mức đó. Nhưng tôi cũng không đủ dũng cảm để kể cho bố mẹ về Trần. Dù sao thì cô ấy cũng không phải tuýp người được lòng phụ huynh lắm. Họ lại lo cho tôi đến mức chuyển lên ở cùng tôi mất.
...
Thời gian dần dần trôi qua, tôi bắt đầu làm quen với các bạn cùng lớp. Không biết tôi đang dần thay đổi tâm sinh lí để thành một người "đàn ông đích thực" hay do lũ bạn lắm chuyện mà cuộc nói chuyện của mấy đứa chúng tôi hay xoay quanh lũ con gái. Thế là bên cạnh game và bóng đá, chuyện yêu đương cũng trở thành một chủ đề sôi động. Tính ra thì bọn chúng tôi nhiều lúc cũng buôn dưa lê chả khác gì các chị em cả. Đôi lúc tôi tự hỏi liệu lũ con gái có hay nói về chúng tôi ? Nếu có thì Trần sẽ nói gì? Tôi vẫn tiếp tục nhắn tin với Trần. Cô ấy nói ngắn lắm, lại ít chia sẻ, không có vẻ như sẽ tham gia vào những cuộc trò chuyện yêu đương. Bình thường cũng ít ra ngoài nữa.Trần có vẻ chỉ giao tiếp với người quen từ trước. Tôi thấy mấy đứa lớp Văn nói vậy. Còn ra ngoài thì mất tăm. Thường cô ấy sẽ biến mất nếu có người lạ. Kì nhỉ ? Nghe như tự kỉ vậy.
Ở lớp tôi chơi thân với thằng Minh, nó khá tốt tính, nhưng nó để ý lũ con gái quá. Nếu như mỗi thằng con trai chúng tôi chỉ có 10% mê gái thì thằng Minh nó phải có 50%. Tôi hay gọi nó là máy chém, vì nó nói nhiều quá. Đôi lúc tôi thấy nhớ cái lạnh nhạt của Trần. Hai người này trái ngược nhau thật, điểm chung duy nhất của họ là khiến người khác im mồm. Minh thì chả cho ai nói, còn Trần thì thú thực là tôi không dám nói.
Một hôm cũng như bao hôm khác, nhân lúc nói chuyện, Minh có hỏi tôi liệu có thích ai chưa. Tôi lảng tránh trả lời. Vậy là mặt nó ỉu xìu. Nó bảo mang danh là bạn thân của nó mà không có kinh nghiệm tình trường thì thật đáng tiếc. Tôi nói tôi tập trung học, hơi đâu mà để ý mấy cái đó. Thằng Minh phì cười. Nó bảo tôi khô khan quá. Có tình cảm vào học tập mới hiệu quả được.
- Gì logic vậy cha nội ? Yêu vào học chỉ có đi xuống thôi.
- Đấy là tư duy của các bố thôi. Giờ yêu là liều thuốc tinh thần. Có tí tình vào mới yêu đời, mới hang say, văn chương lai lắng, đầu óc minh mẫn. Lúc nào trong trí óc cũng có một kẻ ngốc, ắt sẽ cảm thấy mình thật thông minh.
Nghe điêu điêu nhưng lại hợp lí.
- Thực ra không hẳn là thích. Nhưng tao có tò mò.
Minh nhăn mặt, nó bảo tò mò là không được. Tò mò thì ai cũng tò mò. Nhưng khao khát được hiểu về người ấy thì sẽ thành thích. Lũ bạn nghe thấy cũng huých vai tôi, kêu thằng Phong thế cũng biết rung rinh rồi đấy. Chúng nó gặng hỏi tôi đó là ai. Tôi chần chừ, nhưng cũng có chút muốn nói.
- À ừm, chúng mày biết Trần lớp Văn không ?
- Á à !!!
Lũ bạn cười ồ lên. Thằng An ngồi cạnh tôi vỗ tay đen đét. Được đấy, được đấy. Tôi đỏ mặt, cố gắng nhỏ tiếng bảo chúng nó giữ bí mật. Và chúng nó giữ bí mật thật. Nhưng giữ bí mật kiểu có thể bật mí bất cứ lúc nào. Kể từ hôm đó, mỗi lần phải đi qua lớp Văn, chúng nó lại đẩy tôi đi, hoặc là lôi tôi đi cùng rồi cười cượt. Tự dưng tôi thấy may mắn vì Trần ít ra khỏi lớp. Chúng nó cũng chưa có cơ hội trêu chọc cô ấy ở ngoài. Mọi người sẽ nghĩ tôi thích một bạn lớp Văn, trong mấy "hotgirls" nào đó. Thế còn hơn.
