Người Đẹp Bệnh Tật Trong Lòng Chủ Tịch Tạ
Thời tiết cuối thu bắt đầu trở lạnh, Lộ Thừa khoác áo lông cho Lộ Duyệt Nhàn dìu cô bước qua thềm cửa, bên ngoài đang mưa lớn, gió nổi làm hoa lê trong sân bay khắp nơi.
Tiếng nước róc rách trên mái hiên rơi xuống trước chân Lộ Duyệt Nhàn, vài cánh hoa vương ở vai cô, cô che miệng ho khan nói: “Tạ Chí huỷ hôn à.”
Lộ Thừa bung dù che cho cả hai, anh vừa mở cửa xe vừa đỡ đỉnh đầu để cô ngồi vào, bản thân gấp dù ngồi cạnh ra hiệu cho tài xế khởi động xe. Anh vỗ lưng giúp cô thông khí, dùng khăn tay lau nước mưa dính lên tóc cô, đáp: “Ừ, nghe bảo anh ta có người trong lòng.”
“Có cái gì được, đùn đẩy thôi.” Sắc mặt Lộ Duyệt Nhàn trắng bệch, hơi thở yếu ớt.
“Mặc kệ anh ta.” Cô lại ho, giọng run rẩy chẳng biết có phải do lạnh không.
Lộ Thừa vặn nắp bình thuỷ tinh đưa cho cô, dịu giọng: “Nhưng Lộ gia rất mong chờ hôn sự này.”
Lộ Duyệt Nhàn nhận lấy bình thuỷ tinh uống vài ngụm thấm giọng, khuôn mặt trắng bệch không cảm xúc: “Đó là việc của họ, nghĩ bản thân là thần ai cũng phải cung phụng à.”
Lộ Thừa: “...”
Anh lấy túi trùm nóng trong ngăn ghế đưa cô, nghĩ nghĩ nói: “Lô hàng ở thành phố S bị cướp rồi.”
“Ai làm?” Lộ Duyệt Nhàn áp túi lên tay.
Lộ Thừa lắc đầu: “Không biết, nghe phong phanh là nhà họ Diên làm.”
Dáng vẻ cô lười biếng dựa vào lưng ghế, nhắm hờ mắt: “Từ trước đến giờ vòng đỉnh cấp này có bao giờ yên, Diên gia chỉ cõng nồi thôi.”
Lộ Thừa: “Em biết là ai?”
Cô sờ tóc, đầu bắt đầu đau nhức: “Còn ai ngoài đám chó săn Vô Ảnh được.”
Anh nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu: “Vô Ảnh không rảnh thế đâu.”
Ánh mắt Lộ Duyệt Nhàn đối diện với anh, mặt mũi trắng bệch: “Tạ gia.”
***
Ngày 14 tháng 10 là sinh nhật lần thứ 18 của cháu nội nhà họ Tạ – Tạ Nguyệt Thu.
Giới thượng lưu đồn đại Tạ Nguyệt Thu là đứa cháu được Tạ Vĩnh Chi cưng chiều nhất, hết mực dung túng cho mọi rắc rối cô nàng gây ra. Nhưng trưởng bối nhà họ Tạ chướng mắt cha của Tạ Nguyệt Thu luôn làm khó người ta, nếu không có Tạ Vĩnh Chi che chở cô nàng đã bị hành chết rồi.
Lộ Duyệt Nhàn được Lộ Thừa dìu đi, dù cô xinh đẹp quyền quý cũng là ma ốm không ai dám lại gần thăm hỏi, cô cười to trong lòng vì không dính rắc rối là đám người đó.
“Bà nội Tạ.” Dáng vẻ cô dịu dàng mỏng manh gió lay cũng đổ, cô ngồi xuống ghế cũng phải thở vài hơi.
Bà thấy thế vội bảo người mang nước cho cô, thở dài: “Chuyện của cháu và Tạ Chí bà đã biết…”
Bà Tạ chưa dứt lời Lộ Duyệt Nhàn đã ho khan, Lộ Thừa phía sau vỗ lưng giúp cô, anh buồn rầu nói: “Bà Tạ cũng thấy em gái tôi sức khoẻ yếu, bà đừng trách.”
“Thôi, là thằng đó có phúc không biết hưởng, thiệt thòi cho cháu.” Sắc mặt Ngu Đình đen thui, bà không ngờ cô út nhà họ Lộ bệnh nặng như vậy.
Mái tóc dài của cô xõa xuống lưng trông nhu nhược lại mê người bởi dáng vẻ mềm yếu, giọng Lộ Duyệt Nhàn nhỏ nhẹ: “Là cháu có lỗi…”
Cuộc nói chuyện kết thúc trong những tiếng ho khan của Lộ Duyệt Nhàn, bà Tạ nghe đến bực mình bảo cô về nghỉ ngơi sớm.
Lộ Thừa dìu cô ra vườn hoa tránh xa tiệc tùng trước nhà, anh giúp cô lau mồ hôi: “Có việc ở lại à?”
