Chương 3: Cảm phiền thả người, nếu không nổ chết.

“Phải, dùng biện pháp 'từ đầu anh tiếp cận em vì Lộ thị muốn ra tay với Trì thị'.” Lộ Duyệt Nhàn đứng lên đi đến tủ quần áo lấy một chiếc váy suôn trắng.

“Kế này ổn nhưng khá nguy hiểm, nếu Trì gia không rơi vào bẫy họ và Lộ gia kết hợp sẽ mò đến chúng ta.”

Lộ Duyệt Nhàn đặt điện thoại ở kệ tủ, tai nghe cô dùng khá dài đủ để thực hiện động tác thay quần áo.

Chiếc váy Lộ Duyệt Nhàn mặc vào là màu trắng tuyền dài qua mắt cá chân, khi cô di chuyển sẽ để lộ một nửa bàn chân nhỏ nhắn xinh đẹp, khi đứng yên sẽ nhìn như một nàng công chúa dịu dàng tri thức.

Lộ Duyệt Nhàn kẹp tóc mái trước trán sang một bên, thoa một lớp kem nền lên mặt rồi dùng kem dưỡng da và phấn chống nắng làm khuôn mặt càng thêm tái nhợt yếu ớt.

Một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ cứ thể xuất hiện.

Cô điều chỉnh âm lượng tai nghe một chút, cười: “Như thế chưa đủ, chúng ta cần một vài mồi câu nữa. Lần trước em nhìn thấy Trì Tĩnh đi cùng một người đàn ông vào khách sạn.”

Lộ Thừa ngạc nhiên: “Em đi đâu mà thấy?”

“À, mua côn trùng bỏ vào nhà thôi.” Mặt Lộ Duyệt Nhàn không đổi sắc, nói: “Điều tra hành tung của cô ta và cả Lộ Dập, họ bên nhau vì lợi ích hai nhà, bên ngoài nuôi không ít tình nhân đâu. Châm ngòi ly gián đi, tốt nhất là để Lộ Dập có ý định giết chết Trì Tĩnh và bị Trì gia biết được.”

“Mỹ nhân kế có thể để Nghị Nguyệt làm. Chỉ là Trì Tĩnh là mấu chốt sao?”

Lộ Duyệt Nhàn đáp: “Trì Tĩnh giữ 3% cổ phần Trì thị, dù ít nhưng dùng được.”

“Câu này của em là có còn hơn không à?” Lộ Thừa bật cười, nói: “Nhưng nếu thế cổ phần trong tay Lộ Dập ở Lộ thị sẽ ra sao?”

“Lộ Môn Vân sẽ giữ, nhưng có thể sẽ không mà do Lộ Thận giữ, dù sao con trai mình làm ra chuyện tổn hại lợi ích gia tộc như thế gã còn mặt mũi sao?” Lộ Duyệt Nhàn buồn cười.

Lộ Thừa im lặng rồi nói: “Mặt Lộ Môn Vân dày có ít à?”

“Vậy ném cho Mâu Diệp giải quyết đi.”

Lộ Thừa nói: “Cô ta không rảnh như thế.”

“Mỹ nam kế của anh đâu?” Lộ Duyệt Nhàn cười cười.

Bên phía Lộ Thừa làm gì đó “bộp” một tiếng nói: “Nghiêm túc nào.”

“Anh chỉ cần tạo cơ hội cho cô ta, hiện trong tay cô ta chỉ có 3% cổ phần, cô ta phải lo cho bản thân sau khi Lộ Thận chết nữa.” Lộ Duyệt Nhàn nói rất thản nhiên.

“...”

Hai người lại nói thêm mấy câu thì cúp máy, vì Lộ Thừa còn việc cần làm.

Lộ Duyệt Nhàn khoác áo khoác mỏng đeo giày búp bê ra khỏi phòng, dáng đi yếu ớt gió thổi cũng đổ.

***

Tạ Vĩnh Chi gõ ngón tay xuống mặt bàn: “Báo cáo tình hình.”

Hàn Kiện trợn mắt: “Báo cáo cái đầu chú.” Dừng vài giây nói tiếp: “Có người nhắm vào Lộ gia.”

“Lộ Duyệt Nhàn hay Lộ gia?” Tạ Vĩnh Chi cầm bút đỏ khoanh một vùng trên giấy chia thành hai hình vuông khác nhau, bên trái là “Lộ Duyệt Nhàn”, bên phải là “Lộ gia”.

Từ Di Giai vịn vào góc bàn hơi cúi xuống: “Kẻ ấy uy hiếp Lộ Duyệt Nhàn đánh Tạ gia, nhưng Lộ Duyệt Nhàn dẫn lửa sang Lộ gia.”

“Cả Trì gia cũng dính vào.” Tạ Vĩnh Chi vẽ một dòng chữ “15 gia tộc” dưới tên Lộ Duyệt Nhàn.