Nhưng tôi hãi nhất là Trần cũng tưởng thế thật. Cái cách cô ấy nói chuyện với tôi cũng vẫn bình thường, vẫn tẻ nhạt. Cô ấy không hỏi gì tôi về những hành động lạ của lũ bạn tôi thường ngày, cũng không hỏi liệu tôi thích ai ở lớp. Như thể cô ấy không quan tâm vậy. Những điều kì lạ ấy khiến đầu óc tôi xoay mòng mòng. Nó khiến tôi lo sợ tôi sẽ vì nữ nhi mà bỏ quên việc học mất.
...
Đợt ấy, thằng Minh chuyển vào trọ cùng tôi. Nó bảo bố mẹ nó về huyện vì bố được điều làm giám đốc ở huyện. Nó ở lại đây để học. Chúng tôi chơi thân nên cũng tiện, chia tiền nhà còn rẻ hơn. Cũng vì thế mà tôi hiểu hơn về thằng bạn lắm mồm này.
- Ê Phong !
- Gì
- Mày thích Trần thật à?
- Đã bảo tao chỉ tò mò thôi
- Ừ nhưng sao lại tò mò?
- Trần khá kì lạ.
- Ôi anh bạn ơi con gái ai chả kì lạ. Ý tôi là anh bạn muốn biết cái gì về người ta ?
Đèn đã tắt và thằng Minh ngó đầu xuống từ cái gường tầng để hỏi tôi. Tôi không muốn nói lắm. Tại tôi cũng chẳng biết.
- Quen lâu chưa?
- Từ hôm thi
- Lâu thế á? Sao còn tò mò gì nữa?
- Tao cũng chả biết. Trần chả nói gì mấy về bạn ấy. Tao cũng chỉ hay kiếm chuyện về học tập với hỏi han sức khoẻ thôi
- ... Này tao bảo thật, đến giờ tao vẫn chưa thấy có lí do gì hợp lí để thích nó luôn á. Thà bây giờ mày thích một "con quạ đen" xấu xí tao còn hiểu là gu mày nó thế. Đằng này mày chả bao giờ để ý hoa khôi hay gì, hỏi ai cũng không biết, lại để ý Trần. Nó cứ thoắt ẩn thoắt hiện kiểu gì ấy. Nói thật thì đến tao, tao cũng chỉ gặp Trần lướt qua một, hai lần, cũng chưa hiểu gì về nó lắm. Nên cũng không biết giúp mày thế nào..
- Thôi kệ thôi. Tao thấy Trần vẫn bình thường với tao là được rồi. Tao sợ tao nói chuyện nhạt quá thôi. Người ta nói con trai yêu bằng mắt, con gái yêu bằng tai mà ...
- Chả thế thì sao, anh bạn biết tại sao tôi hút gái không ? Tôi nói chuyện đấy. Hay để tôi dạy anh bạn cách nói chuyện cho mặn mà nhé.
Thằng Minh cười cười, tôi gạt phắt đi. Tôi nói tôi phải là chính mình chứ, nhưng tôi cũng cảm nhận được, bản thân cũng có mong muốn đó. Tôi muốn tiếp cận hơn với cô bạn ấy. Tai tôi đỏ lừ, cố ngủ để loại bỏ suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Dù có cố chối cãi thế nào, tôi cũng không phủ nhận được việc Trần khá là đặc biệt trong suy nghĩ của tôi.
Kể từ hôm ấy, Minh bắt đầu tìm hiểu về Trần giúp tôi. Thực ra tôi khá khó chịu vì điều đó. Nhưng cũng chịu thôi, bản thân không có đủ dũng khí thì phải cậy nhờ vậy. Tôi biết cái bạn mà gào tên Trần hôm thi ấy là Ngân, học cùng lớp cấp hai. Hôm đấy Trần để quên điện thoại mà không để ý lao thẳng về nhà. Ngân đuổi theo mà không kịp. Và cả việc Trần thích hội hoạ. Cả việc Trần đi làm thêm, không biết là thật hay là cái cớ để trốn về sớm mỗi lúc lớp lập kèo đi ăn chơi. Chuyện đó cô ấy cũng không kể cho mình nữa ...
Thằng Minh nhiệt tình quá. Nó hỏi thăm nhiều, lại còn hỏi cả Ngân nữa. Nghe nói thì Trần đối với những người quen cũng bình thường, chỉ sợ tiếp xúc người lạ thôi. Nghe giống đa nhân cách ấy nhỉ. Nhưng rồi tin đồn Minh thích Trần bắt đầu lan truyền ra cả trường. Lạy chúa, con không muốn điều này xảy ra đâu.