Cô yếu ớt dựa vào ghế, gò má đỏ ửng, vừa đẹp vừa mê người: “Nhìn chủ bữa tiệc.”
“Tạ Vĩnh Chi?” Lộ Thừa nhíu mày, anh vẫn mang theo bình thuỷ tinh cho cô uống một ngụm.
Cô há miệng nuốt thuốc xuống: “Chắc thế.”
Lộ Thừa: “...”
Lộ Thừa: “Hắn ta không dễ chọc.”
Lộ Duyệt Nhàn cong môi, tóc rơi xuống má cô càng làm nổi bật làn da trắng, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ: “Anh thấy em thế nào?”
“...” Lộ Thừa sớm đã miễn nhiễm trước sắc đẹp của cô, anh đáp: “Người đẹp bậc nhất đô thành.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, vì ngồi xích đu nên cô chỉ cao đến hông anh, Lộ Duyệt Nhàn mở to mắt hiện rõ con ngươi trong veo: “Quyến rũ anh ta.”
Lộ Thừa: “???”
***
Lộ Thừa dìu cô vào sảnh tiệc, nụ cười trên mặt Lộ Duyệt Nhàn luôn giữ tiêu chuẩn, dáng dấp yếu ớt làm người ta thương tiếc. Cô theo giới thiệu của anh chào hỏi từng người, thành viên của 15 gia tộc đều có mặt, chứng tỏ rất cho Tạ Vĩnh Chi thể diện.
Lộ Duyệt Nhàn cầm ly nước ép cam đứng cạnh hồ nước trong sân, cô cúi đầu nhắm mắt, nhà họ Tạ hệt như bá chủ 15 gia tộc.
“Đây chằng phải thiên kim nhà họ Lộ sao? Trông tiều tụy thế nhỉ?”
Cô nhấc mắt nhìn, kéo khóe môi: “Cứ tưởng là ai, hóa ra là con gà bảy màu được nuôi ở Diên gia.”
Mọi người: “...” Nói thật hay.
Diên Vy trừng mắt nhìn cô, sắc mặt không tốt, trên người cô ta rõ ràng đang mặc váy dạ hội đủ màu, nói thế khác nào mắng cô ta không có mắt thẩm mỹ, mỉa mai: “Không có gia giáo gì. Chả trách anh Tạ Chí ghét cô.”
“Dù sao tôi cũng không có sở thích ăn gà bảy màu.” Lộ Duyệt Nhàn cười.
Diên Vy nắm chặt ly nước trong tay đến run lên, nén giọng: “Cô…”
Lộ Duyệt Nhàn quay người đi đến bên kia bờ hồ, chó sủa bậy không nên nghe.
Lúc cô nhìn lại Diên Vy đã bỏ đi mất dạng, Lộ Duyệt Nhàn gọi cho Lộ Thừa nhưng anh không nghe máy, cô đành đứng lên đi tìm.
“Người đó là chủ tịch Tạ à?”
“Đúng thế, Tạ Vĩnh Chi đó.”
“Đẹp trai quá…”
Lộ Duyệt Nhàn ngẩng đầu nhìn chăm chú.
Người đàn ông mặc vest đen, dáng người cao lớn, tóc ngắn cắt gọn sau tai, ngũ quan sắc bén lạnh lùng, hắn có loại khí chất chói mắt chỉ cần đứng đó cũng có thu hút vô số sự chú ý.
Tầm mắt của cô và Tạ Vĩnh Chi va nhau, Lộ Duyệt Nhàn nở nụ cười duyên, thầm than không hổ danh là chủ của SZ, tập đoàn nổi tiếng lớn mạnh.
Cô từ bỏ ý định đi tìm Lộ Thừa mà cầm theo ly nước ép đến gần chỗ hắn ngồi đứng, mở đầu buổi tiệc là màn chào cảm ơn khách của Tạ Nguyệt Thu, Tạ Vĩnh Chi chỉ ngồi một góc nhìn lên sân khấu, trong mắt hắn dịu dàng như nước.
Lộ Duyệt Nhàn liếm môi, đột nhiên cô muốn người đàn ông đó nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng ấy.
Cô không phải người sẽ tin vào vừa gặp đã yêu, nhưng mà người đàn ông tên Tạ Vĩnh Chi này có thể để cô làm thí nghiệm.
Tạ Vĩnh Chi đứng lên sau màn chào hỏi của Tạ Nguyệt Thu, hắn đi về phía Lộ Duyệt Nhàn, khoảnh khắc sắp lướt qua nhau Lộ Duyệt Nhàn bỗng ngã vào lòng hắn.
Lực đẩy sau lưng biến mất rất nhanh nhưng làm cô ho khan không ngừng, ly nước trong tay đổ phân nửa lên người Tạ Vĩnh Chi, hiện trường lập tức im lặng như tờ.
“Khụ khụ.” Lộ Duyệt Nhàn che miệng ho đến đỏ mắt không thể nói được, hắn thấy thế chỉ có thể đen mặt đỡ lấy cánh tay cô sợ người ngã lần nữa vào lòng mình.