Từ Di Giai vẫn đeo băng vải che mắt, cô sờ soạng mặt chữ nói: “Cần xác định lượng thông tin chúng ta có hiện tại.”

“Lộ Duyệt Nhàn không thể gộp cùng Lộ gia, Trì gia mấy năm nay ở thường trường im lặng nên có thể đang bày mưu rồi.” Hàn Kiện kéo laptop đến trước mặt.

Tạ Vĩnh Chi nói: “Tin tức là Lộ Duyệt Nhàn thả.”

“Nếu không chúng ta không tra được.” Từ Di Giai bóp ngón tay suy nghĩ gì đó.

Hàn Kiện tiếp lời: “Chương trình kỹ thuật của Lộ Duyệt Nhàn không bình thường.”

“Em nghi ngờ Ngũ Gia là người của Lộ Duyệt Nhàn.” Từ Di Giai đột nhiên nói: “Em biết nên làm gì rồi.”

Tạ Vĩnh Chi nhìn cô: “Thế nào?”

“Đã liên hệ Tôn Hằng Ngộ.” Hàn Kiện đeo kính cận lên.

“Chặn đường hàng của Trì gia.” Từ Di Giai nói: “Sau đó phá hủy vài đơn của Lộ gia, để lại tung tích của Trì gia và gây ra hiểu lầm, trong số những người của Trì gia thích hợp lợi dụng nhất là Trì Tĩnh vì cô ta sắp kết hôn cùng Lộ Dập.”

“Thêm nữa, mọi người đều biết Ngũ Gia không tầm thường không cần hơn thua với Lộ Duyệt Nhàn, em đoán cô ấy chỉ muốn trả thù.”

Ngón tay Hàn Kiện lướt trên bàn phím, hỏi: “Em muốn lợi dụng Trì Tĩnh thế nào?”

“Giết chết.” Từ Di Giai nhẹ giọng: “Giết người giá họa, ám thị tâm lý Lộ Dập.”

Tạ Vĩnh Chi nâng mắt: “Nước sông không phạm nước giếng, chưa đủ đáng tin để hợp tác.”

Cô gật đầu đồng ý, nói tiếp: “Về Lộ Dập để em ra tay, hai người xử lý việc làm ăn của Trì gia và Lộ gia.” Cô im lặng rồi nói: “Có thể ra tay thử với Mặc gia xem thái độ của họ.”

Hàn Kiện dừng động tác tay, gõ phím “enter” trên bàn phím: “Ám Môn có người chết, là bị giết, nội bộ có chút vấn đề.”

Tạ Vĩnh Chi ngồi xuống ghế nhìn qua màn hình: “Là ai chết?”

“5 sát thủ có tên trên bảng thế giới.” Hàn Kiện nhíu mày: “Tôi sẽ đến nước M một chuyến giải quyết.”

“Đừng tra, có bẫy.” Từ Di Giai nói.

“Tôi biết vấn đề.” Hàn Kiện xếp laptop lại, nói: “Vì vậy tôi phải đến giải quyết tránh họ bứt dây động rừng.”

***

Lộ Duyệt Nhàn đứng bên gốc cây ven đường, cô cúi đầu nói với máy trò chuyện bên trong áo khoác: “Bị theo dõi.”

“Giải quyết?”

Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua dòng xe, vẫn là dáng vẻ yếu ớt như cũ: “Không cần, kẻ ấy chỉ thăm dò thôi.”

“Em đang ở đâu?”

Lộ Duyệt Nhàn vẫy tay đón taxi rồi leo lên, không đáp lời với máy trò chuyện chỉ nói với tài xế: “Đến trung tâm mua sắm Huy Khánh nhé.”

“Em đến đấy làm gì? Tình hình đang không ổn.”

Cô gác tay lên bệ cửa sổ, cúi đầu: “Em sẽ giải quyết, theo kế hoạch mà làm.”

Dứt lời ngắt kết nối với máy trò chuyện.

***

“Bị phát hiện.”

“Rút lui.”

“Nhiệm vụ tiếp theo là gì?”

“Ám Môn.”

***

Lộ Duyệt Nhàn cầm túi xách vừa mua ở khu trung tâm nhấn chuông cửa.

Một bà lão nhìn thấy cô xoay người đi vào trong vài phút lúc trở ra mới mở cửa để Lộ Duyệt Nhàn vào.

Cô cười yếu ớt với bà ấy, chân đứng không vững suýt vấp ngã.

Thở dốc liên tục, run tay đưa túi xách cho bà, giọng mềm mại: “Bà ơi. Bà gửi chủ tịch Tạ giúp cháu, là cháu trả ngài ấy.”

Bà lão không đáp nhưng vươn tay cầm túi và đỡ lấy cơ thể sắp gục của cô dìu ra cửa.

Lộ Duyệt Nhàn cúi đầu không nhìn ra vẻ mặt, gầy yếu như cành liễu xoay người đi xa, bóng lưng đơn bạc khó nói thành lời.