Thằng Minh khá nổi tiếng. Nó cao dong dỏng. Nước da trắng và nụ cười tươi. Vừa vào trường Minh đã được mời vào mấy câu lạc bộ, lại được hẳn pô ảnh xịn xò ngày khai giảng nên ‘hot’ lắm. Minh nổi bật, giỏi thể thao và cũng phóng khoáng nữa. Điểm trừ duy nhất là nói nhiều quá. Mà toàn nói về con gái mới cay. Tôi đã ước mình không chia sẻ với Minh hôm đấy, để rồi xảy ra sự việc như hiện tại. Lỡ Trần thích Minh thì sao ? Chuyện này, hoàn toàn khả thi.
Thế là mấy hôm tôi bực dọc hẳn. Tôi ít nói chuyện hay hỏi Minh cái gì. Và có lẽ nó cũng nhận ra điều ấy. Hằng này, Minh bắt đầu dỗ ngọt tôi bằng việc trả tiền khi đi net hay mời đi uống nước. Đêm đến thì ít lải nhải bên tai tôi hơn. Có một lần, khi tôi chuẩn bị đi ngủ. Nó trầm ngâm một lúc rồi gặng hỏi:
- Mày ổn chứ hả?
- Gì?
- Việc tin đồn ấy.
- Ừm
- Không biết ai tung tin ác vậy haha...
- Mày cứ hỏi loạn lên như là tìm hiểu con gái nhà người ta thì bị đồn là đúng rồi còn gì nữa. Mày còn đẹp trai nổi tiếng nữa, không đồn mới là khó hiểu đấy !
Tôi phun ra một tràng, rồi thấy xấu hổ. Chính tôi không đủ dũng khí tìm hiểu giờ lại trách mắng bạn mình cái gì chứ. Chỉ là, tôi sợ.
Minh im lặng một lúc. Nó rầu rĩ, vừa nói vừa trêu.
- Ôi giời, giờ thì thích chắc rồi. Thật ra tao nghĩ Trần cũng không để tâm đâu, cô ấy còn chả thèm trả lời tin nhắn của tao. Lần trước lấy cớ hỏi thời khoá biểu mới trả lời đấy. Mỗi lần đấy thôi. Mày không phải sợ.
Minh nói như trúng tim đen của tôi.
- Haiz tao xin lỗi. Tao cũng vô lý quá.
- Không sao. Bây giờ, nếu mày muốn theo đuổi thì mày phải tự nghĩ cách thôi. Nhưng có gì cần giúp thì mày chứ nhờ tao nhé.
Minh tắt đèn đi ngủ, bỏ lại tôi mắt vẫn thao láo nhìn quanh. Tôi nghe cái từ "theo đuổi" cứ cấn cấn thế nào. Tôi cũng hơi thinh thích. Nhưng mấy câu dặn dò không được để ý con gái của bố tôi như kìm tôi lại. Tôi cảm thấy mình sa đoạ, mình không ngoan dẫu biết thực ra ở tuổi này, thích ai đó cũng là chuyện bình thường thôi.
- Ê Minh
- Gì
- Mày nghĩ tao nên làm gì bây giờ
- ... Không biết. Hay là, mày rủ Trần vào câu lạc bộ Mỹ Thuật đi. Trần thích vẽ mà
- Nhưng tao thì không, tao có biết gì về vẽ đâu
- Thì mày vào ban hậu cần ấy. Đi phục vụ các nàng cho nàng yên tâm vẽ
- Mày nói gớm quá. Để tao suy nghĩ. Mấy lúc mày tán gái, mày làm thế nào ?
- Nếu có thể thì chia sẻ sở thích của mày ấy. Nếu người ta thích mày người ta có thể sẽ cố gắng tìm hiểu nó vì mày.
- Haiz, tao chỉ thích đá bóng thôi. Mày nghĩ con gái thích à
- Thôi thế thì tao chịu. Hay mày thử văn thơ một tí đi. Dù gì bạn ấy cũng học Văn ...
Tôi như được khai sáng điều gì đó. Có thể Trần sẽ thích. Nhưng cái kiểu cô ấy nói chuyện chả văn vẻ tí nào. Nói thằng Minh học chuyên Văn thì còn tin. Hơn nữa, nếu Trần học Văn thì ... mình như múa rìu qua mắt thợ vậy. Nghĩ đến đây, tôi từ bỏ ý định này. Chả hiểu sao thằng Minh hút gái thế, mấy cái đề xuất nó chả hợp lí gì cả. Có lẽ, tôi sẽ thử cái câu lạc bộ Mỹ Thuật trước.
Cô bạn tôi à, cô nói nhiều hơn tí nữa đi có được không?
Updated 23 Episodes
Comments