Tạ Vĩnh Chi rũ mắt nhìn cô, giọt mắt đọng lại trên mi Lộ Duyệt Nhàn làm cô càng thêm yếu ớt, gò má trắng bệch gầy gò. Cánh tay được hắn đỡ vô cùng nhỏ, dùng một tay cũng có thể bao hết, da lại lạnh thấu xuyên qua lòng bàn tay của hắn.
Lộ Duyệt Nhàn loạng choạng đứng dậy, ngón tay run rẩy suýt làm rơi ly nước còn phân nửa trên tay, cô lùi ra sau hai bước. Giọng nhỏ xíu, yếu ớt: “Cảm ơn ngài Tạ, thật có lỗi, là tôi đi đứng không cẩn thận.”
Hơi lạnh trong tay biến mất làm Tạ Vĩnh Chi vô thức níu lại nhưng rất nhanh đã úp tay vào bụng, xoay người rời đi: “Ừ.”
Lộ Duyệt Nhàn nâng mắt nhìn bóng lưng của hắn, đôi mắt đỏ hoe che giấu ý cười vì đạt được mục đích.
Sau khi Tạ Vĩnh Chi rời đi không khí buổi tiệc nhộn nhịp trở lại, vài âm thanh xì xào bàn tán đều nhắm vào Lộ Duyệt Nhàn nhưng cô không thể bụng.
Cô ngẩng đầu nhìn quanh, lúc nãy có người đẩy cô, nếu không Lộ Duyệt Nhàn sẽ không dùng phương thức đơn giản này tiếp cận Tạ Vĩnh Chi.
Lộ Duyệt Nhàn đặt ly nước cam chỉ còn một ít của mình đặt lên khay đựng, xoay người ra vườn hoa bỏ lại những cái nhìn quái dị của khách mời.
“Anh Thừa, đón em về, em hơi mệt.” Lộ Duyệt Nhàn gọi cho Lộ Thừa lần thứ 6 anh mới nhấc máy, cô cũng không hỏi vì sao, anh có rất nhiều việc phải xử lý thay cô.
“Em đụng mặt Tạ Vĩnh Chi à? Có sao không?”
“...Em làm đổ nước lên áo anh ta.”
“...”
Lộ Thừa im lặng cúp điện thoại của cô, một lúc sau mang theo ô đi đến chỗ Lộ Duyệt Nhàn, nhỏ giọng: “Em muốn anh chết sớm à?”
“Không, sao anh nghĩ thế?” Lộ Duyệt Nhàn cười, mặc áo khoác đứng dựa vào cổng sau, chóp mũi đỏ lên vì lạnh.
Lộ Thừa nói: “Tạ Vĩnh Chi có nói gì không?”
“Không, em thấy cười gượng lắm.” Lộ Duyệt Nhàn đáp.
“Nghe bảo anh ta mắc bệnh sạch sẽ.” Lộ Thừa bung dù đỡ cô ra ngoài.
Lộ Duyệt Nhàn ngẩng đầu: “Cho nên em may mắn à?”
Anh cười cười: “Không, anh ta đâu có bị bệnh cái gì cũng gây sự, một cái áo mà thôi.”
“...” Lộ Duyệt Nhàn bĩu môi, cúi người chui vào ghế phụ, cô phả hơi vào lòng bàn tay, nhỏ giọng: “Em bị đẩy ngã vào, Tạ Vĩnh Chi chắc chắn thấy.”
“Em gây chuyện nữa à?” Lộ Thừa ngồi cạnh cô, liếc mắt.
Lộ Duyệt Nhàn đút tay vào áo, mệt rã rời: “Diên Vy, em không chắc, anh tra đi.”
“...Được.” Lộ Thừa lơ đãng: “Trì Duẫn lại ngoại tình, mấy hôm nay giới báo chí đồn ầm cả lên.”
Lộ Duyệt Nhàn cười: “Không quản được trái ớt của mình, bao năm chả đổi, nhà họ Trì chuẩn bị đổi chủ rồi.”
“Không hẳn, Trì Duẫn đang nắm hợp đồng gì đấy với Tạ gia.” Lộ Thừa nói.
“Cho nên hắn muốn xoay người bằng cái đó à?” Lộ Duyệt Nhàn giật chân mày.
Anh vặn nắp bình nước nóng đưa cho cô, nói: “Hình như tự tin lắm.”
“Tạ Vĩnh Chi nhìn ra kế của hắn ta rồi, vài hôm anh đưa em đi shop đi.”
“Làm gì?” Lộ Thừa nhíu mày.
“Mua áo, đền cho Tạ Vĩnh Chi.”
Lộ Thừa trừng cô: “Em chưa bỏ ý nghĩ đó à?”
“Anh à, anh để em cố chấp đi.” Lộ Duyệt Nhàn cười, cô là loại người nếu không đạt được hay làm được việc bản thân muốn sẽ rất khó bỏ xuống.
Comments