Tạ Vĩnh Chi buông rèm cửa, nhìn Từ Di Giai nói: “Có người theo dõi cô ấy.”

“Ừ. Nếu không cô ấy đã đến gặp anh rồi.” Từ Di Giai khẽ cười.

Tạ Vĩnh Chi đáp: “Phía Ám Môn thế nào rồi?”

Từ Di Giai sờ mặt chữ trên tài liệu nói: “Vẫn đang có người bị giết, đã phong tỏa hoạt động, người ở đây cũng tạm thời rút rồi…”

Đột nhiên cô sững sờ như nghĩ đến gì đó, đè giọng xuống: “Gọi Tôn Hằng Ngộ, nếu em đoán đúng bên ngoài Hoa Viên có sát thủ.”

Tạ Vĩnh Chi nhíu mày: “Hằng Ngộ đang giữ ở SZ. Không thể đến.”

Từ Di Giai không nói gì chỉ nhấn số trên điện thoại bàn gọi, giọng rất nhanh: “Liên hệ Vô Ảnh, lập tức!”

Đùng!

Tiếng súng vang lên.

***

Lộ Duyệt Nhàn đứng ở góc khuất ven đường, khởi động chiếc vòng gắn thiết bị định vị và thiết bị theo dõi ở cổ tay, nói: “Ra tay là Quyền tông.”

“Không, đã tra rồi, là tổ chức nằm trên bảng quốc tế.”

Con ngươi cô co lại, ánh mắt sâu thẳm: “Thứ hạng?”

“Bạch Mã, hạng 21.”

Lộ Duyệt Nhàn im lặng vài giây, móc điện thoại ra nhắn tin cho ai đó, nói: “Chủ động xuất kích.”

“Đội D nhận lệnh, chỉ huy Giáng Nguyện.”

Cô dựa vào thân cây, khoé môi cong lên, thầm nghĩ.

Tạ Vĩnh Chi, đừng để tôi thất vọng, nếu nhân lực của tôi tổn hao thì anh chết chắc.

Lộ Duyệt Nhàn buông tay, chiếc vòng trên tay lắc lư một móc khóa hình mặt trăng rơi ra.

Trên hình một chữ “Nghịch” được in đậm màu đỏ chói.

***

Tạ Vĩnh Chi ôm Từ Di Giai tránh sau vách tường tầng 2, nói: “Bọn chúng phong tỏa cả khu đô thị sao?”

“Có vẻ là thế, nếu không tiếng súng phát ra đã kinh động. Mục đích không phải giết chết chúng ta, em cần vài phút suy nghĩ.” Giọng Từ Di Giai không chút chập chùng vịn lên vai hắn.

Đầu óc cô hoạt động với vận động tối đa nhất có thể, nói: “Mau đi lên tầng cao nhất, xuống tầng hầm. Em liên hệ với Hàn Kiện gọi người rồi. Lần này kẻ ra tay không nằm trong nước nữa, dựa theo phong cách làm việc này là tổ chức quốc tế.”

Tạ Vĩnh Chi không đáp nhanh chóng ôm cô chạy lên tầng lầu, tiếng súng ngày càng gần, cánh tay Tạ Vĩnh Chi nhuộm đỏ màu máu.

Từ Di Giai bám chặt lấy hắn, bình tĩnh nói: “Có tiếng trực thăng, tiếp tục chạy.”

Cô không thể nhìn thấy vì vậy không rõ tình hình bốn phía, hoàn toàn dựa vào thính giác để hoạt động.

“Cảm phiền thả người, nếu không nổ chết.”

Một cô gái đứng trên trực thăng nhìn xuống, trực thăng đã đáp ngay sân thượng.

Cô gái giơ súng bắn tỉa ngắm bắn từng kẻ áo đen bên dưới toà nhà, mỗi viên đạn là trúng một con mồi, ra tay vừa chuẩn vừa ác!

Tạ Vĩnh Chi nghe được âm thanh, hỏi: “Đi đâu?”

“Tầng hầm. Sân thượng có bẫy, chi viện là người của Lộ Duyệt Nhàn, đừng để nợ ân tình.” Từ Di Giai gấp gáp.

“Vốn đã nợ.” Tạ Vĩnh Chi trầm giọng, lao thẳng vào căn phòng ở cuối hành lang, quẹo qua hai con đường.

Từ Di Giai với tay chạm vào kệ tủ cao, mặt sàn mở ra.

Tạ Vĩnh Chi buông người nhảy xuống bên dưới, mặt sàn đóng lại như chưa có gì xuất hiện.

Đùng đùng!

Rầm rầm!

Tiếng vang ra lớn giống như cả tòa nhà sập xuống, Tạ Vĩnh Chi khom người đi trong đường hầm, xung quanh tối om không có oxi.

Từ Di Giai vỗ nhẹ vai hắn ra hiệu ngồi xuống, cô nói: “Phải ra khỏi đây nhanh chóng. Xem ra Ám Môn và Vô Ảnh đều có gián tiệp.”

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play